Chương 150 : Gặp mưa (2)
Để Đường Hâm ở lầu hai canh chừng, sau khi xuống lầu, Đường Miểu nhìn đồng hồ, thấy cũng gần tới giờ cơm, cầm đèn pin định ra sau nhà. “Đi đâu?” Đường Tư Hoàng chú ý tới tiếng động bên cậu. “Nông thôn ở đây không phải đều có hầm sao? Con đi tìm xem.” Đường Tư Hoàng nhìn ra ngoài, mưa vẫn to như thế, không hề có dấu hiệu nhỏ đi, mày nhíu lại. “Đường Văn Đường Thất đi đi. Tối nay ăn mì sợi.” “Tôi đi chuẩn bị.” Phùng Dã tìm bao mì sợi và gia vị trong ba lô. Đường Miểu ngạc nhiên nhìn Đường Tư Hoàng, cũng không kiên trì, đi tới bên cạnh y ngồi xuống, thấy ấm hơn rất nhiều, sau đó bỏ tay mình vào lòng bàn tay to lớn của Đường Tư Hoàng. Thích một người chính là vậy, với Đường Tư Hoàng, dù là thầm mến, cậu vẫn luôn không kìm lòng được mà muốn thân cận y, hoàn toàn không có ý thức — lo lắng hành động của mình có quái dị hay khiến người khác chú ý hay không. Ánh sáng đèn pin chỉ chiếu một diện tích nhỏ trong phòng, Đường Văn trong lúc vô tình nhìn thấy cha con hai người nắm tay nhau, lại nghĩ là Đường Miểu đang làm nũng. “Sao lạnh như vậy?” Đường Tư Hoàng nắm chặt tay cậu, khẽ nhíu mày. “Để một lúc thì hết thôi.” Đường Tư Hoàng xoa xoa tay cậu, khẽ siết chặt, rồi nhét tay cả hai vào túi áo khoác. Đường Văn và Đường Thất thật sự phát hiện ra được một cái hầm, tìm được trong đó vài củ khoai tây, bắp cải và ba trái bí đao lớn. Ba trái bí cộng lại nặng chừng 5060 cân. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đã làm xong dưa muối, rau ngâm và rượu nho, lần ra ngoài này, Đường Miểu đã cho mỗi người một hũ rau ngâm thịt bò, giờ ăn cùng sợi mì nóng hổi, liền ra một mùi vị khác, mọi người đều ăn rất ngon miệng. Ăn mì xong, mọi người ngủ ở lầu một. Tất cả đều đã quen chia Đường Miểu và Đường Tư Hoàng vào chung một phòng hoặc một giường, cả hai được hưởng riêng một phòng, hai người khác ngủ đệm, một người canh gác, hai người còn lại ngủ sofa. Vì đề phòng buổi tối xảy ra chuyện, mọi người đều không cởi quần áo, mặc đồ trực tiếp ngủ luôn. Vừa ngủ không được bao lâu, bộ đàm đột nhiên vang lên. “Gọi lầu dưới, lại có xe tới! Hết.” Đường Thất canh trên lầu kêu lên. Đường Miểu xoay người ngồi dậy, ngáp một cái. Hôm nay là ngày gì vậy? Sao đều chạy hết tới thôn này thế? Cứ xem như đều đi D thị đi, nhưng trên bản đồ cũng không chỉ có mỗi con đường này à nha. “Tiên sinh, những người đó ngừng lại ở căn nhà phía đông chúng ta. Hết.” “Tiên sinh, tôi không biết có phải mình nhìn lầm không nữa, người phía trước hình như là Đường Lập Quang! Hết.” “Là ông ta! Chúng ta giờ chẳng phải ‘thành vằn thắn’ hết rồi sao?” Phùng Dã buồn bực nói. ( : vằn thắn hình dáng là lớp vỏ bao lấy lớp nhân bên trong, trong này ý nói cả nhóm bị hai nhà hai bên kẹp+bao