Edit & Beta: Hoa Cúc

Cố Minh đem ly rượu không đặt trên bàn, “Ở trên đảo, A Minh tiếp xúc với mày không nhiều. Ngay từ đầu cũng không có gì khác thường. Nhưng…” Anh ta giương mắt nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên, “Không biết tại sao, A Minh đột nhiên bắt đầu chú ý tới mày, hơn nữa thái độ cũng thay đổi. Tuy ở mặt ngoài không quá rõ ràng, nhưng cảm giác của tao không sai.”

Lâm Trạch Xuyên siết chặt tay vịn ghế, ngón tay khẽ run rẩy tiết lộ cảm xúc phẫn nộ.

“Thái độ tế nhị ấy, cũng khiến tao có cảm thấy như đã từng quen biết. Nhưng tao không nghĩ nhiều như vậy, dù sao Trình Hướng Nam đã chết. Mượn xác hoàn hồn gì đó, rất hão huyền. Mới bắt đầu tao không hề nghĩ theo hướng này. Nhưng khi A Minh bỏ tao ở đó vội vàng về nước, tao lập tức theo sau A Minh điều tra, nhưng không quá xác định. Mãi cho đến khi——” Anh ta lại rót nửa ly rượu đỏ khẽ đảo, “A Minh đem mày về Tần gia. Tất cả đều đã rõ.”

Cố Minh mỉm cười “Thật khó mà tin được. Nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, khiến tao không thể không tin.” Anh ta nheo mắt lại, nhẹ nhàng lắc ly rượu, nhìn rượu đỏ trong ly nhẹ nhàng chuyển động, “Mày rõ ràng đã chết, vì sao còn xuất hiện?”

“Tất cả những điều này là mày làm?” con ngươi Lâm Trạch Xuyên tối đen nhìn về phía Cố Minh, đôi mắt vì phản xạ ánh rượu đỏ mà ẩn ẩn mang theo màu hồng. Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu tuyệt đối khẳng định.

Cố Minh nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, “Đúng vậy. Tao nghĩ mày sẽ không chịu nổi áp lực của dư luận, như vậy không cần tao tự mình động thủ. Là tao đánh giá quá thấp năng lực thừa nhận của mày, Trình thiếu.”

Lâm Trạch Xuyên khẽ nở nụ cười, mang theo hận ý và tự giễu. Thì ra cả đời anh hồ đồ, ngay cả chết cũng không biết mình chết như thế nào. Cuộc đời của anh thất bại thảm hại.

“A Minh vì chuyện của mày bị Tần gia nhìn đưa vào quân đội, căn bản không ra được. Mà đứa em họ thân mến kia của tao lại gặp chuyện ở nước ngoài, mấy ngày nay cũng chưa về. Cho nên không ai có thể cứu được mạng của mày.” Cố Minh mỉm cười nói, “Nếu không mày cho là tao sẽ nói nhiều với mày như vậy?”

Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười lạnh, “Không động thủ mà cùng tao nói nhiều như thế, là muốn tao làm quỷ cho rõ ràng tiện thể thị uy với tao, hay là muốn tao thử nghiệm một chút cảm giác sợ hãi trước cái chết mà không biết trước tương lai?”

“Đều có.” Cố Minh cười nói, “Mày càng khổ sở, tao lại càng sung sướng. Bởi vì sự tồn tại của mày chính là căn nguyên sự khổ sở của tao.” Anh ta chậm rãi đứng lên, từ ngăn kéo lấy ra một khẩu súng chỉ vào trán Lâm Trạch Xuyên.

Tiếng súng vang lên ——

Một vật nặng nề nện xuống sàn nhà, máu tươi từng giọt chảy dài tung tóe trên sàn nhà, dần dần uốn lượn mở rộng. Tay trái Cố Minh đè chặt cổ tay phải, vẫn đang đổ máu không ngừng, ánh mắt anh ta như lưỡi dao sắc bén nhìn về phía góc tường, “Thật không nghĩ tới mày vậy mà lại phản bội tao, Liên Trọng.” Sau đó anh ta nhẹ trào phúng, “Tao đã quên, lúc trước mày từng đi theo Cố Viêm. Thật sự không nghĩ tới, mười mấy năm qua, mày vẫn không quên được chủ cũ! Thật là tao đã nuôi một con bạch nhãn lang(1).”

