Chương 143 : Cậu bé
Đường Miểu lấy túi gạo trong ba lô ra, Đường Võ cùng Phùng Dã liền biết tiểu thiếu gia định làm cơm, bước qua hỗ trợ, một người dùng nồi áp suất vo gạo, nấu bằng bếp cồn người còn lại mở túi rau quả khô ra, đem cà rốt, dưa leo, miến và thịt khô đi ngâm nước. Đường Tư Hoàng hai chân bắt chéo ngồi trên ghế xoay sau một quầy bán điện thoại, nhàn nhã nhìn bên kia bận rộn. “Đội trưởng, bọn họ nấu cơm kìa, em muốn gia nhập bên đó rồi.” Một thuộc hạ của Tiếu Hồ Lâm nói đùa. Tiếu Hồ Lâm nhìn Ninh Nguyệt và Văn Tĩnh chuẩn bị nấu mì, vỗ vai cậu ta một cái : “Bổn thiếu gia cũng rất muốn gia nhập nha.” Hai chân hắn đạp một cái, ghế xoay trượt tới bên cạnh Đường Tư Hoàng. Đường Miểu nghe thấy tiếng động liền liếc hắn một cái. Dù biết Đường Tư Hoàng và hắn không có gì, nhưng thấy bọn họ nói chuyện thân thiết với nhau như vậy, trong lòng vẫn thấy có chút không thoải mái. Sau lưng Tiếu Hồ Lâm phát lạnh, quay đầu lại nhìn nhìn, thấy không có gì khác thường, còn nghĩ là ảo giác của mình : “Cậu thật biết hưởng thụ, đi làm nhiệm vụ còn mang gạo theo.” Đường Tư Hoàng cong môi cười, chậm rãi nói : “Ghen tị?” “Hừ, cơm hay mì gì cũng như nhau. Hôm nay bọn tôi còn tìm được không ít cá hộp với mấy bình rượu ngon.” Tiếu Hồ Lâm khoe khoang nói. Đường Tư Hoàng cười không nói. Hơn mười phút sau, lúc Tiếu Hồ Lâm thấy Đường Miểu rửa tay chuẩn bị xào rau, hai mắt liền trợn lên, ngửi thấy mùi thơm nứt mũi, hắn lập tức bay tới cạnh Đường Miểu. “Ta biết rồi, Đường Tiểu Miểu, té ra bữa cơm ta ăn mấy hôm trước đều là con nấu. Ta còn tưởng là Xuân thẩm làm.” Đường Miểu cười cười cắt thịt khô thành từng miếng mỏng : “Sở thích thôi.” “Ai, các cậu muốn ăn rau xào không?” Tiếu Hồ Lâm hỏi đội viên của mình. Hai mắt đám đội viên sáng lên y như sói đói bắt được thỏ, gật đầu lia lịa, đồng thanh : “Muốn!” “Đường Tiểu Miểu, thúc thúc ta dùng một bao mì ống thuê con làm cho bọn ta hai món thế nào? Bọn ta cũng có rau quả và thịt khô.” Còn mấy cái gia vị dầu muối thì không cần phải tính toán chi li. “Được thôi.” Đường Miểu sảng khoái đáp ứng, thứ nhất Tiếu Hồ Lâm là người quen, thứ hai, bây giờ hai đội đang cùng làm nhiệm vụ, vung vung đảo đảo làm thêm vài món cũng không hề gì. Tiếu Hồ Lâm lập tức vui vẻ, mau chóng bảo thuộc hạ lấy thịt rau ra. Vì thế đêm nay, hai đội đều được ăn no nê. Đường Miểu làm một cà rốt xào thịt khô, một cải trắng xào chay, một thịt khô xào dưa leo và một cái miến xào thịt khô. Hồ Đồ đội ăn mì, làm cho bọn hắn một cà rốt xào thịt khô và thịt khô xào cà. Nghĩ đến Tiếu Hồ Lâm hôm nay cũng tìm được cá hộp, Đường Miểu lấy ra bốn hộp, một hộp hai người. Đường Tư Hoàng với tư cách đội trưởng một mình một hộp, ai cũng không có ý kiến. Đường Tư Hoàng thấy Đường Miểu đã ăn xong phần của mình, liền gắp một nửa vào chén cậu. Đường Miểu ngây người, cha biết rõ trong không gian cậu còn