Edit + Beta : Carly
Chương 278 : Mấu chốt thăng cấp (2) Trừ màu sắc thì viên tinh hạch đỏ này giống y như hai viên mà Đường Miểu lấy được lúc trước. Vẻ mặt Đường Tư Hoàng vẫn bình thản như mọi khi, kéo kéo cổ áo cho thông khí, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc truyền đến từ phía sau liền quay lại, dòm người tới từ trên xuống dưới. “Cha.” “Ta không sao.” Đường Tư Hoàng lên tiếng trước khi cậu hỏi. Đường Miểu gật đầu, ánh mắt lia về phía đống tro kia, ngồi xổm xuống nhìn tinh hạch kia : “Cha, xem ra cái con tang thi mà con và Đường Hâm gặp phải trong kho hàng vật liệu xây dựng lần trước quả thật là một tang thi dị năng, lúc đó có lẽ là thời điểm mấu chốt để tăng cấp của nó nên bên ngoài mới tập trung nhiều tang thi như vậy. Còn dị năng của nó thì có lẽ là ‘hai hợp một’ hoặc ‘hợp thể’ tương tự vậy.” Tang thi đã tiến hóa rồi thì sao có thể không tiến hóa đến độ có được dị năng chứ? Lúc trước cậu và Đường Tư Hoàng đã có phỏng đoán như vậy rồi nhưng cũng chỉ là thí dụ thôi, bọn họ không chắc chắn lắm. Chuyện phát sinh hôm nay đã khẳng định suy đoán của họ là chính xác. Tang thi L1 tiến hóa đến L5 là biến đổi về lượng, còn từ L5 đến L6 lại là về chất! Sẽ sớm thôi, tang thi sẽ bị phân loại lại lần nữa, chỉ còn lại hai loại là tang thi bình thường và tang thi dị năng. Đường Tư Hoàng ngồi xổm xuống cạnh cậu, dùng gậy lấy tinh hạch ra, nói : “Vì vậy có thể suy ra là, viên tinh hạch này có thể giúp dị năng giả thăng cấp. Mà thuộc tính của nó có khă năng là hệ hỏa.” “Đúng!” Đường Miểu quay đầu nhìn y, trên mặt khó giấu nổi vẻ vui sướng, “Nói cách khác, viên tinh hạch này có thể giúp cha tăng cấp!” Đường Tư Hoàng lấy tinh hạch bỏ vào túi, nhìn trái nhìn phải : “Giải quyết hai tên kia trước đã. Người đâu?” Y tin Đường Miểu sẽ không để bọn chúng trốn thoát. “Đánh ngất xong đưa vào không gian rồi.” Đường Tư Hoàng nhíu mày, trong mắt dấy lên sát ý. Y không thể lưu lại tai họa ngầm. Y kéo Đường Miểu vào một nhà dân cửa nhà mở toang ở ven đường. “Miểu, đưa bọn họ ra.” Lúc hai dị năng giả tốc độ kia được đưa ra thì vẫn còn trong trạng thái hôn mê. Đường Tư Hoàng lấy nước xối xuống hai người. Hai người kia mờ mịt vài giây, thấy Đường Tư Hoàng liền run lẩy bẩy, cả người tỉnh táo hẳn. “Các, các người muốn gì?” Đường Miểu hỏi : “Mới này mày nói là Báo Tử sai bọn mày tới đây, Báo Tử có phải là người tính giết con hổ của tao khi còn ở ngoài căn cứ không?” “Chính là gã ta, thật sự không liên quan tới bọn tôi mà. Chúng tôi chỉ muốn kiếm miếng ăn thôi, làm sao biết sẽ đắc tội hai vị đại thần đây chứ, tha cho bọn tôi đi! Cầu xin các người!” “Địa vị của gã ta là gì?” Đường Tư Hoàng hỏi. “Gã, gã là đội trưởng của một tiểu đội lính đánh thuê, thuộc hạ có chừng hơn 20 người.” Đường Miểu suy ngẫm một lúc rồi nói : “Cha, cơ hội tốt như vậy, chúng ta không thể bỏ qua mấy con tang thi dị năng kia được, ở lại căn cứ Hắc Giang thêm vài ngày đi. Như vậy, trước tiên chúng ta phải giải quyết hết mấy cái đuôi phiền phức này đã.” Hai người kia nghe xong liền hoảng sợ van nài cầu tha mạng. Đường Tư Hoàng phất tay, dị năng sấm sét lập tức giết chết hai người. Đường Miểu không cản y, lúc đó vì nóng lòng muốn chạy tới chỗ Đường Tư Hoàng nên mới đưa bọn chúng vào không gian, ai biết trên đường bọn chúng có tỉnh lại lần nào chưa? Vì để hoàn toàn xóa bỏ tai họa về sau, chỉ có thể thủ tiêu bọn chúng. Hai người tìm kiếm ở xung quanh được một căn nhà tương đối an toàn, dọn dẹp sơ qua, Đường Tư Hoàng lấy ra viên tinh hạch kia, chuẩn bị vào không gian hấp thu năng lượng. “Một mình ở ngoài phải cẩn thận, tạm thời đừng vào không gian.” “Yên tâm, đi đi, đi đi.” Đường Miểu đuổi người. Đường Tư Hoàng nghiêng người sáp tới gần cậu, để hai tay ở bên sườn cậu, chống lên sofa khóa cậu lại, nheo mắt nhìn cậu : “Con hình như rất hào hứng vì sắp được ở một mình?” “Sao có thể chứ?” Đường Miểu vội vàng dỗ dành, ấn y ngồi xuống bên cạnh mình, bóp vai cho y, “Con đây không phải đang chờ mong cha thăng cấp sao? Không biết sau khi thăng cấp thì sức mạnh của cha sẽ lợi hại đến cỡ nào ha? Nhất định là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng, đã tấn công là không thua!” “Ừ.” Đường Tư Hoàng chọt chọt lúm đồng tiền trên mặt Đường Miểu, đứng dậy, nở nụ cười mê người, “Tuy không biết sẽ mạnh tới mức nào, nhưng “công” thêm vài hiệp hẳn là không thành vấn đề.” Ý cười trên mặt Đường Miểu cứng đờ. Đường Tư Hoàng lúc này mới biến mất. Đường Miểu lẹ làng chạy vào bếp, đồ làm bếp đã lấy ra từ không gian. Cậu muốn làm một tô miến gà hầm nấm mật ong, hơn phân nửa nấm mật ong trong bữa lần trước đã bị cha đoạt hết rồi, cậu căn bản là chẳng ăn được bao nhiêu cả. Ba đứa Hổ Vương vui vẻ chạy tới, nằm sấp ở cửa chờ ăn. Miến gà hầm nấm Đường Tư Hoàng cầm tinh hạch tiến vào không gian, đồng thời cảm nhận được tinh hạch trong tay khẽ động đậy, lúc nhúc như một con sâu vậy. Y khoanh chân ngồi xuống bãi cỏ, thả tinh hạch xuống. Y không rõ làm thế nào để hấp thu năng lượng trong tinh hạch, nhưng trước khi quả cầu lửa khổng lồ kia cắn nuốt hỏa cầu của tang thi, y dường như đã chạm đến bờ rìa của sự thấu hiểu. (?) Như đã dự đoán, trong không gian dần xuất hiện những làn sương mù màu đỏ. Nó khiến động vật trong không gian có phần xao động, nhốn nháo chạy vòng vòng bên trong chuồng, nhưng vẫn khá ngoan chứ không nổi loạn. Chỉ chốc lát sau, bầy gà vịt lãng vãng bên ngoài kiếm ăn toàn bộ đều biến mất. Thế nhưng, Đường Tư Hoàng bị làn sương này vây quanh lại vô cùng thoải mái dễ chịu, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái vui sướng, rồi sau đó là cảm giác có một nguồn sức mạnh dồi dào thông qua tứ chi bách hài không ngừng tràn vào cơ thể y. Y dứt khoát nhắm mắt lại, không quá cố sức, chỉ làm theo bản năng. Tầng sương mù mờ ảo dần tụ về, chuyển từ đỏ sang hồng rồi cuối cùng là đỏ thẫm, từ bốn phương tám hướng bao trùm lấy y. Không biết qua bao lâu, làn sương đỏ dần biến mất, biến hóa trên viên tinh hạch kia càng lúc càng rõ ràng, tựa như một khối băng đang hòa tan, tầng sương mù đỏ trực tiếp mang theo viên tinh hạch, khiến nó lơ lửng trước bụng Đường Tư Hoàng, nom như dòng nước đang dần chảy vào mảnh đất khô cằn. Đường Tư Hoàng không nhìn thấy cảnh này mà vẫn tiếp tục hấp thu năng lượng, giống như đang ngồi thiền vậy. Đến hơn chín giờ tối, Đường Tư Hoàng chưa đi ra, Đường Miểu an lòng nằm xuống cái giường đã lấy ra từ trong không gian từ lâu, giang rộng hai tay hai chân, sung sướng chiếm cả cái giường. Sáng hôm sau, Đường Tư Hoàng vẫn chưa xuất hiện, Đường Miểu tỉ mỉ làm hai chén nấm mật ong thịt lợn xào cay, chén kia không ai động vào, cậu đột nhiên cảm thấy nấm trong miệng chả còn ngon nữa. Nấm mật ong thịt lợn xào cay Nhịn tới trưa, cậu rốt cuộc không kiềm được nữa dùng tinh thần lực thăm dò không gian, đại não lại bất ngờ co rút đau đớn, liền mau chóng thu tinh thần lực về. Chút đau đớn này cũng đáng đó chứ, cậu đã thấy được Đường Tư Hoàng đang bình an ngồi khoanh chân dưới đất, trạng thái cực kỳ tốt. Hơn phân nửa là vì dị năng hệ hỏa có phần bài xích dị năng hệ mộc của cậu nên mới nãy cậu mới đau nhói lên như thế. Hơn 6 giờ chiều, Đường Tư Hoàng ra khỏi không gian, đã thấy Đường Miểu đang ngồi trên bàn ăn cơm, trên bàn đã bày đủ thức ăn, một chén cơm và một đôi đũa. Thái dương Đường Tư Hoàng giật giật. Nhóc con chết tiệt, biết rõ y đã vài bữa không được lấp đầy bụng, còn không biết chuẩn bị thêm một phần cho y. “Cha, cha ra rồi.” Đường Miểu cười với y, miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi, tiếp tục xúc cơm ăn. Đường Tư Hoàng tức thì thấy mất mát, nhưng không giận mà còn mỉm cười, không nhanh không chậm đi tới, đưa tay ôm ngang người lên. “Sao thế?” Đường Miểu nhìn y cảnh giác. Đường Tư Hoàng ôm cậu đi về phía giường, thản nhiên nói : “Con không cho ta ăn cơm thì ta ăn con.” Sau khi bị Đường Tư Hoàng thế này thế nọ mấy lần, Đường Miểu khóc không ra nước mắt. Cậu chỉ muốn ghẹo Đường Tư Hoàng chút thôi mà, sao lại tự chuốt lấy họa thế này. TT^TT Đường Tư Hoàng dùng đầu ngón tay chạm vào bờ môi hơi sưng và l*ng ngực dày đặc dấu hôn của người yêu, lại liếc nhìn ánh mắt như nổi lửa của người yêu, rốt cuộc cũng có lương tâm mà quyết định tha cho cậu, môi khẽ cọ xát vào cậu : “Ngủ đi, không chọc con nữa.” Nói rồi định đứng dậy rời đi. Đường Miểu vươn hai tay ôm lấy cổ y, rướn người cố để lại dấu răng trên cổ y, sau đó làm như không có gì mà ngã lại về giường, không thèm để ý đến người đàn ông thêm cái nào nữa, kéo chăn lên bịt kín người, nhắm mắt lại điều chỉnh tư thế nằm thoải mái nhất, vui vẻ chìm vào giấc ngủ. Đường Tư Hoàng dường như không cảm thấy đau, chỉ mỉm cười nhìn cậu chăm chú, đến khi hơi thở cậu dần trở nên đều đều mới nhích tới hôn lên môi cậu một cái, nhẹ tay nhẹ chân rời đi. Đi vào bếp, liếc mắt một cái liền thấy năm chén đồ ăn trên bếp, đều được đậy lại bằng đĩa nhỏ, y đưa tay giở lên, là một chén bột cay, một chén cơm và chén thức ăn, khóe môi lập tức nhếch lên một đường cong mê người. Đường Miểu nhớ rõ chuyện Đường Tư Hoàng thăng cấp, ngủ một giấc tới hơn ba tiếng mới tỉnh. Khi dậy đã là hơn mười giờ tối, không cách nào ngủ được nữa liền không khách khí kêu Đường Tư Hoàng đang ngủ dậy. Đường Tư Hoàng giơ tay ôm lấy cậu, ấn góc chăn cho cậu theo thói quen, giọng mơ màng ngái ngủ : “Lạnh sao? Vào trong ngủ không?” Toàn thân người đàn ông như một cái lò sưởi hình người, hơi thở ấm áp vây lấy Đường Miểu, cậu kìm lòng chẳng đậu mà nhích người vào lòng y. “Không lạnh. Cha, cha thăng cấp chưa?” “Ưm…” Đường Tư Hoàng ợm ờ lên tiếng, rồi không có động tĩnh gì nữa, lại tiếp tục ngủ rồi. “Cha, rốt cuộc là cha thăng cấp chưa?” Đường Miểu lại đẩy y. “Bảo bối…” Giọng Đường Tư Hoàng trong bóng tối tràn ngập bất đắc dĩ, còn nhấn rõ từng chữ, hiển nhiên đã bị Đường Miểu đánh thức thành công, “Con nhất định phải nói với ta vấn đề này ngay bây giờ à?” Đã tu luyện cả ngày rồi, y cực kỳ buồn ngủ, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi, thằng nhóc thối này nhất định là cố ý. “Con là đang quan tâm cha.” Đường Miểu nghiêm túc đáp. Đường Tư Hoàng tỏ vẻ đã hiểu ‘ờ’ một tiếng, nói : “Thăng cấp rồi, cho nên có thể khẳng định trăm phần trăm là tinh hạch của tang thi dị năng có thể đề cao dị năng. Bảo bối, còn vấn đề gì nữa khôg?” Y hỏi cực kỳ ôn nhu. “Có. Không gian có biến hóa gì không? Lần trước lúc con thăng cấp có xuất hiện đài phun nước màu xanh lá, lần này có xuất hiện đài phun nước màu đỏ nào không?” Hơn nửa ngày không nghe thấy tiếng Đường Tư Hoàng trả lời, Đường Miểu tính hỏi lại, đột nhiên cảm thấy một bàn tay chạm vào lưng mình, mò mò một hồi liền dứt khoát lột áo ngủ của cậu ra ném xuống giường, Đường Miểu tức thì trần trùng trục. “Cha định làm gì?” Đường Miểu cảm nhận được nguy hiểm, liều mạng giãy dụa. Đường Tư Hoàng khóa cậu vào ngực, hai tay vuốt lưng cậu từ trên xuống dưới : “Nếu con không ngủ được thì ta làm chút chuyện đi.” Đường Miểu lập tức mềm nhũn, ngoan ngoãn dựa vào y, không dám lên tiếng nữa. Đường Tư Hoàng thỏa mãn hôn liên tiếp lên môi cậu, lần nữa thiếp đi.