Chương 216 : Từ “đội” phát triển thành “đoàn”

Bỏ ra hai ngày, quân đoàn hoa quả chính thức an cư trong căn cứ Kinh đô. Cuộc sống ở nơi này không khác mấy lúc ở căn cứ WH, nhưng lúc này đây Đường Nhất và Trương Vọng đều không hẹn mà có tâm tư muốn gia nhập quân đội, không phải vì quyền lợi, mà vì tin tức. Nếu ở trong quân đội thì bất kể là tin tức về chuyện tang thi tiến hóa hay nghiên cứu dị năng có tiến triển, bọn họ sẽ có thể có được tin tức nhanh hơn người bình thường.

“Tiên sinh, ngài nghĩ thế nào?” Đường Võ khá không có kiên nhẫn, sau khi mọi người thảo luận xong liền hỏi thẳng Đường Tư Hoàng.

“Tôi không đồng ý gia nhập quân đội.” Đường Miểu giành quyền mở miệng trước. Cậu không thể để mọi người mãi xem mình là trẻ con được, nên phải nắm bắt hết thảy cơ hội để mọi người cảm thụ sâu sắc toàn diện về năng lực của cậu. Chỉ có như vậy, khi cậu và Đường Tư Hoàng kề vai sát cánh mới không có quá nhiều trở ngại.

Tất cả mọi người đều nhìn qua, im lặng không nói gì. Không thể trách bọn họ luôn bỏ qua tiểu thiếu gia được, dù thân thủ của tiểu thiếu gia bất phàm, nhưng về bề ngoài, thậm chí tướng mạo và tuổi tác của tiểu thiếu gia, đều không có chút sức thuyết phục a. Tiểu thiếu gia thế này lại khiến bọn hắn thấy lẽ ra nên cưng chiều cậu ấy, chứ không phải để cậu phải xông pha chiến đấu.

“Lý do.” Đường Tư Hoàng đại khái có thể hiểu được nguyên nhân Đường Miểu ra mặt, mỉm cười, trong lời nói hàm chứa cổ vũ. Cứ một mực bảo hộ tình yêu của họ sẽ rất bất lợi, y hiểu rõ điểm này. Hơn nữa, y rất thích vô luận làm chuyện gì, vừa quay đầu đều có thể thấy người yêu đang ở bên cạnh.

Đường Miểu nhìn mọi người chung quanh, mỉm cười đứng dậy, hai tay đút trong túi quần, đi tới vị trí trung tâm phòng khách, cam đoan tất cả mọi người đều có thể thấy được vẻ mặt của mình, mục đích chủ yếu là để mọi người có thể cảm nhận trực tiếp lời của cậu.

“Rất đơn giản, thứ nhất, tôi không muốn cha bị người ta quản chế…”

Đường Hâm khinh bỉ nhìn cậu, cái câu ân ái này thế mà cũng nói ra được.

Đường Tư Hoàng im lặng mỉm cười, nhấp một ngụm trà. Đường Miểu rất hiểu y, y gần đây luôn hướng đến vị trí cao, quả thật không thích bị người khống chế. Một khi gia nhập quân đội, dù bản thân có bản lĩnh đi chăng nữa, cũng chỉ có thể bắt đầu ở điểm khá thấp. Lấy phong cách xử sự của y, trong quân đội nếu không thể tay nắm quyền cao, ngược lại sẽ thành trói buộc năng lực của y. Khi sống trong tận thế, cần phải có khả năng ứng biến linh hoạt, năng lực bị giới hạn không phải chuyện gì tốt, nhất là cao tầng ở Kinh đô phức tạp hơn những nơi khác rất nhiều.

“Thứ hai, các thế lực trong tầng lớp lãnh đạo rất phức tạp, dù sau khi chúng ta gia nhập, cuối cùng có thể vào được cao tầng đi chăng nữa, với thân phận “người ngoài”, căn cơ không vững, nếu không cẩn thận xen vào tranh đấu của những người khác, nhất định sẽ không chiếm được cái gì tốt, đến lúc đó, có khi còn được một mất mười.”