nhiều sao còn gắp cho cậu nữa? Nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào không thôi, nhìn y cười cười. Mấy thứ như đồ hộp này chỉ biết về sau càng ngày càng ít, Tiếu Hồ Lâm tuy tìm được không ít nhưng không định phân bây giờ, thấy thế liền thầm hạ quyết tâm về sau không bao giờ cùng làm nhiệm vụ với quân đoàn hoa quả nữa, đi chung với bọn họ quả thực là tự tìm ngược mà! Hắn đành phải khui mấy lon đồ hộp ra, vì phần lớn đều bỏ trong thùng giấy, nên trong ba lô chỉ còn một phần nhỏ, ba người một hộp. Dù mỗi người không ăn được nhiều lắm nhưng đám đội viên vẫn thấy vô cùng sung sướng. “Chúng ta còn rượu nữa!” Tiếu Hồ Lâm định trả thù, cố ý nâng rượu lên. Đường Tư Hoàng bình thản nói : “Tối nay phải cho người canh gác, không thể uống rượu.” Tiếu Hồ Lâm nói không ra lời, bỏ rượu lại vào ba lô, nhanh chóng gắp thịt xào cà rốt tiếp tục ăn. “Đường Tiểu Miểu, về sau ta còn đến nhà con ăn chực thì sao đây?” “Ha ha, con không có ý kiến.” “Ta có.” Đường Tư Hoàng chậm rì rì nói. Tiếu Hồ Lâm chẳng để tâm tiếp tục ăn thịt : “Tôi không tin tôi tới rồi cậu còn có thể đuổi đi.” “Mặt dày chính là luyện ra thế này đây.” Đường Thất bất thình lình bật ra một câu. Tiếu Hồ Lâm buồn cười nhìn hắn : “Ai u, vẫn còn nhớ chuyện tôi ăn thịt của cậu lần trước sao?” Mọi người nhịn không được cười rộ lên, để ngừa không đưa tới tang thi nên giọng cũng không lớn lắm. Đường Thất suýt chút nữa phun cơm trong miệng ra : “Nói cái gì thế hả? Gì mà ăn thịt của tôi?” “Không phải sao? Tôi còn nhớ hình như là ăn của cậu hết ba đũa mà.” Tiếu Hồ Lâm bày ra bộ dáng nhớ lại. Mọi người lại càng buồn cười. Mặt Đường Thất tối sầm, hung hăng trừng mắt liếc Tiếu Hồ Lâm, quay người đưa lưng về phía hắn, không muốn để ý nữa, có thời gian đi phí lời với tên này còn không bằng ăn nhiều thêm mấy miếng cơm. Tiếu Hồ Lâm cười đắc ý. Sau bữa chiều, bên Đường Tư Hoàng chia làm ba ca, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu xếp cuối cùng. Vì đây là thành phố điện máy, không tìm được vải vóc gì đó để trải lên đất nên mọi người đành phải tìm vài hộp giấy lót dưới người để tránh nhiễm bệnh, ngủ dưới đất. Sàn nhà thật sự rất cứng, Đường Miểu gối đầu lên ba lô, lăn qua lăn lại không ngủ được, trong bóng tối, cậu vừa trở người một cái, thân thể bỗng nhiên bị người nâng lên, cả người vây trong khí tức quen thuộc. “Cha?” Cậu khẽ gọi một tiếng, không muốn phá tan khoảnh khắc an bình này. Đường Tư Hoàng ngồi dựa lưng vào tường, nửa ngồi nửa ôm, để cậu nằm nằm lên người mình, cả người ghé vào ngực y. “Mau ngủ đi.” Đường Miểu nghiêng người điều chỉnh tư thế một chút, có màn đêm cỗ vũ tăng thêm can đảm, cậu sờ mặt Đường Tư Hoàng, nâng lấy, lúc này không hôn còn chờ tới khi nào? Không chút do dự chạm môi lên một bên mặt y. Đợi một lúc không thấy Đường Tư Hoàng tức giận, cậu liền thấy mỹ mãn cong môi, hai tay ôm lấy