Thêm một lát nữa, các cô rốt cuộc cũng ngừng lớn tiếng mắng chửi. Mọi người còn chưa kịp thở ra thì đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, những tiếng “choang choang xoảng xoảng” nối nhau vang lên.
Đường Võ mắng một tiếng, tức giận đến giơ chân : “Con mẹ nó! Mấy ả đập vỡ kính thủy tinh!”
Mọi người chạy đến bên cửa sổ thì thấy có vài gã đàn ông đang cầm đá cùng gạch vỡ không biết tìm được ở đâu, không ngừng ném về phía cửa sổ.
Chỉ có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục, Đường Võ cùng Đường Thất lấy ra nỏ hình thập, lạnh nhạt nhìn mấy tên còn cầm “chứng cứ phạm tội” trong tay bên ngoài, hai mũi tên ‘sưu sưu’ bắn ra, bên ngoài lập tức vang lên mấy tiếng kêu la thảm thiết. Hai người không bắn tên vào những vị trí yếu hại. Những người này đều là người bình thường, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ (người Đường gia) sẽ không vượt qua giới hạn đạo đức, dù sao cảm giác khi giết người tuyệt đối không giống như lúc giết tang thi.
Người bên ngoài thấy bọn họ ra tay dứt khoát như vậy, rốt cuộc cũng biết sợ. Thời thế bây giờ vốn đã khó khăn, lại thiếu bác sĩ thiếu thuốc men, nếu tay chân tàn phế, không thể nhúc nhích hoạt động thì chắc chắn chỉ còn một con đường chết thôi. Chỉ trong giây lát, bọn hắn đã rút hết không còn một mống, bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Xuân thẩm nghĩ mà sợ, mấy người phụ nữ cùng đứa nhỏ ban nãy hiển nhiên cùng một nhóm với bọn đàn ông này, may mắn là lúc nãy không mở cửa, nếu không thì chẳng phải dẫn sói vào nhà sao?
Tuy là vậy nhưng đến bữa trưa, Xuân thẩm bới cơm cho tất cả mọi người, ngoại trừ Đường Xuân.
Đám Đường Miểu nhịn không được cười thầm, Đường Xuân cũng bất đắc dĩ lắc đầu, tự mình đi bới cơm.
Buổi tối, mọi người đều không dám ngủ, sắp xếp ba ca thay phiên nhau trực đêm.
Hôm sau, cao tầng căn cứ cuối cùng cũng có động tĩnh, quyết định đổi căn tin thành nhà ăn miễn phí, mỗi ngày hai bữa, mỗi bữa có thể dùng thẻ thân phận để nhận một cái bánh bao hoặc một chén cháo. Chút đồ ăn này căn bản không thể chống đói được, nhưng vẫn tốt hơn là không có.
Bọn Đường Võ cùng nhiều người mới quen đi nhận 12 cái bánh bao về. Đường Tư Hoàng bảo bọn họ thuận tiện hỏi thăm tình hình mới biết, nguyên lai sáng nay có nhóm dân tị nạn ném thuốc nổ vào giữa tòa nhà hành chính, cuối cùng bức được tầng trên ra mặt.
Dân chạy nạn bên ngoài thành cũng bắt đầu được phát cháo loãng. Chỉ là, số lượng có hạn, mỗi ngày hai bữa, mỗi bữa 30 thùng, đại khái chỉ có thể cung ứng cho khoảng 10 vạn người. Nhưng dân chạy nạn ngoài thành đã lên đến 20 vạn người. Bởi thế lại là một hồi tranh nhau, dẫn tới cháo vừa nhận là nốc cả vào họng, bằng không sẽ bị kẻ khác cướp mất. Người quá nhiều, căn cứ không có khả năng chu toàn được, thật sự không quản hết. Hơn nữa người tị nạn bên ngoài đều không có thẻ thân phận, không biết người nào nhận rồi, người nào chưa, nên chỉ có thể hạn chế phát cháo, để tránh có người uống xong một chén lại đi nhận chén thứ hai. Lần này nếu vẫn chưa được nhận, chỉ có thể trông cậy mi có chút bản lĩnh để bữa sau lĩnh được cháo. Bằng không, chỉ có thể tiếp tục chịu đói.
