Chương 121 : Cha anh minh
Đường Hâm im lặng cười lạnh, không nói xen vào. Hùng Thiên Hạo nói lời này đúng là không biết xấu hổ. Trước khi tận thế xảy ra, papa đã kiếm cớ để bọn họ rời khỏi Đường gia, bốn người Đỗ Tấn cũng ngày thứ hai sau khi tận thế xảy ra thì trở về, lúc ấy bên ngoài đã xuất hiện không ít tang thi, nói bọn Hùng Thiên Hạo quay về mà không có ý dựa vào Đường gia, hắn nửa phần cũng không tin. Đường Tư Hoàng không nói gì, quét mắt một vòng mấy người xung quanh, nói : “Đã thế thì nói ra hết đi. Còn ai muốn đi nữa, tôi chắc chắn sẽ không giữ ai lại, còn có thể cho các cậu thức ăn nước uống đầy đủ.” Đường Miểu cũng không nói gì, Đường Tư Hoàng không buông tay nên cậu chỉ đành tiếp tục tựa lên lưng y, giương mắt nhìn Hùng Thiên Hạo đầy lạnh lùng. Thành thật mà nói, từ cái đêm trong nhà xảy ra chuyện hạ độc, cậu đã rất thất vọng với biểu hiện của Hùng Thiên Hạo. Đi tới một bước ngày hôm nay, trái lại cũng là chuyện tốt, nếu Hùng Thiên Hạo không thể một lòng với bọn họ, không bằng sớm ngày mỗi người một ngã. Đường Xuân, Xuân thẩm, Đường Văn, Đường Võ, Đường Nhất, Đường Tam cùng Đường Thất nghe Đường Tư Hoàng nói vậy đều biến sắc, không hẹn mà cùng bước tới đứng cạnh Đường Tư Hoàng. “Tiên sinh, ngài nói vậy là sao chứ? Từ khi vào Đường gia, chúng tôi đã là người của Đường gia rồi.” Đường Xuân ngữ khí trách cứ nói. Đường Nhất, Đường Tam cùng Đường Thất nhìn nhau cười cười ngầm hiểu. Bọn họ đều là cô nhi, từ nhỏ đã được Đường gia nhận nuôi, Đường gia chính là nhà của bọn họ. Đường Văn, Đường Võ thì càng không cần phải nói, bọn họ chỉ nhỏ hơn Đường Tư Hoàng bốn năm tuổi, gần như cùng y lớn lên. Trương Vọng chậm rãi nói : “Tôi không có người thân, từ cái ngày tôi được mời tới làm vệ sĩ, tôi đã dự định sẽ ở Đường gia cả đời.” Nếu như tách khỏi Đường gia, nói không chừng hắn ngược lại sẽ mất đi mục tiêu và ý chí chiến đấu vì sự sống còn. “Tôi cũng vậy, bằng không, ngày thứ hai sau khi bộc phát nguy cơ tang thi tôi đã đi rồi.” Phùng Dã lên tiếng. Hùng Thiên Hạo không thể tin được nhìn Trương Vọng cùng Phùng Dã : “Hai người điên rồi sao? Bọn họ mới là người một nhà, đều mang họ Đường! Ba chúng ta chỉ là người ngoài!” “Được rồi.” Trương Vọng trầm giọng cắt ngang lời hắn, “Nếu là thế thì lúc trước tiên sinh hoàn toàn không cần phải mang theo chúng ta. Vừa rồi tiên sinh cũng nói, cậu muốn đi cứ đi.” Tiên sinh chưa từng xem bọn họ như người ngoài. Từ việc ăn uống trong suốt quãng đường này cũng có thể thấy được, còn lúc cần giết tang thi, ba người tiên sinh cũng không trốn tránh. Hắn rất may mắn lúc trước đã lựa chọn lưu lại khi bộc phát nguy cơ kia. Trong mắt hắn, Hùng Thiên Hạo rời đi hoàn toàn là tự tìm đường chết. Đường Tư Hoàng ra hiệu với Đường Võ : “Lấy lại súng và đạn của cậu