Edit + Beta : Carly
Chương 274 : Đội sinh tồn “Mẹ kế” Để phòng có người trong xe âm thầm dùng ống nhòm quan sát bọn họ, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng không thu đồ đạc vào không gian, Đường Miểu vẫn tiếp tục làm chuyện của mình, Đường Tư Hoàng thì giơ ống nhòm, thấy được hai người trong chiếc xe chạy đầu. Hai chiếc xe một ô tô con, một xe bánh mì [1] đã được cải tạo đơn giản chỉ một lúc sau đã chạy đến, đậu cách đó chừng 10 mét. Người trong xe lục tục bước xuống, tầm mắt đều bất giác bay tới thế giới nhỏ bên trong lều vải. Bếp lò thô sơ, bàn ăn nhỏ hình vuông, hai cái ghế dựa và hai cái quạt chạy bằng pin [2] , nhất là trong nồi còn đang nấu thịt, khiến người ta không khỏi ghen tị. Đội ngũ bảy người này rõ ràng đều là người nước ngoài, nhìn mặt thì có thể thấy được có năm người là người Mỹ, trong đó có hai người da đen, hai người khác không nhìn ra là người nước nào nhưng nhất định không phải người phương Đông. Trong bảy người này có một cô gái, tóc để ngắn, mặt mày thanh tú xinh đẹp, dáng người nom có phần cường tráng. “Hửm?” Ánh mắt Đường Miểu đảo qua một lượt, dừng lại ngay một thiếu niên da đen, sắc mặt khá là kinh ngạc. “Quen sao?” Đường Tư Hoàng để ý thấy nét mặt của cậu. Đường Miểu không biết nên trả lời thế nào, không đáp lại, vẻ mặt cũng khôi phục sự bình thản, kinh ngạc trong lòng lại không biến mất, thầm cảm thán sự trùng hợp này. Nếu như cậu không lầm thì thiếu niên là bạn học Tom White của cậu ở đại học bên Mỹ kiếp trước, cũng là một trong những người bạn thân tốt nhất của cậu khi đó. Trẻ con Mỹ đa số đều khá là phản nghịch, cậu chàng Tom này lại không giống vậy, hào sảng sáng sủa, chính chắn ổn trọng, khá là đáng tin cậy. Tuy là người da đen nhưng cậu ta không hề tự ti, ngược lại còn rất lạc quan tích cực, lúc trước khi cậu mới vào đại học đã được Tom chăm sóc không ít. Đương nhiên, Tom lúc này chỉ mới 18, 19 tuổi, còn chưa trưởng thành như ở đại học, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Đường Miểu có ấn tượng tốt về cậu ta. Tom chú ý thấy ánh mắt của cậu liền nở nụ cười, hào sảng huơ huơ tay chào. Người bước đến nói chuyện là một người đàn ông mặc quần da ôm sát màu đen cùng một cái áo ba lỗ cùng màu, nom khoảng ba mươi tuổi, tuy da đen, mặt mũi lại rất đoan chính, đôi mắt lóe lên vẻ sắc bén chỉ khiến người ta cảm thấy anh ta là một người vô cùng kiên nghị cứng rắn chứ không phản cảm. Những người khác thì đứng yên tại chỗ không di chuyển. Ý thức địa bàn của Hổ Vương rất mạnh, nheo mắt đứng thẳng dậy, Đường Miểu khẽ ấn đầu nó, nó liền nằm sấp lại xuống đất. “Xin chào, chúng tôi là đội sinh tồn Hậu Mộc đến từ căn cứ Kinh đô. Tôi biết hai người là quân đoàn hoa quả, rất hân hạnh được biết hai người.” Người này có lẽ đã ở nước Z khá lâu, nói tiếng Trung rất lưu loát. “Chúng tôi cũng vậy, Đường Tư Hoàng – quân đoàn hoa quả.” Đường Tư Hoàng vươn tay bắt tay với anh ta. Jim trầm mặc vài giây, dường như đang suy nghĩ ba chữ Đường Tư Hoàng nên đọc thế nào thì đúng. Đường Miểu cũng bắt tay anh ta, nói bằng tiếng Anh : “Tôi tên Đường Miểu. Tên tiếng Anh của cha tôi là Samuel Tang, còn của tôi là Meer Tang.” Thế này hiển nhiên dễ dàng hơn nhiều, Jim lập tức nói cám ơn cậu : “Cám ơn. Mọi người trong đội sinh tồn của chúng tôi đều là người nước ngoài. Đây là Tom White, kế là Kate Brown, còn đây là…” “Nice to meet you!” Những người khác trong đội dùng tiếng Anh để chào hỏi, dường như còn chưa nói tiếng nước Z thành thạo lắm. Đường Miểu đoán bọn họ có thể là đến nước Z để du lịch hoặc công tác mới có thể bị kẹt lại đây. “Nice