Chương 174 : Hành vi cổ quái của Đường cha

Cả buổi chiều, toàn bộ vùng trời của căn cứ đều bốc đầy mùi máu tươi gay mũi, khiến tâm tình mọi người vô cùng trầm trọng, cơn đói cũng giảm nhiều. Trên mặt mỗi người dường như đều phủ một tầng tuyệt vọng. Trải qua chuyện lần này, càng có nhiều người không nguyện ra khỏi căn cứ, sợ chỉ vừa ra thôi sẽ gặp phải bầy tang thi rồi bị chúng ăn sống nuốt tươi. Nhưng, công việc trong căn cứ có hạn. Không ra ngoài nghĩa là không có thu nhập, không có thu nhập thì hiển nhiên miệng ăn núi lở (ăn mà không làm thì có bao nhiêu cũng hết). Rất nhiều người nghĩ : không sao cả, chẳng phải còn có chính quyền sao? Hiện tại là thời kỳ khó khăn, chính quyền cũng không thể trơ mắt nhìn nhiều người chết đói được. Bên trên không phải nên phát cháo miễn phí sao?

Thế nhưng, lúc này chính phủ lại không định thỏa hiệp. Căn cứ sao có thể cung ứng cho nhiều người nhàn rỗi như vậy? Một nghìn vạn người, dù chính phủ có nhiều lương thực hơn cũng không đủ.

Vì thế, mâu thuẫn nảy sinh, nhóm dân tị nạn điên cuồng. Làm quan sao có thể bỏ mặc dân chúng? Những cuộc bạo loạn lớn nhỏ lần nữa nổ ra trong căn cứ. Mấy ngày liên tiếp, Đường Miểu đều nghe được tiếng súng không biết từ đâu truyền đến. Đó là quân đội bất đắc dĩ phải nổ súng vào những người gây rối loạn.

Đối với mấy tên ngu xuẩn đó, Đường Miểu chỉ thấy bi ai, bọn họ căn bản vẫn không nhìn rõ được hiện thực tàn khốc. Nói cho cùng, lý do chính phủ bảo hộ dân chúng, là vì dân chúng có thể tạo ra của cải. Hiện tại đã là tận thế, là thời kỳ khó khăn nhất của đất nước, mỗi người đều muốn làm sâu gạo, đâu ra ai tạo ra “của cải”? Có cái bánh bao nào rơi từ trên trời xuống sao? Muốn có thứ gì đó, nhất định phải có trả giá.

Sau khi giết vài con “gà”, đám “khỉ” cuối cùng cũng an phận. Dù sao, mọi người cũng không ngu ngốc. Căn cứ này còn cần chính phủ và quân đội bảo hộ, đối nghịch với nhà nước chẳng phải tự tìm đường chết?

Quân đoàn hoa quả vẫn như mọi ngày, nên nghỉ thì nghỉ, nên làm nhiệm vụ thì làm. Tuy trong lòng cũng sợ gặp phải bầy tang thi nhưng không thể cứ ở trong căn cứ hoài được. Thủ đoạn cứng rắn của Đường Tư Hoàng gần đây đã huấn luyện nung nấu ý chí của bọn họ trở nên kiên cường mạnh mẽ hơn. Huống chi, đạo lý miệng ăn núi lở kia ai cũng hiểu.

Bất quá, vì tính nguy hiểm của các hoạt động ngoài căn cứ tăng lên, nên Đường Tư Hoàng thay đổi cách làm nhiệm vụ. Lúc trước chia thành ba tổ, hai tổ làm nhiệm vụ, tổ còn lại nghỉ ngơi. Hiện tại, mỗi lần làm nhiệm vụ chỉ lưu lại hai người ở nhà, chín người khác cùng nhau hành động.

Vài ngày kế, Đường Tư Hoàng đều dẫn đội viên ra ngoài giết tang thi, thu được ít nhất hơn 500 tinh hạch. Làm tất cả mọi người đều nghĩ lão đại gần đây có phải điên rồi không, sao cứ đi “tàn sát” tang thi.