vây như vằn thắn =.,=) “Cái gì?” Thần sắc Đường Miểu đại biến, đoạt lấy bộ đàm trong tay Đường Tư Hoàng,” Đường Thất, thúc nhìn rõ chứ? Thật là Đường Lập Quang?” Cậu không hề phát hiện người mình đặt hết lên người Đường Tư Hoàng, bất quá dù có phát hiện thì nhất định cũng sẽ làm như không thấy. “Tiểu thiếu gia, mưa quá lớn, tôi không chắc lắm, nhưng bộ dáng có bảy phần tương tự ông ta. Hết.” Đường Miểu nhấc chân định ra ngoài, còn chưa đi tới cửa đã bị Đường Tư Hoàng giữ tay lại, đạm thanh hỏi : “Định làm gì?” “Con đi xem người đó rốt cuộc có phải Đường Lập Quang không.” Đường Miểu nói xong lại định xông ra ngoài, gấp gáp mất kiên nhẫn. “Bên ngoài mưa lớn như vậy, chẳng lẽ ông ta còn đứng trong mưa chờ con tới nhìn sao?” Đường Tư Hoàng hỏi ngược lại. Đường Miểu bĩu môi, xoay người trở về phòng. Bọn Đường Võ hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn ra được Đường Miểu không chào đón Đường Lập Quang. Nhưng tại sao? Đường Văn lại có thể đoán được một chút. Trước tận thế, Đường Tư Hoàng có nghi ngờ Đường Lập Quang đã từng làm gì đó với tiểu thiếu gia, bảo hắn cho người điều tra nhưng vẫn không có kết quả. “Papa, Đường Miểu làm sao vậy?” Đường Hâm hỏi. “Không có gì, buổi tối cảnh giác một chút.” Đường Tư Hoàng xoay người vào phòng, chỉ thấy Đường Miểu nằm trên giường lăn qua lăn lại, đèn pin trong tay chớp tắt chớp tắt. Đường Tư Hoàng bị trượt chân trong bóng tối, thoáng cái ngã nhào lên người cậu. Đường Miểu vội vàng mở đèn pin lên. “Không có chuyện gì muốn nói với ta?” Đường Tư Hoàng chậm chạp chồm dậy rời khỏi người cậu, nằm xuống bên cạnh. Đường Miểu gượng cười hai tiếng. Cậu cũng không thể nói với cha là mình trọng sinh nha, hơn nữa kiếp trước cha chính là bị cậu hại chết. “Chỉ là một loại trực giác, Đường Lập Quang chả phải con chim gì tốt cả !” (chim鸟 : bên Trung nó còn có ý chửi mắng người khác, là một từ thô tục) “…Không được nói thô tục.” “Đường Lập Quang chả phải thứ gì tốt!” “Ừm.” Đường Miểu không nói gì nữa. Dù sao cậu cũng sẽ một mực ở cạnh cha, tuyệt đối không để Đường Lập Quang có bất cứ cơ hội gì làm tổn thương đến y. Nếu có thể — Đường Miểu thầm cả kinh, tay có hơi lạnh lẽo. Cậu nổi sát tâm với Đường Lập Quang. Từ khi nào cậu đã trở nên lãnh khốc như vậy? Cậu đã giết người, nhưng khi đó là vì Liêu Sở Sinh có ý định giết bọn họ, còn hiện tại Đường Lập Quang chưa làm gì cả. Nhưng không thể phủ nhận, sâu trong lòng cậu thật sự nghĩ Đường Lập Quang chết đi là tốt nhất. Chỉ cần lão chết, sẽ không thể uy hiếp đến cha được nữa. Vô luận thế nào, cậu vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt cuối cùng của Đường Tư Hoàng trước khi chết kiếp trước, kiếp này, dù cậu luôn cười, nhưng cơn đau đó chưa bao giờ biến mất. Cậu