Chương 183 : Phân đội nhỏ quân đoàn hoa quả lưu lạc (1)
“Cha, cha nói xem chúng ta có thể nào…” “Không.” Ngữ khí của Đường Tư Hoàng rất chắc chắn, Đường Miểu kinh ngạc nhìn y : “Sao cha biết?” Đường Tư Hoàng một tay nắm lấy tay cậu, nhìn ra xa, nói : “Bão Mặt trời lần trước, không phải tất cả mọi người đứng dưới mặt trời đều biến thành tang thi, cũng không phải hễ hôn mê là biến thành tang thi. Trong đó nhất định có nhân tố nào đó mà chúng ta không biết. Thời gian chúng ta đứng dưới mặt trời tối đa chỉ có nửa phút, huống hồ thể chất của chúng ta mạnh hơn những người khác, sẽ có ưu thế hơn.” Nhưng những điều này vẫn không đủ để khẳng định bọn họ sẽ không biến thành tang thi. Đường Miểu hiểu rõ điểm này, nhưng nội tâm lại bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn Đường Tư Hoàng rồi lại dời mắt đi, hai tay ôm lấy eo y. Cứ xem như, cậu đang làm nũng đi. Cha có lẽ sẽ không nghi ngờ cậu đâu. Tựa vào trước ngực Đường Tư Hoàng một lúc, Đường Miểu bắt đầu quan sát tình hình bên ngoài, không khỏi trợn to mắt : “Cha, con mẹ nó tang thi tiến hóa rồi!” Cậu biết Đường Tư Hoàng trừng mình nhưng vẫn tiếp tục nói : “Những người chưa kịp trốn đang đánh với tang thi…” Bão Mặt trời lại khiến cho tang thi thăng lên một cấp, một người đàn ông đang ra sức chạy vào rừng, lại bị tang thi tóm được. Tốc độ tang thi rất nhanh, thế mà đột nhiên bật người lên rời khỏi mặt đất, cao tận 2 mét, rơi xuống một vị trí cách đó một mét, chặn người đàn ông kia ngay trước mặt hắn. Người đàn ông sợ hãi tột độ, kinh hãi thét lên một tiếng, bỗng nhiên một cơn cuồng phong thổi qua, cái đầu rời khỏi cơ thể, y như một trái banh da lăn lông lóc dưới đất. Đường Miểu ngạc nhiên a một tiếng, lại nhìn về phía bên kia, sắc mặt lần nữa biến đổi. “Thế nào?” Đường Tư Hoàng lập tức hỏi. Đường Miểu chần chừ nói : “Kỳ lạ, trong mấy phút này, con đã phát hiện có năm sáu người đột nhiên bộc phát ra dị năng. Xác suất này cao quá rồi.” Đường Tư Hoàng suy nghĩ một lúc rồi nói : “Tiếp tục quan sát.” Đường Miểu gật đầu, dời tầm mắt chuyển ra ngoài. Từ sau trận tuyết đầu tiên kia, vì để tránh gặp phải thời tiết tuyết rơi nhiều, phần lớn mọi người đều không muốn cách căn cứ quá xa, miễn cho bị nhốt bên ngoài. Cho nên có rất nhiều người giết tang thi gần căn cứ. Vì vậy, số lượng người bị đứng dưới mặt trời không hề ít. Người kích phát ra dị năng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng còn có thể thấy ở đây có dây mây động đậy, bên kia bay ra quả cầu lửa, hay trước mặt đột nhiên dựng lên một bức tường lớn… Đường Miểu đột nhiên có một phỏng đoán kỳ lạ, nhìn về phía Đường Tư Hoàng : “Cha, có thể nào lần bão Mặt trời này không chỉ có thể khiến tang thi tiến hóa mà cũng thúc đẩy con người tiến hóa không?” Trong lòng có một cỗ xúc động muốn lao ra, nhưng bị cậu kiềm nén lại. Đường Tư Hoàng dường như nhìn ra được suy nghĩ của cậu, liếc cậu một cái, tay đè vai cậu lại, thản nhiên nói : “Con thành nhà nghiên cứu lúc nào mà ta không biết thế?” Đường Miểu cười hắc hắc, không nói gì, nhìn chằm chằm bóng cây bên ngoài. Chỉ cần bóng cây dừng lay động thì có thể xác định là bão Mặt trời đã dừng lại. Trong lòng cậu cứ lo lắng thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Lần bão Mặt trời trước, những người đứng dưới nắng chừng 10 phút sẽ bắt đầu ngất xỉu. Cậu