Edit + Beta : Carly

Chương 228 : Gà vịt cũng điên cuồng

‘Cạch’, cửa nhà kho bị mở ra. Lại là người đàn ông tới đưa cơm trước đó, bất quá lần này không mang mâm gì theo.

Hẳn là Đường Tư Hoàng đã tới đàm phán với Chu Hùng, người đàn ông này tới chắc là để dẫn cậu ra. Đường Miểu đứng dậy, bất ngờ công kích người đàn ông nọ. Gã không ngờ cậu vậy mà lại cắt được dây thừng, bối rối không kịp phòng bị, cánh tay lập tức bị hai tay của Đường Miểu chặn lại, bụng bị Đường Miểu lên gối đập thẳng vào, lập tức đau đến gập người. Đường Miểu lấy ấn đầu gã ta ngay trước bụng mình, rồi nâng khuỷu tay trái đập mạnh xuống, gã đàn ông kêu rên một tiếng, xụi lơ nằm trên đất, muốn la lên nhưng cơ bắp trên người lại đau không thôi, ngũ quan gần như vặn vẹo. Đường Miểu bước tới, quặp hai tay gã ra sau lưng. Gã nọ há miệng muốn la lên, Đường Miểu liền dùng sức đạp một cái, gã lại há miệng, Đường Miểu lại đạp. Vành mắt gã đàn ông như muốn nứt ra, không dám lên tiếng nữa. Đường Miểu lạnh lùng liếc gã một cái, sau khi siết chặt dây thừng thì lột vớ gã xuống nhét vào miệng gã, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài, lần nữa khóa cửa lại.

Đường Miểu dùng tinh thần lực quét những người có mặt xung quanh đó, dựa vào thị lực ban đêm cường hãn, chỉ một chốc sau đã tiếp cận được phụ cận nơi Chu Hùng trú.

Đường Tư Hoàng qua ống nhòm thấy được cậu xuất hiện, vốn đang vui vẻ, lập tức nhướng mày, nhẹ nhàng mà linh hoạt từ trên cây nhảy xuống, vỗ vỗ đầu Charles.

Charles im lặng lắc lắc đuôi, tựa như sói trên thảo nguyên, nhanh nhẹn phóng tới. Bọn chúng thấy Charles liền kinh hỉ chạy về phía nó, Đường Tư Hoàng đứng thẳng tắp dưới tàng cây. Đường Miểu vội vàng vẫy tay với Charles, nhẹ tay nhẹ chân chạy tới.

“Cha.”

Đường Miểu thấp giọng gọi một tiếng, ôm lấy người kia, trong lòng cuối cùng cũng thật sự an tâm.

“Không sao thì tốt.” Đường Tư Hoàng đưa lưng về phía mọi người, ngăn trở tầm mắt của người khác, hôn lên trán cậu một cái.

Đường Miểu quét mắt tới nơi ẩn nấp của mấy tay bắn tỉa, cười thiện ý với mọi người, rồi quay sang Đường Tư Hoàng, thấp giọng nói : “Đối phương có ít nhất 25 người, phải tập kích bất ngờ. Còn nữa, cha, con không định tha cho lão đại của bọn chúng.”

Mọi người nghĩ hẳn là Đường Miểu đã nghe được tin tức từ mấy tên canh cậu, chứ không hề hoài nghi gì.

Trần Lập ẩn nấp ở một nơi gần đó đột nhiên nhìn về phía Đường Miểu.

Đường Miểu như không phát hiện thấy tầm mắt của hắn, nhìn Đường Tư Hoàng chăm chăm, chờ đợi câu trả lời.

“Ừ.” Đường Tư Hoàng không chút chần chừ, “Bọn Đường Võ đã vào đó được một lúc rồi, người của đối phương nếu không thấy ai dẫn con tới chắc chắn sẽ sinh nghi, chúng ta hành động ngay bây giờ.”