không dám nghĩ, nếu Đường Tư Hoàng lần nữa gặp chuyện không may… Lưng đột nhiên bị vỗ một cái, sau đó, một bàn tay ấm áp đặt trên lưng cậu. Đường Miểu nhìn gương mặt Đường Tư Hoàng trong bóng tối, kiên định hôn một cái lên mặt Đường Tư Hoàng rồi thành thật nhắm mắt lại ngủ. Cơn mưa giúp ngủ ngon hơn, thậm chí còn tạm thời xua đi sầu lo cùng sợ hãi trong lòng cậu, một giấc này Đường Miểu ngủ một mạch tới hừng sáng, bên ngoài vẫn ào ào như cũ, mưa to cả đêm không dứt. Đường Miểu nhìn qua bên cạnh, Đường Tư Hoàng vẫn còn ngủ. Cậu lặng lẽ nhích người tới gần, nghe thấy tiếng hô hấp vững vàng của nam nhân, kìm không được khẽ hôn một cái nhẹ nhàng gần như không có bên môi y. Nam nhân đang ngủ say nên không hề phát giác, Đường Miểu trong lòng có chút đắc ý, lại nhịn không được hôn tiếp một cái, rồi mới cẩn thận rút cái chân bị đè ra, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, lên thẳng lầu hai. Người canh ở cửa sổ đã đổi thành Đường Văn, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, thấy một lọn tóc vểnh lên trước trán Đường Miểu, lập tức nở nụ cười. “Mới thức sao? Sao không mặc thêm áo khoác, coi chừng cảm.” “Tôi không lạnh. Văn thúc, thế nào rồi? Hai bên có động tĩnh gì không?” Đường Miểu cầm lấy ống nhòm từ tay Đường Văn. “Một đêm vô sự.” Đường Văn nghĩ một lúc rồi nói, “Kỳ thật cậu không cần quá lo lắng, tiên sinh vẫn luôn đề phòng Đường Lập Quang, sẽ không để lão ta chen vào kẽ hở đâu.” Đường Miểu bĩu môi, ống nhòm chĩa thẳng về phía bên phải, ngữ khí đầy oán trách : “Vậy sao? Ai bảo bộ dáng cha lúc nào cũng vân đạm phong khinh, làm người ta không đoán được rốt cuộc là đang nghĩ gì.” Đường Văn cười to : “Nếu tiên sinh dễ bị người ta nhìn thấu như vậy, cậu đã là lão đại rồi!” Đường Miểu cũng cười rộ lên, lại vì sự cao thâm khó lường của Đường Tư Hoàng mà thấy kiêu ngạo : “Thế cũng được.” “Đường Miểu, xuống làm bữa sáng.” Giọng Đường Tư Hoàng dường như truyền đến từ cầu thang lầu một. “Đến đây.” Đường Miểu chột dạ, không biết cha có nghe được đoạn đối thoại của cậu và Đường Văn không, vừa đáp lời vừa đi xuống. Đi xuống lầu, không thấy bóng dáng Đường Tư Hoàng đâu. Đường Miểu nhanh chóng rửa mặt, sau đó lấy mấy túi thức ăn ra đi vào phòng bếp. Bữa sáng vẫn là mì sợi, nhưng không phải chỉ ăn với nước mà còn trộn những thứ khác. Đường Miểu thái hạt lựu khoai tây, ớt xanh và cải trắng, xào bằng lửa lớn, không ngờ mùi vị lại thơm mùi dầu mè, hương thơm nồng đậm trộn lẫn vào nhau, hương vị không tệ. Đang ăn, Đường Võ trên lầu báo cáo : “Gọi lầu dưới, “hàng xóm” bên trái chúng ta tới “chào hỏi”. Hết.” Chỉ một lúc sau, có người gõ cửa. Đường Tư Hoàng ra hiệu bảo Phùng Dã mở cửa. Đường Lập Quang vừa bước vào, đã nhìn thấy hai con chó hung