Edit : Tiểu Thiên

Beta : Carly

Chương 261 : Chút chuyện bi ai trong tận thế

Tào Hoa phẫn nộ không thôi, hít sâu một hơi rồi tiếp tục cuồng loạn nói : “Còn nữa, mấy người thấy đám người kia yên lặng trồng trọt liền cho rằng tên Thu ca đó là người tốt? Bọn họ đều là nô lệ của hắn cả! Chỉ tính người qua đường chết trong tay hắn ta thôi cũng không biết có bao nhiêu rồi!”

Vốn dĩ Trần Lập không tán thành lắm chuyện giết Thu ca, nguyên nhân hơn nửa là vì Nham thôn này là một nơi yên bình. Tuy nói Thu ca chặn đường cướp bóc là chuyện xấu, nhưng ít ra cũng giúp cho một đám người yên bình sống sót trong tận thế, so ra thì cũng không đáng tội chết. Lúc này nghe Tào Hoa nói vậy liền không nói gì nữa, hết thảy còn phải xem xem Đường Tư Hoàng quyết định thế nào.

Trong lòng Đường Miểu vẫn còn một nghi vấn, nhìn chằm chằm vào Tào Hoa, không để sót bất kỳ biến hóa nhỏ nào : “Trước khi chạy về phía Thu ca, giọng của anh khi nói với cha tôi câu ‘giúp tôi giết Thu ca’ cũng không nhỏ, nói cách khác, bốn người đi cùng anh lúc đó đều là người của anh. Lúc đó chỉ có năm người các anh, nếu không muốn bị Thu ca khống chế, sao không chạy trốn?”

Tào Hoa thoáng sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Đường Miểu đầy vẻ khinh thường : “Trên người bọn tôi ngay cả một cây gậy cũng không có, chạy sao đây? Cho dù chạy được thì chẳng phải đi ra làm thức ăn cho tang thi sao?”

Lý do này cũng có thể chấp nhận, nhưng Đường Miểu cứ cảm thấy, có chỗ nào đó không ổn.

“Anh thấy thế nào?” Tào Hoa nhìn Đường Tư Hoàng, có chút sốt ruột, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, sợ có người phát hiện gã ở đây.

Đường Tư Hoàng nói : “Được.”

“Tốt! Tôi tin anh là người giữ chữ tín!” Tào Hoa vui mừng nói, mau chóng trốn đi.

Đường Miểu hừ một tiếng.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn sang.

Đường Tư Hoàng không hiểu nhìn Đường Miểu : “Sao vậy?”

Đường Miểu khoanh hai tay trước ngực, nhìn y cười tủm tỉm: “Không có gì, Đường tiên sinh thật lợi hại, người ta mới gặp ngài một lần thôi mà đã nhìn ra ngài đây là người giữ chữ tín, bởi vậy có thể thấy được, Đường tiên sinh làm người rất thành công a”

“Khụ khụ…” Đường Hâm ho khan vài tiếng, đi ra một góc ngồi xuống đưa lưng về phía mọi người, hai vai thỉnh thoảng run run.

Khoé môi Đường Tư Hoàng nhếch lên, vỗ vỗ mông Đường Miểu : “Đừng ăn dấm chua bậy bạ. Miểu, con nói cho ta biết, nếu con có thể khống chế tang thi thì con sẽ làm thế nào?”

Đường Miểu đương nhiên nói : “Làm thế nào? Tất nhiên là gọi nguyên một đám tang thi tới trước mặt, lần lượt chém đầu.”

Đường Tư Hoàng cười cười : “Cho nên ta mới chịu giết tên kia.”

Đường Miểu giả bộ như không hiểu ý của y, nhìn ra ngoài cửa : “Sao vẫn chưa có người tới thông báo xuất phát nhỉ?”

Trong phòng vang lên tiếng cười.

“Đúng rồi, tiên sinh, sao Tào Hoa lại biết chúng ta muốn đi P thị?” Trong lòng Đường Võ cứ nghi hoặc vấn đề này mãi.