eo Đường Tư Hoàng, tựa đầu trước ngực y, bấy giờ mới thấy thoải mái hơn nhiều, rất nhanh chìm vào mộng đẹp. Sáng hôm sau, khi Đường Miểu tỉnh lại thì phát hiện trên người mình đang đắp cái áo khoác quen thuộc. Những người khác đều đã thức, cậu vội vàng ngồi dậy, trả áo khoác cho Đường Tư Hoàng, nhanh chóng đi rửa mặt đánh răng. Phùng Dã nấu cháo, mọi người ăn kèm với dưa muối. Hai đội thu thập xong thì tụ lại bàn xem phải thoát khỏi đây thế nào. Qua một buổi tối tĩnh lặng, tang thi đông nghịt cạnh xe đã tán đi hơn phân nửa, chỉ còn lại hơn bốn mươi con. “Dùng súng và nỏ đánh từ xa, động tĩnh khá nhỏ, hẳn là không sao.” Đường Tư Hoàng nói. Hồ Đồ đội chỉ có sáu khẩu súng, thêm bốn khẩu cùng hai cái nỏ của quân đoàn hoa quả nữa, đối phó với hơn 40 tang thi, không khó lắm. Vì để khỏi bắn trùng mục tiêu, Đường Tư Hoàng nói : “Toàn bộ tang thi bên trái con tang thi nam mặc áo sơmi ngắn tay sọc ca-rô kia là của bên tôi, bên phải của các cậu.” “Không thành vấn đề. Mở cửa.” Tiếu Hồ Lâm giơ súng. Cửa thủy tinh từ từ mở ra, tên trên nỏ cùng đạn đồng loạt phóng ra, hơn 40 tang thi nhanh chóng bị tiêu diệt một cách im hơi lặng tiếng, nằm rạp hết một mảnh. Mọi người vội vàng nhân cơ hội này chuyển máy phát điện và máy nước nóng lên nóc xe, dùng dây thừng cố định lại. Chiếc quân dụng đi trước mở đường, một đoàn năm chiếc nhanh chóng chạy v*t đi. Chờ đến khi đám tang thi nghe được động tĩnh chạy tới thì bọn họ đã sớm chạy xa. Sau khi rời khỏi nội thành, xe Tiếu Hồ Lâm chạy đầu mở đường, tới gần trấn Cự Phong, đột nhiên giảm tốc. “Xe 1, có chuyện gì?” Đường Tư Hoàng hỏi. Ngữ khí Tiếu Hồ Lâm mang theo vài phần đùa cợt : “Ha ha, phía trước có người chặn đường. Một người trong đó hình như là cậu bạn nhỏ chúng ta gặp lúc trước.” Đường Miểu cầm bộ đàm nói : “Tiếu thúc thúc, để xe con chạy trước đi.” “Ok.” Tiếu Hồ Lâm bẻ lái sang phải, để xe Đường Miểu dẫn đầu. Đường Miểu một tay cầm ống nhòm, quả nhiên trong đám người kia có thằng nhóc mà bọn họ đã gặp trước đó. Bọn người này mỗi người đều thân cao sức lớn, khoảng chừng 20 người. Lúc chỉ còn cách bức tường người bốn mét, Đường Miểu dừng xe lại, ló đầu ra ôn hòa nhìn nhóc con kia, xem như cho nó một cơ hội nữa. Nếu nó bị mấy người này uy hiếp, có thể cứu cậu nhất định sẽ cứu. Trong tay mấy người này đều là vũ khí lạnh, muốn cứu người từ tay bọn họ không khó. Cậu bé cũng chú ý tới cậu, mắt hiện lên một tia áy náy nhưng nháy mắt liền biến mất, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, cố né tránh ánh mắt Đường Miểu. “Các vị đại ca, chỉ có một đường đi, cho bọn tôi qua đi.” Mặt Đường Miểu hiện lên một nụ cười đáng yêu. “Ha ha ha…” Một nam nhân trông như con khỉ ốm khinh miệt cười vài tiếng, “Đương nhiên có thể, bất quá xin các vị đây để lại chút lộ phí.” “Được thôi.” Đường Miểu gật đầu cười, “Các anh đã canh ở đây lâu rồi hở. Vất