Chương 148 : Lớn nhỏ Đường gia VS Hắc Lang đội (2) + tết Trung thu

Trên thực tế, vây công càng nhiều, Hắc Lang đội càng bất lợi. Vì cả bọn dính chùm lại một chỗ, rất bất tiện nếu cùng lúc công kích Đường Miểu. Đường Miểu như đang nhảy đường phố, tay phải chống đất, cơ thể cực linh hoạt xoay vài vòng, quét ngã sáu người, sau đó chống hai tay xuống bật người dậy, chân phải như vô ảnh, một cước đá ngay tên đứng lên nhanh nhất. Người nọ hét thảm một tiếng, bay ra ngoài chừng hai ba mét.

Một tên khác thấy thế liền nhanh chóng bay tới tấn công Đường Miểu ngay chính diện. Đường Miểu đem tên kế bên đá mạnh qua, hai tên lập tức tông thẳng vào nhau. Đường Miểu lại bồi thêm một quyền, hai người đồng thời văng ra ngoài, vấp nhau ngã cùng một chỗ. Lúc này, hai tên phía sau lao đến, Đường Miểu nghiêng người tránh đi, phóng người bay tới, hai khuỷu tay lần nữa nện mạnh xuống người hai tên vừa ngã xuống đất — mục đích của cậu chính là khiến bọn hắn không thể gượng dậy nổi! Hai người kia phát ra tiếng rên thống khổ, quả thật không thể đứng dậy được nữa, ánh mắt nhìn Đường Miểu tràn ngập sợ hãi. Má ơi, thằng nhóc này thật đáng sợ!

Đường Miểu lúc này xoay người lăn một vòng rồi nhanh chóng đứng dậy, quay sang đối phó với hai tên đánh lén từ phía sau vừa rồi. Một tên trong đó là Triệu Lục.

Đường Miểu nhìn gã nở một nụ cười cực kỳ sáng lạn, Triệu Lục không khỏi rùng mình một cái, tức giận quát lên, tay phải nắm chặt thành quyền xuất kích. Hai tay Đường Miểu bắt lấy cổ tay gã, mượn lực nhảy lên, hai chân đá ra sau, hét lớn một tiếng, đá văng tên còn lại đi. Tư vị bốt da đá lên người tuyệt đối không dễ chịu chút nào đâu.

Lúc này, sáu đối thủ của cậu chỉ còn lại một mình Triệu Lục.

Triệu Lục thấy cậu tự đưa tới cửa, nhanh nhẹn giơ chân lên. Đường Miểu vẫn nắm cổ tay gã không buông ra, thân dưới đứng vững, cong người một cái, Triệu Lục người to như thế lập tức bị quật ngược xuống đất. Đường Miểu vặn tay gã lại, dùng cùng một chiêu thức như lần trước áp gã xuống.

“Ha ha, ông anh, đây là lần thứ hai rồi. Nếu còn lần ba, tôi sẽ bẻ luôn cánh tay ông anh đấy.”

Nói xong, Đường Miểu dùng sức đấm mạnh một cái vào lưng Triệu Lục, gã lập tức cũng mềm oặt theo đám kia.

Đường Miểu nhanh chóng đứng dậy, chạy tới hỗ trợ Đường Tư Hoàng.

So với Đường Miểu, thân thủ của Đường Tư Hoàng hiển nhiên lợi hại hơn vài phần. Nhưng người của Hắc Lang đội thật sự yếu sao? Đương nhiên không. Bọn hắn chính là dựa vào sức của chính mình mà đánh với tang thi, nhưng lúc này bọn họ lại phải đối đầu với Đường Miểu và Đường Tư Hoàng vốn cực kỳ am hiểu kỹ năng đối chiến, tự nhiên là ăn thiệt. Thực ra Đường Tư Hoàng và Đường Miểu là hai người chịu ảnh hưởng nhiều nhất sau khi uống nước giếng. Những tên này đương nhiên không phải đối thủ của họ.

Mà lúc này, bên người Đường Tư Hoàng cũng chỉ còn lại bốn tên.

Sắc mặt Hắc Lang âm trầm đến đáng sợ, phóng tới tấn công Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng nhanh nhẹn lùi lại, hai cánh tay giơ lên, thụi mạnh ra sau, trúng ngay hai tên sau lưng. Đường Miểu lập tức nghênh tiếp, giải quyết hai tên này.