Đến ngày thứ năm, Đường Tư Hoàng mới tuyên bố, y và Đường Miểu sẽ một mình ra ngoài một chuyến, những người khác Đường Văn sẽ an bài, vẫn lưu hai người ở nhà, còn lại đi làm nhiệm vụ.

Mọi người không có dị nghị. Một mặt vì Đường Tư Hoàng là lão đại của bọn hắn, đối với mệnh lệnh của y, bọn hắn sẽ không phản đối, mặt khác là vì Đường Miểu và Đường Tư Hoàng bình thường luôn mang về không ít vật tư tốt, bọn hắn hiển nhiên không có ý kiến. Ra khỏi căn cứ, Đường Miểu vẫn luôn tươi cười, ở cùng mọi người lâu như vậy, cuối cùng đã có cơ hội ở riêng với cha. Hắc Uy và Charles không biết tâm tư của cậu, không cần để ý tới chúng.

“Cha, chúng ta đi đâu đây?” Đường Miểu vừa lái xe vừa hỏi. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bốn phía một mảnh đìu hiu, không có chút sự sống nào. Mặt đất ẩm ướt, tuyết rơi xuống kết lại thành băng, nhiệt độ âm mười độ khiến băng cho tới giờ vẫn chưa tan, khiến mùa đông này tăng thêm vài phần lạnh lẽo. Xác tang thi và xác người ngoài căn cứ đã bị đốt sạch, chỉ còn lại vài đốm cháy đen và mùi khói đốt.

“Thôn Thạch Đầu.” Đường Tư Hoàng không chút do dự trả lời.

Đường Miểu sững sờ : “Thôn Thạch Đầu? Không phải thôn Thạch Đầu đã sớm bị quét sạch rồi sao?”

“Đi thì biết.”

Đường Miểu không hiểu ý y, nhưng không để tâm lắm, dù sao chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Đường Tư Hoàng là được rồi. Xe rẽ một cái, chạy ra quốc lộ, đi tới một con đường đá.

Vì đã đi qua một lần nên Đường Miểu lái rất quen đường, tang thi gặp được trên đường đi đều bị cậu trực tiếp tông qua. Hơn hai tiếng sau, xe tiến vào thôn Thạch Đầu. Tang thi trong thôn đều đã bị giết sạch khi lần trước tới đây, lúc này bên trong vô cùng im ắng, khiến bầu không khí trái lại có phần khủng bố.

Đường Miểu trước tiên thả Charles và Hắc Uy ra, không đợi tin của chúng, mà dừng xe trong sân của căn hộ lần trước bọn họ tới, Đường Tư Hoàng đóng cửa lại, vừa vào nhà liền kêu Đường Miểu đưa y vào không gian.

Đường Miểu không thể đoán được rốt cuộc là cha định làm gì, một tay nắm lấy tay y, đưa y vào trước, sau đó cũng mang Charles và Hắc Uy vào.

Trong không gian, ánh dương chói lọi, có thể thấy được tâm tình Đường Miểu hiện tại rất tốt. Chuyện đầu tiên Đường Miểu làm khi vào không gian chính là cởi quần áo, vì trời quá nóng!

Đường Tư Hoàng sớm đã cởi áo lông ra, chầm chậm đi tới, lấy ra một tờ giấy đưa cho cậu : “Trưa nay ta muốn ăn 10 mặn 1 canh, đây là thực đơn, con đi chuẩn bị đi.”

