Edit + Beta : Carly
Chương 246 : Chạy trốn Tần Thiên Phúc thấy nhiều người chạy vào sân như vậy, trong lòng liền biết không ổn, trên mặt lại không thay đổi gì, chắp hai tay sau lưng đứng ở cửa ra vào, quét mặt nhìn mọi người, đầy uy nghiêm nói : “Chạy hết tới đây làm gì?” “Thiên ca còn chưa lên tiếng. Ai cho các người vào?” Người đàn ông thanh tú nọ đứng trước Tần Thiên Phúc, nhíu mày nhìn mọi người. Một cậu chàng không nặng không nhẹ đẩy hắn một cái, “Tiểu Dương Tử, bọn tôi không phải tới tìm anh. Tránh qua một bên đi.” “Cậu dám mắng tôi?” Thẩm Dương tức giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng. Người nọ buồn bực nói : “Gì chứ, tôi mắng anh hồi nào?” Thẩm Dương cứng người. Hắn có nên nói cách gọi ‘Tiểu X Tử” đó bình thường luôn dùng để gọi thái giám sao? “Thiên ca, nghe nói…” “Thiên ca, mấy người mà Tiêu lão đầu mang về kia…” “Thiên ca…” Tần Thiên Phúc bị một đống tiếng líu ríu làm nhức đầu, liền quát lên : “Được rồi, một người nói.” Trong lòng gã đã mơ hồ đoán ra được, cho tâm phúc đứng cách mình không xa một ánh mắt. Một thanh niên lập tức lên tiếng : “Thiên ca, nghe nói có vài vị quân nhân đến thôn chúng ta, có phải đến đón chúng ta không? Chúng ta mau thu thập đi theo bọn họ đi.” Vừa nói xong liền có không ít người phụ họa : “Đúng, đúng, chúng ta đã nán lại núi này lâu lắm rồi.” “Người già chúng ta thì thôi, bọn nhỏ ở trong núi sẽ lãng phí cả đời a, căn cứ B thị nhất định có nhiều cơ hội sống hơn.” Tần Thiên Phúc kiên nhẫn giải thích : “Các người nghe ai nói vậy? Đúng là có người của quân đội đến thôn, nhưng bọn họ tới làm nhiệm vụ chứ không phải đến đón chúng ta. Hơn nữa, bọn họ chỉ có mấy người, trong đó còn có một người bị thương. Một đội nhỏ như thế sao có thể đưa chúng ta đi? Có thể ra khỏi rừng không đã là vấn đề rồi.” Trong đám người lập tức vang lên tiếng thổn thức, nhưng vẫn có người hoài nghi, cao giọng nói : “Thiên ca, những quân nhân kia đang ở đâu vậy? Ít nhất chúng ta cũng phải hỏi tình hình bên ngoài hiện giờ chứ? Bây giờ ngoài đó có nhiều tang thi như vậy, không chừng căn cứ Kinh đô cần nhất là nhân thủ, người ta nguyện ý đưa chúng ta theo thì sao?” Các thôn dân lần nữa lại ồn ào huyên náo. Tần Thiên Phúc mấy lần lên tiếng, nhưng giọng quá nhỏ nên dần bị chìm trong tiếng ồn ào, không đợi gã nói gì, đã có người đi đầu chạy khỏi sân. Thẩm Dương thoáng khựng lại, cũng muốn đi ra. “Cậu đi đâu đấy?” Giọng Tần Thiên Phúc trở nên u ám. Thẩm Dương giật mình, nhìn gã đầy khó hiểu : “Thiên ca, em cũng thấy chúng ta nên đi thăm dò tình hình thế nào rồi. Ở trên núi này tuy ăn uống không lo nhưng cứ đợi ở đây cũng không phải kế lâu dài a.” “Sao không phải kế lâu dài?” Tần Thiên Phúc nở một nụ cười đầy quái dị, một tay kéo hắn vào ngực, tay kia véo một cái lên mông hắn, kề sát tới l**m l**m tai hắn, đắc ý khi thấy người hắn run rẩy : “Ở trên núi này không tốt sao? Đến căn cứ, sẽ có khối người mạnh hơn chúng ta, sao có thể sống tốt được?” Thẩm Dương mở to mắt, bây giờ đã hiểu rõ, Tần Thiên Phúc căn bản là không có ý định rời khỏi núi này, khó trách gã sảng khoái đáp ứng sẽ cho người dẫn những quân nhân kia khỏi núi như vậy. Cũng đúng, ở núi này, Tần Thiên Phúc có thể xưng vương xưng bá, mình mặc vải, người khác mặc da thú mình ăn thịt, người khác lại ăn bột