mãnh một trái một phải đứng cạnh cửa, hung ác nhìn lão, mà Đường Tư Hoàng thì đang ngồi trên sofa ở gian chính, chân bắt chéo, dù bận vẫn ung dung nhìn lão, thần sắc lạnh nhạt. Bốn người Đường Văn, Đường Thất, Phùng Dã và Đường Hâm hai trái hai phải đứng sau lưng Đường Tư Hoàng. “Tư Hoàng, quả nhiên là con. Tối qua ta có thấy xe bọn con, còn đoán không biết phải con không.” Đường Lập Quang vẻ mặt hòa ái đi tới, nhưng không đến gần. Mâu quang Đường Tư Hoàng thoáng lóe lên, mỉm cười, ra hiệu mời ngồi, ngữ khí cũng cực kỳ “thân thiết” : “Ra là Đường lão gia tử, mời ngồi. Thật không ngờ đến đây còn gặp được ngài, thế đạo bây giờ, sao lão gia tử còn phải tự mình chạy ra ngoài vậy? Thân thể quan trọng hơn, việc nhỏ này giao cho hậu bối làm là được rồi.” “Mày có ý gì?” Con trai thứ hai của Đường Lập Quang Đường Bính Sâm mặt mày lập tức trầm xuống, hung ác trừng Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng khẽ cười, ý tứ không rõ. Đường Lập Quang vốn có hai thằng con trai, con trai trưởng Đường Bính Thần, hai năm trước đã chết do gặp tai nạn khi lái xe trong tình trạng say rượu con trai thứ Đường Bính Sâm, lớn lên thân cao sức lớn, tướng mạo khá khí phách nhưng lại là một tên vô dụng không ngóc đầu nổi. Bằng không, Đường Lập Quang tuổi đã một bó lớn như vậy cũng không cần phải mang thuộc hạ chạy đôn chạy đáo khắp nơi. “Đa tạ Đường tiên sinh đã quan tâm đến lão gia tử chúng tôi. Nếu không phải vì đại sự, lão gia tử đương nhiên không cần phải tự thân ra mặt. Đám tiểu bối chúng tôi còn phải học hỏi nhiều.” Người nói là một thanh niên đứng bên phải Đường Lập Quang, Từ Hổ. Từ Hổ chỉ mới hai mươi tám, nhưng từ lúc mười hai tuổi đã theo bên người Đường Lập Quang. Gã tuy còn trẻ nhưng tâm cơ lại sâu, đủ tâm ngoan thủ lạt, là một nhân vật khó giải quyết. Lúc còn ở G thị, rất nhiều người trong giới hắc đạo đều cho rằng cậu ta chính là người tiếp quản kế tiếp của Phi Long bang Đường gia, chỉ tiếc Đường Lập Quang lại chỉ một lòng muốn con mình kế thừa sự nghiệp. “Lời này sai rồi.” Đường Tư Hoàng vẫn bình tĩnh như thường ngày, “Tự mình làm chẳng phải tốt hơn sao, người trẻ tuổi vẫn nên tự mình thể nghiệm mới có thể học được thứ gì đó. Chúng tôi đang dùng bữa, nếu các vị đây không có chuyện gì thì…” Vẻ mặt Đường Lập Quang vẫn cười, nhưng mắt lại láo liên khắp nơi. Lão biết rõ người ra ngoài lần này của quân đoàn hoa quả còn có Đường Miểu và Đường Võ. Hai người này nhất định là ở lầu hai. “Tư Hoàng hiền chất, con thật hài hước, vừa rồi Từ Hổ cũng nói rồi, ta lần này tới đây là có chuyện muốn làm. Sao không thấy Đường Miểu? Nhóc con đó tuy có địch ý với ta nhưng ta vẫn rất thích nó a.” Ánh mắt Đường Tư Hoàng trầm xuống, nụ cười nhạt tăng thêm vài phần băng lãnh.