Đường Tư Hoàng thì triền đấu với Hắc Lang. Cả hai đều mang giày quân đội, ngẫu nhiên đập bụp bụp vào nhau, tiếng vang trầm đục như đập vào lòng người, khiến người xem phải hãi hùng khiếp sợ.

Đám Đường Văn nhìn Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đầu tóc đầy mồ hôi, bản thân cũng nhìn mà ướt đẫm cả người.

Chiều cao Hắc Lang thấp hơn Đường Tư Hoàng một chút nhưng thân hình lại cường tráng hơn Đường Tư Hoàng. Gã cho rằng nếu nói riêng về sức mạnh, gã hẳn là tương đương với Đường Tư Hoàng. Nhưng đối đầu với y rồi, gã mới cảm nhận được lực đạo đá vào đùi mình rốt cuộc là mạnh đến mức nào, không dám khinh thường đối thủ nữa, hai lần liên tục tấn công không ngừng xuất kích, lại luôn bị Đường Tư Hoàng hóa giải.

Đường Tư Hoàng gần đây luôn theo quy tắc nhiều kẻ địch không bằng nhiều thêm một người bạn, y không có hứng thú làm bạn với Hắc Lang đội, cũng không có ý định làm địch, một tay cầm lấy cánh tay Hắc Lang vặn một cái, vung cước đá Hắc Lang xuống đất.

Hắc Lang lập tức không thể nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ : “Gah!”

“Lão đại!”

“Đội trưởng!” Ba người đang đánh với Đường Miểu lập tức chạy tới.

Đường Tư Hoàng không nhanh không chậm bước qua, dừng lại trước mặt Hắc Lang, cười nhạt một tiếng, mồ hôi chậm rãi nhỏ giọt xuống đất.

“Nghe cho rõ, nếu lần sau Hắc Lang đội lại không có gì tới gây sự — thế đạo bây giờ, bên ngoài đều là tang thi, giết các người không phải chuyện gì khó.”

Y không có ý hạ giọng, nhưng không ai cấm nói chuyện, nên cũng chẳng một ai dám làm gì y.

Sắc mặt Hắc Lang cứng đờ, phun ra đất một búng máu, đẩy thuộc hạ đang đỡ mình ra, từ từ đứng lên, giọng lạnh lùng : “Từ nay về sau, Hắc Lang đội và quân đoàn hoa quả nước giếng không phạm nước sông.”

“Tốt.”

Đường Tư Hoàng mỉm cười, đi về phía Đường Miểu.

“Có bị thương không?”

“Không có, nóng quá.” Đường Miểu cười lau mồ hôi trên mặt, “Về nhà mở điều hòa mới được.”

Điều hòa… Khóe miệng Hắc Lang co rút. Tuy hành vi của gã không tốt nhưng cũng có kiêu ngạo của mình, vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ tiêu sái dẫn thuộc hạ rời đi.

Đường Tư Hoàng đưa một bịch khăn giấy cho Đường Miểu : “Về tắm rửa.”

Đường Miểu rút ra hai tờ lau mồ hôi trên mặt, lại rút hai tờ nữa đưa cho Đường Tư Hoàng.

Đám người vây xem lập tức chỉ thấy hai người này quả là phung phí của trời. Con bà nó, bọn hắn ngay cả giấy chùi mông còn không có, vậy mà hai tên này còn lấy ra lau mồ hôi!

Bước xuống bậc thang, đám người Đường Văn, Tiếu Hồ Lâm và Trần Lập liền đi tới, khen thân thủ hai người không dứt miệng.

Xuân thẩm cũng tới xem trận đấu, vội vàng đưa nước cho hai người.

Đường Tư Hoàng nhìn về phía Tiếu Hồ Lâm và Trần Lập : “Có rảnh không, tới cùng ăn cơm.”

“Có chứ có chứ, nhất định là có rồi.” Trần Lập nhanh chóng trả lời.

“Tôi cũng rảnh, chứ cậu tưởng tôi tới là để cổ vũ các cậu cố lên à?” Lời của Tiếu Hồ Lâm lại khiến cả đám muốn bay tới đánh cho hắn một trận.