to meet you, too!” Cậu giờ mới biết trong căn cứ một đội sinh tồn do người ngoại quốc thành lập. Cũng đúng, căn cứ lớn như vậy, đội này lại không lớn lắm, cho nên trước đó cậu mới chưa bao giờ nghe qua. Lại nói tiếp, cũng đáng thương cho những người ngoại quốc này, gặp phải nạn lớn như thế, chẳng những không thể gặp lại người thân, mà ngay cả gọi điện hỏi thăm một cái cũng không thể làm được. Bọn hắn cần phải có một ý chí cực kỳ kiên định mới có thể tiếp tục sống sót ở đất nước xa lạ này. “Ngài Đường, đây là nơi nghỉ ngơi lấy sức không tồi, không biết chúng tôi có thể ở cùng không?” Jim hỏi. “Xin cứ tự nhiên.” Đường Tư Hoàng đang chú ý đến Đường Miểu. Cậu đang trò chuyện rất vui vẻ với cậu thiếu niên da đen kia. “Tôi đoán ‘đội sinh tồn Hậu Mộc’ các cậu thật ra có tên là Home Survival Team đúng không?” Đường Miểu lấy thịt ra, xắt thành lát, buồn cười nói. “Your English is very good!” Tom rất ngạc nhiên khi thấy cậu đang nấu món ngon, đứng kế bếp nhìn không dời mắt, vươn tay nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Yes, you don’t know, a lot of people call us ‘đội sinh tồn Mẹ kế’ (Phải, cậu không biết đâu, rất nhiều người gọi bọn tôi là ‘đội sinh tồn Mẹ kế’). Ôi trời ạ, chẳng lẽ toàn bộ người trong đội của tôi đều là stepmother (mẹ kế) của người ta sao?” Đường Miểu mừng rỡ, giải thích đơn giản nói mình lúc trước sống ở Mỹ đến năm 12 tuổi mới về nước. Tom này cũng thú vị ý như Tom mà cậu quen lúc trước vậy. Có điều, Tom kiếp này không biết đến cậu, hơn nữa, dù gì cũng đã sống trong hoàn cảnh mạt thế lâu như vậy, Đường Miểu vẫn có hơi cảnh giác cậu ta. Đường Tư Hoàng bước tới, nói với Đường Miểu : “Ta phụ con.” Người của đội Hậu Mộc cũng đang chuẩn bị bữa trưa, Tom chào Đường Tư Hoàng và Đường Miểu một tiếng rồi chạy qua hỗ trợ. Đường Miểu để ý thấy bên kia cũng có một dị năng giả không gian, là một người Mỹ, không biết không gian của hắn ta lớn bao nhiêu. “Con rất có hảo cảm với cậu ta.” Đường Tư Hoàng lấy chén đĩa sạch ra đưa cho Đường Miểu. “Haha – khụ khụ! Hồi còn ở M, lúc con bị ăn hiếp, cậu ta có cứu con một lần, mà giờ chắc cũng không nhận ra con, con chỉ muốn tìm cơ hội trả lại nhân tình này thôi.” Đường Miểu cười rồi tìm đại một lý do nói cho qua, đây là lý do mà cậu nghĩ cả buổi mới ra được. Chuyện cậu trọng sinh, cậu không muốn nói với Đường Tư Hoàng, cần chi phải để người khác cùng thừa nhận cái cảm giác không dễ chịu mấy đó chứ. Đường Tư Hoàng không nghi ngờ, y biết rõ tính cách trước kia của Đường Miểu, chuyện bị người ta ăn hiếp hoàn toàn có khả năng xảy ra, liền cúi đầu hôn hôn trán người yêu, xem như an ủi. Bất kể trước kia thế nào, hiện tại hai người họ đã đến với nhau. Y sẽ không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội làm tổn thương đến cậu. Người của đội Hậu Mộc thấy màn này thì có hơi bất ngờ. Ai cũng biết người Z thể hiện tình cảm vô cùng kín đáo, hai cha con này trông lại rất thân thiết. Tom giải thích rằng Đường Miểu lớn lên ở Mỹ, mọi người cũng không còn thấy kỳ lạ nữa. Trong căn cứ có bán thịt nhưng giá rất cao, mà quân đoàn hoa quả vốn có nuôi vài con heo, hơn nữa, khả năng tài chính cũng đủ để ăn thịt được, Đường Miểu không vì sự có mặt của đội Hậu Mộc mà cố kỵ, sau khi xào thịt, lại bắt đầu xào rau. Nồi cơm trên một bếp khác cũng đã chín. Đường Miểu bới cơm, Đường Tư Hoàng thì đuổi đám Hắc Uy, Charles với Hổ Vương đi, để tụi nó tự mình kiếm ăn. Đường Tư Hoàng lấy một bình dưa góp đựng bằng chai nước suối, lắc lắc với bên kia, Jim nhanh chân đi tới. Một mặt là vì anh ta là đội trưởng, mặt khác là vì anh ta là người