ngô và rau dại. Mỗi ngày chỉ cần ngồi chờ trong nhà, chờ những người khác dâng con mồi lên. Ra khỏi núi này, gã còn có thể thoải mái thế này sao? Thẩm Dương bị ghì sát vào ngực Tần Thiên Phúc, nhìn về phía xa, tia sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm. Người thân nơi phương xa, mọi người có khỏe không… Quay lại chỗ Đường Miểu, vừa mới ra khỏi cửa vài bước đã thấy một người thanh niên chạy tới, miệng không ngừng thúc giục bọn cậu đi theo. Nhưng bọn họ còn chưa ra khỏi thôn, sau lưng đã có một đám người đuổi theo, chặn đường bọn họ, miệng kêu loạn cả lên. Đường Miểu không nghe rõ được câu nào, vô thức đứng chắn trước người Đường Tư Hoàng. Ai ngờ, phía sau cũng có người bu lại, vô tình đụng phải Đường Tư Hoàng. Thể lực Đường Tư Hoàng vốn kém, lập tức hôn mê. Đường Miểu nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Đường Tư Hoàng, ngực như bị bóp chặt, xoay người ôm lấy y, lại để y tựa lên vai mình, dùng tay bảo vệ nơi vai bị thương của y, hai mắt nhìn chằm chằm thôn dân đang kích động, lạnh lùng quát, “Đủ rồi! Có cái gì thì từ từ nói!” Tiếng quát này của cậu thế mà lại có tác dụng, các thôn dân lập tức an tĩnh lại, sau đó một ông lão bước lên hỏi. “Các đồng chí này là muốn rời đi sao? Dẫn theo bọn tôi đi.” “Đúng đó, đúng đó…” Đường Miểu há miệng định từ chối, Lý Khải lại nhanh trước một bước, sảng khoái gật đầu nói : “Được thôi, muốn thì theo thôi.” (←.← tên ngu) Đường Miểu nhìn hắn ta như nhìn một thằng điên. Chẳng lẽ anh ta không chú ý thấy Tần Thiên Phúc không phải người dễ chọc vào sao? Cả một thôn chỉ có gã và tình nhân là mặc vải, người khác đều phải mặc da thú, có thể thấy Tần Thiên Phúc khống chế toàn bộ người trong thôn. Tần Thiên Phúc cần thôn dân giúp gã đi săn, giúp gã giặt quần áo, trồng rau, mà gã giống như vương của một bộ lạc, gã có thể cam tâm để nhiều lao động giá rẻ như vậy rời đi sao? Lý Khải không hề ý thức được mình đã làm sai, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình thì tưởng bọn họ không hiểu dụng ý của hắn, thần thần bí bí hạ giọng nói : “Càng nhiều người dẫn đường càng tốt a.” Lúc này, Tần Thiên Phúc dẫn người đi tới, cười ha hả giữ bọn họ lại. “Có nhiều người muốn cùng các anh đi như vậy, tôi cũng không thể ngăn được. Các anh cứ an tâm nán lại trong thôn một lúc đi, chờ bọn họ về lấy đồ một chút, rồi đi cùng các anh.” Tần Thiên Phúc đứng cùng các thôn dân, quả thật làm lộ ra sự khác biệt. Lý Khải lúc này mới hiểu được điểm bất thường ở đây, lập tức biến sắc, tay phải khẽ động. Đường Miểu kịp thời đè tay hắn lại, sau khi cho hắn ánh mắt ‘bình tĩnh đừng vội’ thì nói với Tần Thiên Phúc, “Vậy phiền chú Tần sắp xếp cho chúng tôi phòng để tạm nghỉ đi.” “Được, được, không thành vấn đề. Bên này.” Tần Thiên Phúc cười ha hả đi phía trước, bước chân mạnh mẽ, bóng lưng kiêu ngạo. Đường Miểu há mồm làm động tác phóng hỏa, ám chỉ mọi người Tần Thiên Phúc này có dị năng hệ hỏa. Tần Thiên Phúc dẫn bọn họ đến một căn nhà độc lập, nằm sát rìa thôn. Sau khi khách sáo vài câu, Tần Thiên Phúc rời đi, cũng không cho người ở lại canh chừng bọn họ. Việc này khiến bọn Diệp Lâm càng chẳng hiểu ra sao, trong lòng cũng càng thêm cảnh giác. (nhà độc lập : trong tiếng Anh là detached house, kiểu nhà tách rời khỏi nhà kế bên, không chung vách