Đi đến bước đường này, cao tầng căn cứ cũng là bất đắc dĩ. Trời băng đất tuyết, không phải thời điểm thích hợp để gieo trồng, lương thực trong kho không được tăng lên, ngược lại giảm đi từng ngày từng ngày, cứ như thế tất cả mọi người đều sẽ chết đói. Cho nên bọn họ chỉ có thể trấn định vờ không để tâm, sau đó để nhóm người sống sót tự mình nghĩ ra cách giải quyết, chừng nào cục diện không thể khống chế được nữa mới hiện thân. Đương nhiên, người phóng hỏa đã bị điều tra và xử bắn. Nếu không, lưu lại mầm mống gây rối trong căn cứ, chẳng phải là rối loạn nội bộ sao?
Hiện tại không có cách nào làm ra thủy tinh nữa, Đường Võ đi tìm một mãnh dây kẽm quấn lên cửa sổ, chằng chịt như mạng nhện, sau đó trực tiếp lấy vài cái ly đính lên tường, rồi đóng chặt cửa sổ lại, trong phòng cũng ấm lên nhiều. Đợi đến lúc nhiệt độ tăng lên lại dỡ ly xuống là được.
Trận tuyết lớn này rơi 5 ngày 5 đêm mới dừng, bầu trời cũng trong trở lại. Mặt trời ló dạng, mọi người như tìm được cảm giác an toàn, nhao nhao rời khỏi căn phòng lạnh như băng. Mặt trời giống như là nơi hi vọng của mọi người. Dù cho thời tiết vẫn lạnh, thậm chí còn hơn cả lúc tuyết rơi, bọn họ vẫn thích hoạt động ngoài trời hơn.
Căn cứ kêu gọi mọi người cầm xẻng xúc tuyết, để phòng sau này tuyết đóng thành băng, đường sẽ càng khó đi hơn. Hôm xúc tuyết, trong một ngày nếu xúc được số tuyết quy định thì sẽ được nhận bốn cái bánh bao và hai chén cháo. Khi lái xe đựng tuyết chuyển ra ngoài căn cứ, sẽ có người chuyên biệt tính toán. Không đến hai ngày, tuyết trong căn cứ đã bị thanh lý sạch sẽ. Cũng không thiếu chỗ có tuyết đọng lại nhưng không ảnh hưởng gì mấy, cứ để nó tự tan thôi.
Trong căn cứ được dọn sạch sẽ, nhưng bên ngoài vẫn trắng xóa một mảnh. Tuy như thế vẫn có không ít người ra ngoài để kiếm kế sinh nhai. Dù nói thế nào thì tuyết nay cũng đã ngừng rồi, tính nguy hiểm cũng giảm bớt vài phần.
Hoa quả quân đoàn tuy vật tư sung túc, nhưng cũng không thể nào ngồi không trong nhà được. Bằng không, người khác sẽ đoán được bọn hắn còn rất nhiều vật tư, nói không chừng lại trở thành dê béo bị người khác dòm ngó.
Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng trộm lười vài ngày trong nhà, cũng không phải chỉ ngồi không, mà phụ Xuân thẩm chế biến cải trắng cùng củ cải trắng thành bắp cải muối chua và củ cải muối chua. Mùa đông còn rất dài, phải chuẩn bị thật tốt mới được. Vì không thể lái xe nên Đường Hâm cùng nhóm Đường Văn làm nhiệm vụ cũng không cách căn cứ quá xa, chỉ giết đám tang thi ở phụ cận, nếu may mắn còn có thể bắt được vài động vật nhỏ đang ngủ đông. Nghe nói có người tìm được một hang thỏ rừng, còn có một tiểu đội sinh tồn bắt được một con sóc.