nhìn ra ngoài, ba giờ sáu phút. Tiếp tục đợi đến khi ba giờ mười sáu, cả hai vẫn chưa ngất xỉu, cậu thở dài một hơi, trong lòng kích động không thôi, bổ nhào lên người Đường Tư Hoàng, hôn liên tục lên hai bên má y, tốc độ siêu nhanh, sau đó nhanh chóng lùi lại, sợ Đường Tư Hoàng sẽ xử mình (đánh cậu). Đường Tư Hoàng khẽ cười, một tay túm lấy cậu kéo vào lòng, cũng hôn rồi lại hôn lên trán cậu. “Sợ ta?” “Không có.” Đường Miểu cười đáp. Đường Tư Hoàng không hỏi tiếp, tự mình đi vào vườn trái cây hái một chùm nho xuống, hai người vừa ăn nho vừa đứng đợi. Nhưng bóng cây vẫn một mực lay động, kiểu này hẳn phải chờ tới tận tối khi mặt trời xuống núi. Đường Miểu xác định bên ngoài đã không còn ánh mặt trời mới gật đầu với Đường Tư Hoàng, dẫn theo y và Hắc Uy, Charles ra khỏi không gian. Đường Tư Hoàng lại thử gọi bộ đàm : “Gọi xe 2, hết.” “Xoẹt xoẹt rè rè…xoẹt xoẹt…” Đường Tư Hoàng nhíu nhíu mày. Thế này nghĩa là từ trường vẫn chưa ổn định lại. Đường Tư Hoàng xoay người định đẩy cửa xe, quay đầu lại : “Chuẩn bị chút thức ăn đi.” Vì làm nhiệm vụ gần cửa căn cứ nên mọi người đều không mang theo đồ ăn. Đường Miểu gật đầu, giữ y lại : “Cha.” Đường Tư Hoàng cười với Đường Miểu : “Yên tâm, bên ngoài không có ánh mặt trời, hẳn sẽ không sao. Nếu có phóng xạ thì dù trốn trong xe cũng thế thôi.” Đường Miểu ngẫm lại, quả là thế, sau khi tìm một cái túi nhựa, bỏ vào bốn cái bánh mì và bốn gói mì ăn liền, thì cùng Đường Tư Hoàng xuống xe. Đường Tư Hoàng nhíu mày nhìn cậu, thẳng đến khi Đường Miểu thành thành thật thật cúi đầu tỏ ý nhận sai mới cười nhẹ một tiếng, nắm tay cậu đi về phía xe số 2. Đường Miểu cười tủm tỉm nhìn bóng lưng của y, tay còn lại cầm chắc đao đề phòng. Mặt trời đã xuống núi, nhưng độ diopter cũng không thấp. Chỉ một lúc sau, cả hai đã đi tới gần xe 2. Mấy người trong xe thấy bọn họ thì vội vàng xuống xe. “Tiên sinh, chúng ta ra khỏi xe không sao chứ?” Đường Võ lo lắng nói. Đường Tư Hoàng lắc đầu nhưng không nói ‘Không có gì’, đưa mắt quan sát bốn người Đường Võ, Trương Vọng, Đường Nhất và Đường Tam, tạm thời không nhìn ra dấu tích gì cho thấy bị bão Mặt trời ảnh hưởng. “Các cậu đều không sao chứ? Có ai hôn mê không?” “Không có.” Đường Tư Hoàng gật đầu, nhìn qua mấy chiếc xe xung quanh, qua lớp kính cửa sổ trong suốt có thể thấy bên trong có người ngồi, có người thì hôn mê, cũng biết được đại khái. “Đường Miểu, đưa ba lô cho bọn họ.” Đường Miểu cởi ba lô mình ra đưa cho Trương Vọng. Trương Vọng cầm lấy, khó hiểu hỏi : “Tiên sinh, đây là…?” Đường Tư Hoàng nhìn thoáng qua cửa căn cứ : “Bên trong không nhất định sẽ mở cửa ra, có thể hôm nay phải ở bên ngoài một đêm.” Bọn Trương Vọng đều biến sắc. “Tiên sinh, đồ ăn nhiều vậy lại đưa hết cho chúng tôi, ngài và tiểu thiếu gia thì sao?” đường vỏ nhìn túi lớn túi nhỏ trong ba lô trên tay Trương Vọng. Đường Miểu cười nói : “Yên tâm, bọn tôi có lưu lại cho mình rồi.” Nhìn Đường Tư Hoàng quay người trở về xe, mấy người Đường Võ cũng vội vàng lên xe, chạy theo sau xe 1 về phía cổng căn cứ. Một đường chạy đi có thể thấy được không ít thi thể nằm dưới đất, mấy tang thi vẫn còn ở xung quanh nghe được tiếng động cơ liền nhanh như chớp chạy tới. Đường Miểu hé cửa sổ ra một khe nhỏ, không chút khách khí nổ súng giết liền mấy con. Bọn họ vốn cách căn cứ có mấy trăm mét nên rất nhanh đã