Edit + Beta : Carly

Chương 192 : Cứu viện

Đường Miểu trở lại hộ dân, cùng Đường Hâm mỗi người ngồi một đầu sofa, kế bên cạnh đống lửa đọc tạp chí, đồng thời hưởng thụ trái cây tươi mới. Đến 12 giờ hơn, Đường Miểu lại làm cho Đường Hâm một bàn cơm thịnh soạn. Ăn trưa xong, Đường Miểu tìn trong không gian ra hai bộ quần áo mới đưa cho Đường Hâm, lại lấy ra một chồng đồ trẻ em và củi khô giả làm vật tư, sau đó cả hai cùng dẹp đường trở về.

Đường Hâm thật sự không muốn về, không phải vì mỹ thực, không phải vì được thanh nhàn, mà là cả buổi hôm nay, đứa em này quá tốt với hắn, đây là đãi ngộ mà trước kia chưa từng có. Nhưng làm thế nào được, phụ thân đại nhân đã có lệnh, phải về trước ba giờ.

Về đến nhà, vừa vào cửa Đường Miểu đã thấy Đường Tư Hoàng ngồi trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn cậu. Trong lòng Đường Miểu ấm áp không thôi, bình thường cha không bao giờ ngồi một mình trên sofa đối diện cửa cả, chẳng lẽ là vì lo lắng cho cậu? Dù không phải, cậu cũng sẽ khiến nó phải như thế.

“Cha.”

“Về rồi à.” Đường Tư Hoàng quan sát cậu và Đường Hâm.

“Papa.”

Đường Miểu bước thẳng tới ngồi xuống cạnh Đường Tư Hoàng : “Cha, con có chuyện muốn nói với cha.”

Đường Tư Hoàng nói : “Đợi chút nữa đi, con rót trà cho ta, ta sẽ xuống ngay. Đường Hâm, con theo ta.”

Y ra hiệu bảo Đường Hâm cùng lên lầu.

Lên lầu hai, Đường Tư Hoàng đi về phía phòng Đường Hâm. Hai người vào phòng, Đường Tư Hoàng đóng cửa lại. Đường Hâm tỏ vẻ khó hiểu.

“Hôm nay mọi thứ đều thuận lợi?”

“Dạ, papa.”

Đường Tư Hoàng hỏi : “Không xảy ra chuyện gì đặc biệt?”

“Không có.” Đường Hâm khó hiểu đáp.

Đường Tư Hoàng đổi cách hỏi : “Đường Miểu có chỗ nào kỳ lạ không?”

“Không, à mà có.” Đường Hâm nhớ tới một chuyện, “Bữa nay em ấy có nói với con một câu rất kỳ quái, sau đó còn một mình ra ngoài, con muốn đi cùng, em ấy lại cự tuyệt.”

“Lời gì kỳ quái?” Đường Tư Hoàng trong lòng khẽ động.

Đường Hâm nói : “Em ấy nói hy vọng con về sau đừng hận nó. Papa, rốt cuộc Đường Miểu xảy ra chuyện gì?” Chuyện này càng nghĩ hắn càng thấy không ổn.

Thần sắc Đường Tư Hoàng thản nhiên, đi ra cửa phòng : “Không có gì, sau này con sẽ biết. Đừng đi hỏi nó.”

Đường Hâm đứng yên tại chỗ, nhún nhún vai, xoay xoay hai cái vòng trên cổ tay.

Đường Miểu thấy Đường Tư Hoàng xuống lầu thì đứng dậy.

“Cha, con—”

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên liên hồi.

Xuân thẩm vừa mở cửa, một người đã chạy vọt vào.

“Đường tiên sinh!”

Đường Miểu nhận ra đó là thuộc hạ Tiểu Giáp của Tiếu Hồ Lâm, hung hăng trừng hắn một cái. Sớm không tới trễ không tới, lại tới ngay lúc cậu chuẩn bị tỏ tình! Nhưng nhìn thần sắc sốt ruột của Tiểu Giáp, dường như có chuyện gấp gì đó, cậu cũng không nói gì.