ta. Rồi cho thêm hai bao mì ăn liền và hai bình nước, một bả đao.” Đường Xuân chần chờ nói : “Tiên sinh, chúng ta không còn nhiều nước đâu.” Hơn nữa thêm hai bao mì là thành mười bao, Đường Xuân cảm thấy tiên sinh quá hào phóng rồi. “Cho cậu ta.” Đường Tư Hoàng thản nhiên nhìn Hùng Thiên Hạo, “Từ nay về sau, cậu không còn là người của Đường gia nữa.” Hùng Thiên Hạo lấy súng cùng hộp đạn ra, do dự cả buổi mới trả lại, luống cuống nhận lấy đồ đạc bỏ vào balô mình, không hề quay đầu lại bước đi. Lúc Đường Xuân mắng hắn, hắn đã có chút hối hận, nhưng hắn cũng không thể mặt dày tiếp tục ở lại được, chỉ có thể thực sự rời đi. Đợi khi Hùng Thiên Hạo đi xa rồi, Đường Tư Hoàng mới nói : “Nghỉ ngơi tại chỗ.” Đường Miểu vội vàng từ trên lưng cha mình nhảy xuống, nhanh nhẹn lấy ra chai nước đưa cho y, phá lệ ân cần mở nắp chai dùm. “Khăn mặt.” Đường đại lão gia uống xong nước nói. Đường Miểu vội vã lấy ra một cái khăn trắng từ trong balô, dùng hai tay đưa qua. “Muốn con lau cho cha không cha?” Đường Miểu hoàn toàn có ý nói đùa. Ai ngờ, Đường Tư Hoàng gật đầu thật. Đường Miểu câm nín, chỉ đành bước lên lau mặt cho y. Mấy người Đường Xuân đứng một bên thấy vậy liền bật cười, trước kia sao không phát hiện tiểu thiếu gia thích đùa như vậy chứ. Bầu không khí trầm thấp nháy mắt trở nên thoải mái hơn nhiều. Rừng cây cạnh đường sắt phát triển tươi tốt, đám người tìm một bãi cỏ dưới tán cây ngồi xuống. Đường Võ cởi giày, để chân thông thoáng một chút, khu vực xung quanh lập tức bốc mùi khủng khiếp. Đường Tư Hoàng cau mày, Đường Võ cười hắc hắc vài tiếng, vội vàng chuyển qua hướng cuối ngọn gió. Trương Vọng cùng đám Đường Nhất cũng đi qua, cởi giày cho tỏa bớt nhiệt. Bình thường đều có xe chạy đi, nào có dịp đi bộ một quãng đường xa thế này? Chung quanh hoang tan vắng vẻ không bóng người, hiển nhiên cũng không có tang thi, nên cả đám mới dám nhàn nhã như vậy. Đường Miểu đoán chân mình nhất định đã phồng rộp lên, không dám đi dép, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, bọn họ đã đi bộ được hai tiếng. Đường Tư Hoàng cũng nhìn đồng hồ trên tay, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu. Đường Miểu chớp chớp mắt, cậu và cha vốn đang ngồi cùng nhau, cha còn muốn thế nào nữa? Đường Tư Hoàng tóm được cổ tay cậu kéo một cái, người Đường Miểu liền đâm vào ngực Đường Tư Hoàng, rước lấy ánh mắt tò mò của mấy người khác. Đường Tư Hoàng nói nhỏ bên tai Đường Miểu : “Nhìn xem trong phạm vi ngàn dặm còn người nào không.” Đường Miểu nằm sấp lên ngực Đường Tư Hoàng, người càng lúc càng thấy nóng, nhưng ngoại trừ cái nóng bên ngoài, còn có một cảm giác thoải mái dễ chịu khác, rất dễ khiến người ta lưu luyến. Thu lại tâm tư dao động trong lòng, cậu thả tinh thần lực ra quét bốn phía, một lát sau