Đường Tư Hoàng đáp : “Chắc là suy luận ra, sau khi rời khỏi đây, thành phố gần nhất chính là P thị.”

Khoảng mười phút sau, rốt cuộc có người mở cửa.

“Ra hết đi, chuẩn bị xuất phát!”

Đi theo người nọ ra ngoài, chỉ chốc lát sau Đường Miểu liền nhìn thấy một chiếc xe tải, phía trước xe tải còn một chiếc xe khác — là một chiếc máy cày của nhà nông!

Khoé miệng Đường Miểu co rút. Cái thứ này cậu thật sự chưa từng dùng qua.

Thu ca ôm Tào Hoa đi tới, lạnh nhạt nói : “Bọn mày ngồi ở đầu xe đi.”

Đường Tư Hoàng không lên tiếng, nhìn nhìn Đường Võ, lại nhìn Trần Lập, đưa mắt ra hiệu, để hai người họ tìm cơ hội giải quyết Thu ca.

Thư Thái Nhan lướt qua Đường Hâm chạy về phía xe tải, bỗng nhiên chân vấp một cái, Đường Hâm theo bản năng đỡ lấy cô.

“Thực xin lỗi.”

“Không sao.” Đường Hâm vẻ mặt cổ quái nhìn cô đi xa.

“Vừa ý người ta?” Đường Miểu trêu ghẹo.

Đường Hâm lườm cậu một cái, thấp giọng nói : “Cô ấy vừa mới nói ‘Coi chừng Tào Hoa’.”

Sắc mặt Đường Miểu thoáng nghiêm lại.

Mọi người lục tục lên xe. Máy cày được một thủ hạ của Thu ca khởi động, vang lên cạch cạch, dầu ma-dút nhả ra khỏi xanh xông vào khoang mũi, rất gay mũi.

Đường Miểu nhìn nhìn phía sau, có khoảng bốn mươi tang thi đi theo sau, vô cùng quy củ duy trì tốc độ đều đặn, hiển nhiên là bị Thu ca khống chế.

Hai chiếc xe chạy dọc theo con đường đất, rất nhanh đã đến bờ kênh, men theo con mương, qua chừng ba dặm thì ra tới đường nhựa, tiếp tục đi về phía Bắc. Đi thêm khoảng nửa tiếng nữa, Đường Tư Hoàng thấy trên đường nhựa có một khối đá bén nhọn, ném cho Đường Hâm một ánh mắt.

Đường Hâm phát động phong dị năng, nâng khối đá lên, bánh xe của máy cày cán qua chướng ngại vật, một tiếng ‘phanh’ vang lên, thủng xăm. Đường Hâm lại tiếp tục dùng phong dị năng nhấc máy cày lên làm nó trượt ra khỏi đường. Máy cày chấn động kịch liệt, mọi người vội vàng nhảy xuống xe.

Tên lái xe kia càng hoảng sợ, luống cuống tay chân nhảy xuống, xe đẩy thoáng cái đâm vào gốc cây to ven đường.

“Có chuyện gì?”

Xe tải đằng sau quả nhiên dừng lại, Thu ca xụ mặt đi tới, vẫn đang ôm Tào Hoa.

Đường Tư Hoàng đưa tay ra hiệu, mọi người đồng loạt ra tay công kích. Mục tiêu của Đường Miểu là tên khởi động máy cày kia, lúc thấy tên đó nhảy xuống xe, Đường Miểu liền tiến lên đạp một cước, tên kia bị đạp nằm rạp ra đất, hôn mê.

“Bọn mày muốn chết!” Thu ca không ngờ rằng bọn họ còn dám làm vậy, định điều động tang thi.

Nhưng tốc độ của hắn ta sao sánh được với Đường Miểu, Đường Võ? Còn chưa kịp ra chiêu, hắn ta đã bị Trần Lập chế trụ. Trần Lập bẻ cổ hắn, Thu ca lập tức tắt thở, chết không nhắm mắt.