“Đợi đã…Đường tiên sinh!” Một giọng nói vốn do dự, sau đó lại kiên định vang lên. Hắn là Triệu Long của phân đội, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn cũng biết là một người có kỷ luật.

Đường Tư Hoàng xoay người, mặt không biểu tình nhìn hắn.

“Đường tiên sinh, tại sao phải giết người? Đã cứu được tiểu thiếu gia ra rồi, tôi cho là chúng ta chỉ cần tiếp ứng mấy người Đường Võ là được rồi.” Người nọ đứng nghiêm, nghiêm túc nói.

Đường Tư Hoàng lạnh lùng nhìn hắn, lời nói ra không chỉ với hắn mà còn cả những người còn lại. “Không muốn tham gia hành động lần này, hiện tại rời đi vẫn còn kịp. Tôi không hy vọng người của mình nghi ngờ bất cứ quyết định nào của mình, nếu làm không được—” Đường Tư Hoàng đầy thâm ý nói, “Thì sớm rời đi đi.”

Nói xong, y không để ý tới bọn họ nữa, cùng với Đường Miểu hai người nhanh chóng chạy đi.

Trần Lập phất tay bảo tất cả bắt kịp.

“Lão đại!” Sắc mặt Triệu Long biến đổi.

“Triệu Long, tôi đã chọn đi theo Đường Tư Hoàng, tin tưởng mọi quyết định của anh ta đều là có lý do. Mà cậu cũng có thể tin tưởng quyết định của tôi.” Trần Lập cảm thấy dù Đường Tư Hoàng vô cùng nuông chiều Đường Miểu, cũng không thể nào chỉ bằng một câu của Đường Miểu đã giáng lão đại đối phương tội chết, trong này nhất định có nguyên do gì đó. Sau khi bỏ lại câu đó, hắn liền vội vàng đuổi theo.

Tiểu Ngô mang theo đội Liệp Khuyển đứng lại ở phía xa sườn núi, sợ tiếng chó sủa sẽ làm đối phương chú ý nên cậu ta và đội Liệp Khuyển đều không đến gần.

Hai người Đường Miểu và Đường Tư Hoàng rất nhanh đã tới gần chỗ ở của Chu Hùng. Đường Tư Hoàng nhìn mấy người đuổi theo mình, thủ thế bảo vài người trong đó trèo tường vào, còn lại thì nấp trong bóng tối.

Lúc này, trong phòng, bọn Chu Hùng vẫn đang nhàn nhã chờ đợi. Chu Hùng thả lỏng người tựa trên chiếc ghế gỗ cũ nát, chân vắt chữ ngũ, ánh mắt quét tới quét lui ba người Đường Võ, tựa như một con sư tử đang cố ý đùa giỡn con mồi sau khi bắt được. Nhưng Chu Hùng ẩn ẩn cảm giác được sự xao động trong không khí. Nhiều năm sống trong máu tinh khiến gã có được sự cảm ứng đặc biệt với nguy hiểm. Bất quá, nghĩ tới trong tay mình trừ Đường Miểu, còn có thêm ba con tin khác, gã cũng không lo lắng lắm, ngược lại còn chậm rãi rót một chén rượu, nhàn nhã thưởng thức.

“Đi xem xem, sao còn chưa dẫn người tới.”

Ba người Đường Võ trao đổi với nhau một ánh mắt, trong lòng đều thấy vui mừng, nhất định tiểu thiếu gia đã chạy thoát hoặc được tiên sinh cứu đi rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền vào tiếng ‘phanh’ do va đập. Như nghe được ám hiệu, Đường Nhất cùng Đường Thất cùng lúc phóng tới Chu Hùng đang ngồi trên ghế, động tác của hai người rất nhanh, một trái một phải đè Chu Hùng xuống, không tới năm giây đã cướp được súng giắt trên thắt lưng gã. Đó là cái gã cướp được từ chỗ Đường Miểu. Đường Nhất đấm mạnh vào lưng Chu Hùng, ấn gã xuống đất, rút thắt lưng ra trói hai tay gã lại.