khẽ nói : “Cha, những người khác đã rời đi từ lâu, chỉ có Hùng Thiên Hạo vẫn còn trong phạm vi chừng một dặm, bất quá hắn ta đi về phía đường sắt, xem ra tính đi tới mấy thôn phụ cận.” Bọn Đường Văn nhìn tư thế hiện tại của cha con hai người, đều có chút sững sờ. Cứ xem như muốn nói nhỏ đi, nhưng thế này có phải quá thân mật không? Bất quá hiếm khi được nhìn thấy tiên sinh cùng tiểu thiếu gia thân thiết thế này, mọi người đều biết điều không mở miệng, miễn cho phá vỡ sự ấm áp lúc này. “Ừm, nhớ thường xuyên để ý.” Đường Tư Hoàng vừa lòng gật đầu. Đường Miểu dựng thẳng ngón cái, ý là cứ giao cho cậu, không thành vấn đề, lúc này mới ngồi thẳng người dậy, từ trong balô lấy ra một cái mũ lưỡi trai làm thành quạt phẩy phẩy. Nửa tiếng sau, Đường Tư Hoàng đứng lên : “Chuẩn bị xuất phát. Mấy cái rau quả đó nếu mang theo không được thì ném đi.” Bọn họ mười mấy người, cơ hồ đều là mỗi người hai bao lớn. “Ném?” Đường Hâm ngoài ý muốn nhìn sang. Thấy Đường Tư Hoàng đi ngược hướng lại, Đường Miểu đột nhiên minh bạch : “Cha, chúng ta quay lại chỗ xe lửa?” Nếu thật sự quay về, dầu ma-dút, xe, cùng mấy thùng rau quả đều là một lượng lớn vật tư, thì mấy bắp cải trắng này cần gì quan tâm nữa? Những người khác hai mắt sáng rực. Tiên sinh quả nhiên còn biện pháp phía sau sao? Đường Tư Hoàng gật đầu. Mọi người lập tức hiểu ra. Nói như vậy, tiên sinh cố ý đi về phía nam cũng là vì muốn bỏ lại mấy người kia. Nhưng bọn hắn vẫn có chỗ nghĩ không ra : đã có cách tiếp tục đi xe lửa, mấy người sống sót kia cũng có thể xem như thuận đường, sao phải bỏ lại? Nhưng tiên sinh đã không nói, bọn hắn cũng không truy vấn, trong đây nhất định có chuyện gì đó không thể để người ngoài biết. Về phần Hùng Thiên Hạo, thật tiếc cậu ta đã không qua được khảo nghiệm của tiên sinh. Đường Tư Hoàng ra hiệu bảo Đường Miểu leo lên lưng mình. Đường Miểu lắc đầu cười híp mắt nói : “Vừa nghĩ tới có thể tiếp tục ngồi xe lửa, chân dù đau cũng có thể chịu được.” Đường Tư Hoàng bật cười, nhìn những người khác, cũng đều là bộ dáng tinh thần phấn chấn. Đường Văn tò mò hỏi : “Tiên sinh, đường đã bị chặn làm sao đi xe lửa?” “Đến lúc đó sẽ biết.” Đường Tư Hoàng dẫn đầu đi về phía trước, những người khác mau chóng đuổi theo, mỗi người đều mang vẻ mặt tươi cười. Nhưng mấy bao rau quả cũng không cam lòng ném đi. Đường Miểu làm lại cách cũ, cột balô của mình lên lưng Hắc Uy. Đường Hâm thấy thế liền bày ra vẻ mặt đố kỵ. Nhóc con này sao lại thông minh thế? Lần trước Đường Miểu làm vậy, Đường Hâm không hề biết. Ngoại trừ dao găm và dụng cụ cắt gọt quan trọng, trên cổ Đường Miểu chỉ đeo mỗi một cái kính viễn vọng, đầu đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn khá thoải mái. Đã có mục tiêu khiến mình hăng hái, quá trình quay về nhanh hơn rất