Chương 115 : Nguy cơ tiến hóa

Đường Tư Hoàng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, tựa hồ đang xác định cậu có thật sự đã nghe lọt lời y hay không, thật lâu sau đó mới bước về giường của mình. (ểh, thế rốt cuộc là anh có mặc quần ko hay chỉ có mỗi cái quần trong =]]]]])

Đường Miểu yên lặng nghĩ nửa ngày, cũng không suy nghĩ cẩn thận, xấu hổ thẹn thùng tim đập dồn dập với cha mình là cái đạo lý gì. Xe lửa không biết từ lúc nào lại chạy nhanh về phía trước, ầm ầm chuyển động. Cậu trong tiếng ầm ầm đó lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Một giấc này, Đường Miểu ngủ một mạch tới hừng sáng, đột nhiên nhớ tới chuyện Đỗ Tấn và Đường Cửu, lập tức ngồi bật dậy. Đường Tư Hoàng không ở đây. Cậu vội vàng rời giường, mau chóng mở cửa, bước vài bước tới trước cửa ghế lô của Đỗ Tấn và Đường Cửu, đã thấy cửa mở ra, bên trong không có người. Đường Thất người ủ rũ tựa ở cửa ra vào.

“Đường Thất, Đường Cửu và Đỗ Tấn thế nào?”

Đường Thất thấp giọng nói : “Bọn họ vẫn biến thành tang thi.”

Đường Miểu thật không biết phải an ủi hắn thế nào.

Đường Thất cười cười, nói : “Tiểu thiếu gia, cám ơn cậu đã quan tâm. Những người khác bị cắn, sau 6 tiếng sẽ biến thành tang thi. Hai người họ hạnh phúc hơn người khác rất nhiều, sau 12 tiếng mới bị. Trước đó bọn tôi còn cùng nhau đánh bài a.”

Đường Miểu vỗ vỗ vai hắn, thời điểm này không cần phải nói nhiều. Người chết đã đi, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.

Đường Thất vốn đang thương cảm, thấy trên má tiểu thiếu gia hiện lên hai cái lúm đồng tiền, không khỏi muốn bật cười, gật nhẹ đầu với cậu, trở về ghế lô của mình.

Hơn tám giờ, mặt trời đã lên cao, ánh dương quang chiếu xuyên qua khung cửa sổ, ánh sáng nhu hòa rơi xuống mặt bàn. Nếu không phải ngẫu nhiên nhìn thấy vài tang thi lang thang trong thôn phía xa, Đường Miểu còn tưởng đây chỉ là một chuyến xe lửa lữ hành bình thường lại an bình.

Bão mặt trời tàn sát nhân loại, nhưng dường như không gây ảnh hưởng gì đến thực vật cây cối. Đường Miểu nhìn từng khối cải trắng, bắp cải khỏe mạnh trong vườn rau không xa, có chút không bình tĩnh nghĩ, đây là một lượng vật tư không nhỏ à nha.

Ý niệm này vừa lóe lên, cậu liền thấy xe lửa giảm tốc độ, từ từ dừng lại. Chỉ chốc lát sau, những người khác đã đi tới. Lý Túc, Hồng Thiên cũng tới, hiển nhiên đều không biết xảy ra chuyện gì.

“Cha, làm sao vậy?” Đường Miểu hỏi.

Đường Tư Hoàng dừng lại đứng cạnh cậu : “Quanh đây đều là ruộng, không có tang thi, đều xuống xe thu hoạch thức ăn đi.” Cái vườn rau kia cách xe lửa không đến trăm mét, nếu như gặp nguy hiểm, cũng có thể kịp thời lên xe.

Lý Túc cùng Hồng Thiên nghe vậy, hai mắt liền sáng lên, chà chà tay, cũng may Đường Tư Hoàng có dự kiến trước, đã để trống một toa chở hàng, giờ có thể dễ dàng chứa thức ăn. Cải trắng cùng bắp cải không dễ dập nát, dù tới B thị rồi cũng có thể ăn thêm một thời gian nữa.

Đường Miểu cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, không chút dị nghị nhảy xuống xe. Mấy người Đường Xuân mỗi người đều mang theo ra giường lấy xuống từ mấy chiếc giường trong ghế lô, có thể dùng chúng để chứa thức ăn.

“Trương Vọng, cậu cùng Hùng Thiên Hạo qua toa hai, hỏi xem có người nào muốn cùng xuống thu hoạch thức ăn không.”

“Được.”

Mặt trời đã lên cao, mọi người không sợ tang thi xuất hiện, đa số người sống sót trong toa hai đều xuống. Lý Long thấy bọn Đường Xuân xuống xe, cũng mang mấy người sống sót đi theo mình cùng xuống, nhưng vẫn thời khắc chú ý động tĩnh bên Đường gia, sợ bị họ vứt lại.

Bọn Đường Xuân trải thẳng ra giường, sau khi chất đầy đồ ăn vào thì hai người một chuyến, chất vào toa hàng. Mọi người tới tới lui lui vài chuyến, được một cảnh tượng mùa thu hoạch tốt đẹp. Đường Miểu tuy có không gian, nhưng hiểu rõ phải che giấu thế nào, cũng cầm lấy ga giường, gom lại đồ ăn chuyển vào toa chở hàng.

Đường Tư Hoàng đứng một bên canh gác, đột nhiên thấy mấy bóng dáng khả nghi từ phía xa, trong lòng giật mình. Charles cùng Hắc Uy quay đầu về phía kia, miệng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.

“Lập tức lên xe!” Đường Tư Hoàng quyết đoán nói.

Mọi người ngơ ngác không hiểu vì sao.

Đường Miểu đứng thẳng người, nhìn lại theo tầm mắt của Đường Tư Hoàng, giật mình mở to mắt : “Đó là — tang thi! Tang thi từ khi nào đã không còn sợ mặt trời rồi?” Vài bóng người từ phía xa quần áo trên người rách rưới, tư thế thế nhưng có chút không được tự nhiên, hiển nhiên không phải nhân loại.

“Cái gì?” Vốn đang thảnh thơi hái rau, mọi người khiếp sợ lập tức bật người dậy, cùng nhìn về phía kia.

Mấy người Đường Xuân đã quen nghe theo mệnh lệnh của Đường Tư Hoàng, sau khi phát hiện không ổn liền lập tức nâng bao rau trong tay, chạy như điên về phía xe lửa. Chỉ chốc lát sau, người của Đường gia đều đã lên xe. Đám người sống sót kia thế nhưng vẫn còn ngẩn người, trong mắt đầy vẻ không thể tin cùng kinh hoảng.

“Còn không mau lên xe?” Đường Miểu hô một tiếng.

“Ah ——” Đám người tức khắc thét lên, điên cuồng chạy về phía cửa xe.

Đường Tư Hoàng đứng ngay khung cửa để mở, nhìn chằm chằm vào tang thi đang đuổi về phía này, tay cầm bộ đàm, mắt thấy người cuối cùng đã lên xe, mà có một con tang thi lại sắp nhảy vào toa hai, lập tức hạ lệnh : “Tiền tiên sinh, lập tức chạy đi. Hết.”

“Đã nghe, hết.”

Mọi người tụ tập lại trong ghế lô của Đường Tư Hoàng và Đường Miểu, thần sắc ngưng trọng. Tang thi vậy mà không sợ mặt trời, nếu đây không phải ngẫu nhiên, mà là tiến hóa, thì nhân loại về sau còn đường sống sao?

Đường Miểu nhìn nhìn mọi người, trước tiên nói lên điều mọi người đều hiểu nhưng không muốn nói ra : “Nói như vậy, tang thi đang tiến hóa.”

“Có lẽ chỉ là ngẫu nhiên…” Lý Túc vẻ mặt cầu xin.

Tất cả mọi người ở đây kể cả chính hắn cũng biết đây chỉ là lừa mình dối người.

Đường Miểu hiểu rất rõ, tang thi thật sự đang tiến hóa. Như vậy chuyện cậu thấy tang thi chạy nhanh hơn hôm đó có thể không phải ảo giác. Nhưng bây giờ không phải thời điểm nói chuyện này ra, nghe phải hai tin xấu liên tiếp mọi người sẽ rất dễ bị hạ gục.

“Tiên sinh, bây giờ nên làm gì?” Đường Xuân chà tay nói.

“Còn làm gì? Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, ” Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói, “Tận khả năng đề cao thực lực của mình.”

Tất cả mọi người một hồi trầm mặc. Nhưng không thể không thừa nhận, bộ dáng bình tĩnh của Đường Tư Hoàng đã khiến nội tâm bọn họ ổn định lại một chút.

Đường Tư Hoàng phân phó : “Nói Tiền Khả Vi đẩy hết tốc độ tiến về trước, mau chóng tới B thị.” Tính theo tốc độ 120km/h, từ G thị đến B thị cần khoảng 30 tiếng. Đoạn đường này họ đi khá chậm, cho nên nhanh nhất cũng phải nửa đêm hôm sau mới tới.

Đường Võ lập tức cầm lấy bộ đàm hạ lệnh với Trịnh Khả Vi, chỉ chốc lát sau, mọi người đều cảm nhận được tốc độ xe lửa nhanh hơn rất nhiều.

Tần Cường vừa tỉnh ngủ, nghe được động tĩnh liền đi tới.

“Tần tiên sinh, sao không nghỉ ngơi nhiều thêm một chút?” Đường Thất thấy Tần Cường trước tiên, chào hỏi hắn vô cùng khách khí. Tần Cường đã lái xe từ hơn 6 giờ tối qua tới 2 giờ rạng sáng hôm nay, nên đổi ca với Tiền Khả Vi.

“Sắp thay ca rồi nên tôi dậy luôn.” Tần Cường cười trả lời, hỏi, “Các anh đang nói gì vậy? Sao mặt nghiêm trọng như thế?”

Việc này không có gì phải giấu diếm, Đường Xuân nói khái quát một lần cho hắn.

Sắc mặt Tần Cường lập tức trắng bệch : “Cái…cái này thật đáng sợ. Tang thi sao còn có thế tiến hóa chứ?”

“Còn bao lâu thì đến trạm kế?” Đường Tư Hoàng hỏi Đường Văn.

Đường Văn lấy ra bản đồ lộ tuyến đường sắt, nhìn kỹ một hồi, đối chiếu với các bản đồ khác, lại lấy bút ra nhanh chóng viết xuống vài con số và mấy công thức, nói : “Bây giờ chúng ta đang ở phụ cận thôn Tiểu Vương, tính theo tốc độ trước mắt, thì khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến trạm YY. Trạm YY là một trạm nhỏ, xe lửa vừa vặn dừng ngay đường ray thứ hai của nó, không cần phải bẻ ghi. Nhưng trạm kế…trạm C thì lại cần. Khoảng chừng 2 giờ chiều.”

Tần Cường nhìn chằm chằm Đường Văn, khó có thể tin nói : “Ha ha… Văn tiên sinh hiểu biết cũng thật nhiều, vậy mà đều tính ra được.”

“Quá khen..” Đường Văn mỉm cười, khiêm tốn nói, “Chỉ là chút công thức đơn giản thôi.”

“Văn thúc, với tốc độ thế này thì có thể tới B thị trước tối mai không?” Đường Miểu hỏi.

Đường Văn lại cực kỳ nhanh viết xuống giấy vài con số và công thức số học, lắc lắc tay nói : “Trước khi trời tối có thể chạy qua được trạm ZZ, đến B thị thì còn cần thêm 3 tiếng nữa. Đây là với điều kiện đi luôn một đường không dừng lại chỗ nào.”

Tần Cường rướn cổ nhìn chằm chằm vào bản đồ, gật đầu hùa theo.

“Nếu B thị có căn cứ, hơn nửa đêm, căn cứ sẽ mở cửa cho chúng ta sao?” Đường Hâm đưa ra nghi vấn của mình. Buổi tối là thời điểm tang thi hoạt động mạnh nhất.

Đường Tư Hoàng chăm chú nhìn vào bản đồ một lúc, nói : “Đi càng nhanh càng tốt, dừng một đêm ở núi Lam Loan, sau hừng đông lại xuất phát. Phụ cận núi Lam Loan đều là núi, tang thi hẳn không nhiều lắm, qua một đêm không là vấn đề.”

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Tần Cường khẽ thở phào, cười nói: “Tôi tới phòng điều khiển thay ca với Tiền Khả Vi.”

Đường Văn gật đầu cười : “Tần tiên sinh vất vả rồi, một lát nữa làm xong bữa trưa tôi sẽ đưa qua cho anh.”

“Được, cám ơn.” Tần Cường liên tục nói cám ơn, rời khỏi ghế lô, sau khi đi một khoảng xa, nụ cười trên mặt liền cứng lại, trong mắt hiện lên một loạt cảm xúc : thống khổ, sợ hãi, chần chừ, đọng lại cuối cùng là quyết tuyệt, sải bước đi về phòng điều khiển.

Bọn Đường Xuân mỗi người cũng trở lại ghế lô của mình.

Đường Miểu siết tay, nhìn nhìn cổ tay mảnh khảnh, bản thân cũng muốn ghét bỏ, mau chóng kéo Đường Tư Hoàng trở về ghế lô, lại để y canh cho mình, còn bản thân thì vào không gian rèn luyện thân thể, thẳng đến một tiếng sau mới đi ra.

Xe lửa ầm ầm đi về phía trước, cây cối ven đường, đồng ruộng bên ngoài lướt nhanh qua ô cửa sổ. Đường Miểu lấy ra một quyển phác thảo, nằm rạp xuống bàn xoạt xoạt vung bút vẽ, chỉ chốc lát sau trên mặt giấy trắng bóc đã xuất hiện một con tang thi xấu xí, tay vung vẩy lao về trước.

Cậu còn nghe được âm thanh thỉnh thoảng truyền đến từ ghế lô bên cạnh như ‘một đôi 2’, ‘bom’, ‘thuận tử’ …các loại, là đám Trương Vọng đang nhàm chán ngồi chơi đấu địa chủ [1] . Hiện tại là lúc chỉ có thể thỉnh thoảng hưu nhàn, nhưng đúng lúc này trên xe lại không có việc gì làm, nên mấy người Trương Vọng mới tụ lại cùng nhau chơi đấu địa chủ. Trong lòng mỗi người đều loáng thoáng hiểu được, đây có lẽ là một ngày yên tĩnh cuối cùng, hiện tại tang thi đã tiến hóa, cho dù tới được B thị thì chỉ sợ cũng không phải thật sự an toàn. Đánh bài là một cách để bọn họ giải tỏa áp lực của mình.

“Ô ô…” Charles ngóc đầu tiến tới cạnh bàn.

————————————————

[1] Đấu địa chủ : một kiểu chơi bài của TQ, có tối thiểu là 3 người chơi với 1 bộ bài 54 lá (kể cả lá Joker), 1 trong 3 người chơi sẽ là địa chủ, 2 người còn lại là 1 phe, đóng vai nông dân đối kháng vs địa chủ, thẳng đến khi địa chủ hoặc một trong hai nông dân đánh hết bài trên tay mới thôi, phe nào đánh xong trước là phe ấy thắng, na ná như tiến lên, nhưng cách tính lớn bé các quân bài có khác đôi chút, đặc biệt là họ không quan trọng về chất (cơ, rô, chuồn, bích). Tên tiếng anh là Landlords.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play