vả rồi.” “Phải phải..” Người nọ dường như không ngờ cậu lại dễ nói như vậy, lập tức gật đầu, “Xem như mi thức thời.” “Tiểu thiếu gia, cậu sẽ không định đưa đồ cho bọn họ thật chứ?” Đường Xuân lo lắng hỏi, không quá tán thành. Đường Miểu nhìn lướt qua mấy công trình kiến trúc ven đường, thấy có một con chim sẻ đậu trên cột điện, khóe miệng cong lên, giơ tay nã một phát. ‘Đùng’ một tiếng, đám người trong “bức tường người” kia hoảng sợ, không hẹn mà cùng co rúm lại. Chim sẻ chết ngắt, ‘bịch’ một tiếng rơi xuống trước đám người, có thể thấy rõ viên đạn đã bắn xuyên qua ngực nó. Đường Miểu như tranh công nhìn Đường Tư Hoàng ngồi bên ghế phó lái. Đường Tư Hoàng khẽ gật đầu : “Không tồi.” Ý cười trên mặt Đường Miểu lại càng sâu, híp mắt cười với cái người có vẻ là lão đại kia nói : “Một viên đạn, một con chim sẻ. Cái giá này thế nào?” “Súng…” Hai chân tên cầm đầu run rẩy. Một tên đàn em nhát gan khi nghe thấy tiếng súng đã ngây người, hét lên một tiếng ‘giết người’ rồi chạy đi nhanh như chớp. ‘Bốp!’, gã cầm đầu tát vào mặt thằng nhóc kia. Trên mặt nó lập tức hiện lên dấu bàn tay đỏ ửng. “Mẹ kiếp! Cái đồ bụi đời mày, sao không nói cho lão tử bọn nó có súng?!” “Tôi, tôi, tôi không biết…” Nước mắt của thằng nhóc chảy ào ào xuống. Đường Miểu lạnh nhạt nhìn : “Còn không nhường đường?” Lúc này cậu đương nhiên không biết được rằng mình sẽ gặp lại nhóc con này, càng không thể tưởng được nó sẽ mang đến một tai họa lớn cho mình. Bức tường người lập tức tản ra hai bên, xe Đường Miểu nhanh chóng chạy qua. “Đường Tiểu Miểu, bắn hay lắm!” Tiếu Hồ Lâm khen. “Trùng hợp trùng hợp thôi.” Đường Miểu khiêm tốn. Đường Hâm thở một hơi thật dài. “Sao thế?” Đường Miểu thuận miệng hỏi. Đường Hâm làm ra bộ dáng thống khổ : “Đường Miểu, anh hận em, em có biết không hả? Em không những lái xe tốt hơn anh, mà kỹ thuật bắn cũng tốt hơn!” “Nấu ăn cũng giỏi hơn anh.” Đường Miểu đắc ý bổ sung. Đường Hâm liếc cậu khinh bỉ : “Cái đó cũng đáng để kiêu ngạo? Không có bao nhiêu đàn ông thích nấu ăn đâu.” Trở lại căn cứ, vì quy định nộp lên một phần tư vật tư, Đường Tư Hoàng chỉ cần giao ra một máy phát điện năng lượng mặt trời là đủ. Mà nó lại là thứ tốt, theo giá trị thì đã đặt được yêu cầu “một phần tư vật tư” rồi, nên những thứ khác không cần nộp lên, chẳng qua vừa khéo lại gặp Trần Lập đang chuẩn bị dẫn thuộc hạ đi làm nhiệm vụ, lén đưa cho hắn một lon cá hộp. “Cách kiểm soát của các anh có tiến triển tốt hơn rồi.” Đường Tư Hoàng ưu nhã sửa lại quần áo, trào phùng nói. Trần Lập cười ha ha : “Khoan nói đã, tôi nghe nói là bên viện nghiên cứu vừa phát minh được một loại máy, chỉ cần thử máu là biết có nhiễm virus hay không. Chỉ là hình như hai ngày nữa mới bắt đầu sử dụng.” “Cũng sắp rồi nhỉ.” Tán dóc vài câu, Trần Lập vội vàng rời đi. Đường Miểu đang định lên xe, chợt nghe thấy có người gọi mình. “Đường Miểu!”