với bất cứ nhà nào khác, đối lập với kiểu nhà 2 căn (douplex) hoặc 3 căn (triplex) và nhà liên kết (row house/town house)) Đường Miểu trước hết đặt Đường Tư Hoàng xuống ghế dài, thở ra một hơi, nắm chắc cơ hội giải thích với bọn Diệp Lâm. “Mọi người kiên nhẫn một chút, tôi biết cách rời khỏi rừng, một khi tìm được cơ hội, chúng ta sẽ đi.” Lời này khiến mọi người bình tĩnh lại, đồng thời cũng ngạc nhiên không thôi. “Sao cậu biết cách ra khỏi đây?” Lý Khải không chờ được hỏi. Đường Miểu thản nhiên nói : “Lúc Tiêu lão đầu dẫn chúng ta ra khỏi rừng, tôi thấy ký hiệu của bọn họ rồi.” Cậu dùng đầu ngón tay vẽ lên bàn vài nét. “Có ký hiệu thì tốt, có thì tốt rồi.” Diệp Lâm thả lỏng, gật đầu liên tục. “Chỉ là, có một chuyện rất kỳ quái.” Đường Miểu có hơi khó hiểu, “Nhìn thái độ của Tần Thiên Phúc thì thấy được gã ta không muốn chúng ta dẫn thôn dân ra ngoài, nhưng sao gã không phái người canh chúng ta? Hơn nữa còn sắp xếp cho chúng ta ở sát ngoài thôn, thế thì không phải càng tiện cho chúng ta rời đi sao?” Từ Nghị phân tích : “Nhiều người muốn đi như vậy, gã ta cũng không thể dùng vũ lực trấn áp được, có lẽ gã bị áp lực, không thể không thả người đi.” “Tôi ra ngoài tìm hiểu một chút.” Lưu Đông nói. Đường Miểu ngăn lại : “Không ổn. Lưu ca, chúng ta vốn đã ít người, vạn nhất thật sự có chuyện, lực lượng bị phân tán đối với ai cũng bất lợi.” Cậu thầm than trong lòng, nếu cha tỉnh thì nhất định đã sớm nghĩ ra cách rời đi rồi. Nghĩ đến đây, cậu chợt nhớ Đường Tư Hoàng từng nói với cậu một câu : càng căm ghét đối thủ thì khi chính thức đối mặt sẽ càng thấy nhẹ nhõm. Đó là “lý luận tối đa hóa sự ác ý”. “Tôi thấy chúng ta phải nhanh chóng rời đi.” Cậu tuổi tuy nhỏ nhưng hành xử lại rất trầm ổn, bọn Diệp Lâm cũng nguyện ý nghe ý kiến của cậu. “Bây giờ đi sao? Tuy không thấy người nào ngoài đó nhưng nói không chừng có người đang giám thị chúng ta trong tối a.” Lưu Đông có hơi do dự. Đường Miểu cõng Đường Tư Hoàng lên, nói : “Chỉ đành liều thôi, Tần Thiên Phúc nhất định có âm mưu. Bây giờ là thời điểm chạy thoát tốt nhất, nhỡ Tần Thiên Phúc chuyển chúng ta đến nơi khác, đến lúc đó muốn chạy lại càng khó.” “Vậy thì xông ra thôi.” Lý Khải cắn răng nói, “Tôi cũng không tin chúng ta có súng mà lại không đối phó nổi bọn họ.” Lưu Đông hô ‘một hai ba’, cả bọn như tên lao thẳng ra ngoài. Thật trùng hợp, bọn họ vừa ra khỏi cửa, từ xa lập tức truyền đến tiếng quát tháo : “Mấy quân nhân kia không muốn dẫn chúng ta đi mà bỏ chạy kìa, mau đuổi theo—” Lúc này mọi người đã hiểu Tần Thiên Phúc định làm gì rồi, tất nhiên là mượn đao giết người. Nhưng dù bọn họ không chạy, Tần Thiên Phúc nhất định có cách khác để ép bọn họ, tức thời bọn họ chỉ có thể tăng tốc, chạy như điên về phía rừng. Chỉ cần có thể tạm thời thoát khỏi khống chế của Tần Thiên Phúc, da thú chưa xuất hiện trong rừng có vẻ cũng không đáng sợ lắm. ‘Ngao—’ sau lưng chợt truyền đến tiếng sói tru. Đường Miểu chấn động quay đầu nhìn, cư nhiên có một đám chó sói biến dị lao ra từ một căn nhà, phóng về phía bọn họ. Mà hàng cây vốn không có giữa bọn họ và thôn trang lại ngăn cách đàn sói với thôn! Từ khe hở giữa các cây, Đường Miểu tinh thường thấy được Tần Thiên Phúc đứng ở đầu, trên mặt còn treo một nụ cười lạnh. Thì ra đây là dị năng của Tần Thiên Phúc.