“Xảy ra chuyện gì?” Đường Tư Hoàng vỗ vai Đường Miểu, nhíu mày nhìn bộ dáng thở gấp của Tiểu Giáp, có một dự cảm không tốt lắm.

Tiểu Giáp lên tiếng : “Là…là đội trưởng bảo tôi tới báo cho anh biết, mấy người…Đường Võ đại ca xảy ra chuyện!”

“Đã có chuyện gì? Nói rõ ràng!” Đường Miểu biến sắc.

Xuân thẩm nhanh chóng bưng trà tới, vội vàng nhưng không mất đi bình tĩnh : “Uống một hớp trước đi, từ từ mà nói.”

Tiểu Giáp uống liền mấy ngụm nước, lúc này mới nói chuyện lưu loát : “Đám Đường Võ đại ca gặp phải tang thi tiến hóa ở Phương trấn, bị tang thi bao vây. Đường Võ đại ca vất vả chạy về báo tin nhưng đùi phải bị thương, đúng lúc đụng phải đội trưởng chúng tôi. Đội trưởng kêu tôi tới thông báo cho anh. Bất quá Đường tiên sinh an tâm, vết thương của Đường Võ đại ca không phải do tang thi gây ra, nhưng người của phòng kiểm tra lo lắng nên tạm thời cách ly anh ta.”

Sau khi bình tĩnh lại, Tiểu Giáp thuật lại đầy đủ, không hổ là thuộc hạ Tiếu Hồ Lâm tín nhiệm.

Vì nguyên nhân thời tiết nên các hoạt động ngoài căn cứ khá nguy hiểm. Sau khi Đường Tư Hoàng để Đường Miểu và Đường Hâm đi thì phái bọn Đường Võ ra ngoài, chỉ để Đường Nhất ở nhà. Nói cách khác, hiện tại trong nhà chỉ có Đường Tư Hoàng, Đường Miểu, Đường Hâm, Đường Nhất và Xuân thẩm năm người. Xuân thẩm thì nhất định phải ở nhà rồi, ngoài ra còn phải lưu lại hai người đàn ông để canh nhà. Bởi vậy, nếu muốn đi cứu người thì chỉ có hai người đi được.

Đường Miểu lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác khi thiếu người. Đường Tư Hoàng là nhất định phải đi, mà thế thì cậu tự nhiên cũng muốn đi theo.

Đường Nhất tỏ vẻ muốn đi cùng nhưng Đường Tư Hoàng ngăn lại.

“Cậu và Đường Hâm ở nhà. Các cậu cũng hiểu, nhiệm vụ của các cậu cũng không nhẹ.”

“Vâng, tiên sinh.” Đường Nhất tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.

Xuân thẩm rất lo lắng cho tình hình của mấy người Đường Xuân đang ở bên ngoài, nhịn không được nói : “Tiên sinh, cho tôi đi cùng đi, tôi sẽ dùng súng.”

Đường Tư Hoàng không đồng ý. Đám Đường Văn, Trương Vọng đều là cao thủ, nhưng lại bị tang thi bao vây là đủ biết đám tang thi có bao nhiêu lợi hại. Xuân thẩm dù đi cũng không giúp được gì, ngược lại còn có thể khiến chính bà gặp phải nguy hiểm.

“Đường Miểu, đi thôi. Đường Hâm, con đi xem Đường Võ thế nào rồi.”

Đường Hâm muốn nói nhưng lại thôi. Hắn cũng muốn đi theo cứu người, nhiều người thì càng có nhiều giúp đỡ, nhưng hắn cũng hiểu trong nhà quả thật không thể để thiếu người được, lên tiếng đáp ứng, nhìn Đường Miểu và Đường Tư Hoàng vội vàng chạy đi. Nghĩ đến Đường Tư Hoàng đã chuẩn bị rất nhiều vũ khí đạn dược để trong không gian của Đường Miểu, lo lắng trong lòng hắn mới vơi đi một chút, xuống nhà kho lấy hộp thuốc và một ít thức ăn, chuẩn bị đi xem Đường Võ thế nào. Xuân thẩm và Đường Nhất thì ở nhà.