Đường Tư Hoàng đột nhiên nói một câu như thế, làm Đường Miểu chớp chớp mắt mấy cái liền, nhưng cũng không thể làm gì, thấy Đường Tư Hoàng khoan thai ngồi trong phòng khách, giở một quyển tạp chí ra xem thì bĩu môi, tự giác đi vào bếp, nghĩ lại, không phải cậu định chinh phục người này qua dạ dày sao? Giờ chẳng phải là một cơ hội tốt? Nghĩ như vậy, cậu liền nở nụ cười, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Nhìn nhìn thực đơn, cậu thế nhưng có chút buồn bực. Đồ ăn ghi trên đây có vẻ đều là món cậu thích nha, trước tiên kiểm tra trong tủ lạnh có nguyên liệu nào rồi, sau đó cầm lấy giỏ đi ra vườn rau, trong lòng có chút bi thương. Có phải cha thật sự đã xem cậu là đầu bếp chuyên dụng không thế? Dù không có tư tâm gì với mình nhưng cậu tốt xấu gì cũng là con cha mà 〒〒? Từ lần đầu tiên đi nhặt trứng gà, thường thường sau khi hai người vào không gian thì nhặt trứng gà chính là công việc của Đường Tư Hoàng. Hôm nay thế nhưng lại không hề nhắc tới chuyện giúp cậu nhặt trứng gà. A, còn trứng vịt nữa, đây đều là “công việc” mọi khi của Đường Tư Hoàng mà.

Rõ ràng mấy trứng gà trứng vịt này đều rất sạch — chuyện hôm đó quần Đường Tư Hoàng bị dính phưn gà cuối cùng vẫn bị Đường Miểu biết, cái quần đó dĩ nhiên về sau Đường Tư Hoàng không mặc nữa.

Còn có, mười món? Trực giác Đường Miểu cho rằng Đường Tư Hoàng hôm nay có hơi kỳ lạ. Chỉ hai người có thể ăn nhiều món vậy sao? Cả hai đều không có thói quen lãng phí, nhưng đồ ăn nếu chừa lại để bữa sau ăn tiếp thì mùi vị sẽ khác đi. Nhưng cha đã nói vậy rồi, cậu cũng không muốn cự tuyệt, cầm lấy thực đơn bắt đầu thu hoạch nguyên liệu làm đồ ăn, cà tím, măng tây, ớt xanh, khổ qua, xà lách…Nhịn không được quay đầu nhìn lại, Đường Miểu mở to mắt.

Căn nhà bằng trúc đóng cửa rồi. Rốt cuộc là cha đang làm cái gì?

Đường Miểu cất bước định trở về, nhưng nghĩ lại, hái được một nửa đã chạy về gõ cửa thì quá kỳ lạ. Chẳng lẽ cha có thể nhốt cậu ở ngoài không cho vào sao? Cậu chỉ có thể kiềm xuống nghi hoặc trong nội tâm mà tiếp tục hái rau, hái toàn bộ cái mình cần mới đi về. Cửa không đẩy vào được, Đường Miểu vờ như thấy cửa bị đóng : “Cha? Sao cha đóng cửa rồi?”

Giọng Đường Tư Hoàng vẫn bình thường như dĩ vãng.

“Con cứ ở ngoài chơi đi, lát nữa rồi về.”

Đường Miểu lập tức trợn mắt. Bị nhốt ở ngoài thiệt đó hả? Đầu óc cậu bất tri bất giác nghĩ sang hướng xấu, dù cha có muốn DIY thì cũng có thể tránh trong phòng hoặc phòng tắm mà, có cần phải bỏ cậu ở ngoài không? =w=

Câm nín gãi gãi đầu, Đường Miểu chỉ đành bỏ giỏ rau xuống để cạnh cửa ra vào, đi hai bước lại có chút không cam, quay đầu nhìn lại cửa sổ không đóng của phòng bếp, trong lòng liền vui vẻ. Ởđây không có khả năng bị trộm nên toàn bộ cửa sổ đều không lắp lưới phòng hộ, hoàn toàn có thể chui người vào.

Nghĩ xong, cậu liền rón ra rón rén, y như trộm từ từ đi tới, dán sát người vào mặt tường, ai ngờ, Đường Tư Hoàng như lập tức phát hiện ra cậu, cửa sổ ‘cụp’ một tiếng đóng lại. Đường Miểu một đầu hắc tuyến, chỉ đành xoay người rời đi. Lại nói, cậu hình như chưa từng đi dạo trong không gian bao giờ. Lúc mới có được không gian, cậu chỉ lo trồng trọt, về sau khi xảy ra tận thế thì lại bận rộn mua đồ, vẫn luôn không có thời gian. Không gian hiện tại đã hơn một vạn mét vuông, lớn hơn trước.