“Mẹ kiếp, muốn chết!” Thuộc hạ Chu Hùng lấy làm kinh hãi, tức giận xông về phía ba người Đường Võ.

Đường Võ tiến lên nghênh tiếp, Đường Thất mau chóng theo sau hỗ trợ. Lúc này, tiếng động bên ngoài dần lớn hơn, một số thuộc hạ của Chu Hùng vội vàng chạy ra ngoài.

“Thả tao ra! Bọn mày đúng là tự tìm đường chết!” Khí lực Chu Hùng không nhỏ, ra sức vùng vẫy, Đường Thất vốn đang áp gã lập tức bị đẩy qua một bên. Chu Hùng bật dậy như một con thỏ, bắn ra hai hỏa cầu cực nóng thẳng hướng mặt Đường Thất, rồi lao ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa chưa tới năm bước, ‘đoàng’, một viên đạn đã ghim vào nơi cạnh chân gã, làm khói bụi bốc lên mù mịt chỗ đó. Cơ mặt Chu Hùng căng chặt, hai chân run lên, vội dừng lại, sau đó giơ hai tay lên, lạnh lùng quét mắt tìm người nổ súng.

Giữa bầu trời đêm treo một vầng trăng khuyết, chỉ một chốc sau, gã thấy được một bóng dáng cao lớn đang không nhanh không chậm bước ra từ bóng tối. Dưới ánh trăng mơ hồ, người đàn ông nọ có gương mặt góc cạnh rõ ràng, dù chỉ đứng tùy ý, nhưng vẫn tỏa ra một loại khí thế bức người, tựa như vị vua quân lâm thiên hạ, trầm tĩnh nhìn chăm chú đám loạn thần tặc tử sắp bị lăng trì.

Bên cạnh người đàn ông có một cậu thiếu niên tư thế hiên ngang, tay cầm một khẩu súng, cười xấu xa nhìn gã, thổi một cái vào đầu nòng súng.

Trần Lập phất tay, hai thuộc hạ nhanh chóng tiến lên, một trái một phải bắt lấy Chu Hùng.

“Trước cứ trói lại. Những người khác qua kia hỗ trợ.” Đường Tư Hoàng nói.

Hỏa lực của đội Đường Tư Hoàng rất mạnh, không tới một tiếng, đã bắt được Chu Hùng cùng toàn bộ thuộc hạ của gã. Đường Tư Hoàng ra hiệu với Trần Lập : “Phái vài người đi lục soát căn nhà này và mấy căn phụ cận, rồi sắp xếp hai người đi chuẩn bị cơm tối.”

Y kéo Đường Miểu ngồi xuống ghế, lấy túi cấp cứu trong ba lô ra, xử lý vết thương trên tay cậu, trên mặt không hề có chút ý cười nào. Đường Miểu vươn hai ngón trỏ banh hai khóe miệng y sang hai bên, trông buồn cười vô cùng.

Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, lấy chai nước ra đưa cho cậu.

“Đường tiên sinh!” Hai đội viên đột nhiên chạy vọt vào, kinh hoảng đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.

“Nói.” Đường Tư Hoàng uy nghiêm nhìn bọn hắn, sau khi hai người hơi bình tĩnh lại, mới trầm giọng mở miệng.

“Bọn tôi, trong, trong lúc vô tình phát hiện trên vách tường phòng bếp…có một cánh cửa ngầm, bên trong, bên trong có vài bộ xương, vẫn còn mới.”

“Bếp?” Sắc mặt mấy người còn lại tái nhợt, chân nhảy cẫng lên như bị phỏng, xông ra ngoài cửa, ‘ọe’ một tiếng nôn ra.

Vẻ mặt Trần Lập lập tức biến đổi, nhìn về phía Đường Tư Hoàng, kinh nghi hỏi : “Lão đại, không lẽ…?”

