Chương 112 : Đinh tiểu thư, tạm biệt

Tầm mắt của gã chuyển ra xa hơn, có thể thấy được hơn trăm con tang thi bị dây thừng ngăn lại vẫn chưa từ bỏ ý định mà gào thét, hai tay vươn ra quơ quơ về trước, khao khát huyết nhục tươi mới.

“Ha ha…” Thái độ của Lý Long thay đổi rất nhanh, cười ha ha một tiếng, nói, “Người anh em, thật ngại, tôi bình thường luôn thích giỡn, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, muốn kéo gần khoảng cách giữa chúng ta hơn đó mà. Người lái xe lửa là do các anh tìm được, tìm xe lửa vân vân đều là do các anh xuất lực, chúng tôi sao có thể không biết xấu hổ mà chiếm tiện nghi chứ? Chúng tôi đồng ý giao ra một nửa vật tư.”

Đường Tư Hoàng từ chối cho ý kiến cười cười, quay người về phía cửa xe, thuận tiện ôm lấy bả vai Đường Miểu.

“Đường Thất, Phùng Dã, đưa bọn họ đến toa khách thứ hai.”

Đường Miểu thử rút vai mình ra, cảm nhận được lực đạo cường ngạnh trên vai, ngẩng đầu nhìn Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng làm như không có gì, tiếp tục từ từ đi về phía trước.

Đường Miểu chỉ đành thôi. Cậu dám khẳng định đây là cha cố ý!

Lý Long cùng thủ hạ của gã thành thành thật thật theo sát đằng sau Phùng Dã, xếp hàng lên xe. Đường Thất ở phía sau áp đội. (đơn vị theo sau đội ngũ để bảo vệ và giám sát)

Lúc này, từ bên kia tường vây nhảy xuống ba người. Đường Xuân cảnh giác cầm đao quay người, nhắm ngay người tới. Đó là ba nam một nữ, trên mặt mang theo vài phần khẩn trương, không đợi bọn Đường Tư Hoàng hỏi đã chủ động mở miệng, ngữ khí gấp gáp : “Chúng tôi nguyện ý giao một nửa vật tư!” Bọn họ là người sống sót ở phụ cận, nghe được tiếng động của xe lửa nên cấp tốc đột phá vòng vây chạy tới, luôn đợi ở góc an toàn nhất ngoài tường vây chờ thời cơ thích hợp.

Đường Thất gật nhẹ đầu với bốn người, lui hai ba bước, ra hiệu bọn họ tới trước mặt mình.

Một phút sau, tất cả mọi người đều lên xe. Chỉ cần cửa xe vừa đóng, trong xe lửa sẽ trở thành khu vực an toàn tuyệt đối. Nhóm người sống sót thoải mái ngồi trên giường, bỏ balô xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lý Long đặt chân lên chiếc giường đối diện, kéo hai ba cái cởi bộ quần áo bẩn thỉu trên người mình xuống, ghét bỏ ném ra cuối giường.

Đường Thất không hề đợi mọi người ngồi xuống, lập tức nói thẳng : “Mời mọi người giao ra một nửa vật tư.” Đi theo tiên sinh đã lâu, tuy không thể 100% hiểu được tiên sinh, nhưng nghĩ một chút vẫn hiểu được dụng ý thu một nửa vật tư của tiên sinh.

Phùng Dã chuyên nghiệp tìm ra một cái túi vải bố lớn đựng vật tư.

Đã lên xe rồi, ai cũng không dám đưa ra dị nghị, để tránh lại bị bỏ lại, tất cả đều ngoan ngoãn mở balô của mình ra, chịu đựng miếng thịt đau, nộp lên một nửa vật tư.

Chừng 10 phút sau, mọi người đã giao vật tư xong.

Phùng Dã nhìn mọi người nói : “Việc kế tiếp cần làm tương đối quan trọng, đó chính là kiểm tra tất cả mọi người xem có ai bị tang thi cào hoặc cắn trúng hay không. Theo như trước mắt, sau khi bị cắn, trong vòng 2 tiếng sẽ biến thành tang thi, còn nếu bị tóm, cào bị thương, thì trong 6 tiếng sẽ biến thành tang thi. Người bị thương do tang thi đều phải xuống xe.”

Lời còn chưa dứt đã có người tùy ý nói : “Vậy cứ kiểm tra a, dù sao tôi cũng không bị thương.”

Nhưng cũng có người cao giọng phản đối : “Dựa vào cái gì phải kiểm tra? Các người cũng chả phải cảnh sát, không có quyền lục soát người!”

Đường Thất nhíu mày nói : “Vậy thì không còn biện pháp, dù sao cũng là chuyện của các người. Cánh cửa thông với toa thứ nhất chúng tôi sẽ bắt đầu khóa—”

“Cái gì?” Mọi người kinh động.

Đường Thất bình thản đảo mắt : “Sao? Toa trước có người các người quen sao?”

“Không có, nhưng mà —”

“Đã không có, vậy các người cũng không cần phải lên phía trước cần toilet, bên này cũng có..” Đường Thất lạnh lùng đánh gãy lời nam nhân kia, “Những người trước đó tham gia giết tang thi không cần lo lắng, chúng tôi đã nhớ rõ tướng mạo các vị, khi xuống xe ở trạm cuối sẽ đưa phần dầu ma-dút thuộc về mọi người. Đương nhiên, nếu các vị muốn ngay bây giờ cũng được —”

Lập tức có một nam nhân liên thanh từ chối : “Không, không, xuống xe rồi đưa là được.” Ai biết mấy người đi cùng toa này là người thế nào? Nếu bây giờ lấy, chắc chắn sẽ không giữ được. Mà theo như hắn thấy, Đường Tư Hoàng người này rất công bằng, rất đáng tin cậy. Trước đó khi mọi người cùng nhau xử lý đám tang thi trong “bức tường dây thừng”, thuộc hạ Đường Tư Hoàng thấy bọn hắn gặp nguy hiểm đã tới giúp đỡ. So với bọn Lý Long, hắn càng tin tưởng Đường Tư Hoàng hơn.

Mấy người còn lại không có dị nghị.

Đường Thất hỏi một lần cuối cùng : “Có người nào đã bị tang thi làm bị thương không? Xe lửa sắp xuất phát.”

Vẫn không có ai lên tiếng.

“Đã như vậy thì vạn nhất nếu xuất hiện tang thi, các vị chỉ có thể tự mình giải quyết. Chúc mọi người may mắn.” Đường Thất nói xong, quay người đi.

Lý Long vội ngăn hắn lại : “A, xin chờ một chút. Như vậy không được, lỡ trong đám người này có người bị thương thì sao?” Về mấy người gã dẫn theo, sau khi đến nhà ga gã đã kiểm tra hết, không ai bị thương.

“Đó là chuyện của các anh.” Đường Thất bình thản nói, “Chúng tôi không phải cảnh sát, không có quyền soát người.”

Nói xong, hắn cùng Phùng Dã hai người rời đi, khóa lại cánh cửa thông với toa một.

“Trong bọn họ khẳng định có người bị thương, thật sự mặc kệ bọn họ không quản sao?” Phùng Dã quay đầu lại nhìn lướt qua, lo lắng hỏi.

“’Tiểu Dã ca’ quá đơn thuần rồi.” Đường Thất trêu ghẹo gọi một tiếng ca, giải thích, “Thứ nhất, chúng ta quả thật không có quyền kiểm tra bọn họ thứ hai, nếu chúng ta cường ngạnh muốn kiểm, nhất định sẽ đắc tội không ít người, tương lai có thể chúng ta sẽ sinh sống ở B thị, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Tuy chúng ta không sợ họ, nhưng bớt đi một kẻ địch luôn là chuyện tốt. Hà cớ gì phải làm kẻ ti tiện chứ? Còn có, cậu cảm thấy đám Lý Long kia sẽ ngồi không sao? Nếu thật sự gặp phiền toái, cứ để bọn hắn giải quyết. Không cẩn thận một chút, một mảnh hảo tâm của chúng ta không chừng đã bị bọn hắn xem là lòng lang dạ thú.”

“Có đạo lý.” Phùng Dã giờ mới hiểu được cười nói, “Thất ca suy trước tính sau, bội phục.”

Đường Thất cầm bộ đàm liên lạc với phòng điều khiển : “Tần tiên sinh, có thể đi rồi. Hết.”

“Đã nghe, lập tức xuất phát. Hết.” Giọng Tần Cường vô cùng nhẹ nhõm.

Chỉ chốc lát sau, mọi người cảm nhận được dưới chân chấn động. Xe lửa đã chuyển động.

Đường Cửu đột nhiên bước tới gần Đinh tiểu thư, cô cực kỳ sợ hãi, kinh hoảng trốn về sau.

“Anh, anh muốn làm gì?”

Đỗ Tấn thoáng sửng sốt, sải bước qua : “Để tôi.” Không để Đinh tiểu thư nói gì nữa, hắn một tay nhấc lấy cô ta cùng balô trên lưng, đẩy tới chỗ cửa xe, không chút do dự đẩy khỏi xe lửa, lại ném balô của cô ta xuống, sau đó đóng cửa lại.

Lúc cửa xe lửa đóng lại, mọi người chỉ nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ cùng tuyệt vọng của Đinh tiểu thư càng lúc càng nhỏ qua khe cửa. Tiếng thét chói tai của cô ta cũng bị chặn lại bên ngoài xe lửa. Làm cô ta tuyệt vọng ngay lúc có hy vọng nhất, đó chính là hình phạt thích đáng nhất đối với cô ta.

Người của tiểu đội Đường gia, không một ai đồng tình cho vị Đinh tiểu thư này. Chỉ có thể trách cô ta quá ngu xuẩn. Kỳ thật cô ta nên cảm thấy may mắn vì mình là phụ nữ, tuy hiện tại là tận thế nhưng đàn ông đối với phụ nữ vẫn còn vài phần thương tiếc. Trước đó người Đường gia đối xử với cô ta cũng xem như khá tốt rồi. Đáng tiếc, là cô ta không quý trọng điều này. Bắt đầu từ khi cô ta đẩy Đường Cửu vào tang thi, đã định trước cô ta sẽ không có kết cục gì tốt.

“Cứu mạng! Không, cầu các người! Cứu mạng a —”

Đinh tiểu thư điên cuồng đuổi theo xe lửa, bộ dáng tóc tai bù xù y như người điên, nhưng xe lửa không hề giảm tốc độ, ngược lại còn càng lúc càng nhanh. Khi xe lửa tông tới cắt đứt dây thừng bên phía tây, mười mấy tang thi bị xe lửa đánh bay, đầu tàu máu thịt lẫn lộn. Nhưng càng có thêm nhiều tang thi mất đi sự trói buộc của dây thừng, chạy về phía mùi thịt người thơm ngon…

Xe lửa ầm ầm rời khỏi nhà ga, nhìn xe chạy đi càng lúc càng xa những tòa nhà kiến trúc, mọi người đều thở dài, trong mắt tăng thêm một phần mờ mịt. Sau khi tới B thị, bọn họ sẽ ra sao đây? Tương lai, là một mảnh mờ mịt.

Đường Thất cùng Phùng Dã đi tới ghế lô ở hàng đầu, mọi người đều đã tụ tập ở đó. Đỗ Tấn cùng Đường Cửu thần sắc ảm đạm ngồi bên giường. Đỗ Tấn bị tang thi cắn, còn Đường Cửu thì bị tang thi túm lấy bắp chân, hắn vì không chú ý thấy có một tang thi ngã úp sấp dưới đất, bị nó đột ngột bắt lấy chân cắn một cái, dù chỉ là một vết thương nhỏ nhưng đã rách da, chỉ sợ cũng không thoát khỏi vận mệnh biến thành tang thi.

Tất cả mọi người trầm mặc. Ngay lúc này, dù có an ủi thế nào thì cũng chỉ là công dã tràng.

Hai tay Đỗ Tấn nắm chặt mép giường, cười khổ một tiếng, chua xót nói : “Tiên sinh, giết tôi đi, tôi không muốn biến thành tang thi.”

“Không được!” Hùng Thiên Hạo kích động đứng lên, lại ủ rũ ngồi xuống, liếc qua Đường Tư Hoàng, yếu ớt nói, “Cũng không nhất định sẽ biến…” Người biến thành tang thi không phải hắn, nhưng hắn còn nôn nóng hơn cả Đỗ Tấn và Đường Cửu.

Giọng Đường Cửu lạnh nhạt : “Chúng tôi cũng hy vọng thế, nhưng ai cũng biết đây là lừa mình dối người.”

“Uống nước trước đã.” Đường Miểu cho Đỗ Tấn cùng Đường Cửu mỗi người một chai nước. Bên trong là nước giếng, cậu không biết có hữu dụng không nữa, hi vọng là có.

“Cám ơn tiểu thiếu gia.” Đường Cửu cầm lấy, hung hăng tưới lên người, thần sắc nhìn qua rất nhẹ nhàng, dường như đã bình thường trở lại.

Đỗ Tấn trầm mặc, có vẻ không vui tựa người lên tường, hai mắt ảm đạm thất sắc.

“Tiên sinh…” Xuân thẩm nhịn không được rơi nước mắt.

Lý Túc, Hồng Thiên, Tiền Khả Vi cùng Trịnh Nhân Nhân yên lặng ngồi một bên. Bọn họ không có quyền phát biểu ý kiến, nhưng rất quan tâm tới kết quả xử lý hai người này. Bọn họ đều ngồi cùng một toa, vạn nhất nếu Đường Tư Hoàng không giết Đỗ Tấn và Đường Cửu, nói không chừng hai người này sẽ thành mối uy hiếp với bọn họ.

Đường Tư Hoàng cho Đường Cửu và Đỗ Tấn một điếu thuốc, tự mình châm một điếu, lạnh nhạt nói : “Ta không giết các cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play