Chương 252 : Khúc nhạc đệm
Đường Miểu mắt đầy lo lắng nhìn sang Đường Tư Hoàng, Đường Tư Hoàng không dấu vết lắc đầu, rồi lại cõng cậu lên lưng. Trương Đăng Cực nói : “Đường tiên sinh, con lợn rừng này cũng cần mang về.” Sau đó, mọi người tiếp tục chạy đi. Dù không ai nói chuyện nhưng gần như trong lòng mỗi người ai cũng có chút tâm tư. Biểu hiện của Hổ Vương rất xuất sắc, trên đường đi, bước chân hầu như không hề dừng lại, tựa như nó biết rõ đích đến ở đâu vậy. Năm tiếng sau, Đường Miểu dùng tinh thần lực dò ra được hơi thở của con người ở cách đó không xa thì lẳng lặng nở nụ cười. Một chốc sau, mọi người đã về đến nơi lần đầu bị lão hổ tập kích. Đường Miểu gọi Hổ Vương về cạnh mình. Kế đó, không cần nó dẫn đường nữa rồi. “Hướng này.” Trương Đăng Cực nhìn chăm chú Hổ Vương một chốc, đi ra phía trước dẫn đường. Đường Tư Hoàng không nhanh không chậm theo sát, lạnh nhạt nói : “Chuẩn bị một chỗ cho Hổ Vương trong xe quân dụng của các cậu, giảm mười cân lương thực.” Đường Miểu cười thầm trong lòng. Trên gương mặt không lộ vẻ gì của Trương Đăng Cực rốt cuộc cũng xuất hiện vết nứt. Cái nhà này người nào người nấy đức hạnh y chang nhau! “Mười lăm cân.” Cằm của mấy người Diệp Lâm thiếu chút nữa đã rớt hết xuống. Trương thiếu nay cũng biến thành “phàm phu” rồi sao. O0O!!! “Thành giao.” Đường Tư Hoàng nói. Mọi người vừa ra khỏi rừng cây, ‘cạch cạch’ vài tiếng, phía trước liền có mấy họng súng chỉa thẳng vào bọn họ. “Trương thiếu! Cố thiếu!” Những binh sĩ thấy là người một nhà thì vội buông súng, bước tới nghênh đón, sau đó khi vừa thấy Hổ Vương, cơ thể liền cứng đờ, lần nữa giương súng lên. Đường Miểu vuốt vuốt cổ Hổ Vương, khẽ xoa trấn an. Hổ Vương hiển nhiên không thích những người này, bốn chân cứ dậm dậm bồn chồn, lộ vẻ không kiên nhẫn, miệng phát ra tiếng gầm gừ, đầu ngẩng cao, mắt đầy khinh thường nhìn chòng chọc người đang nhắm súng vào nó. Trương Đăng Cực phất tay : “Đó là thú cưng của Đường gia, đừng động vào. Đi truyền lệnh tập hợp.” “Rõ!” Binh sĩ nhận lệnh, mau chóng chạy đi. “Tư Hoàng!” Tiếu Hồ Lâm thấy ba người Đường Tư Hoàng thì vui vẻ chạy tới, trông có vẻ gầy, may mà không bị gì, “Tôi trở lại được ba ngày rồi, không thấy bọn cậu còn lo đã xảy ra chuyện gì.” “Sao có thể?” Giọng điệu Đường Tư Hoàng tuy bình thản nhưng cũng khó giấu vẻ kiêu ngạo. “Tiếu thúc thúc, thúc cũng không sao thật tốt quá.” Đường Miểu cùng Đường Hâm mau chóng chào hỏi. “Để bồi thường cho ta, Đường Tiểu Miểu, con phải làm chút món ngon đấy.” Tiếu Hồ Lâm cười hắc hắc, bản chất lập tức lộ ra. Đường Miểu im lặng, không khỏi nghi ngờ hắn rốt cuộc là lo lắng cho bọn họ hay là vì đồ ăn. “Đói” Đường Tư Hoàng bước đến bên người Đường Miểu, ôm lấy cậu từ sau lưng, lười biếng nói. “Con xem, cha con cũng