Chương 109 : Đi xe lửa (5)
“Đương nhiên, bỏ lại thì không khỏi quá đáng tiếc.” Đường Tư Hoàng kiên định nói. Cũng vì thấy có một xe dầu cho xe lửa đậu cách đó không xa, nên y mới có ý nghĩ muốn mang củi dầu đi. Nếu không phải thế, y đương nhiên sẽ không tốn nhiều sức lực như vậy. Chỉ cần hai toa bồn sau toa khách là đủ. Tiền Khả Vi bất đắc dĩ chỉ có thể nói : “Lấy dầu kỳ thật không khó. Nhưng mà, van cửa kho dầu bình thường đều do máy tính điều khiển, bây giờ cần phải có người tự mình đi mở van kho dầu. Sau đó đưa ống dẫn kéo tới chỗ can dầu là được.” Đường Tư Hoàng suy nghĩ một lúc, nói : “Trước tiên tới xe của tôi lấy túi máu. Những người khác cũng có thể cùng tới kho dầu, lần này cung cấp miễn phí túi máu cho các người. Ngoài ra, mỗi người chỉ có thể lấy 100l dầu ma-dút.” “Những người khác” mà y nói dĩ nhiên là chỉ mấy người sống sót kia. Có trọng thưởng tất có dũng phu, 100l dầu ma-dút có thể dùng cho một chiếc ô tô tính năng tốt chạy được chừng ít nhất 10000 km, đại khái có thể chạy được hai vòng từ G thị đến B thị. Trong mấy người sống sót kia, lập tức có người động tâm. Hiện tại đã tận thế rồi, tất cả nhà xưởng đã ngừng sản xuất, về sau đủ loại vật tư của quốc gia sẽ ngày càng ít đi. Hiện tại có cơ hội thu thập dầu ma-dút tốt như vậy, tuy có toa chở hàng, nhưng qua nơi này rồi thì sẽ không còn cửa hàng nào nữa. Điều càng khiến cho mọi người không thể ngờ được chính là, Trịnh Nhân Nhân kiên trì muốn đi cùng Tần Cường. Đường Miểu vốn cố tình khuyên mấy câu, nhưng thấy ánh mắt bình thản kiên định của Trịnh Nhân Nhân, liền mơ hồ có chút hiểu được, nhìn nhìn Đường Tư Hoàng, khép miệng lại, lên xe trước để chuẩn bị. Chỉ chốc lát sau, có mấy người đi tới cạnh xe Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu. Đường Tư Hoàng phân phát túi máu, vì tiến vào khu công trình kiến trúc, tất không thể tránh tang thi, Đường Tư Hoàng không keo kiệt, đều cho mỗi người khá nhiều túi máu. Đường Miểu lấy ra tám cái khăn choàng cổ và tám bộ áo lông đưa cho Đường Thất. “Coi chừng.” “Cám ơn tiểu thiếu gia.” Mấy người vội vàng tiếp nhận, nhanh chóng mặc cái áo lông dày cộm vào, cổ thì quấn chặt khăn choàng. Bọn họ không hề nghi ngờ về nguồn gốc khăn choàng và áo lông, chỉ cho là Đường Miểu và Đường Tư Hoàng thuận tiện thu thập được trên đường tới bệnh viện. Tiền Khả Vi buộc khăn choàng lên cổ, đứng một bên, thần sắc có chút xấu hổ, Đường Thất chú ý tới sắc mặt hắn, cười trấn an nói : “Tiền tiên sinh, anh và Tiền phu nhân có thể yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ hai người, hơn nữa dầu ma-dút cũng có phần.” “Haha, tôi biết rồi.” Tiền Khả Vi thở phào. “Cẩn thận.” Đường Tư Hoàng ý vị thâm trường liếc quá mấy người Đường Thất. “Tiên sinh yên tâm.” Tám người cầm lấy vũ khí, sau khi đeo bộ đàm liền cấp tốc chạy về phía cửa ra vào. Ba người đàn ông sống sót ở chiếc xe sau cầm lấy vũ khí chạy xuống xe, bám sát phía sau bọn họ. Quá trình chờ đợi có chút khó khăn, chốc lát sau, ước chừng 7, 8 phút, thanh âm Tần Cường truyền đến. “Đường tiên sinh, đã tìm được xe lửa thích hợp, đi từ G thị đến X thị.” “Rất tốt, tình huống trên xe thế nào?” Đường Tư Hoàng hỏi. X thị và B thị đồng dạng đều nằm ở phía bắc G thị, bất quá hơi nghiêng về phía tây, điều này cũng không quan trọng, nửa đường lại chuyển hướng là được. Tần Cường đáp : “Thùng xe trống không chỉ là bình dầu chỉ còn 1/3, cần châm thêm két nước cũng không còn, các thiết bị thì không có vấn đề. Xe lửa này cũng gần với toa hàng, rất tiện đến tiếp nối.” Thần sắc Đường Tư Hoàng lộ ra vài phần thỏa mãn : “Tần tiên sinh làm việc rất nhanh nhẹn, tôi quả nhiên không nhìn lầm người. Bên đó trước điều chỉnh toa khách, rồi chờ tin tức từ kho dầu bên kia.”