tới cửa căn cứ. Dừng xe đợi một lúc, người bên trong vẫn không có ý định mở cửa. Đường Tư Hoàng không hề thấy bất ngờ. Vị trí y dừng xe là vị trí tốt nhất, một khi cửa mở ra, bọn y có thể là người đầu tiên đi vào. Đóng màn ở chỗ điều khiển và băng ghế sau, hai người hai chó tiến vào không gian. Đường Tư Hoàng “quan sát”, Đường Miểu làm bữa tối. Đường Miểu cũng không có tâm tình làm một bữa thịnh soạn, từ trong tủ lạnh lấy phở, hành, gừng bằm nhuyễn, bắp cải xắt sợi, lạp xưởng cắt thành lát, bốn quả trứng gà thì dùng máy đánh trứng đánh đều, rắc vào chút muối để dùng sau. Sau khi dầu trong nồi nóng lên, đổ trứng vào, trứng đông lại thì dùng xẻng khuấy nát ra, rồi bỏ hành tây, gừng, bắp cải và lạp xưởng vào đảo vài cái, cuối cùng mới để phở vào xào, thêm muối, bột thịt gà và nước tương, tiếp tục xào thêm ba bốn phút, thế là một đĩa phở xào lớn sắc vị đầy đủ đã ra lò. Chia phở xào thành bốn phần, Đường Miểu vừa ăn vừa chú ý động tĩnh bên ngoài. Đường Tư Hoàng bưng chén lấy trứng gà bên trong bỏ vào chén Đường Miểu : “Chỉ cần trong xe không phát ra âm thanh thì tang thi cũng sẽ không tới.” Đường Miểu gắp trả lại : “Cha, cha cũng ăn đi.” “Con bây giờ còn đang phát triển, không sợ sẽ vĩnh viễn cao tới đây thôi sao?” Đường Tư Hoàng rõ ràng là đang “đe dọa” cậu. “Không thể nào!” Đường Miểu vô thức phản bác. Kiếp trước cậu cao 1m78 đó. Bất quá kiếp này đã khác kiếp trước rất nhiều, cậu cũng không dám đánh cược, nên sau khi do dự một lúc thì đem toàn bộ trứng gà trong chén Đường Tư Hoàng bỏ lại vào chén mình. Đường Tư Hoàng tùy ý cậu, không nhanh không chậm ăn phở. Sau khi mùa đông đên thì 7 giờ 30 là giờ căn cứ mở cửa. Đường Miểu cố ý chỉnh báo thức vào 8 giờ sáng, sáng sớm sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên là quan sát tình hình bên ngoài căn cứ. Hai cánh cửa vẫn đóng chặt. “Cha, mau dậy đi!” Đường Miểu đẩy đẩy Đường Tư Hoàng vẫn đang say giấc, mau chóng đi rửa mặt. “Bên ngoài thế nào rồi?” Giọng Đường Tư Hoàng từ ngoài phòng tắm truyền vào. Đường Miểu nhổ một ngụm bọt đánh răng, nói với ra : “Cha, đã hơn 7 giờ rưỡi rồi nhưng cửa vẫn không mở. Chúng ta phải ra ngoài xem xem thế nào.” “Ân.” Lúc Đường Tư Hoàng đi vào thì Đường Miểu đã nặn kem đánh răng lên bàn chải cho y. Sau khi hai người chuẩn bị xong, vừa ra khỏi không gian liền nghe thấy có người đang gõ cửa xe. Là Đường Tam. Tối qua bọn hắn căn bản không dám ngủ nên sáng dậy rất sớm. Lúc này mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lên cao, ánh nắng không chiếu tới bên này. Cho nên hắn mới dám ra ngoài. Cửa xe vừa mở ra, Đường Tam nhanh nhẹn chui vào, thuận tay đóng cửa lại, vì xung quanh cũng có không ít tang thi đang du đãng. “Tiên sinh, cửa căn cứ vẫn không mở, trên tường thành cũng không có binh lính nào đứng gác. Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Đường Miểu lấy làm kinh hãi, mau chóng phân tích : “Bọn họ định làm gì? Dù hôm qua đứng dưới nắng sẽ biến thành tang thi, nhưng trong căn cứ hẳn cũng có không ít người bị dính nắng? Còn những binh lính đó, đều là hoàn toàn hứng nắng cả. Nếu như thật sự có biến, thì trong căn cứ cũng sẽ chẳng an toàn được bao nhiêu.” Đường Tư Hoàng khẽ hừ một tiếng, suy đoán : “Những binh lính kia rất có thể cũng bị cách ly tạm thời. Hiện tại trong căn cứ hẳn rất hỗn loạn, bọn họ tạm thời sẽ không quan tâm người bên ngoài đâu.” “Vậy phải thế nào?” Đường Tam khẩn trương hỏi. Có thể không khẩn trương được sao? Tuy cho tới tận bây giờ hắn vẫn không ngất xỉu nhưng vẫn sợ hãi mình sẽ biến thành tang thi. Với hắn mà nói, biến thành tang thi còn đáng sợ hơn cả cái chết. “Chờ một chút.” Đường Tư Hoàng tiến tới cạnh cửa sổ xe nhìn ra ngoài. Đường Miểu móc ra hai bịch bánh quy nhỏ trong túi ra, đưa một bịch cho Đường Tam. “Cha.” Cậu mở túi còn lại, lấy một miếng đưa tới bên miệng Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng không quay đầu lại, chỉ há miệng cắn xuống. Đường Miểu cũng nhích tới cạnh cửa sổ, xuyên qua lớp kính thủy tinh màu đen, chỉ thấy bên ngoài hoàn toàn là một mảnh u ám, nhưng vẫn có thể thấy rõ cánh cửa đóng chặt của căn cứ. Đường Tam có chút kinh ngạc. Không khí giữa tiên sinh và tiểu thiếu gia thật thân mật và tự nhiên a. Nhưng hắn không có tâm tư nghĩ nhiều, bụng bây giờ quả thật rất đói, mở cái túi ra ăn ngốn nga ngốn nghiến. Đã qua chừng 10 phút, có mấy chiếc xe cũng lái qua, chạy nhanh về phía cửa căn cứ. Xe chạy tới trước căn cũng không có ý định dừng lại, trực tiếp tông thẳng vào, liên tục mấy cái mới ngừng lại. Thế nhưng cửa vẫn không có dấu hiệu mở ra. Người trên xe kia lập tức nổi giận, dùng sức bấm còi. Đáng tiếc, tiếng còi xe không hề khiến người bên trong mở cửa mà lại đưa tới không ít tang thi đang lang thang xung quanh. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng nhìn nhau. Trừ bọn họ ra thì khu vực phụ cận không còn âm thanh nào khác nữa, giống như cả thế giới này chỉ còn lại bọn họ và đám tang thi kia. Loại cảm giác này thật sự khiến người hít thở không thông. “Cha, làm sao đây?” Đường Miểu hỏi. Đường Tư Hoàng quyết đoán ra quyết định : “Rời khỏi đây trước, đi tìm thức ăn. Trong căn cứ hiện tại chỉ có thể xảy ra hai trường hợp, một, toàn bộ những người đứng dưới nắng đều bị cách ly tạm thời, ít nhất một ngày sau mới có thể được thả. Cách xử lý này có vẻ là tham khảo tình huống của lần bão Mặt trời trước. Còn trường hợp thứ hai thì rất không ổn, trong căn cứ đã không thể khống chế tình hình được nữa, nên hoàn toàn không để tâm đến người bên ngoài.” Đường Miểu biến sắc. Nếu thật sự xảy ra trường hợp hai thì rất rất không ổn. “Không biết bọn Đường Văn bên trong thế nào rồi.” Đường Tam khẽ than một tiếng. Đường Tư Hoàng khởi động xe : “Nghĩ nữa cũng vô dụng, trước hết cứ đi tìm thức ăn đã. Trước khi trời tối thì trở lại xem tình hình thế nào.” Tiên sinh nói cũng đúng, Đường Tam gật đầu. Xe việt dã gào thét chạy đi, bọn Đường Võ có lẽ vẫn luôn chú ý tới bên này, lập tức bắt kịp. Hai chiếc xe nhanh chóng rời xa khỏi căn cứ. Đến địa điểm an toàn, người trên xe đi xuống, sau khi trao đổi đơn giản ngắn gọn một lúc thì tiếp tục xuất phát. Đường Tam trở về xe của Đường Võ. Không khí giữa tiên sinh và tiểu thiếu gia có chút vi diệu, làm hắn thấy rất mất tự nhiên. Còn về phần rốt cuộc là vi diệu thế nào thì hắn không rõ lắm. “Cha, chúng ta đi đâu?” Đường Miểu hỏi. Vật tư xung quanh đây đã sớm bị càn quét không còn một mẩu, trừ tang thi ra thì chẳng còn gì cả. “Đến L thành gần đây nhất. Chỉ có thể hy vọng mấy nhà kho dưới tầng hầm của vài cửa hàng chưa bị ai phát hiện.” Đường Tư Hoàng nói. Vạn nhất không tìm được thứ gì thì đành phải dùng đồ trong không gian thế vào vậy.