Tào Hoa đã sớm nhân cơ hội Thu ca tấn công, trốn ra sau lưng Đường Tư Hoàng.

Đám đàn em của Thu ca thấy lão đại chết rồi, lại thấy bọn Đường Võ phát động dị năng liền bị doạ đến sợ mất mật, kêu oa oa bỏ chạy như điên, sợ chỉ chậm một giây thôi sẽ quăng luôn cái mạng đi.

Chỉ là vài tên lâu la nhỏ bé, Đường Tư Hoàng không cho người đuổi theo mà bảo mấy người Trần Lập giải quyết đám tang thi vì mất đi sự khống chế của Thu ca mà bắt đầu công kích.

“Lên xe.”

Mọi người trở lại xe quân dụng, Tào Hoa dẫn Thư Thái Nhan cùng ba tên đàn ông lần trước ở cầu treo chạy tới.

“Này, các người không thể bỏ chúng tôi lại chỗ này a!”

Đường Võ ngồi ở cuối xe ngăn lại động tác bò lên của gã : “Tào tiên sinh, giao dịch của chúng ta không có khoản này.”

“Tôi mặc kệ, tóm lại các người không thể ném tôi giữa đường, cái đó có khác gì uy bọn tôi cho tang thi chứ?” Tào Hoa nắm lấy cửa xe không buông tay, thừa dịp Đường Võ sững sờ liền nhanh nhẹn trèo lên xe, nhanh nhẹn còn hơn cả khỉ.

Bốn người Thư Thái Nhan cũng mau chóng leo lên.

Tào Hoa chen đến bên người Đường Tư Hoàng ngồi xuống, cười với y : “Cảm ơn anh đã cứu tôi, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi ma quỷ đó rồi.”

Đường Miểu nhìn về phía Thư Thái Nhan, vẫn chưa nghĩ thông. Tào Hoa nguyện ý dẫn theo Thư Thái Nhan, chứng tỏ gã đối xử với Thư Thái Nhan cũng không tệ lắm, đã như vậy, vì sao Thư Thái Nhan lại kêu bọn họ coi chừng Tào Hoa?

Tào Hoa thấy Đường Tư Hoàng không để ý tới mình, thành khẩn nói : “Các anh yên tâm, tôi sẽ không quấn lấy các anh đâu, đến nơi an toàn chúng tôi sẽ rời đi.”

Đường Miểu thấy cánh tay Tào Hoa và Đường Tư Hoàng để sát nhau rất chướng mắt, đứng dậy nói : “Cha, Đường Tam và Trương Vọng lái cũng lâu rồi, tới lượt chúng ta.”

Đường Tư Hoàng ngoan ngoãn theo cậu xuống xe.

Giữa trưa, mọi người dừng lại ven đường dùng cơm trưa. Đường Tư Hoàng lấy lương khô trong không gian ra phát cho mọi người, trước khi phát cho bọn người Tào Hoa còn cố ý nhìn nhìn Đường Miểu, cười như không cười.

Đường Miểu nhìn bộ dạng y như vậy vừa bực mình vừa buồn cười không thôi, nhận lấy túi đựng lương khô rồi đưa cho năm người Tào Hoa mỗi người một cái bánh bao.

Tào Hoa vô cùng khách khí nói cảm ơn, thấy Đường Tư Hoàng đứng một mình tựa vào thân cây, dừng lại một chút, đi qua.

“Đường tiên sinh, thêm phiền cho các anh rồi. Các anh đang đi về phía P thị đúng không?”

Đường Tư Hoàng nhìn vào mắt gã, ý thức thoáng trở nên mơ hồ.

Đường Miểu thấy một màn như vậy, bực mình một hồi, đang định đi qua thì Thư Thái Nhan bỗng nhiên đụng cậu một cái, vội nói : “Tào Hoa sẽ thôi miên, đừng để hắn —— ”

Đường Miểu sao đợi được nàng nói xong? Trong lòng bỗng căng thẳng, sẵn tay ném cái màn thầu trong tay vào đầu Tào Hoa, đồng thời chạy vội qua.