Đường Miểu thấy tiểu lão đầu đứng một bên, cũng cười đi tới : “Lão cũng cùng với bọn tôi đi, thuận tiện trả thù lao cho lão luôn.” Cậu vẫn thấy rất hảo cảm với tiểu lão đầu này, có chút tâm cơ, nhưng không xấu, lại tinh thông tin tức.

“Khà khà, vậy cám ơn tiểu thiếu gia trước.” Tiểu lão đầu trong bụng liền nở hoa, nếp nhăn cũng hằng càng sâu trên mặt.

Một đám người vô cùng sôi nổi trở về căn nhà ven hồ.

Tuyên Khải nhìn bọn họ đi xa, cũng muốn qua cùng, đáng tiếc da mặt hắn lại không dày được như vậy.

Đường Miểu cho tiểu lão đầu một cân gạo và hai cái bánh Trung thu, tiểu lão đầu cười đến không thể khép miệng lại được, nhanh chóng trở về nhà mình.

Đường Miểu tranh thủ thời gian kéo Đường Tư Hoàng về phòng, vào không gian tắm rửa thay đồ.

Mười hai người Đường gia, Tiếu Hồ Lâm và bốn thuộc hạ của hắn, Trần Lập cùng hai thuộc hạ của mình, tối nay có tổng cộng hai mươi người, phải chia ra hai bàn, cũng phải làm không ít thức ăn.

Đường Miểu không xuống bếp hỗ trợ, thừa dịp Đường Tư Hoàng không có mặt ở đó, một mình vào không gian luyện tập tinh thần lực, đến lúc ăn cơm chiều mới ra.

Bữa tối hôm nay vô cùng phong phú, cả hai bàn đều có đủ mười lăm món, theo thứ tự là gà panji, thịt khô xào ớt xanh, khoai tây xào thịt khô, mì hầm thịt khô, sườn heo hầm khoai tây, cá hấp (dùng điểm mua được), miến xào cải trắng, cải chua, khoai tây sợi chua cay, khoai tây nghiền, bánh củ cải [1] , kim ngọc mãn đường [2] , đậu phộng muối luộc, canh rong biển, và một đĩa bánh Trung thu. (muốn hộc máu với cái đoạn này =w=)

Đại quản gia Đường Xuân sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, Đường Tư Hoàng, Đường Miểu, Đường Hâm, Tiếu Hồ Lâm, Trần Lập, Đường Nhất, Đường Tam, Trương Vọng, Đường Thất và Đường Xuân ông cùng một bàn, những người khác ngồi bàn còn lại. Đường Văn và Đường Võ cũng ngồi bàn đó để đãi khách.

Trần Lập và Tiếu Hồ Lâm vốn không quen nhau, đây là lần đầu tiên cả hai gặp mặt. Hai người đều là người giỏi bắt chuyện, chỉ một lúc sau đã vô cùng thân thiết.

Đến lúc dùng bữa, Đường Tư Hoàng nói một câu, mọi người liền không khách khí nữa, vừa ăn vừa trò chuyện.

Trần Lập tiết lộ không ít tin tức. Hiện tại biệt thự của bọn họ có thể tự cung cấp điện, làm cho không ít người chú ý, nhưng có trận đấu giữa quân đoàn hoa quả và Hắc Lang đội hôm nay, uy danh của quân đoàn hoa quả đã đại chấn, dù có người ngấp nghé để ý, có lẽ cũng không dám tùy tiện ra tay nữa. Hắn còn chủ động đề nghị giúp đỡ, sẽ nói với đội tuần tra để bọn họ khi đi tuần thì chú ý đi ngang nơi này nhiều một chút. Hắn còn mang một tin tức khác đến là viện nghiên cứu đã phát hiện ra được sự tồn tại của tinh hạch, hiện tại số lượng của tinh hạch cũng đang dần tăng lên, dù chưa biết được tác dụng nhưng người chạm vào sẽ không bị ảnh hưởng gì, về sau có thể sẽ trở thành đơn vị tiền tệ lưu thông mới.

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng nhìn nhau, không nói bọn họ đã sớm biết sự tồn tại của tinh hạch, hơn nữa hiện tại cũng đã thu thập được không ít.

Bữa tiệc mừng này kéo dài hơn một giờ. Lúc Tiếu Hồ Lâm rời đi, Đường Tư Hoàng đưa cho hắn một hộp bánh Trung thu, để hắn thay y tặng cho trưởng bối Tiếu gia. Bối cảnh gia đình Tiếu gia khá phức tạp, vào lúc này, Đường Tư Hoàng không muốn làm bên trong nháo thêm, từ lúc đến căn cứ tới giờ, y chưa từng tới một lần, cũng không có ý định đi.

Trên bàn tuy có bày bánh Trung thu, nhưng ngoại trừ hai tên Tiếu Hồ Lâm và Trần Lập mặt cực dày thì những người ngoài khác đều không động vào. Khi Trần Lập ly khai, Đường Tư Hoàng cũng bảo Đường Miểu đưa cho hắn một ít, khoảng chừng 14, 15 cái.

Sau khi bọn hắn rời đi, Đường Tư Hoàng tập trung mọi người lại ở phòng khách.

“Từ giờ trở đi, tang thi bình thường không còn là mục tiêu chính của chúng ta.” Đường Tư Hoàng quét mắt một vòng, “Vì liên quan đến vấn đề tinh hạch và để công bằng, bắt đầu từ ngày mai, quân đoàn hoa quả sẽ tiến hành nguyên tắc hưởng theo lao động. Số vật tư mà mỗi người thu thập được kể cả tinh hạch, chỉ cần nộp lên hai phần ba xem như vật công, ăn uống bình thường thì dựa vào phần đó. Một phần ba còn lại thì làm tài sản cá nhân, mọi người có thể dùng để đổi đồ hoặc tự tích trữ. Còn Xuân thẩm, cứ lấy bình quân thu nhập của tất cả mọi người. Có ý kiến gì không?”

“Không.”

Đường Tư Hoàng gật đầu : “Đường Văn, cậu phụ trách quản lý sổ sách.”

“Vâng.”

Sau khi họp xong, Đường Tư Hoàng ngồi trong phòng một lúc rồi đi về hướng phòng Đường Hâm. Trong phòng chỉ có một mình Đường Hâm, tay cầm nỏ, đang tập bắn với bia gỗ treo trên tường.

Đường Hâm nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, thấy là Đường Tư Hoàng thì có chút bất ngờ đi tới.

“Papa.”

“Ừm, ngồi đi.” Đường Tư Hoàng dừng lại trước mặt hắn, “Gần đây không có thời gian tâm sự với con, thấy thế nào rồi?”

Đường Hâm buông tay cười thoải mái : “Rất tốt, ít ra không gầy đi. Không có máy tính, TV, game, nhưng không thấy chán, con nghĩ mình thích ứng khá tốt.”

“Cho tới nay ta đều xem con là người thừa kế mà bồi dưỡng, nên gần đây ta rất yên tâm, hy vọng về sau con cũng không để ta thất vọng.” Đường Tư Hoàng bình thản nói.

Đường Hâm cũng trở nên nghiêm túc, nói : “Đương nhiên, papa.”

Đường Tư Hoàng gật đầu, định ra ngoài.

Đường Hâm chần chừ gọi y : “Papa, người và Đường Miểu…” Hắn không biết phải hỏi thế nào, papa và Đường Miểu gần đây trông rất kỳ lạ, dù hắn luôn tự xưng mình thông minh, cũng không thể nghĩ ra tại sao lại thế.

———————————————

[1] bánh củ cải干煸萝卜丝 : một món đặc trưng của người Triều Châu, Trung Quốc, hình dáng có chút tương tự món bột chiên ở Việt Nam

[2] kim ngọc mãn đường金玉满堂 : sau khi tìm tòi 1 hồi thì ra được 2 kết quả, 1 món được làm thành từ các nguyên liệu chính là nấm kim châm, bó xôi, vi cá…(hình dưới) kết quả kia lại ra là món cơm Dương Châu mà chta thường ăn ta ko hiểu rõ ẩm thực bên Trung lắm nên đành đưa hình vậy nhưng theo ta hiểu thì tên gọi “kim ngọc mãn đường” này đều chỉ những món có nhiều màu sắc mà gam màu chính là vàng, để nói về sự thịnh vượng, vàng bạc đầy nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play