nói tiếng Trung tốt nhất trong đội. “Đội trưởng Jim, đã gặp nhau tức là có duyên, chai dưa góp này xem như quà gặp mặt. Chút lòng thành thôi, không cần khách sáo.” “Cám ơn đội trưởng Đường.” Sau khi Jim đi, Đường Miểu nói : “Bên bọn họ có bảy người là dị năng giả, có lẽ cũng đang làm nhiệm vụ gì đó.” “Nếu cùng đường thì có thể cùng đi.” Đường Tư Hoàng nói. Mới rồi y vẫn luôn chú ý tới, không hề phát hiện thấy vẻ tham lam hay ghen ghét trong mắt đám người nọ, đồng thời cũng không bài xích tiểu đội của y. Đương nhiên, nếu Đường Miểu có thể tự giác duy trì khoảng cách với thằng nhóc Tom kia thì lại càng hoàn mỹ. Y luôn không thích Đường Tiểu Miểu nhà y thân thiết quá mức với người khác. Y gắp một miếng thịt xào vàng óng, đưa tới miệng Đường Miểu, Đường Miểu há mồm ăn, nhìn y đầy khó hiểu. Đường Tư Hoàng cười nói : “Không có gì. Mau ăn đi.” Đường Miểu cười lại với y, cũng gắp thức ăn bỏ vào chén của y. Kết thúc bữa trưa, Đường Miểu mới vừa dọn dẹp xong, Jim đã đi tới. “Samuel, Meer, hai người cũng ăn xong rồi à. Chúng tôi định đi căn cứ Hắc Giang, không biết hai người dự định đi đâu?” “Thật trùng hợp, chúng tôi cũng đang trên đường đến căn cứ Hắc Giang.” Đường Tư Hoàng nói. Jim nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng muốt : “Nếu cả hai không ngại, chúng ta có thể đi cùng nhau, nhiều người cũng dễ dàng để ý tới nhau.” “Đương nhiên không rồi.” Đường Tư Hoàng đáp. Đường Miểu thầm cảm thán : răng Jim trắng thật. Đường Tư Hoàng thu bàn vào không gian, nhìn thấy xung quanh cũng đã dọn gần hết, mới cất luôn ghế và lều vào không gian. Sau khi đoàn xe xuất phát, Jim lái xe song song với chiếc Land Rover. “Hai người không đợi đám hổ, chó kia sao?” Đường Miểu trả lời : “Tụi nó sẽ tự động đuổi theo.” Quả nhiên, vừa đi chưa tới năm phút, Hổ Vương, Hắc Uy cùng Charles đã cùng nhau chạy băng băng đuổi theo, bộ dáng phóng tới trước nom vừa mạnh mẽ lại linh hoạt vô cùng. Đường Miểu cho Charles lên xe, còn Hắc Uy và Hổ Vương thì chạy cạnh xe, không bị bỏ lại, cũng không hề cố sức. Đám người bên đội Hậu Mộc hâm mộ không thôi, huýt sáo một tiếng. Chỉ một tiếng thôi, nhỡ đưa tới đám tang thi tới thì tiêu. Trên đường đi đụng phải không ít tang thi, Đường Tư Hoàng có ý muốn xem thực lực của đồng đội tạm thời, không để Hổ Vương, Hắc Uy và Charles ra tay mà tự mình dùng dị năng đối phó. Người trong mấy chiếc xe đằng sau thấy y động thủ cũng lục tục dùng dị năng xử lý tang thi. Song phương phối hợp có thể nói là tương đối ăn ý. Nghe nói nhiệt độ ở phương Bắc rất thấp, Đường Miểu ban đầu còn chưa cảm nhận được, đến tối thì mới hiểu ra tại sao người của căn cứ Hắc Giang lại thiếu hụt quần áo mùa đông đến vậy. Buổi tối ở đây y như thời tiết cuối thu vậy, lạnh kinh người. Thời tiết thế này thật sự rất bất thường. May mà bọn họ tìm được một căn nhà nhỏ cạnh ao cá, hẳn là của người canh ao cá. Căn nhà này không lớn, Jim cho hai người ngồi trong xe để gác đêm, Đường Tư Hoàng thì để Hổ Vương ở ngoài canh, căn nhà này vừa khéo có thể chứa đủ những người còn lại cùng Charles, Hắc Uy. Đường Miểu nấu một nồi canh, Jim dùng một bao miến và một trái khổ qua đổi lấy bảy chén. Mọi người cùng uống đến ấm ấm áp áp. Có lẽ canh nóng cũng có thể làm say lòng người? Jim chợt thấp giọng cất tiếng hát, nhịp điệu nghe sao có chút mờ mịt ưu thương, sáu người còn lại đều im lặng không nói, hai người trong đó nhắm mắt tựa vào tường. Bầu không khí bỗng chốc có phần nặng nề. Jim hát bằng tiếng Mỹ, Đường Tư Hoàng nghe không hiểu lắm. Đường Miểu kề sát tai y nói : “Đây là một bài hát nói về nỗi nhớ quê nhà.”