Chương 145 : Yên bình nơi tận thế (2)

Hai người bỏ thóc trong lu vào bao, để lên mui xe chung với đống đệm chăn, rồi phủ vải bạt phía trên cùng. Than tổ ong và củi cũng bỏ vào bao, bọn họ không định nộp than tổ ong lên nên trước cứ để trong không gian, vào căn cứ rồi lại lấy ra.

Đường Miểu lại vào phòng bếp, gom hết toàn bộ bếp than, xem như xong việc. Sau đó, hai người mang Charles và Hắc Uy tiến vào không gian. Hiện tại không gian đã có tiến hóa, có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, không cần phải lo lắng có người đến hay không nữa.

Đường Tư Hoàng cực tự giác cầm giỏ đi nhặt trứng gà, Đường Miểu nhìn mà cười cả buổi, vào bếp nấu cơm, đầu tiên ướp một con cá trước, chuẩn bị làm cá kho cho bữa tối. Suy xét đến tình huống hồi sáng, tối nay hẳn là không về căn cứ được, phải ở ngoài một đêm.

Hai người làm ba món một canh, trứng tráng dưa leo, tôm om cay, mai thái khấu nhục và súp khoai tây.

“Lần trước không phải con nói muốn học làm dưa muối với rau ngâm sao? Sáng ngày mốt chúng ta về căn cứ, mang theo rau ngâm và dưa muối về luôn, nói là tìm được trong thôn.” Đường Tư Hoàng gắp cho cậu hai miếng trứng gà.

“Được. Cha, cha phụ con.” Đường Miểu nhân cơ hội yêu cầu.

Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái : “Trứng gà cũng nhặt dùm con rồi, phụ con làm rau ngâm thì có sao.”

Đường Miểu nhịn không được lại cười rộ lên, chợt nhớ tới mấy tấm hình cậu chụp lén Đường Tư Hoàng nhặt trứng gà lần trước đã chuyển qua máy tính rồi, thần sắc khẽ biến, trộm liếc Đường Tư Hoàng, vội vàng chộp lấy laptop để trên bên kia bàn ăn.

Ai ngờ đầu não Đường Tư Hoàng vận chuyển quá nhanh, nhanh như chớp cướp lấy laptop, kiểm tra từng ổ, mau chóng tìm thấy thư mục ‘Album ảnh’.

Đường Miểu chột dạ vùi đầu vào chén, mau chóng gắp cơm, Đường Tư Hoàng cũng không nói gì nữa. Đường Miểu kéo laptop qua mở album ảnh, thấy ảnh không bị xóa, thầm thở phào một hơi.

Buổi chiều, hai người bắt đầu làm dưa muối và rau ngâm. Đường Miểu trước đó đã đọc sách hướng dẫn, lúc này cứ trực tiếp làm luôn là được. Cậu quyết định làm củ cải chua và rau ngâm thịt bò. Lại để Đường Tư Hoàng nhổ sáu bảy củ cải trắng trong vườn rau, rửa sạch vỏ, rồi cắt thành từng lát mỏng.

Đường Miểu thầm gật đầu vừa lòng, nhìn không ra cha lần đầu cầm dao phay nha, độ dày mấy lát cắt còn rất đều nữa.

“Sao nữa?”

“Bỏ vào thao sạch, rồi rắc vào một lượng muối vừa phải…”

“‘lượng vừa phải’ là bao nhiêu?” Đường Tư Hoàng hỏi.

“Cha thấy vừa vừa là được..” Đường Miểu đang canh nồi, thấy Đường Tư Hoàng cầm hũ muối định hất trực tiếp vào liền vội vàng ngăn lại.

“Hai muỗng là được rồi.”

“Hai muỗng đầy, hai muỗng vừa hay hai muỗng lưng?”

Đường Miểu bình tĩnh cầm lấy muỗng trong tay y : “Cha, thân ái, để con làm cho. Cha đi băm ớt xanh, củ cải trắng với gừng đi. Xắt thành sợi mỏng trước rồi mới bầm nhuyễn.”

Đường Tư Hoàng gật đầu, cầm lấy một trái ớt, vừa mới xắt được ba bốn cái, chợt dừng tay lại.

Đường Miểu còn tưởng y cắt trúng tay, lo lắng cầm tay y lên kiểm tra.

“Sao thế?”

“Tay nóng.”

Đường Miểu ngây người, thật sự nhịn không được nữa bật cười ha hả, xấu xa nghĩ, sớm biết vậy đã để cha cắt hành tây rồi.

“Còn cười nữa, cơm tối ta làm.” Đường Tư Hoàng thoạt nhìn thì không có biểu tình gì nhưng trong lòng lại có chút buồn bực. Tiểu nhi tử của y càng lúc càng cả gan, lúc nào phải nghĩ cách trị mới được.

Đường Miểu giật mình nhìn y : “Cha biết làm?”

“Không, nên mới nói là ta sẽ làm.”

“Thôi được rồi.” Đường Miểu vội vàng múc một thao nước giếng, bỏ vào chút muối và dấm, “Ngâm trong muối với dấm chua một lúc sẽ đỡ thôi.”

Tiếp đó, cậu không cho cha giúp cái gì nữa, để cha hỗ trợ chỉ làm cậu càng bận thêm thôi.

Đường Tư Hoàng ngâm tay một lúc, ra ngoài lấy laptop vào, ngồi trên bàn ăn xem phim.

Nước trong nồi đã sôi. Đường Miểu cắt miếng thịt bò đã rửa sạch thành từng khối, bỏ vào nồi, thêm nước, tương đen, rượu gia vị, hoa tiêu, ớt, cây hồi, hành lá, quế cây, đường trắng, thịt bò vào, sau khi để lửa lớn thì vặn nhỏ lại nấu chừng một tiếng, tay mang bao tay xốp dùng một lần, đem ớt xanh, cà rốt, củ cải trắng và gừng bầm nhỏ, cùng chút muối trộn đều, để vào hũ đậy kín dầm chừng hai ngày.

Thịt bò luộc xong để nguội, xắt nhỏ, bỏ vào tủ lạnh, đợi hai ngày sau, bỏ chung vào hũ dầm quấy đều, là có thể ăn, không chỉ ngon lại còn có dinh dưỡng.

Theo số lượng Đường Miểu làm thì củ cải chua và rau ngâm thịt bò đều nặng hơn bốn mươi cân, có thể ăn rất lâu.

Bận rộn xong hết thì đã hơn sáu giờ. Đường Miểu lại bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Một đĩa cá kho, gà rán và rau chân vịt xào. Súp khoai tây làm lúc trưa hơi nhiều, hai người ăn không hết, Đường Miểu chia làm hai phần cho Charles và Hắc Uy. Hai nhóc ăn tới bụng no căng ra.

Ăn bữa tối xong, Đường Tư Hoàng nhìn đồng hồ đeo tay : “Giờ vẫn còn sớm, đi hái vài củ sen mai ăn?”

Đường Miểu nhớ tới hình như mình còn chưa ngồi qua chiếc thuyền nhỏ bên hồ lần nào, gật đầu. Lúc này cậu không hề nhớ rằng, nếu muốn ăn củ sen thì cậu có thể dùng tinh thần lực nhổ lên, mà không cần phải tự mình xuống đó.

Hai người thay đồ tắm, mang kính lặn, tinh thần phấn chấn đi ra hồ. Đợi khi lên thuyền, thuyền trôi ra chừng ba bốn mét, xoay vòng trên mặt hồ, Đường Miểu mới nhớ tới một chuyện.

“Cha, cha biết chèo thuyền không?”

“Không biết. Thử xem.”

Đường Tư Hoàng vừa mới đứng lên, thuyền nhỏ đã mất cân bằng, lập tức nghiêng trái nghiêng phải. Đường Miểu không kịp phản ứng, ùm một tiếng ngã nhào xuống nước. Đường Tư Hoàng vội vàng nhảy xuống, gấp gáp bơi tới bên cạnh cậu.

“Cha, con không sao.” Đường Miểu nhô đầu khỏi mặt nước, vuốt mặt lau nước đi, nhìn thấy Đường Tư Hoàng liền kinh ngạc. Cha biết cậu biết bơi, sao còn nhảy xuống?

Đường Tư Hoàng ấn ấn mi tâm, có chút ảo não, quay đầu nhìn cụm lá sen phía trước.

Đường Miểu lấy lại tinh thần, dứt khoát mặc kệ cái thuyền, bơi tới giữa hồ, thuận lợi lấy được hai củ sen mập mạp dưới đống bùn.

“Con lên đi, ta đẩy con vào.”

Đường Miểu đồng ý, bỏ củ sen trong ngực lên thuyền trước, rồi xoay người trèo lên thuyền. Thuyền nhỏ cứ xoay vòng vòng, Đường Tư Hoàng một tay nắm chặt mạn thuyền, tay kia giữ lấy eo cậu đẩy lên.

Biểu hiện hôm nay của hai người đều rất vụng , không khỏi nhìn nhau bật cười. (bản qt nó ghi rất ngu =.,=)

Sau khi tắm xong, hai người ra khỏi không gian. Vì trong không gian không có buổi tối, đêm xuống rất khó ngủ nên hai người quyết định ngủ bên ngoài.

