Chương 107 : Đi xe lửa (3)
Đường Miểu vừa nghe xong lông mày liền nhíu lại. Hiện tại không thể khẳng định 100% tang thi sẽ không tạo thành uy hiếp với động vật. Với người khác, Charles và Hắc Uy có lẽ chỉ là hai con chó, nhưng với cả nhà bọn họ mà nói, chúng không khác gì người nhà. Tuy lời Hùng Thiên Hạo cũng có chút đạo lý nhưng cậu vẫn không thích nghe hắn nói như vậy, cứ như dù Charles và Hắc Uy có gặp nguy hiểm gì thì cũng không sao vậy. Cậu cũng không tình nguyện để Charles và Hắc Uy phải xuất mã, trước tiên không nói tới Charles và Hắc Uy có thể chuẩn xác hiểu được rồi thực hiện mệnh lệnh của bọn họ hay không, nói thẳng ra, tất cả trang thiết bị mọi người dùng hiện tại đều là do Đường gia cung cấp, dựa vào cái gì ngay lúc cần có người xuất lực lại để cho người và chó của Đường gia ra mặt, mà những người khác thì an tâm núp phía sau? Trong mắt Đường Miểu, cả nhà ba người cậu, Đường Xuân, Xuân thẩm, Đường Văn, Đường Võ, Đường Nhất, Đường Tam, Đường Thất và Đường Cửu, đều là người của Đường gia. Bốn người Trương Vọng, Phùng Dã, Đỗ Tấn và Hùng Thiên Hạo, vẫn còn trong phạm vi khảo sát của Đường Tư Hoàng. Mà Lý Túc và Hồng Thiên chỉ là đồng bọn hợp tác tạm thời. Về những người sống sót kia thì lại càng không liên can gì đến bọn họ. “Cha?” Đường Miểu mang ý trưng cầu nhìn Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng đưa tay vò loạn đầu cậu, dứt khoát ra lệnh : “Tất cả nghe đây, tôi sẽ để cho Charles và Hắc Uy dẫn dụ đám tang thi qua hai hướng đông tây Đường Thất, Đường Cửu, hai người lái xe về phía tây, sau khi tang thi ly khai hơn phân nửa thì tìm cơ hội giăng dây tạo thành một cái chắn đường Trương Vọng, Hùng Thiên Hạo hai người đi hướng đông. Đỗ Tấn, Phùng Dã đi chắn ở cửa vào phòng chờ. Còn những người còn lại, ngoại trừ trẻ em, thì khi nghe được mệnh lệnh của tôi đều phải xuống xe giết tang thi tràn vào. Không muốn xuất lực, thì cũng đừng trông cậy có thể lên được xe lửa. Tin rằng mọi người cũng không có ý kiến. Hiểu rõ?” Đường Miểu đã cho mấy người sống sót vài bộ đàm, xe bọn họ cũng nghe được rõ ràng những lời Đường Tư Hoàng vừa nói. “Đã hiểu…” “Chuẩn bị đi, đợi mệnh lệnh của tôi.” Đường Miểu và Đường Tư Hoàng bỏ mấy túi máu vào hai cái bịch nhựa lớn, dùng dây thừng một đầu buộc chặt miệng bịch lại, đầu kia cột vào vòng cổ của Charles và Hắc Uy. Đường Miểu xoa xoa đầu hai nhóc, cho mỗi con một cái đùi gà, nói : “Charles, Hắc Uy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tao sẽ lại cho bọn mày ăn ngon !” “Ô ô…” Charles cùng Hắc Uy hưng phấn kêu, làm ra bộ dáng không sợ hãi. Đường Miểu nhìn Đường Tư Hoàng, Đường Tư Hoàng gật đầu, hai người cùng lúc đẩy cửa xe đang ngăn trở tang thi bên ngoài ra một khe hở đủ để chó chui vào. “Charles, chạy qua bên kia.” Đường Miểu vỗ đầu Charles, chỉ về hướng tây ra lệnh. Một con tang thi bắt lấy cánh cửa, muốn kéo cửa xe ra. Nhưng hiện tại khí lực Đường Miểu không nhỏ, cửa xe không hề bị xê dịch. “Gâu gâu!” Charles sủa lớn một tiếng, sau khi nó nhảy ra, Đường Miểu liền nhanh chóng đóng cửa xe lại. Bên kia, Đường Tư Hoàng cũng ra lệnh với Hắc Uy, Hắc Uy nhanh nhẹn nhảy xuống xe, từ khe hở giữa mấy con tang thi phóng ra ngoài, chạy về phía đông. Hai chú chó một bên chạy một bên mặc sức sủa. Đường Miểu đi đến cuối xe, xuyên qua tấm kính thủy tinh có thể mơ hồ thấy được Charles linh hoạt chạy băng băng giữa rừng chân tang thi, túi nhựa kéo xềnh xệch dưới đất, rất nhanh đã bị ma sát đến rách bung. Dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra. Đường Tư Hoàng ném cho cậu một ánh mắt trấn an, hai người lẳng lặng quan sát động tĩnh bên ngoài. Qua chừng nửa phút, quần tang thi rốt cuộc bắt đầu di động, nhao nhao chạy về phía hai hướng đông tây. Đường Miểu biết kế hoạch đã có tác dụng, không khỏi nở nụ cười, trao đổi ánh mắt với Đường Tư Hoàng. Thần sắc Đường Tư Hoàng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lại đợi thêm nửa phút, tang thi chung quanh quả thật đã bớt đi. Đường Tư Hoàng ra lệnh một tiếng, ba chiếc xe của Đường Thất, Trương Vọng và Đỗ Tấn đồng thời khởi động, chạy về mục tiêu của mình. Động tĩnh lớn như vậy lại dẫn đi không ít tang thi.