Thẳng cho đến khi tuyết tan gần hết, Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng mới lần nữa ra ngoài. Đến nay, vật tư các khu vực lân cận nội thành có lẽ đã bị thu thập sạch sẽ hoa màu được gieo trồng trước thảm họa tang thi cũng đã bị dọn sạch sẽ, khả năng khá lớn là sẽ không tìm được thứ gì tốt. Lần này, bọn họ định đi đánh cá. Mấy cái lưới đánh cá mà Đường Miểu lấy ra trước đó được Đường Xuân “cải tiến” lại một hồi, biến thành mấy cái lưới siêu lớn.
Nhiều hồ nước ở nông thôn đã được ký kết để thôn dân nuôi cá, dù không có cá nuôi thì cũng có cá hoang dã. Mọi người tìm được một hồ nước lớn, đập vỡ lớp băng trên mặt, rắc vụn bánh bao xuống, ngay lập tức bầy cá nhao nhao bơi tới. Đứng trên lớp băng dày chừng hai ba centimet, Hắc Uy cùng Charles không hề sợ bị té xuống dưới, vừa thấy cá xuất hiện liền hưng phấn sủa gâu gâu, hận không thể chúi đầu xuống hồ nước lạnh băng.
Đường Thất cùng mọi người nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa đã chảy nước miếng.
Bốn người Đường Hâm, Đường Thất, Đường Võ, Phùng Dã mỗi người cầm một lưới, không ngừng vớt, mỗi lưới ít nhất cũng được 5, 6 con, phần lớn là cá trắm cỏ, cá trích cùng cá chép. Con nào con nấy đều khoảng nửa cân, trơn mềm béo khỏe, mọi người vui tới cười cả buổi cũng không khép miệng lại được.
Đường Miểu cũng muốn đi qua vớt cho đỡ nghiện, lại sợ nhiều người đứng gần lỗ băng sẽ làm vỡ lớp băng xung quanh, chỉ có thể cùng Đường Tư Hoàng, Đường Văn đứng cạnh hồ nước canh gác, đề phòng có tang thi đánh lén.
“Tiên sinh, ngài thật là quá thông minh. Trong căn cứ dường như chẳng ai nghĩ tới việc thu thập vật tư dưới sông hồ na.” Đường Thất cười tủm tỉm đổ cá vào cái giỏ trúc lớn đã chuẩn bị sẵn. Giỏ này cũng kiếm được từ nhà dân.
Đường Văn trước giờ là người nhã nhặn, dù là cao hứng cũng rất ít khi cười to, lúc này cũng không nhịn được vui vẻ, tiếp lời : “Lúc trước nguy cơ tang thi bộc phát quá đột ngột, mọi người chỉ vội vàng thu thập vật tư trong nội thành, sợ chậm hơn người khác một bước, ai nghĩ tới chuyện lấy dưới nước chứ. Chẳng qua, hiện tại vật tư trên đất liền đã bị càn quét gần hết, có lẽ cũng sẽ sớm có người nghĩ đến mặt này.”
“Quản chuyện đó làm gì, dù sao lần này chúng ta cũng đã thu hoạch không ít.” Phùng Dã vừa cười vừa nói.
Mọi người đập đến 4 cái lỗ băng, vớt một hồi cũng đầy ba giỏ trúc, được gần 200 con, Đường Tư Hoàng ngăn bọn họ lại.
“Được rồi, lưu lại một ít làm giống.”
Càng đến thời điểm gian khổ, càng phải cân nhắc đến việc phát triển lâu dài. Y là người làm ăn nên rất hiểu đạo lý này. Trái Đất không có con người vẫn có thể tiếp tục vận hành nhưng nếu con người tách khỏi Trái Đất, thì rất khó để sinh tồn.
Bọn Đường Văn đều minh bạch ý y, không tiếp tục vớt nữa. Không biết sau này có người khác tới đây vớt cá hay không, thậm chí là vét sạch cá ở đây, nhưng bọn họ đã làm chuyện nên làm rồi.