đói kìa.” Tiếu Hồ Lâm choàng tay qua vai Đường Hâm, chớp chớp mắt với Đường Miểu, đồng thời khóe mắt cũng nhìn Hổ Vương đầy phòng bị. Đường Miểu nhìn các binh sĩ nhanh chóng tập hợp ở cách đó không xa, nói : “Chúng ta lên xe trước đã.” Có thể nhìn ra được, nhiệm vụ lần này, bên quân đội có không ít thương vong, sắc mặt Trương Đăng Cực cùng Cố Lâm Phong đều không được tốt lắm. Bốn người chọn đại một chiếc quân dụng rồi leo lên. Hổ Vương thả người nhảy vào, không tiếng động đáp vào trong xe. Đường Hâm cùng Tiếu Hồ Lâm có phần e ngại, tự giác ngồi cách xa nó một chút. Đường Miểu bảo Đường Tư Hoàng lấy một chậu xương trong không gian ra rồi đưa cho Đường Hâm. Đường Hâm cầm lấy, nhìn cậu rồi lại nhìn sang Hổ Vương, từ từ bước đến gần nó. Hổ Vương không công kích, hắn thoáng thả lỏng, đặt chậu xuống trước mặt Hổ Vương. Hổ Vương liếc nhìn hắn một cái, lại nhìn Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, im lặng một lúc, đại khái cũng hiểu được quan hệ huyết thống giữa ba người họ, cúi đầu vui vẻ ăn. Đường Hâm thử sờ sờ lông nó, nó cũng không động đậy. Đường Hâm không khỏi cười cười, tiếp đó lại nhìn Đường Miểu đầy đố kỵ. Hắn cũng muốn có một con “thú cưng” uy phong thế này! Đường Miểu lấy nồi và dụng cụ ra làm mì. Đun sôi rồi vớt ra, trộn rau ngâm vào, rồi lại bỏ thêm sốt đậu Labadou, mùi bốc lên thơm phức. Đường Miểu và Đường Hâm vừa ăn vừa kề sát thùng xe nghe Trương Đăng Cực nói qua khe hở, có thể nghe rõ ràng tiếng điểm số của các binh sĩ. “…121, 122,…,167,…” “Báo cáo! Toàn bộ đã tập hợp xong, tổng cộng 181 người!” “Không tới 2/3?” Đường Hâm hơi giật mình, “Trừ nhân viên y tế thì còn lại hầu hết đều là dị năng giả, thế mà tổn thất nghiêm trọng vậy sao?” Đường Miểu nuốt xuống sợi mì trong miệng, không cho là đúng nói : “Cũng không kỳ lạ. Chuyện động vật tiến hóa đã làm tất cả trở tay không kịp.” “Phải, dù là lúc chưa tiến hóa, sự hung mãnh của con người cũng so ra kém dã thú.” Đường Hâm đồng ý gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện, “Lần ra ngoài này, dị năng của anh đã được nâng cao lên nhiều. Em còn chưa kích phát ra dị năng?” Đường Miểu căm giận nhìn hắn : “Đừng có xát muối lên vết thương của người khác!” Đường Hâm mỉm cười, chậm rãi nói : “Anh chỉ tốt bụng nhắc nhở em thôi.” Đường Miểu không nói gì, xoay người một cái, khiến đống mì vừa vặn một chén toàn bộ rớt vào chậu của Hổ Vương. Mặt Đường Hâm lập tức đen lại. Hắn còn chưa ăn… Đường Miểu cười cười vươn vai : “Cha, chúng ta xuống tản bộ thôi.” Đường Tư Hoàng đứng dậy, thu bếp nồi vào lại không gian. Đường Hâm nhìn hai người một hổ rời đi, không chút xấu hổ mở ba lô Đường Miểu, đem toàn bộ thức ăn gồm nửa hộp chocolate, một lon trái cây đóng hộp và nửa bình rau ngâm chuyển qua ba lô mình. “Ai thấy phải có phần.” Tiếu Hồ Lâm cười xấu xa. Đường Hâm hào phóng chia cho hắn một viên chocolate. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đi không xa, thấy Trương Đăng Cực giải tán đội ngũ xong thì đi qua. “Trương thiếu, kế tiếp có tính toán gì không?” Đường Tư Hoàng hỏi. Trương Đăng Cực không biết vì sao mà luôn vô cùng nể mặt y, không hề giấu diếm nói : “Chờ những người khác một chút, 5 giờ rưỡi sáng mai, dù tất cả có đến đủ hay không thì đều phải xuất phát.” Xế chiều hôm đó, lại có thêm vài người lục tục trở về. 5 giờ sáng hôm sau, đội ngũ lần nữa tập hợp, sau khi kiểm tra nhân số, đếm được 184 người lên đường trở về. Vì các binh sĩ đều không muốn ngồi trong cùng một xe với Hổ Vương nên Đường Tư Hoàng đành phải lấy một cái xe tải nhỏ trong không gian ra, thùng xe rộng rãi dư sức chứa một mình lão hổ. Xe tải nhỏ màu trắng đi ở giữa đội ngũ, người lái nó chạy phía sau một chiếc quân dụng mà áp lực có phần nặng nề, mỗi lần ánh mắt của hắn ta vô tình đối diện với lão hổ đều nhịn không được mà lạnh sống lưng. Trong buồng lái có bốn chỗ ngồi, Đường Miểu chiếm được ghế sau liền nằm ra ngủ. Đường Hâm cùng Đường Tư Hoàng lái xe, vừa chạy vừa ăn trái cây, cũng cực kỳ tận hưởng. Xe một lúc lâu không di chuyển, Đường Miểu cảm giác được mà tỉnh lại từ cơn mơ màng, dụi dụi mắt ngồi dậy. “Cha? Chuyện gì vậy?” Không đợi Đường Tư Hoàng trả lời, cậu đã thấy được rồi. Đoàn xe bị một đám người chạy nạn lái xe kéo ra chặn đường, Trương Đăng Cực đang nói chuyện với bọn họ. Tính sơ thì có tổng cộng 50 người chạy nạn, ai nấy quần áo đều tả tơi, gầy như que củi. “Trương Đăng Cực muốn đưa bọn họ theo, nhưng nhiều người như vậy, thức ăn hiển nhiên không đủ.” Đường Tư Hoàng nói. Từ giờ cho đến khi về tới căn cứ còn tốn ít nhất 2 ngày. Thức ăn trong không gian của dị năng giả là do bên trên phân phối xuống, số lượng có hạn. Mà con mồi săn được lại phải nộp lên, nếu mang những người này theo thì không thể không cân nhắc đến phương diện đồ ăn. Ngược lại, nếu đi săn thì sẽ phải kéo dài thêm mấy ngày nữa. Nhỡ bọn họ ra ngoài quá lâu, các đội sinh tồn trong căn cứ sẽ dần mất kiên nhẫn, tiếp đó có thể dẫn đến bạo động, việc này đối với căn cứ là cực kỳ bất lợi. Đường Miểu trong lòng như có điều suy nghĩ, mở cửa xuống xe, cẩn thận quan sát đám người nọ, chú ý thấy vài người trong đó tuy trông vô cùng chật vật nhưng ánh mắt lại rất sáng sủa, vẫn còn vẻ hy vọng đối với tương lai. Cậu nghĩ một lúc, kêu Hổ Vương xuống xe, sải bước đi qua. “Anh, cậu…” Ngón tay Đường Miểu chỉ chỉ vào vài người. Những người đó nhìn cậu chả hiểu vì sao, thấy lão hổ phía sau cậu thì bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, lùi về sau mấy bước. “Cậu nữa, tổng cộng sáu người. Những ngày tới, các người sẽ do cha tôi lo hết. Trương thiếu, tôi đã giải quyết giúp anh một phiền toái lớn rồi.” Đường Miểu vui vẻ nhìn Trương Đăng Cực. Đáy lòng Trương Đăng Cực tràn ngập hoài nghi. Cậu ta tốt bụng vậy sao? Đường Miểu mặc kệ sự nghi ngờ của anh ta, ngoắc ngoắc những người kia : “Đi cùng tôi.” Đồng tử một thanh niên đảo một vòng, nhìn lão hổ đứng ở kia vẫn luôn không nhúc nhích, gã ta không sợ, bước lên khẩn cầu : “Cậu em này, cậu có thể cho tôi chút thức ăn không. Tôi ăn không nhiều đâu, chỉ vài ba miếng là được rồi.” “Tiểu thiếu gia, nhìn là biết cậu là người thiện lương, cậu cũng cho lão đây chút gì đó đi.” Lời của thanh niên như đánh tỉnh những người khác, lần lượt nhao nhao tiến lên cầu xin. Ngay cả xưng hô ‘tiểu thiếu gia’ cũng gọi ra. Ánh mắt Đường Miểu đảo qua những gương mặt hoặc giảo hoạt, hoặc nhát gan, hoặc tham lam, hoặc van xin, khẽ cười. Nghĩ cậu là thằng nhóc 3 tuổi dễ lừa sao? Tay cậu nhẹ nhàng vuốt cổ lão hổ, Hổ Vương gầm một tiếng với mấy người kia. Cả đám lập tức im miệng, sắc mặt tái nhợt mà lùi lại. “Theo tôi.” Đường Miểu mặc kệ những người mình chọn có đuổi kịp hay không, tự mình rời đi. Nếu mấy người cậu chọn ngay cả chút can đảm cũng không có thì cậu cũng chẳng cần để ý tới nữa. Một giọng nam trầm ổn mà kiên định truyền đến từ sau lưng. “Cậu em, tôi muốn mang con tôi theo.” Đường Miểu quay đầu nhìn lại, một đứa bé 8, 9 tuổi đang ôm chặt một người đàn ông được cậu chọn. Cậu không nói gì, chỉ vẫy vẫy tay xem như đồng ý. “Cha, cho bọn họ chút thức ăn đi.” Đường Miểu đi tới trước xe, nhón chân kề vào cửa sổ xe, cong mắt cười với Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng lấy một cái rổ trong không gian ra đưa cho cậu, trong đó chứa đầy khoai lang to chắc nịch. Đường Miểu chia cho sáu người mỗi người một củ khoai đỏ thẫm. “Cám ơn! Cám ơn!” “Tới bữa trưa lại đến. Ra phía sau xe quân dụng tìm chỗ ngồi đi.” Sau khi Đường Miểu lên xe, Đường Hâm nở một nụ cười đầy thâm ý với cậu. “Biện pháp hay.” “Tất nhiên.” Đường Miểu nhìn về phía Trương Đăng Cực, cười vô cùng vô tội. Trương Đăng Cực nhìn cậu, rốt cuộc cũng nhìn ra là lạ chỗ nào rồi. Té ra anh đưa những người này về căn cứ chính là làm áo cưới cho quân đoàn hoa quả sao ! Những người này nhận nhân tình của Đường Miểu, 90% sẽ đầu nhập vào quân đoàn hoa quả. Chỉ là, anh nhìn không ra, những người đó có chỗ nào đáng giá để Đường Miểu đối xử khác biệt như thế. Ngoài ra, Đường Tư Hoàng đúng là nuông chiều Đường Miểu quá mức bình thường, cư nhiên không hề có dị nghị gì với quyết định của Đường Miểu… ( dựa theo câu “Vi tha nhân tố giá y thường” (为他人做嫁衣裳): làm áo cưới cho người khác | những gì đã làm không giúp ích gì cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác) ————————— [1] Sốt đậu Labadou 红烧牛肉腊八豆 :