Chương 180 : Phản kích
Đường Miểu giải thích ngắn gọn : “Thanh dao găm của Tô tiểu thư có lẽ dính phải máu tang thi.” Hoàng Mãnh giờ mới hiểu vì sao, đang định đi tới giải quyết Phan Thắng, Tô Thúy Hoa chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào hay vẫn luôn không ngủ, từ phía sau tiến lên giữ lấy thắt lưng Phan Thắng, dao găm phập thoáng cái xuyên qua cổ Phan Thắng, ‘phập’ một cái, phun ra máu tươi mang theo một mùi hôi tanh tưởi. Phan Thắng cúi đầu rống một tiếng, ngã xuống đất, không còn nhúc nhích. Tô Thúy Hoa dường như vẫn chưa hả giận, đâm thêm vài nhát lên người hắn rồi mới thở dốc dừng tay. Hoàng Mãnh sững sờ nhìn cô nửa ngày, đang định trở về vị trí của mình, bỗng nhiên vội vàng xoay người lại, nhanh chóng cướp lấy ba lô của Phan Thắng, lục lọi bên trong, chuyển toàn bộ những thứ hữu dụng vào ba lô mình rồi ôm chặt lấy nó. Tô Thúy Hoa dường như không chú ý tới, vẫn tức giận nhìn chòng chọc vào xác Phan Thắng. Tiếng động lớn như vậy, mấy người Đinh Thành Tài cũng bị đánh thức, im lặng nhìn bộ dáng không kìm được vui sướng của Hoàng Mãnh, không ai biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì. Đường Tư Hoàng mở mắt ra, dường như đang nghĩ gì đó. Người trong này mỗi người đều có mục đích riêng của mình, nếu như y là người phát hiện ra Phan Thắng biến thành tang thi, y sẽ không để lộ tin ra, mà phải để Thi Nại Hiền biến thành tang thi trước rồi mới nói sau. Y như có như không nhìn về phía Thi Nại Hiền, Thi Nại Hiền phát giác được, ngẩng đầu nhìn qua, lòng thầm kinh hãi, bất quá chỉ là trong nháy mắt, sau đó gã liền nở một nụ cười quái dị, ánh mắt dừng lại thật lâu trên mặt Đường Miểu, không có ý tốt. Sắc mặt Đường Tư Hoàng trầm xuống, không tiếng động cười lạnh một tiếng, nhắm hai mắt lại. Ngày thứ ba, tang thi vẫn không rời đi. Tinh thần mọi người đều có chút mệt mỏi, hơn nữa gần như không còn lương thực và nước dự trữ. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng có không gian, so ra thì khá là thoải mái. Nhưng mùi trong hầm càng ngày càng khó ngửi, không chỉ có mùi phân và nước tiểu, còn có mùi hư thối từ xác Phan Thắng. Vì tránh để người khác nghi ngờ, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đã tưới nước tiểu vào một góc phòng. Ngoài ra, ba lô trên lưng hai người cũng giống những người khác, đều xẹp xuống. Tôn Phi Hổ nhìn mọi người, thở dài : “Tôi chỉ lại một bịch bánh quy và chút nước. Mọi người thì sao?” “Tôi cũng hết đồ ăn với nước rồi.” Vu Siêu Kiệt lập tức nói. “Tôi cũng thế.” Tô Thúy Hoa nói. Hoàng Mãnh giấu ba lô ra sau lưng : “A, tôi cũng thế.” Đinh Thành Tài không nói gì, chỉ đứng dậy đi tới dưới nắp hầm, lặng lẽ mở ra quan sát. Mọi người trông mong nhìn hắn, hắn chậm rãi lắc đầu. “Thi đại ca, anh nhất định chuẩn bị rất đầy đủ, không cần lo về thức ăn nước uống ha.” Vu Siêu Kiệt cười nói. Thi Nại Hiền hơi thần kinh cười một tiếng, đột nhiên đứng lên, lại làm mọi người cả kinh. “Tôi giống mọi người.” Thi Nại Hiền dứt khoát mở ba lô mình ra, đảo ngược xuống, bên trong rơi ra một cái hộp bánh quy rỗng và một túi cấp cứu. Đường Miểu lấy ra hai chai nước và hai cái đèn pin, khiến hai cái ba lô của cậu và Đường Tư Hoàng lắc lư, rõ ràng có thể thấy được bên trong không có thứ gì, vẻ mặt “buồn rầu” : “Xem ra chúng ta đều giống nhau.” Tôn Phi Hổ vội vàng bỏ bánh quy của mình vào mồm, nhanh chóng nhai vài cái rồi uống luôn ngụm nước cuối cùng. “Làm sao bây giờ? Cũng không thể ngồi mãi trong này chờ chết, còn không bằng lao ra.” Tô Thúy Hoa nói. Hoàng Mãnh nói : “Lao ra thì bị tang thi giết hoặc xé xác, không ra thì chết đói, kết quả chẳng phải đều như nhau?” Thi Nại Hiền bỗng cười rộ lên, mọi người quay đầu nhìn gã nhưng không nói gì. Một lúc sau, Tôn Phi Hổ lên tiếng : “Thi đại ca, chẳng lẽ anh có diệu chiêu gì?” “Đúng là có một cái.” Thi Nại Hiền ngửa đầu cười vài tiếng như nghe được chuyện hài nhất trên đời, cười không nhịn được. Gần như qua một phút đồng hồ, mới chậm rãi xoay người đối mặt với Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, “Nhưng mà phải xem xem Đường đội trưởng có nguyện ý hay không. Các người xem, hai con chó này có phải có thể giúp chúng ta chống đỡ vài ngày không? Dù sao bọn chúng cũng sẽ chết đói, còn không bằng nhét vào bụng chúng ta. Các người thấy thế nào?” Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Đường Miểu không thể nhịn được nữa, bật phắt dậy, muốn tiến tới giáo huấn gã. Lúc này mà còn không đánh cho Thi Nại Hiền gọi ông gọi bà thì cậu không mang họ Đường! Đường Tư Hoàng lại ngoài ý muốn kéo cậu lại, tư thái nhàn nhã quét mắt nhìn đám người Thi Nại Hiền. Tô Thúy Hoa lấy làm kinh hãi, vội vàng lui lại vài bước, biểu thị hoàn toàn phân chia ranh giới với những người khác. Không đến bước đường cùng, cô một chút cũng không muốn chọc tới Đường Tư Hoàng. Huống chi, Đường Tư Hoàng xem như đã cứu cô một lần. Đinh Thành Tài theo sát sau đó, mấy người còn lại đều không nhúc nhích. Nụ cười trên mặt Thi Nại Hiền càng thêm đắc ý : “Chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không đối phó được với hai cha con hắn ta? Thế nào, cùng tiến lên?” Tôn Phi Hổ chần chừ một lúc, cũng lui về sau. Suy nghĩ của hắn với Tô Thúy Hoa không mưu mà hợp. Tuy hắn cũng đói đến hoảng nhưng Đường Tư Hoàng tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản. Chỉ cần nhìn đến lúc này mà y vẫn còn trấn định như vậy là biết. Vu Siêu Kiệt nhìn trái nhìn phải, cũng vội vàng lùi về sau. Hoàng Mãnh gần như là y chang hắn. Thi Nại Hiền phẫn nộ, mắng một tiếng : “Một đám phế vật, hèn nhát!” Đường Tư Hoàng cười lạnh một tiếng, bước từng bước dài. Thi Nại Hiền thầm mắng mình quá vội vàng xúc động, lẽ ra nên đợi mọi người đói cùng cực rồi nhắc tới đề nghị này mới đúng. Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, gã vội vàng vung tay phòng thủ, đáng tiếc cả người đói khát mệt mỏi, động tác cũng trở nên chậm chạp. Mà Đường Tư Hoàng thân thể vốn rất cường tráng, ba ngày này lại vẫn ăn như thường, thân hình chợt lóe, nghiêng người tránh thoát công kích của Thi Nại Hiền, tay trái giơ lên, đánh vào hai tay Thi Nại Hiền, đầu gối phải nhấc lên, lập tức đánh trúng vào sau lưng Thi Nại Hiền. Động tác Đường Tư Hoàng rất linh hoạt, xoay người một cái để Thi Nại Hiền đưa lưng về phía mình, trở tay tóm lấy hai tay gã. “Miểu Miểu, dây thừng.” Đường Miểu lấy một đoạn dây thừng trong ba lô ra, bước nhanh tới : “Cha, xử lý thế nào?” Đường Tư Hoàng cười lạnh : “Ném ra ngoài uy tang thi.” “Đường Tư Hoàng, mày dám!” Thi Nại Hiền lúc này mới biết sợ, vùng vẫy thét lên. Đường Miểu cho gã một đấm ngay l*ng ngực, híp mắt cười : “Cha, hay lưu lại cho gã ta một mạng đi. Xem ra gã biết hối cãi rồi.” Thi Nại Hiền sững sờ, phản ứng không hài lòng, khẩu khí cũng có phần không cam lòng : “Là tôi thất lễ, thả tôi ra!” Đường Tư Hoàng nhíu mày nhìn Đường Miểu. Đường Miểu mỉm cười cởi giày, lột vớ ra : “Cha, bóp mũi gã.” Thừa dịp Thi Nại Hiền há mồm hít thở, Đường Miểu nhét vớ vào. “A…a…” Đường Miểu nhìn về phía góc phòng, hai tay đẩy lưng Thi Nại Hiền. Thi Nại Hiền lập tức trừng lớn mắt, bị động té vào đống hôi thối ở góc phòng. Mọi người nhìn mà không khỏi nhe răng trợn mắt như đau răng, đều hiện lên biểu tình há mồm muốn ói. Mặt Thi Nại Hiền hướng ngay trực diện, mặt dính đầy thứ dơ bẩn, trừng mắt nhìn Đường Miểu, vành mắt như muốn nứt ra. Bầu không khí dường như càng tệ hơn trước. Tô Thúy Hoa chạy tới một góc khác, ‘ọe’ một tiếng phun ra mấy ngụm nước chua. Đường Miểu vỗ vỗ phủi bụi vốn không có trên tay, lạnh lùng nhìn gã : “Ha, giờ thoải mái hơn rồi.” “Tôi phi! Lẽ ra anh nên cám ơn tôi đã chặn miệng anh lại, bằng không anh đã ăn ct rồi!” Đường Miểu ngạo mạn hừ một tiếng, cục tức nghẹn mấy hôm nay cuối cùng cũng ra được. Đường Tư Hoàng lần đầu tiên cảm thấy bộ dạng thô lỗ của đứa con út nhà mình cũng rất đáng yêu, tiếng cười khẽ trầm thấp chậm rãi vang lên, mang theo vài phần sung sướng. Đường Miểu cảm nhận được ánh mắt của y, hai mắt cười nheo lại. Những người khác hai mặt nhìn nhau, yên lặng trở lại vị trí của mình. Đường Miểu không muốn tiếp tục ngồi chờ trong hầm ngầm nữa, đi tới chỗ cầu thang, cẩn thận cố gắng không phát ra âm thanh đẩy nắp hầm lên, Đường Tư Hoàng thoáng nhướn mày, chân lại không chút do dự bước qua. “Thế nào?” Vu Siêu Kiệt không đợi được hỏi. Đường Miểu quay đầu lại liếc hắn một cái, mặt cười tươi mang theo vài phần vô tội : “Cái gì thế nào? Tôi chỉ tới hít thở không khí.” Vu Siêu Kiệt nhất thời im lặng. Đường Tư Hoàng tiến tới khe hở nhìn thoáng qua, tâm thả lỏng một chút. Trong sân có tang thi nhưng chỉ có năm sáu con. Nếu nhanh nhẹn thì chạy đi không thành vấn đề. Y vỗ vỗ đầu Đường Miểu. Đường Miểu lập tức hiểu ý, gật đầu lại. Cậu sớm đã không chịu được cái mùi trong đây rồi, nếu không phải sợ không khí trong hầm sẽ khó ngửi hơn, cậu đã sớm ói rồi. Sống hơn 20 năm, cậu chưa từng phải chịu qua “tra tấn” thế này. Tất cả đều là tại cái tên Vu Siêu Kiệt. “Đường tiên sinh và tiểu thiếu gia có phải có diệu chiêu gì không?” Vu Siêu Kiệt cười hỏi, giống như trước đó chưa từng có khúc mắc gì với Đường Miểu. Lời còn chưa dứt, mọi người đã ném ánh nhìn về phía Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, mang theo một tia đánh giá. “Ưm…ưm…ưm…” Thi Nại Hiền nằm trên đất lớn tiếng cố phát giãy dụa, hai mắt trừng to tràn ngập hoảng sợ. Lúc này gã mới thật sự nhìn rõ tình cảnh của mình, cũng hiểu được cả Đường Tư Hoàng và Đường Miểu không có người nào dễ chọc vào. Đường Miểu tất nhiên không để ý tới gã, dò hỏi nhìn Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng thấp giọng nói : “Nếu không phát ra âm thanh quá lớn, muốn chạy đi có lẽ không thành vấn đề.” Đường Miểu gật đầu, tay trái nắm chặt lấy tay y, tay phải giơ lên ‘một hai ba’. Đường Tư Hoàng gật đầu, tay trái nắm chặt trường đao, vận sức chờ phát động. Đường Miểu nhanh chóng thủ thế, bất ngờ đẩy nắp hầm ra, cha con hai người thập phần ăn ý, một trước một sau lao ra. Toàn bộ hành động bất quá chỉ diễn ra trong vài giây. Khi mấy người phía sau phản ứng lại thì bọn họ đã thuận lợi rời khỏi hầm ngầm. Sắc mặt Vu Siêu Kiệt đại biến, cố sức bám theo, vừa chạy vừa hô : “Đợi đã, cứu mạng a—!” Một cái hô này của hắn lập tức hấp dẫn đám tang thi lảng vảng xung quanh. Đường Miểu giận điên lên, hận không thể cho hắn một bạt tay. Vu Siêu Kiệt chột dạ né tránh tầm mắt của cậu. Hắn thừa nhận mình cố ý làm thế, chỉ cần hai người kia nguyện ý ra tay, giúp đỡ hắn một chút chả phải việc khó. Hắn chỉ muốn sống thôi, hai người này có bản lĩnh như vậy, tại sao không thể thuận tiện cứu hắn chứ? —————————— Chú thích : Ta phi! : từ “phi” này khi phát âm trong tiếng Hoa là “pei” sẽ có khẩu hình như hành động nhổ nước bọt. Ý tỏ vẻ khinh bỉ và coi thường. (theo Trà Trà)