Đem giỏ cá cột lên nóc xe, cả bọn lại chạy vào thôn thêm một đoạn nữa, chuyển sang một hồ nước khác để vớt cá.
Đường Miểu ghé vào cửa sổ nhìn mấy người Đường Xuân nện băng, chán muốn chết ngồi ngáp ngắn ngáp dài.
Đường Tư Hoàng cả buổi không thấy cậu nói chuyện, quay qua nhìn : “Ngủ không ngon?’’
“Không phải. Con đang nghĩ, lưới là do con cung cấp. Tại sao không cho con vớt cá?” Đường Miểu oán giận.
Mấy người Đường Văn đang ở phía dưới nghe được đều cười rộ lên.
“Dưới đây không phải rất lạnh sao? Tiểu thiếu gia, chúng tôi là đang thương cậu a.” Đường Văn nói.
Đường Miểu trưng ra bộ dáng chả sao cả, thở dài : “Quên đi. Vốn tôi còn định hôm nay sẽ xuống bếp, có lẽ có thể làm một đại tiệc cá gì gì đó. Đã vậy thì ——”
Lời còn chưa nói hết, Đường Thất gần như ngay lập tức nhảy vài bước lên bờ, ân cần bỏ tấm lưới vào tay cậu.
“Đây, tiểu thiếu gia, cho cậu. Cậu thử xem.”
Lúc này Đường Miểu mới mỉm cười bước xuống dưới.
Mấy người Đường Văn ở phía dưới chỉ biết lắc đầu cười.
Trước khi đi ra ngoài đã nói là muốn vớt cá nên Đường Miểu cùng mọi người chuẩn bị rất đầy đủ, chỉ cần dùng một cây búa lớn để phá băng. Đường Võ sức lực lớn, nện xuống một cái, mặt băng lập tức vỡ vụn, đường nứt hiện rõ, lại nện xuống cái nữa, xuất hiện một lỗ thủng, dùng búa đập vào đường nứt trên băng liền nhanh chóng có được một cái hố băng lớn.
Tiếng nước ‘róc rách ——’ vang lên, có hai con cá nhảy khỏi mặt nước, rớt ‘bịch bịch’ xuống mặt băng, Đường Miểu nhanh chóng dùng lưới chụp lại, vui sướng đổ vào giỏ trúc.
Tiếp đó, tiếng lưới quấy nước dọa cá chạy mất, Đường Hâm bảo Đường Miểu trước tiên dìm lưới vào nước, sau đó rải vụn bánh bao xuống hồ.
Qua vài giây, quả nhiên có một bầy cá tụ lại, hào hứng tranh đoạt vụn bánh. Đường Miểu hai tay nắm lấy gậy trúc, động tác cực nhanh nhấc lưới lên, lập tức túm được bảy, tám con cá. Có một con khí lực không nhỏ nhân lúc lưới còn lấp lửng ở bề mặt hồ, uốn éo nhảy xuống nước, nhanh chóng “tẩu thoát”.
Đường Miểu giơ lưới, đắc ý nhìn về phía Đường Tư Hoàng. Y đáp lại bằng nụ cười khẽ : “Ta muốn ăn cá kho.”
“Không thành vấn đề!” Đường Miểu thoải mái cười, rồi cúi xuống vớt thêm lần nữa.
Lúc này ở phụ cận không có động tĩnh gì, bọn người Đường Văn một bên canh gác, một bên vớt cá. Bên cạnh hồ nước này có một phiến đá, chắc là nơi bình thường những người phụ nữ trong thôn giặt đồ, nước bị ô nhiễm nghiêm trọng nên cá cũng không nhiều.
Đường Miểu tổng cộng vớt được 20 con, hơn nữa mỗi con cũng chưa tới nửa cân. Nhưng mà thu hoạch được nhiêu đây, cũng đã coi như không tệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT