Chương 117 : Tần Cường a Tần Cường
Phương Cổ nghĩ nghĩ nói : “Hiện tại vẫn chưa bắt được kênh phát thanh nào. Bất quá, hôm qua chúng tôi đụng phải một đội ngũ người sống sót, nghe nói một người trong bọn họ nhận được tin tức nói là bên thành phố WH có một căn cứ người sống sót rất lớn, cũng không biết là thật hay giả nữa. Còn những chuyện khác thì không có tin gì.” Lúc này hắn đã lờ mờ hiểu được tại sao mấy người này lại cứu hai anh em bọn họ, một trong những nguyên nhân chính là vì dể nghe ngóng tin tức bên ngoài, nên hắn tận lực nói hết tất cả những gì mình biết. Đường Tư Hoàng gật nhẹ đầu : “Đường Thất, đưa bọn họ tới ghế lô đằng sau.” “Vâng, tiên sinh.” Phương Cổ đi được vài bước chợt quay đầu lại, lịch sự hỏi : “Đường tiên sinh, tôi có thể hỏi trạm cuối của xe lửa này là đâu không?” “B thị.” Đường Xuân thay mặt đáp. Hai mắt Phương Cổ sáng rực, thầm nghĩ thật tốt quá, so với căn cứ của thành phố WH, B thị khẳng định tốt hơn nhiều, vội vàng nói cám ơn lần nữa. Đường Thất mang hai người Phương Cổ cùng Phương Đại thẳng tới ghế lô cuối cùng của toa. “Hai người ở đây đi, nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng ra phía trước.” “Chúng tôi hiểu.” Phương Cổ lại lần nữa nói cám ơn. Phương Đại chú ý thấy có người đi đi lại lại ở toa hai, thử hỏi : “Bên kia là…” Đường Thất thản nhiên nói : “Đó là nhóm người sống sót đầu tiên theo bọn tôi lên xe, vì không quản lý được nên dứt khoát để bọn họ chung một toa.” Phương Cổ cùng Phương Đại lập tức hiểu rõ. Hai người họ có lẽ vốn phải qua toa đó nhưng hẳn vì bọn họ đã cung cấp không ít thông tin nên mới không bị đưa qua. Hai anh em nhìn nhau, đều thầm thán mình may mắn. Hơn 2 giờ chiều, xe lửa chậm rãi cập bến nhà ga C thị. Tần Cường trong phòng điều khiển nhẹ nhàng thở phào một hơi. Đường Văn nhìn mấy trăm tang thi du đãng bên ngoài đều đang hướng về phía này, thần sắc lập tức nghiêm lại, cầm lấy bộ đàm tính hỏi chỉ thị, lại bị Tần Cường đè cổ tay lại. Đường Văn tức khắc dâng lên cảnh giác, mặt không thay đổi cười nói : “Tần tiên sinh, anh đây là muốn làm gì?” Tần Cường bình tĩnh nói : “Tôi có chút chuyện muốn thương lượng với Đường tiên sinh.” “Hửm?” Đường Văn phòng bị nhìn gã. Lúc cầm lấy bộ đàm, hắn đã mở MPC trên bộ đàm rồi. Giọng Đường Tư Hoàng truyền ra từ bộ đàm, vẫn lạnh nhạt như thường ngày, “Tần tiên sinh muốn thương lượng với tôi chuyện gì?” “Phiền Đường tiên sinh mang thuộc hạ vào nội thành cứu vợ con tôi. Chỉ cần đón được bọn họ, tôi cam đoan sẽ đưa các anh đến B thị an toàn thuận lợi.” “Cha, thì ra hắn ta thật sự không có ý tốt.” Đường Miểu đang ngồi một bên đọc sách, nghe thấy tiếng Tần Cường liền nhướng mày, thiếu chút nữa đã phụt máu. Nói là “đón”, nhưng hai bên đều hiểu rõ, vợ con Tần Cường không nhất định vẫn còn ở nhà ngoại bọn họ, nếu không có ở đó, thì bọn họ sẽ phải đi tìm. Nội thành nơi nơi đều là tang thi, bắt bọn hắn vào thành chẳng phải bảo đi tìm chết sao? Đường Tư Hoàng vỗ vỗ đầu cậu, đột nhiên hỏi : “Tiền Khả Vi chết rồi sao?” Người cầm bộ đàm trong tay đều nghe được lời y nói, tất cả không khỏi cả kinh. Bọn họ thật không ngờ Tần Cường sẽ gây bất lợi với Tiền Khả Vi, nên không tới ghế lô của hắn kiểm tra, còn tưởng sau khi đổi ca với Tần Cường, hắn đã về ghế lô của mình ngủ rồi. Tần Cường trầm mặc vài giây : “Tôi không biết. Tôi đẩy cậu ta từ xe lửa xuống, không biết có còn sống hay không nữa.” Sắc mặt Đường Văn tái nhợt, hắn mấy bữa nay vẫn luôn cùng Đường Võ luân phiên giám thị Tần Cường và Tiền Khả Vi, nhất là Tần Cường. Thật không ngờ vẫn bị Tần Cường lách vào kẽ hở. Lúc này, xe lửa đã hoàn toàn ngừng lại, bầy tang thi phụ cận lập tức vây tới, vung vẩy hai tay đập ‘rầm rầm’ vào thân xe lửa, khuôn mặt dữ tợn dù cách một lớp thủy tinh vẫn khiến người ta kinh hồn bạt vía. Nhưng ngay lúc này, mọi người chẳng ai có sức đi quản cả. “Là lúc anh đổi ca với Tiền Khả Vi hồi hơn 9 giờ sao?” Đường Văn trầm giọng hỏi. Đường Tư Hoàng an bài cho Tần Cường và Tiền Khả Vi cứ 8 tiếng đổi một lần, lúc rạng sáng, Tiền Khả Vi đổi với Tần Cường. 10 giờ sáng, Tần Cường hẳn đã đổi lại với Tiền Khả Vi. Nhưng Tần Cường lại tới sớm hơn, vào phòng điều khiển nói chuyện phiếm với Tiền Khả Vi. Lúc ấy vừa vặn hắn lại mắc tiểu, nhưng không kịp chờ Đường Võ tới thay ca, nghĩ tới chỉ có 1-2 phút, không ngờ biến cố lại xảy ra chỉ trong mấy phút này. Tần Cường không phủ nhận : “Vâng. Tôi…tôi phải đi tìm vợ con tôi. Mọi người cũng có người nhà, mong các anh có thể hiểu cho tôi.” Đường Văn hận không thể bắn gã một phát, thật không ngờ tâm cơ Tần Cường lại sâu như vậy, vì đánh cược tìm cơ hội uy hiếp tiên sinh mà giết đồng nghiệp mình, hơn nữa chuyện còn xảy ra ngay dưới mí mắt hắn, mà bọn hắn cư nhiên còn không biết Tiền Khả Vi đã không còn trên xe. Cái này cũng là vì nghĩ trên xe sẽ không có nguy hiểm nên mới buông lỏng cảnh giác như vậy. “Tiền phu nhân cũng đã chết?” Đường Tư Hoàng lại hỏi. Đường Miểu cả kinh. Chỉ sợ đáp án đúng là vậy. Bằng không, Trịnh Nhân Nhân nhất định đã đi tìm Tiền Khả Vi, bọn họ cũng sẽ phát hiện sự mất tích của hắn. “Phải…” Tần Cường sau khi giết Trịnh Nhân Nhân mới đi tới phòng điều khiển, gã kỳ thật đã sợ tới mức run rẩy, nhưng gã nhất định phải làm vậy, “Đường tiên sinh, ngài và thuộc hạ ngài lợi hại như vậy, hơn nữa mỗi người đều có súng, chỉ tìm hai người đối với các anh không phải việc khó. Chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác vui vẻ.” “Anh đang uy hiếp tôi.” Đường Tư Hoàng đột nhiên nở nụ cười, thoạt nhìn còn rất vui vẻ. Tần Cường trầm mặc không nói, nhưng thần sắc lại phi thường kiên định. “Anh có biết không, Tần tiên sinh? Là chưa từng có người dám uy hiếp tôi?” Thanh âm Đường Tư Hoàng bỗng nhiên trầm xuống, những người khác tuy không ở trước mặt y, nhưng chỉ nghe tiếng y thôi lòng bàn chân cũng đã thấy rét lạnh. Tần Cường ra vẻ trấn định cười hai tiếng : “Thế thì xin lỗi. Nhưng mà, nếu không có tôi, các người tuyệt đối không thể tới được B thị đâu.” Đường Miểu không cho là đúng. Cậu nhớ rõ ngay từ đầu cha đã đề phòng Tần Cường, khẳng định vẫn còn cách đối phó. Hai mắt Đường Tư Hoàng thâm trầm, môi nở một nụ cười lạnh. Y đã gặp qua vô số người, nên đã phát hiện ra tâm tư của Tần Cường từ rất sớm, vì thế khi biết Tiền Khả Vi cũng là tài xế xe lửa đã không chút do dự mang hắn theo để phòng ngừa, vạn nhất không khống chế được Tần Cường thì ít nhất có thể đảm bảo bọn họ vẫn còn một tài xế khác. Nhưng y thật không ngờ một người bình thường như Tần Cường lại có tâm tư ác độc như vậy, giết Tiền Khả Vi không nói, còn giết luôn vợ hắn. Tần Cường tính toán không tệ, chỉ tiếc… Đường Văn vung một quyền qua, má trái Tần Cường lập tức sưng lên, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi. “Tần tiên sinh, không biết anh có nghĩ tới tại sao tiên sinh chúng tôi lại phái tôi và Đường Võ tới phòng điều khiển không? Anh thật sự tưởng rằng chỉ để giám sát anh sao?” Đường Văn đứng lên, bóng người phủ lên người gã. Tần Cường trong lòng trở nên căng thẳng, dùng tay áo lau vết máu bên khóe miệng, nhe răng cười nói : “Chẳng lẽ không phải?” Đường Văn khinh miệt cười, nhìn thẳng vào mắt gã : “Đương nhiên, không phải. Là để học, lái, xe, lửa.” “Cái gì?” Tần Cường khó có thể tin trừng lớn mắt, sắc mặt trắng bệch, tâm chết thành tro. Đường Văn hừ lạnh một tiếng, bộc phát toàn bộ khí tràng, quặp hai tay Tần Cường ra sau lưng, lại dùng khăn nhét vào miệng gã bịt lại, kéo gã ra khỏi phòng điều khiển. Chỉ một chốc sau đã đi tới ghế lô của Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu. Đám Đường Võ đã tập hợp đông đủ. Tất cả đều dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Tần Cường, trước không nói tới ý đồ hiểm ác đưa bọn họ vào nguy hiểm của gã, chỉ nói chuyện vì vợ con mình mà tàn nhẫn giết vợ chồng đồng nghiệp mình thôi, đã khiến cho người ta không thể nào đồng tình được. Chỉ cần Tần Cường thương lượng với bọn họ trước, để bọn họ tới C thị rồi để gã rời đi, tiên sinh nhất định sẽ đồng ý. Vậy mà không ngờ gã lại… Đường Văn đối mặt với Đường Tư Hoàng mà xấu hổ không thôi, bản thân vẫn luôn là trợ thủ đắc lực của Đường Tư Hoàng, chuyện hôm nay, hắn thế nhưng lại phụ sự tín nhiệm của y. “Tiên sinh, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. Thế này đi, để tôi xuống xe bẻ ghi, ngoài ra xin tiên sinh giao Tần Cường cho tôi xử lý.” Đường Tư Hoàng gật đầu : “Cậu định làm thế nào?” Sắc mặt Đường Văn vẫn tái xanh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tần Cường, giống như chưa hề thấy vẻ cầu xin trong mắt gã. “Người như vầy chết không có gì đáng tiếc, tôi xuống bẻ ghi trước, rồi vứt gã ra khỏi xe, để gã tự sinh tự diệt.” “Ưm..ưm..ưm…!!” Tần Cường hoảng sợ trừng lớn mắt, kịch liệt giãy dụa khỏi tay Đường Văn. Đường Văn cười nhạt một tiếng, cổ tay thoáng dùng sức, chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, cổ tay trái Tần Cường đã trật khớp. Đường Võ cười lạnh một tiếng nói : “Tần tiên sinh, có lẽ anh nên thấy mình may mắn vì anh trai tôi mềm lòng đi, bằng không cả hai cổ tay anh đã trật luôn rồi!” Tần Cường tuyệt vọng ngã bệt xuống đất, Đường Võ lấy ra một sợi dây thừng trói gã lại. Đường Tư Hoàng phân phó : “Phùng Dã, mở cửa toa hai, cho toàn bộ nam nhân bên đó xuống xe hỗ trợ đánh tang thi phương pháp tránh tang thi của mấy người Lý Long không tệ, bảo bọn họ bao kín mình một chút rồi bôi máu tang thi lên người.” Nào có đạo lý chỉ có bọn họ đứng ra đánh. Đường Nhất nói : “Đám người đó nhất định không muốn.” “Không muốn?” Đường Tư Hoàng một chút cũng không lo lắng, “Không muốn thì chúng ta cứ đợi tới khi nào bọn họ muốn thì thôi.” Đường Miểu giảo hoạt cười : “Không sai. Chúng ta vật tư sung túc, ngồi ngốc trên xe một tuần cũng không thành vấn đề. Nhưng mấy người sống sót đó thì lại không giống vậy.” Nếu bên ngoài không có nhiều tang thi, cậu không ngại lãng phí chút đạn để giải quyết chúng, nhưng hiện giờ bên ngoài có những hàng trăm tang thi. Nguy hiểm nhiều như vậy đương nhiên cần thêm nhiều người tới chia sẻ. Mọi người đều nở nụ cười. Đây cũng có thể xem là một biện pháp tốt. “Đi, Phùng Dã, tôi đi với anh.” Đường Hâm nói. Quả nhiên không ngoài dự liệu của Đường Tư Hoàng, mấy nam nhân trong toa hai đều không muốn mạo hiểm. Đường Hâm cùng Phùng Dã cũng chả muốn giảng lại đạo lý “Thế giới này không có bữa cơm nào miễn phí” với bọn chúng, chỉ để lại một câu “Bọn tôi cứ ngồi chờ vậy” rồi rời đi. Kế hoạch ban đầu vốn phải cấp tốc chạy tới B thị cứ thế mà bị trì hoãn. Mấy người Đường Tư Hoàng một chút cũng không hoang mang. Thủy tinh cường lực của xe lửa đủ cứng, hoàn toàn có thể ngăn cản sự tấn công của tang thi. Cho dù thật sự phải đợi trong xe lửa một tuần cũng không thành vấn đề.