Đường Tư Hoàng không đếm xỉa tới hắn, đi tới bên người Đường Miểu, vỗ vỗ lưng cậu, đợi cậu ói xong thì lại đưa chai nước qua.

Đường Miểu súc mấy lần rồi mới nói : “Cha, lúc con bị đưa tới đây có thấy một cái hầm chất rất nhiều xương người, đám Chu Hùng chẳng lẽ thật sự ăn…thịt người?”

“Chính gã có lẽ không ăn…” Đường Tư Hoàng bình thản nói, “Thẩm vấn một chút thì biết thôi.”

Sắc mặt bọn Trần Lập trắng bệch, Trần Lập dẫn người đi ra ngoài, chỉ một lúc sau đã mặt lạnh trở lại, cực lực đè nén cơn phẫn nộ trong lòng.

“Chu Hùng thật sự dùng thịt người để nuôi đám thuộc hạ! Thuộc hạ của gã không biết thịt bọn họ hay ăn là thịt người, vừa rồi nghe xong đều ói hết ra.”

Dạ dày Đường Miểu vẫn vô cùng khó chịu. Có lẽ đống xương kia đã có từ mùa đông rồi, đoạn thời gian đó, cả nước gần như chỗ nào cũng có tuyết, lương thực cực kỳ khan hiếm.

Triệu Long nhìn Đường Tư Hoàng, đột nhiên hiểu được tại sao y muốn giết Chu Hùng, giao gã cho phân đội thế nhưng lại phù hợp.

Cơm tối vô cùng thanh đạm, là một nồi cháo hoa. Dù là món này, cũng làm mọi người nhịn không được mà nhớ tới óc não máu người này nọ, đa số đều chỉ ăn vài muỗng, kể cả Đường Miểu. Đường Tư Hoàng cùng bọn Đường Thất vô cùng bình tĩnh, ăn rất no bụng.

Ngủ đến nửa đêm, Đường Miểu bị một loạt tiếng động kỳ dị đánh thức.

‘Quác quác cáp cáp…’

“Tiếng gì vậy?” Đường Miểu quay đầu nhìn Đường Tư Hoàng cũng đã tỉnh lại.

“Ra xem sao.” Đường Tư Hoàng ngồi dậy, nói với bốn người gác đêm.

Tuy không ai lên tiếng, nhưng Đường Miểu vẫn cảm nhận được gần như tất cả mọi người đều đã tỉnh dậy. Buổi tối dù có người gác đêm, nhưng phần lớn đều không dám ngủ quá sâu. Nguy cơ luôn có thể tùy thời phát sinh, đôi khi cho dù chỉ chậm trễ vài giây, cũng có thể ném mạng đi, chuyện như vậy xảy ra rất nhiều trong tận thế này.

Lắng nghe tiếng động, tiếng phát ra từ chuồng gà. Bọn Chu Hùng dù ở nơi thôn trang vắng vẻ thế này, vẫn sống được rất thoải mái, không biết từ đâu mà bắt được gà rừng cùng vài con vịt, nuôi trong cái chuồng gần đó.

Lúc này, một người bụm cái mặt “máu thịt lẫn lộn” chạy tới. Là một trong bốn người gác đêm.

“Lão đại, đám gà vịt kia đều phát điên rồi!”

‘Quác quác’ ‘Cạp cạp’, mấy tiếng kêu thay phiên nhau cất lên, không ngừng truyền vào trong phòng, tiếng động ngoài cửa càng thêm ầm ĩ. Người ở gần cửa nhất vừa mới mở cửa ra, một cơn gió mạnh đã thổi ập vào, cuốn theo lông gà cùng lông vịt. Chỉ thấy mấy con gà lớn hơn bình thường chừng năm sáu lần đang vỗ cánh loạn xạ giữa không trung, ba người canh cửa bị chúng mổ tới nỗi phải chạy tán loạn. Thấy cửa mở, ba người Đường Miểu vội vàng chạy vào, ‘phanh’ một tiếng đóng cửa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play