(1) Bạch nhãn lang (白眼狼) — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa. (Tiểu diệp thảo)

Người mặc đồ đen tên Liên Trọng kia chính là một trong những người mang Lâm Trạch Xuyên vào, dường như là người đứng đầu. Coi như tâm phúc Cố Minh. Thấy Liên Trọng nổ súng, những người còn lại cũng không biết phải làm thế nào, nhao nhao cầm súng chỉ vào Liên Trọng, nhưng ánh mắt có chút do dự, không tiến thêm một bước.

Liên Trọng là bảo tiêu Cố gia huấn luyện, lúc trước phân cho Cố Viêm, nhưng Cố Minh thấy Liên Trọng tay chân khá tốt nên nói với Cố Viêm một tiếng, Liên Trọng bị điều sang cho Cố Minh. Đây là chuyện của mười mấy năm trước.

Liên Trọng nở nụ cười “Cố Minh thiếu gia, đối tượng tôi dốc sức là nhà họ Cố, chưa từng hai lòng.”

Cố Minh còn chưa mở miệng, cửa đã bị người khác phá mở. Ánh mắt mọi người nhìn về phía cửa, những người mở cửa cũng mặc âu phục đen, từ bên này nhìn lại có thể thấy được năm sáu người.

“Thì ra đều là người quen.” Cố Minh nhìn những người đó, cười lạnh một tiếng. Bảo tiêu Cố gia huấn luyện cùng một nơi, quen biết lẫn nhau.

Cố Viêm vào cửa đi về phía Lâm Trạch Xuyên, tỉ mỉ đánh giá một chút, phát hiện Lâm Trạch Xuyên ngoại trừ sắc mặt cực kỳ khó coi thì không bị thương gì cả, lúc này mới yên lòng.

“Cố Viêm, không phải mày bị Cố Ngữ Khiêm giữ lại ở thành phố V Canada sao?” Cố Ngữ Khiêm là anh trai ruột của Cố Minh.

Cố Viêm đè cánh tay Lâm Trạch Xuyên lại, quay đầu nhìn về phía Cố Minh, “Anh cho là Cố Ngữ Khiêm có thể giữ được tôi? Tôi đã về ngày hôm qua. Cố Ngữ Khiêm không nói cho anh biết phải không.” Cố Viêm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Tôi rất hy vọng tôi đã đoán sai, tất cả mọi thứ không phải do anh làm. Cho nên tôi biết rõ ông nội không bị bệnh, nhưng vẫn cùng anh đi Canada. Tôi biết anh đã về nước, tuy anh gạt tôi nói muốn tới đảo Greenland(2) ngắm cực quang(3). Còn để Cố Ngữ Khiêm nghĩ cách giữ tôi lại thành phố V.”

(2) Đảo Greenland: hòn đảo lớn nhất thế giới, là một trong 10 địa điểm du lịch lý tưởng nhất thế giới.

(3) Cực quang: Hiện tượng quang học sinh ra ở vùng vĩ độ cao, do càng lên cao không khí càng loãng, đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm.

Cố Minh nở nụ cười, quật cường mang theo chút cô đơn, “Cho dù tao có cố gắng như thế nào, các người cũng không bao giờ nhìn đến tao. Ngay cả anh hai cũng vậy, mày cái gì cũng ưu tú, tao đây là em trai ruột ở trong lòng anh ta còn không sánh bằng một thằng em họ như mày. Từ nhỏ bọn họ đã khen mày hiểu chuyện khiêm tốn, nhắc tới tao thì cau mày. A Minh cũng vậy, cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng nhìn tao. Cho dù ở đâu, tao đều bị xem như không tồn tại.” Anh ta lẩm bẩm, “Vì sao lại như vậy? Tao rõ ràng cố gắng như vậy…”

“Nếu tôi có thể đoán được, Cố Ngữ Khiêm sao lại không đoán ra? Anh ấy chỉ hy vọng anh đừng đi theo hướng cực đoan.” Cố Viêm nói.