“Cha!”

Đường Tư Hoàng một tay ôm lấy cậu, nhấc chân đạp ngã Tào Hoa xuống đất.

“Khụ khụ…”

“Cha, anh ta biết thôi miên!” Đường Miểu hoảng sợ không thôi. Mấy chuyện thôi miên này cậu chỉ thấy trong tiểu thuyết phim ảnh, chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày gặp phải.

Đường Tư Hoàng khẽ gật đầu : “Yên tâm, ta không dễ dàng trúng chiêu như vậy.” Chỉ có thể nói Tào Hoa quá xui xẻo, chọn sai đối tượng, không tính Đường Tư Hoàng là một người vô cùng kiên định, thủ đoạn thôi miên bình thường căn bản không có tác dụng với y, thêm nữa Đường Tư Hoàng vẫn luôn cảnh giác gã, sao có thể trúng chiêu?

“Thư Thái Nhan, mày cái đồ tiện nhân!” Tào Hoa chống đất gượng dậy, nhìn Thư Thái Nhan đầy phẫn nộ, khoé môi rướm máu. Một cước kia của Đường Tư Hoàng không nhẹ.

Thư Thái Nhan từ trên cao nhìn xuống gã, nghiến răng nghiến lợi nói : “Đến tột cùng ai mới là tiện nhân? Là ai muốn đưa vị hôn thê của mình lên giường một tên đàn ông xa lạ? Là ai câu dẫn Thu ca cầu hắn thu lưu? Là ai bò lên giường thủ hạ của Thu ca để bọn hắn nghe lời mình? Là ai muốn thôi miên vị tiên sinh này để y làm kim chủ kế tiếp của mình? Tào Hoa! Mày mới là tiện nhân! Tát mày một cái tao cũng ngại bẩn tay.”

“Cô…” Mặt Tào Hoa khi trắng khi đỏ.

Đường Miểu âm thầm bội phục hành động của Tào Hoa, không hổ từng là diễn viên nổi tiếng. Nếu Thư Thái Nhan không nói, cậu đã thật sự cho rằng gã là người bị hại rồi. Lúc này nhìn lại khuôn mặt kia của Tào Hoa, cậu chỉ cảm thấy buồn nôn còn hơn cả đống ct trâu, không muốn nhìn lại lần nữa.

“Cha, chúng ta đi thôi.”

“Thư tiểu thư, cô đi cùng chúng tôi đi.” Đường Hâm mời.

Thư Thái Nhan do dự một chút rồi gật đầu : “Cảm ơn. Tôi có hoả dị năng, sẽ không kìm chân các anh.”

Sau khi khởi động xe, Thư Thái Nhan lẳng lặng nói : “Về sau các anh phải cẩn thận, chỉ cần có cơ hội, Tào Hoa nhất định sẽ trả thù. Hắn là người…” Cô cười cười tự giễu, không nói thêm gì nữa.

Đường Thất thổn thức không thôi : “Hình tượng trên TV của cậu ta vẫn luôn rất chính trực, không nghĩ tới lại là người như vậy.”

“Vị hôn thê của Tào Hoa không lẽ là?” Trần Lập nhiều chuyện.

“Là tôi. Bọn tôi một đường chạy trốn tới Nham thôn vô cùng vất vả. Tào Hoa vốn muốn đưa tôi cho Thu ca, không ngờ Thu ca căn bản là chán ghét tôi, Tào Hoa liền tự mình ra tay. Sau đó khi Thu ca biết rõ tôi là vị hôn thê của anh ta, còn muốn diệt trừ tôi nữa. Nếu không phải tôi có hoả hệ dị năng, vẫn còn chút công dụng, Thu ca đã sớm giết tôi rồi.” Thư Thái Nhan bình thản kể, tựa như đang kể chuyện của một người khác.

—————

Thiên : để hôm nào thử lấy màn thầu đập vào đầu coi có tác dụng gì không :v

Carly : để e đập dùm cho, tự đập ko có tác dụng đâu =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play