Đường Tư Hoàng cầm đèn pin, Đường Miểu biến không gian thành máy vận chuyển, đem toàn bộ đồ trong gian phòng ở cửa đông chuyển vào hai gian phòng khác, rồi kiểm tra xem có côn trùng không, cuối cùng lấy chiếc giường lớn hai người đã ngủ quen trong không gian ra. Vì để không khí dễ ngửi một chút, Đường Miểu cũng lấy bình hoa gừng trong phòng ra để dưới đất.

Lúc này, từ xa bỗng truyền tới tiếng động cơ ô tô.

Hắc Uy cùng Charles cảnh giác vểnh tai lên.

“Hướng về phía này.” Đường Miểu nói.

“Mặc kệ bọn họ, ngủ đi.” Đường Tư Hoàng xoay người lên giường.

Đường Miểu vỗ vỗ đầu Charles và Hắc Uy, tắt đèn pin, cũng bò lên giường, kéo chăn, dịch tới bên người Đường Tư Hoàng.

“Cha, nhiệt độ tối nay thấp quá, hình như đang giảm xuống.”

“Đúng là thấp thật.” Đường Tư Hoàng kéo chăn lên, “Có muốn lấy trái cây ‘bên trong’ ủ rượu không? Tuy mấy trái cây đó không hư nhưng cứ để nó trên cây cũng rất đáng tiếc.”

Hai mắt Đường Miểu sáng lên, cậu rất hứng thú với việc ủ rượu nha : “Chắc không đâu, trong mấy quyển sách con mua không có dạy cách ủ rượu. Trước kia lúc chuẩn bị vật tư cũng không có nghĩ tới phương diện này.”

“Có thể ủ chút rượu nho trước. Còn những trái cây khác thì để về sau có cơ hội lại tới hiệu sách tìm.”

Đường Miểu nghe ra ý tứ trong lời y, có chút kinh hỉ chồm nửa người dậy : “Cha, cha biết ủ rượu nho?” Cậu biết cha thích uống rượu nho, mà chính cậu cũng rất thích.

Đường Tư Hoàng đưa tay kéo cậu nằm xuống, kéo chăn đắp lên vai cậu : “Ân.”

“Thế thì tốt quá.” Đường Miểu nhích gần tới người Đường Tư Hoàng.

“Trước trưa ngày mốt chúng ta trở về, ngày mai ủ rượu…” Giọng Đường Tư Hoàng trở nên trầm thấp mà mơ hồ, sắp ngủ.

“Được.” Đường Miểu vui vẻ đáp, âm thanh rất nhỏ, giơ tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của nam nhân bên cạnh, nhắm hai mắt lại, bên tai là tiếng tim đập hữu lực đặc biệt rõ ràng của nam nhân trong màn đêm u tối. Cậu không biết nam nhân đã ngủ chưa, nhưng thấy y không vì cử động của cậu mà tỉnh lại, Đường Miểu an tâm tiếp tục ôm y.

Lúc này, tiếng xe bên ngoài đã chạy tới gần. Charles và Hắc Uy rất có linh tính, biết chủ nhân không để ý, cũng không lên tiếng.

Tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài xen lẫn giọng của vài người.

“Đội trưởng, tôi vừa thấy rõ ràng có một con gà chạy qua, thôn này nhất định chưa bị thanh lý.”

“Mặc kệ mấy cái đó, đã bốn ngày không được ngủ ngon rồi, tìm chỗ dừng chân trước rồi mai lại đi vét đồ.”

“Được rồi, các anh em đều lên đi. Trong thôn chắc chắn có tang thi, nhất định phải cẩn thận.”

Nhao nhao ầm ĩ một hồi, bên ngoài mới an tĩnh lại. Nghe tiếng thì chỗ nghỉ của mấy người này không xa lắm, có lẽ cách nơi Đường Miểu tạm cư chừng ba bốn căn nhà.

Thời tiết mát mẻ rất dễ ngủ, Đường Miểu nhanh chóng thiếp đi, ngủ một giấc tới tận hừng đông. Đường Tư Hoàng hiếm khi dậy muộn hơn cậu, vẫn còn nằm ngủ. Đường Miểu khẽ động mới phát hiện một cánh tay của Đường Tư Hoàng đang gác lên hông mình, liền nằm yên. Ngoài kia không có bất kỳ âm thanh gì, nhóm người nọ có lẽ cũng chưa rời giường.

Đường Miểu ngáp một cái, nhắm mắt lại một lúc, Đường Tư Hoàng vẫn chưa tỉnh. Đường Miểu không nằm được nữa, ghé bên tai Đường Tư Hoàng thấp giọng nhắc một lần lại một lần : “Cha, rượu nho, cha, rượu nho…”

Đường Tư Hoàng không mở mắt, chỉ nhíu mày lại, lộ ra vài phần bất mãn, cánh tay để trên lưng Đường Miểu nhích lên trên, kéo đầu cậu vào ngực, tiếp tục ngủ.

Đường Miểu bị chặn họng, rất tự giác an phận lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play