Sau khi Đường Miểu và Đường Tư Hoàng ra ngoài, một khắc cũng không trì hoãn, cấp tốc tốc chạy ra ngoài căn cứ. Đến cửa căn cứ, hai người bất ngờ trông thấy Tiếu Hồ Lâm đang tựa trên một chiếc xe, đang nhìn vào trong căn cứ, bộ dáng như đang chờ người.

“Này, bọn cậu tới rồi!” Tiếu Hồ Lâm thấy hai người thì cười vẫy tay : “Tiểu Giáp có lẽ nói không rõ ràng lắm, tôi đã nói chuyện với Đường Võ rồi, vừa vặn có thể dẫn đường cho hai người.”

Đường Miểu kinh ngạc nhìn hắn : “Tiếu thúc thúc, thúc nghiêm túc chứ? Văn thúc bọn họ nhiều người như vậy còn bị bao vây, những tang thi đó nhất định không dễ xơi.”

Đường Tư Hoàng lại không nói gì, nói với Tiếu Hồ Lâm một tiếng ‘Lên xe’, rồi lái xe đi qua trạm kiểm tra.

Ra khỏi căn cứ, Đường Miểu vẫn không nghĩ ra : “Cha, Tiếu thúc thúc thật sự nghiêm túc sao?”

Tiếu Hồ Lâm để mở cửa sổ, nghe thấy lời này thì cười ha ha nói : “Đường Tiểu Miểu, con thấy ta giống như đang đùa sao? Con xem ta thật sự rất tốt với cha con na, vừa nghe thấy thuộc hạ của cậu ta gặp nạn liền lập tức tự mình đi theo giúp đỡ.”

Đường Tư Hoàng thản nhiên nói : “Xem ra cậu thật sự vừa ý thuộc hạ của tôi.”

“Khụ…khụ…” Tiếu Hồ Lâm bị chính nước miếng của mình làm bị sặc, không thể tin được trợn trắng mắt : “Tuy trong tên cậu có một chữ ‘Hoàng’ nhưng cậu cũng không thể ăn nói lung tung như thế chứ hả. Sao cậu lại không tin tưởng vào mị lực của mình như vậy? Tôi thật sự đi vì cậu mà.”

( : bốn chữ ăn nói lung tung này nguyên văn Hán Việt là ‘tín khẩu thư hoàng’, nghĩa là ăn nói bừa bãi ăn nói lung tung chữ ‘Hoàng’ trong thành ngữ này đọc đồng âm với chữ ‘Hoàng’ trong Đường Tư Hoàng, nhưng cách viết và nghĩa hoàn toàn khác nhau)

Đường Tư Hoàng liếc nhìn Đường Miểu, quay cửa kính xe lên, mặc kệ Tiếu Hồ Lâm.

Đường Miểu cười khan hai tiếng, nhịn không được hỏi Đường Tư Hoàng.

“Cha, thuộc hạ mà cha vừa nói là chỉ?”

“Đùa thôi.” Đường Tư Hoàng chạy sát phía sau xe Tiếu Hồ Lâm, “Cậu ta hẳn là biết rõ chúng ta không đủ người, nể mặt ta nên mới đến.”

Quân đoàn hoa quả và Hồ Đồ đội dù chưa kết thành đồng minh, nhưng vì quan hệ tư nhân của hai đội trưởng rất tốt nên quan hệ giữa hai đội cũng không tệ. Trước mắt thì Tiếu Hồ Lâm còn chưa hoàn toàn khống chế được Hồ Đồ đội. Tương lai đợi đến khi chỉnh đốn lại Hồ Đồ đội càng thêm đoàn kết thì Đường Tư Hoàng sẽ nghĩ đến chính thức kết minh với hắn.