nhiều. Đường Miểu dọc đường luôn chú ý tới động tĩnh trong phạm vi ngàn dặm, ngoại trừ bọn họ ra thì không còn người nào khác, mọi người vừa nói vừa cười bước đi mà khoảng cách với xe lửa cũng càng lúc càng gần. Đường Tư Hoàng cố ý để mình cùng Đường Miểu lên xe cuối cùng. Đường Tư Hoàng nhìn xung quanh, thấp giọng nói : “Lát nữa ta sẽ bảo Xuân thẩm nấu cơm, nhân cơ hội bỏ thuốc ngủ vào canh. Sau đó con nghĩ cách chuyển cái đoàn tàu chặn đường kia vào không gian, rồi đặt ra sau đường sắt, ta sẽ nói bọn họ ta cũng có dị năng, lực vô cùng lớn, là ta đã đẩy đoàn tàu đó đi.” Đường Miểu giật mình nhìn cha, đáy lòng lập tức dâng trào cảm động cùng ngọt ngào : “Cha, sở dĩ cha không cho đám người sống sót kia đi theo cũng là để che giấu cho con sao?” Đường Tư Hoàng không trả lời hỏi : “Có thể đưa xe lửa vào không gian không?” Đường Miểu gật đầu : “Có thể, chỉ là thể tích cùng thể trọng của nó đều rất lớn nên sẽ hao một lượng tinh thần lực khá lớn, ngủ một giấc sẽ không sao.” Về phần đám tang thi trong đoàn tàu đó, động tác của cậu chỉ cần nhanh một chút là được, không tới nỗi sẽ để bọn chúng lọt ra ngoài. Còn nhỡ có chạy vào không gian thì cứ để xử lý sau cũng được. Đường Tư Hoàng gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Lên xe lửa, mọi người phát hiện đống chăn mền để lộn xộn trong mấy khoang tàu không thể mang đi trước đó đã không thấy đâu nữa (nhưng thật ra là bị Đường Miểu thu vào không gian), đa số đều đoán là do nhóm bọn Lý Long làm. Về phần đồ hộp bị khóa trong toa chở hàng, bọn hắn một hộp cũng không mang đi. Hết thảy đều tiến hành rất thuận lợi, sau khi ăn cơm xong, mọi người ai cũng thấy rất buồn ngủ, còn nghĩ do đi đường quá lâu khiến mình mệt lả đi. Đường Tư Hoàng đề nghị bọn họ ngủ một tiếng rồi xuất phát cũng không muộn. Tất cả đều trở về ghế lô của mình, chờ bọn họ ngủ say, Đường Miểu liền di chuyển cái đoàn tàu kia vào không gian, rồi lúc xuất ra thì đặt trong khe rãnh dưới đường sắt. Cậu cố ý đặt nó ở sườn dốc để nó tự động lăn xuống, tạo ra một “hiện trường” giả. Đợi đến lúc bọn Đường Hâm tỉnh lại thì vô cùng khiếp sợ phát hiện cái đoàn tàu kia đã cực kỳ quỷ dị nằm trong khe rãnh. Đường Tư Hoàng thì một mình đứng bên ngoài hóng gió. Mà Đường Miểu thì đang trong ghế lô đánh một giấc say. “Tiên sinh, này là xảy ra chuyện gì?” Đường Tư Hoàng cười nhạt nói : “Ta cũng có dị năng, lực rất lớn. Chỉ cần đẩy mấy toa sau thì nó đã tự mình lăn xuống.” Mọi người đồng loạt há hốc mồm, to đến nỗi có thể nhét luôn một quả trứng gà. “Được rồi, Đường Văn, Đường Võ hai cậu đi lái xe. Thay ca thế nào thì các cậu tự phân đi.” “A, vâng.” Mọi người như bừng tỉnh từ giấc mộng, lần lượt lên xe. Xe lửa rất nhanh bắt đầu khởi động, vô cùng phấn chấn thẳng tiến phương bắc. Hết Quyển 1