Bọn Đường Nhất trầm tư.

“Về chuyện thu thập tin tức, không nhất định phải gia nhập quân đội mới có được, nếu có thể thành lập mối quan hệ hài hòa với cao tầng quân đội, không khó để đạt được mục đích.”

Trong lòng Đường Văn khẽ động, lóe lên một suy nghĩ mơ hồ, nhưng vẫn chưa thật sự rõ ràng, liên tục gật đầu : “Ừm, những lời này của tiểu thiếu gia không sai.”

“Cho nên, ý em là chúng ta vẫn như lúc ở bên căn cứ WH, giết tang thi, nhận nhiệm vụ? Tình thế bây giờ càng lúc càng nghiêm trọng, như vậy có phải quá bị động không?” Đường Hâm nhướng mày, đối với lý do cự tuyệt của Đường Miểu vẫn chưa hoàn toàn tán thành.

Cũng có mấy người gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Đường Hâm, đàn ông ai không có mộng làm anh hùng, muốn làm chút việc lớn chứ, không cần phải trời long đất lở, chỉ cần ít nhất không phải cả ngày đều phải lo lắng vì chuyện củi gạo dầu muối là được.

“Đương nhiên không phải.” Đường Miểu tự tin cười, nhìn Đường Tư Hoàng chăm chú, “Chúng ta phải chính thức thành lập một quân đoàn hoa quả!”

Mọi người đều ngẩn ra.

Đường Tư Hoàng thích ý tựa lên ghế sofa, thản nhiên nhìn chằm chằm đường miêu, tựa như không hề thấy bất ngờ với lời của cậu, bên môi thoáng hiện lên ý cười nhàn nhạt mà mê người.

“Ý cậu là, mở rộng thế lực của quân đoàn hoa quả?” Đường Văn giật mình hỏi, người không khỏi ngồi thẳng dậy.

Hai mắt bọn Đường Võ, Đường Nhất, Trương Vọng lập tức sáng ngời.

Nụ cười của Đường Miểu lại càng đậm, đôi mắt cong lên hiện ra ánh sáng chói mắt, vẻ mặt hưng phấn, chậm rãi nói.

“Đúng vậy, vô luận căn cứ có mãi bình lặng như thế này hay không, tự mình đề cao năng lực mới là trọng yếu. Nắm lực lượng trong tay mới có đường sống. Cha, lúc trước sở dĩ cha quyết định mua nhà ở đây có phải vì cân nhắc đến trường học đối diện không?” Tuy là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí của cậu lại vô cùng kiên định.

Bọn Đường Văn lấy làm kinh hãi, không hổ là lão đại, nghĩ xa hơn bọn họ rất nhiều.

Đường Tư Hoàng khẽ cười một tiếng, vẫy Đường Miểu tới ngồi cạnh mình, ôm lấy cậu, bàn tay như có như không vuốt ve vài cái mới dừng lại ở thắt lưng cậu.

“Sao lại chú ý tới?”

Đường Miểu chỉ nhìn y cười cười mà không trả lời. Này cũng không thể nói vì cậu vẫn luôn chú ý tới Đường Tư Hoàng nên ban đầu khi thấy y cố ý nhìn trường học kia thêm vài cái nên mới thấy kỳ lạ a?

“Tiên sinh, ý ngài là muốn làm lớn một lần?” Đường Tam hưng phấn hỏi.

