Chương 297 : Bắt đầu xây dựng căn cứ mới
“A!” Dây trói trên chân Cố Thanh Sơn nới lỏng, lão bất ngờ rớt xuống, thoáng hét lên một tiếng rồi ‘bịch’ xuống đất. Đường Miểu lặng lẽ điều khiển tinh thần lực len lỏi vào đầu lão, mặt mày Cố Thanh Sơn lộ vẻ thống khổ, mau chóng ngất lịm. “Ông nội!” Cố Lâm Phong vội vàng chạy tới, nâng Cố Thanh Sơn dậy, lay không ngừng. Cố Thanh Sơn không hề có phản ứng. Lão chưa chết, nhưng sau khi tỉnh lại, lão sẽ trở thành một tên bệnh tật bị rối loạn thần kinh, không còn cơ hội tính kế người khác nữa. Tang thi ở phía xa nghe thấy tiếng động đều đua nhau chạy tới. Những thuộc hạ mà Cố Thanh Sơn mang tới chẳng còn sức để lo đánh với đám người Đường Tư Hoàng nữa, vội vàng luống cuống ứng phó với bọn tang thi. Đường Tư Hoàng ra lệnh : “Rút lui!” Cả đám mau chóng lên xe, dứt khoát rời đi. Cố Lâm Phong nhìn bóng dáng Đường Hâm thoáng ẩn hiện trong xe, chậm rãi cúi đầu xuống, mắt nhìn Cố Thanh Sơn, bi thương mà tịch mịch. “Tiên sinh, tình cảm của Cố Lâm Phong và ông nội cậu ta rất tốt.” Đường Văn nói. Ý hắn là, tốt nhất là nhổ cỏ tận gốc. Đường Tư Hoàng nhàn nhã nói : “An tâm, sẽ có người đối phó bọn họ.” “Ai?” Đường Văn hỏi. Đường Tư Hoàng không trả lời mà nhìn Đường Miểu : “Miểu, đoán xem?” Đường Miểu suy nghĩ rồi đáp : “Trương Vũ Cường?” Đường Tư Hoàng cười hỏi : “Sao lại nghĩ như vậy?” “Có nguyên nhân gì thì con không biết, nhưng con biết rõ chúng ta có rất nhiều lợi thế có thể dùng để đàm phán với Trương Vũ Cường, để Trương Vũ Cường áp chế Cố gia cũng là một biện pháp không tồi.” Ngữ khí của Đường Miểu vô cùng chắc chắn. Thế lực của Cố Thanh Sơn tuy đã bị suy yếu, nhưng con cháu Cố gia cộng lại cũng không tính là ít, nhất định sẽ có người trong đó muốn báo thù, nhưng bọn họ cũng không thể đi giết hết được. Giết người chẳng phải chuyện đáng để kiêu ngạo, dưới tình huống cậu và Đường Tư Hoàng có thể không giết thì vẫn nên cố gắng không ra tay. Cho nên cách tốt nhất là tiếp tục tấn công vào thế lực của Cố gia, thậm chí là giam lỏng những nhân vật chủ chốt của họ, khiến cho bọn họ không thể dấy lên bất kỳ sóng gió nào. Mà chuyện này, để Trương gia thực hiện là tốt nhất. Cậu tin Trương Vũ Cường sẽ không có ý kiến, không có Cố Thanh Sơn khua tay múa chân, không khí trong căn cứ cũng sẽ sạch sẽ hơn vài phần. Khóe môi Đường Tư Hoàng nhếch lên, khẳng định suy đoán của cậu, rồi đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lẽo, lạnh nhạt nói : “Đường Văn, nhớ để ý kỹ chuyện của Khâu Hách Quỳ. Lăng Ý vừa chết, gã sẽ không thể nào dễ dàng che giấu hành tung của mình.” “Tiên sinh cứ an tâm.” Hiệu suất xử lý của Tiếu Hồ Lâm rất cao, sau khi trở lại căn cứ liền chính thức công bố liên minh với quân đoàn hoa quả, cũng nói luôn muốn rời đi cùng quân đoàn hoa quả cho toàn bộ thuộc hạ. Người kháng nghị dĩ nhiên là có. Tiếu Hồ Lâm không ép buộc bọn họ, đầu óc thoáng xoay chuyển rồi quyết định xây dựng phân bộ Hồ Đồ đội ở căn cứ Kinh đô, không muốn rời đi có thể tiếp tục ở lại căn cứ Kinh đô. Kết quả này xem như là tất cả đều vui. Đến lúc đó, Tiếu Hồ Lâm sẽ để lại hai thân tín để quản lý tất cả những người trong phân bộ. Cùng lúc đó, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu cũng bắt đầu tiến hành việc thành lập căn cứ mới. Nhưng trước đó, bọn họ sẽ công bố với người trong quân đoàn. Đó gọi là dưa còn xanh mà hái sẽ không ngọt , lòng không ở đây, Đường Tư Hoàng sẽ không miễn cưỡng. ( Cưỡng nữu đích qua bất điềm – 强扭的瓜不甜 – qiánɡ niǔ de ɡuā bù tián (nữu: vặn, vắt dưa cưỡng ép mà hái (cưỡng nữu) [tức là dưa còn xanh, ko tự rụng như dưa chín tự nhiên] là dưa không ngọt đặt cho văn vẻ là Dưa cố hái thì không ngọt Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn). [Theo HoasinhAnhca) Khi Đường Văn thông báo mọi người tập hợp ở bãi tập vào lúc năm giờ sáng hôm sau, ai nấy đều có phần bất an. Bình thường, chuyện này xảy ra luôn là khi có chuyện lớn, cả tốt lẫn xấu. Nhưng người có thể đi vào quân đoàn hoa quả trên căn bản đều là người có tâm tính kiên định, dù lo lắng cũng không hoang mang rối loạn, sau khi tất cả tiểu đội tập hợp thì tập trung đứng một chỗ theo khẩu lệnh của Trần Lập. “Kế tiếp, mời tiên sinh nói.” Đường Võ lớn giọng nói. Đường Tư Hoàng bước lên trong tiếng vỗ tay của mọi người, y đưa tay bảo mọi người yên lặng rồi nói thẳng : “Hôm nay tập trung mọi người ở đây, là muốn tuyên bố một chuyện. Đường mỗ quyết định sẽ thành lập căn cứ thuộc về quân đoàn hoa quả. Sau khi căn cứ xây dựng xong, toàn bộ quân đoàn hoa quả sẽ chuyển sang căn cứ mới. Trừ bộ phận kỹ thuật và y tế, tất cả mọi người trong quân đoàn hoa quả đều phải tham gia vào quá trình xây dựng căn cứ mới.” Còn về đội hậu cần, hầu như đều là những người không có kỹ thuật, không có dị năng, chỉ có thể lực, người như vậy đâu đâu cũng có, dù đi cũng không tiếc. Có dũng khí phấn đấu, không sợ hãi là yêu cầu cơ bản đối với tất cả thành viên của quân đoàn hoa quả. “Cái gì!” “Căn cứ Kinh đô tốt mà, tại sao phải di chuyển?” Bên dưới bục không ngừng vang lên tiếng nghị luận xôn xao, ầm ĩ, mọi người ai ai cũng đều kinh hãi, khó mà tin được nhìn sang người bên cạnh, lại chỉ thấy sắc mặt ngạc nhiên y như mình. “Yên lặng!” Đường Võ quát lớn. Đường Tư Hoàng tiếp tục : “Người bằng lòng tham gia, trước bảy giờ tối nay đến chỗ Đường Nhất và Phùng Dã báo danh, nếu không muốn tham gia, trước bảy giờ tối nay tự giác rời khỏi quân đoàn hoa quả, từ nay về sau không còn là thành viên của quân đoàn hoa quả nữa. Các cậu còn một ngày để suy nghĩ, năm giờ sáng mai, người ở lại tập trung ở bãi tập để phân chia nhiệm vụ.” “Tiên sinh, khoan đã!” Có người đứng ở dưới giơ tay la lên. Đường Tư Hoàng mỉm cười, khẽ gật đầu nói : “Nói đi.” Người nọ cao giọng hỏi : “Tiên sinh, tôi đã nghe nói chuyện Hồ Đồ đội kết minh với quân đoàn hoa quả chúng ta, cũng biết đội trưởng Tiếu định để tổng bộ ở căn cứ Kinh đô làm phân bộ của Hồ Đồ đội, để những người không muốn đi ở lại. Như vậy, sao quân đoàn hoa quả chúng ta không làm theo?” Đường Tư Hoàng mỉm cười thản nhiên, thong thả hỏi : “Thế thì xin hỏi : người mà ngay cả dũng khí rời đi còn không có, Đường mỗ giữ lại làm gì? Chẻ củi? Nấu cơm? Người có thể làm những việc này đâu đâu cũng có.” Người nọ khẽ giật mình, mặt mày đỏ chét. Đường Võ nhìn thấy có không ít người dao động thì hơi sốt ruột, bước đến cạnh Đường Tư Hoàng nhỏ giọng hỏi : “Tiên sinh, có nên tiết lộ chút chỗ tốt cho bọn họ không? Bằng không, tôi sợ sẽ có rất nhiều người bị dọa mà chạy mất.” “Không cần.” Đường Tư Hoàng không tán thành. Người chịu bỏ công ra xây dựng căn cứ mới thật sự yêu quý căn cứ, đến lúc đó, khi đạt được lợi ích rồi sẽ càng cảm kích hơn. Nếu bây giờ nói ra hết tất cả thì sẽ chỉ thu hút tới những người vi lợi mà thôi, rồi tới lúc có được những thứ tốt hơn, nói không chừng còn có thể bán đứng căn cứ. Nhân tài thông qua lớp lớp “khảo nghiệm” mới là người đáng để giữ lại. Đường Tư Hoàng ra hiệu Đường Võ tuyên bố tan họp, hỏi Đường Văn : “Đường Tiểu Miểu đâu? Không phải nó tới sớm hơn ta sao?” “Tiểu thiếu gia đã cùng đại thiếu gia dẫn theo Charles và ba nhóc Tiểu Hắc đi tìm thợ may rồi.” “Đã bảo nó suy nghĩ tên căn cứ rồi, thế nào?” Đường Văn nhịn cười nói : “Tiểu thiếu gia nói căn cứ mới tên là ‘Á Sĩ Ni’.” “Gì thế? Tên nước ngoài à?” Đường Tư Hoàng nghe không hiểu, tưởng là Đường Văn phát âm không được. “Phụt — khụ khụ.” Đường Văn nhăn nhó nén cười, “Là… ‘Đè chết anh’.” ( Á Sĩ Ni [亚仕尼] và Đè chết anh [压死你] đều có phiên âm là ya shi ni, đọc hao hao nhau, Tiểu Miểu đã chơi trò đồng âm khác nghĩa) Khóe môi Đường Tư Hoàng giật giật. Chẳng phải chỉ vì tối qua làm nhiều thêm vài lần thôi sao? Đó cũng là do sắp tới cả hai sẽ vô cùng bận rộn. “Bảo nó suy nghĩ cho đàng hoàng, bằng không, tự biết hậu quả.” “Vâng.” Kết quả cuối cùng, những thành viên nguyện ý đi có 234 người. Con số này đã tốt hơn rất nhiều so với dự liệu của bọn họ. Việc này khiến Đường Tư Hoàng cực kỳ hài lòng, chứng tỏ ánh mắt tuyển chọn người của bọn họ trước kia không tệ. Bộ phận kỹ thuật và bộ y tế có vài người muốn rời khỏi căn cứ, đã được Đường Tam và Phùng Dã thuyết phục, hứa hẹn sẽ bảo vệ trong quá trình di dời. Đây đều là những nhân tài hiếm có, cho nên quân đoàn hoa quả rất cần bọn họ. Bất kể khi nào, nhân tài luôn rất được yêu thích. Mấy ngày sau đó, những nhiệm vụ trên bảng nhiệm vụ của căn cứ Kinh đô hầu như đều bị quân đoàn hoa quả tuyên bố chiếm sạch. Những nhiệm vụ này bao gồm thu thập từ khắp nơi đủ loại đá, thanh thép, thanh sắt, cùng với mấy loại cửa chống trộm, cửa sổ chống trộm vân vân. Dị năng giả hệ kim loại, hệ không gian và hệ thổ đều là những đối tượng được thuê với giá cao. Công việc chủ yếu của dị năng giả hệ kim loại là hàn nối các đồ vật kim loại, dị năng giả không gian thì vận chuyển gạch đá, vật liệu gỗ cùng các loại vật liệu xây dựng khác, mà nhiệm vụ của dị năng giả hệ thổ là dựng lên tường phòng hộ sơ cấp, khai phá ruộng đồng, sông đào vân vân. Người thường cũng có thể nhận lời đến cùng tham gia quá trình xây dựng tường thành. Năng lực làm việc của Đường Văn chẳng ai có thể xem thường, trước đó hắn đã cho người dựng lên mấy “nhà an toàn” loại nhỏ ở những nơi quan trọng trong căn cứ mới, trong quá trình làm việc, nhỡ có gặp phải tang thi trên mặt đất hoặc là chim trên bầu trời bay xuống tấn công, đám công nhân đó có thể kịp thời trốn vào “nhà an toàn” gần đó. “Nhà an toàn” đủ để bảo vệ bọn họ cho đến khi dị năng giả chạy tới tiêu diệt toàn bộ tang thi. Trong thời gian làm việc, quân đoàn hoa quả sẽ cung cấp một ngày ba bữa cho công nhân, bao ăn no không nói, bữa trưa còn là cơm. Hơn nữa, mỗi bữa có ít nhất hai đĩa thức ăn. Điều kiện sống không thể chê là không tốt được. Nên biết là, từ sau khi tận thế tới, có rất nhiều người một ngày còn không có nổi một bữa cơm. Vì thế, có rất nhiều người nhận lời mời tham gia. Động tĩnh bên quân đoàn hoa quả rất lớn, nên tin tức họ muốn rời đi mau chóng truyền đi khắp căn cứ. Gần như tất cả mọi người đều cho rằng Đường Tư Hoàng điên rồi. Có mấy đội trưởng đội sinh tồn có quan hệ tốt với Đường Tư Hoàng thậm chí còn đặc biệt tới chào hỏi Đường Tư Hoàng, một mặt là muốn khuyên y ở lại, mặt khác, cũng có vài người nghi ngờ không biết có phải Đường Tư Hoàng có được tin tức nội bộ gì nên mới không thể không chuyển đi không. Đường Tư Hoàng thản nhiên cho hay : là bản thân không muốn ở dưới người khác nên mới muốn thành lập địa bàn cho mình. Còn chuyện người khác tin hay không thì chẳng liên quan gì tới y. Đường Hâm không hề nhàn rỗi, hắn cho người làm thống kê cuối cùng về số lượng người lưu lại, may đồng phục chính thức cho bọn họ, cuối cùng biến quân đoàn hoa quả thành một đội ngũ sinh tồn chuyên nghiệp. Đồng phục của đội do Đường Miểu tự mình thiết kế, kết hợp sự chính thống của quân phục và sự linh hoạt của đồng phục tác chiến, bản thiết kế đã được thông qua trong cuộc họp của các thành viên nòng cốt. Ngoài ra, cờ hiệu của quân đoàn hoa quả cũng do Đường Miểu tự mình thiết kế, cụ thể là thế nào, trước mắt vẫn là một bí mật, chỉ có một mình Đường Tư Hoàng biết. Bọn Đường Văn chỉ biết là hôm đó tiểu thiếu gia thần thần bí bí gọi tiên sinh đi xem bản vẽ cờ đội, sau khi tiên sinh đi ra thì sắc mặt vô cùng kỳ quái. Còn Đường Miểu, mức độ bận rộn gần như là ngang ngửa Đường Tư Hoàng.