Đường Tư Hoàng chỉ nói một chút thì Đường Miểu đã hiểu. Tiếu Hồ Lâm quả thật là có lòng tới giúp đỡ, chỉ có điều dù sao cũng là quan hệ riêng tư, hắn không thể dễ dàng yêu cầu đồng đội của mình khi không lại đi hỗ trợ quân đoàn hoa quả được, cho nên hắn mới một mình ra tay.

Đường Miểu thật sự vui thay cho Đường Tư Hoàng, có thể có được một người bạn tốt như Tiếu Hồ Lâm.

Hai chiếc xe một đường chạy đi như bay, hơn một tiếng sau rốt cuộc cũng đến Phương trấn. Vì an toàn, hai chiếc đậu kế nhau, quay cửa xe xuống.

“Chính là tòa nhà cũ hướng 10 giờ kia, nghe Đường Võ nói thì vì tòa nhà này quá cũ kỹ nên người lúc trước tới thu thập vật tư đều không ghé qua, bởi thế nên bọn họ mới vào.” Tiếu Hồ Lâm nói, “Thấy không, xung quanh chỗ đó còn có hơn 20 tang thi đang bao vây kìa.”

Tòa nhà kia chỉ có ba tầng, quả thật trông rất cũ, vách tường trắng không biết bị cái gì phun lên mà đen thui như mực, còn có những vệt xám lưu lại do nước động những ngày mưa. Cửa sổ cũng là kiểu cửa sổ thủy tinh kiểu cũ, phần lớn không có cửa thủy tinh nào nguyên vẹn, hoặc là vỡ nát, hoặc là lủng một lỗ lớn, trông như bị ăn mòn. Bất quá, nhìn những bức màn lay động thì có thể đoán được chỗ này trước đây cũng có người ở.

Đường Tư Hoàng lấy một khẩu tiểu liên đưa cho Tiếu Hồ Lâm : “Lái xe tới gần hơn chút nữa, cậu không cần xuống xe, ở trên xe yểm trợ bọn tôi là được rồi.”

“Tiểu liên?” Tiếu Hồ Lâm yêu thích không buông tay sờ sờ, vừa ước ao lại ghen tị, “Cậu lấy được cậu nhóc tốt thế này từ chỗ nào thế? Tôi hận đám hắc đạo các cậu!”

Đường Tư Hoàng nhìn Đường Miểu.

Đường Miểu hiểu ánh mắt của y, nói với Tiếu Hồ Lâm : “Tiếu thúc thúc, sau khi thành công cứu Văn thúc bọn họ thì khẩu súng đó tặng thúc đó. Còn đạn thì, thúc phải tự nghĩ cách rồi.”

Tiếu Hồ Lâm có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, không phải vì bất ngờ có được một khẩu súng, mà bất ngờ vì Đường Tư Hoàng cư nhiên lại hỏi ý kiến Đường Miểu. Ha ha, hình như hắn đã phát hiện ra một chuyện thú vị rồi

Hắn nhìn thoáng qua Đường Tư Hoàng đầy thâm ý, cười to nói : “Ha ha ha! Thế thì quá tốt! Đi thôi.”

“Đợi một chút.” Đường Miểu lấy súng báo hiệu của mình trong ba lô ra, bắn một phát lên trời.

Mặt Tiếu Hồ Lâm lại hiện lên vẻ ghen ghét : “Sao các cậu lại có nhiều thứ tốt như vậy.”

Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đều ra vẻ như không nghe thấy, nhìn chằm chằm lầu ba tòa nhà kia.

Một lúc sau, một mảnh vải trắng rơi ra từ trên cửa sổ lầu ba, lơ lửng trên không trung. Đường Miểu tập trung nhìn, đúng là Đường Văn, hai tay hắn vươn ra, làm vài động tác kỳ quái.

Tiếu Hồ Lâm liên tục hỏi : “Ý cậu ta là gì thế?”

—————————————

Súng tiểu liên MP7 (trên) và MP5

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play