Ánh mắt Đường Tư Hoàng cuối cùng cũng dời khỏi mặt Đường Miểu, không nhanh không chậm nói ra ý nghĩ của mình : “Như Đường Miểu đã nói, đây là vấn đề ta vẫn luôn nghĩ tới. Sau khi nhân số mở rộng, trường học sẽ là chỗ ở của bọn họ. Bình thường thì huấn luyện ngay trong sân, ta đã hỏi thăm rồi, trường học không bán đi toàn bộ mà chỉ có vài phòng học thôi. Đến lúc đó lại nghĩ cách để những người kia tìm chỗ ở khác, về phần nên tuyển người nào, tuyển ra sao, sau khi tuyển thì quản lý thế nào, các cậu thảo luận rồi mau chóng đưa ra phương án hợp lý, Đường Văn, Đường Hâm, chuyện này hai người phụ trách, Đường Nhất, Phùng Dã, các cậu tiếp tục tìm em gái Đỗ Tấn.”

“Vâng.”

Mọi người thấy Đường Tư Hoàng không định rời khỏi phòng khách thì thoáng dừng một chốc rồi tự giác đứng dậy, đi lên phòng khách ở lầu hai để bàn bạc, Đường Nhất cùng Phùng Dã thì ra ngoài.

Những người khác vừa đi, Đường Tư Hoàng cũng không khắc chế d*c v*ng của mình nữa, ôm lấy người bên cạnh kéo vào lòng, cúi đầu hôn xuống. Hiện tại, y càng lúc càng thấy người này chính là bảo bối của mình, càng ngày càng muốn yêu thương cậu.

Cơ thể Đường Miểu theo bản năng cứng đờ, đảo mắt thấy trong phòng khách không còn người thứ ba thì bình tĩnh lại, cũng nhiệt tình đáp lại Đường Tư Hoàng. Đối với người yêu, thân mật đã thành bản năng, nhất là khi bọn họ còn đang chìm trong giai đoạn cuồng nhiệt, cả hai ôm nhau càng lúc càng sát, khi xém chút cọ súng ra lửa thì mới vội vàng buông ra.

Môi Đường Miểu có hơi sưng, Đường Tư Hoàng dịu dàng hôn hôn, đưa chén trà cho cậu để cậu uống vài ngụm.

“Cha, đến lúc đó cha là đoàn trưởng, con làm phó đoàn trưởng ha?”

“Tại sao?” Đường Tư Hoàng cười hỏi.

“Kề vai chiến đấu chứ gì.” Đường Miểu cười hắc hắc.

“Thế thì còn không bằng làm thư ký của ta.” Nụ cười của Đường Tư Hoàng tràn ngập vẻ tính toán.

Đường Miểu lạnh sống lưng, lui trước một bước : “Đến lúc đó rồi tính.”

Chuyện mở rộng thế lực quân đoàn hoa quả này nói thì dễ, làm mới khó, nhất là chuyện nên tuyển loại người nào. Không phải người nào mọi người cũng nhận vào, cái bọn hắn muốn là một quân đoàn lớn mạnh, và còn là một quân đoàn thống nhất và đoàn kết. Hết thảy mọi thứ đều cần phải có thời gian, vì vậy, mọi người cũng không hấp tấp, quyết định vẫn lấy nhận nhiệm vụ là việc chính, gặp được người thích hợp thì cho khảo nghiệm, rồi mới thu vào.

Căn cứ Kinh đô khác với các căn cứ bình thường, tiểu đội sinh tồn cũng có xếp hạng, nhưng đội viên các tiểu đội lọt vào top 10 tương đối nhiều, chứ không giống như bên căn cứ WH, chỉ có mười, hai mươi người. Trong top 10 các tiểu đội, nhân số nhiều nhất là 212 người, nhân số ít nhất cũng đã 130 người.

Đường Miểu tin, tương lai nhân số của quân đoàn hoa quả nhất định có thể vượt qua bọn hắn.

Đến trung tâm nhiệm vụ, Đường Văn đi ghi tên cho tiểu đội trước, vẫn dùng “quân đoàn hoa quả”. Đường Tư Hoàng lại cho Đường Võ treo nhiệm vụ tìm kiếm Đỗ Hủy trên thanh nhiệm vụ, Đỗ Hủy trăm phần trăm ở trong căn cứ, độ khó nhiệm vụ không cao, treo giải 100 điểm tích lũy.

Lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, không phải vì vật tư, cũng không phải vì tinh hạch, mà chủ yếu là để quen thuộc địa hình xung quanh căn cứ Kinh đô, nên chỉ ra ngoài săn giết tang thi thôi. Các vật tư trọng yếu đều đặt cả trong không gian, nên không cố ý lưu lại người trong nhà, toàn thể mười hai người cùng nhau hành động.

Lúc đến bãi đỗ lấy xe, ngoài ý muốn gặp được Trần Lập. trấn lập thấy được bọn họ cũng rất vui vẻ, nụ cười có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn rất sáng. Nhìn bộ dáng của bọn họ, hẳn là vừa mới tới căn cứ.

Đường Miểu nhìn lướt qua, lúc trước Trần Lập dẫn theo một nhóm người khá lớn, bây giờ chỉ còn lại hơn 20, mỗi người đều sắc mặt mệt mỏi.

“Đường đội trưởng, các anh đã ổn định xong rồi? Chúc mừng, không biết tối nay có thể đến chào hỏi không?”

“Được.” Đường Tư Hoàng nói địa chỉ cho hắn, cũng báo trước khi trời tối mới trở lại.

Đường Miểu nhìn ra được, Trần Lập có lời muốn nói, bằng không cũng sẽ không vội vàng đến chào hỏi như vậy.

Ra khỏi căn cứ, quân đoàn hoa quả chia thành hai tiểu đội, một trái một phải xuất phát. Ở trong căn cứ không cảm giác được, nhưng vừa rời căn cứ, khắp nơi giống như đâu đâu cũng có tang thi. Đường Miểu đánh điên cuồng như khát máu, liên tục mấy chục con. Tư thái uy phong lẫm lẫm, đại khai sát giới kia làm bọn Đường Văn chậc chậc tán thưởng không thôi.

Chỉ có Đường Tư Hoàng là biết rõ trong lòng Đường Miểu vẫn đang nhớ nhung đến vị trí phó đoàn trưởng, cười cười không nói nhìn cậu lộ vẻ uy phong, chỉ khi có tang thi định đánh lén cậu mới lách tới. Cứ một đường vừa giết vừa đi như thế, đến hơn năm giờ chiều, hai tiểu đội đi hết mấy con đường lớn ở phụ cận mấy lần rồi mới tới sáu giờ rưỡi mới trở về trước khi căn cứ đóng cửa.

Vì để “trốn thuế”, Đường Miểu giấu một phần tinh hạch mọi người thu được vào không gian, bị Đường Tư Hoàng cười cười chọc ghẹo một phen.

Đường Miểu cây ngay không sợ chết đứng, thành lập quân đoàn cần không ít vốn, không chuẩn bị ngay từ bây giờ không được.

Tóc tang thi cũng có thể đổi điểm tích lũy được, bất quá, vì trước mắt vẫn chưa phát hiện tóc của tang thi tiến hóa khác gì với tang thi bình thường, nên vô luận là tóc tang thi nào cũng chỉ có thể đổi được 2 điểm tích lũy.

Về đến nhà, vậy mà lại thấy Trần Lập đang đứng ở cổng vào, không biết đã đợi bao lâu.

Chào hỏi một câu, cho Trần Lập vào rồi bảo hắn cứ tự nhiên, Đường Tư Hoàng mang Đường Miểu lên lầu tắm rửa trước. Trên người mấy người Xuân thẩm cũng rất bẩn, chỉ là để khách ngồi một mình như thế thì không tốt lắm, nên chiêu đãi khách trong phòng khách trước, đợi Đường Tư Hoàng và Đường Miểu xuống rồi từng người mới đi rửa mặt.

“Trần trưởng quan đoạn đường này có vẻ không quá thuận lợi.” Đường Tư Hoàng bình thản nói một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play