Lấy một chiếc xe đạp trong kho hàng ra, Đường Miểu không nhanh không chậm chạy đi. Trên mảng cỏ xanh mơn mởn, dê bò im lặng nhai cỏ, thỉnh thoảng vung vẩy cái đuôi.

Đường Miểu cũng không biết vì sao, Đường Tư Hoàng ở sau lưng cậu làm chuyện bí mật gì đó mà cậu lại không hề thấy bị bài xích ghét bỏ, ngược lại trong lòng còn có loại cảm giác vui sướng khó hiểu. Tuy Đường Tư Hoàng có chuyện giấu diếm nhưng y chọn giấu diếm trong không gian của cậu, giống như y cũng không thật sự muốn giấu. Cậu biết suy nghĩ này rất kỳ lạ, nhưng khóe miệng lại vẫn cứ cong lên.

Không gian biến lớn, ngoại trừ có nhiều thêm vài ngọn núi và rừng cây lớn hơn, thì không có chỗ nào đặc biệt, Đường Miểu đạp xe chạy quanh một vòng, đi qua cầu, cũng dạo quanh một vòng ở bên kia cầu thì thấy nhàm chán, không khỏi la lớn : “Cha, cha đang làm gì trong đó thế?”

Một âm thanh cực kỳ bình thản chậm rãi vang lên : “Ta còn muốn ăn củ sen.”

Đường Miểu thở một hơi dài, đạp xe tới bờ hồ. Áo tắm cậu để trong phòng, lại lười vào kho lấy, liền cởi hết quần áo trên người ra chỉ chừa quần lót, trực tiếp nhảy xuống, làm mặt nước nổi lên những bọt nước trắng xóa. Nước trong hồ rất trong, có thể nhìn thấy rõ mấy con cá bơi qua bơi lại, thân cây sen thon dài mảnh khảnh rậm rạp “đứng” trong hồ, trông như một rừng trúc dưới nước. Đường Miểu trực tiếp dùng tay bứt một gốc sen dưới đáy lên, tổng cộng lấy được bốn cái, vừa trắng vừa lớn.

Ra khỏi mặt nước, Đường Miểu nhìn về phía nhà trúc, cửa vẫn đóng, càng thấy không hiểu, tiện tay để củ sen ở bờ hồ, lội nước bò lên bờ, lười biếng nằm xuống phơi nắng. Thời tiết trong không gian rất dễ chịu, chỉ một lúc sau, cậu liền mơ màng thiếp đi.

Vừa tỉnh, Đường Miểu lập tức nhìn về phía nhà trúc, cửa đã mở. Cậu vội vàng ngồi dậy, đưa mắt tìm kiếm thân ảnh Đường Tư Hoàng, thì thấy y đang cầm giỏ nhặt trứng gà.

Đường Miểu cười hắc hắc, nhanh chóng bật dậy, nhặt quần áo lên chạy vào nhà, tìm kiếm chung quanh, lại không phát hiện thấy dấu vết gì khả nghi, nghi hoặc nhướn mày.

“Tới giờ làm bữa trưa rồi.” Thình lình một giọng nói vang lên bên tai.

Đường Miểu bất mãn quay đầu lại trừng y, chống lại ý cười như có như không trên mặt y, vội thu liễm lại, cười cười gật đầu với y, đi vào phòng bếp.

Đường Tư Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, giữ lấy cánh tay cậu : “Đi tắm trước đã.”

Mặt Đường Miểu đỏ bừng như muốn bốc cháy, đối mặt với cha thì đầu óc cậu liền bấn loạn mà, cả người cậu hiện tại để trần, đi tới cửa phòng tắm thì thấy một bộ quần áo sạch sẽ đã được đặt sẵn ở đó. Đường Miểu trong lòng ấm áp không thôi, biết đây là do Đường Tư Hoàng chuẩn bị cho mình.

——————————————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play