“Ha ha ha!” Cố Minh nở nụ cười, mang theo chút điên cuồng, “Tất cả các người, lúc nào cũng dùng sắc mặt này. Mày như vậy, anh hai tốt của tao cũng như vậy, lúc nào cũng cao cao tại thượng, giống như mọi người đều là quân cờ trong mắt các người, không đáng để nhắc tới. Ở trong mắt các người, tao thật đáng thương thật đáng buồn phải không. Thu hồi sự quan tâm thương hại của các người lại đi, tao không cần các người bố thí giá rẻ như thế!”

Cố Viêm không trả lời, nhẹ nhàng giơ tay lên, Cố Minh bị người dẫn ra ngoài. Bảo tiêu của Cố Minh nghe theo Cố gia đầu tiên, sau đó mới là Cố Minh, thái độ của Cố Ngữ Khiêm đối với Cố Minh còn quan trọng hơn mệnh lệnh, cho nên bọn họ không phản kháng.

Trong toàn bộ quá trình, Cố Viêm đều đè chặt cánh tay Lâm Trạch Xuyên.

“Anh buông tôi ra!” cho dù Lâm Trạch Xuyên giãy dụa thế nào cũng không tránh khỏi Cố Viêm, anh phẫn nộ hét lên. Lý trí dần tiêu tan, cảm xúc phẫn nộ không ngừng bành trướng.

“Đi ra ngoài!” Cố Viêm nói với những người còn lại trong thư phòng, những người đó gật đầu.

“Lãnh tĩnh một chút.” Cố Viêm hòa nhã nói.

“Cút ngay!” ánh mắt Lâm Trạch Xuyên đỏ hồng, “Anh ngăn cản tôi! Quả nhiên người một nhà, anh em tốt!”

Cố Viêm ôm Lâm Trạch Xuyên vào lòng, ngăn cản sự giãy dụa không ngừng, “Em giết anh ấy cũng không làm được gì, chỉ càng khiến em thêm phiền mà thôi.”

“Tôi không quan tâm!” Lâm Trạch Xuyên quát, “Giết người thì đền mạng!” Âm mưu tai nạn giao thông kia khiến anh mất đi tất cả, khiến anh rơi xuống, phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, khiến anh không có nhà để về.

Lâm Trạch Xuyên bị Cố Viêm ép vào lòng, nên anh không nhìn thấy thương tiếc trong mắt Cố Viêm.

“Nếu em Cố Minh giết, Cố gia sẽ không bỏ qua cho em, Cố gia rất bao che khuyết điểm. Em bây giờ không có gia tộc che chở, mà tôi cũng không thể đối kháng với cả Cố gia.” Cố Viêm có thể cảm nhận được thân thể Lâm Trạch Xuyên ở trong lòng phẫn nộ đến phát run.

“Buông ra.” âm thanh Lâm Trạch Xuyên đột nhiên lạnh một chút.

Cố Viêm cúi đầu nhìn Lâm Trạch Xuyên chĩa súng vào bụng mình, vẫn không có bất kỳ động tác nào, cũng không buông anh ra.

“Cố gia không thể nào giao Cố Minh ra, việc này không phải việc tôi có thể xen vào. Nhưng Cố Minh sẽ chịu hình phạt tương ứng.” đầu ngón tay Cố Viêm xuyên qua tóc Lâm Trạch Xuyên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Lâm Trạch Xuyên.

“Ha hả, trừng phạt dạng gì có thể đền mạng không?” Lâm Trạch Xuyên cười lạnh nói, con ngươi bị hận thù bao phủ, tối không thấy đáy.

Cố Viêm im lặng. Cố gia sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, lại càng không cho Trình gia biết. Cố gia sẽ trừng phạt Cố Minh, bị thương cũng được, bị tạm giam trong quân cũng tốt, lưu đày ra nước ngoài không được bước chân về nước cũng thế, nhưng tuyệt đối sẽ không để Cố Minh bị nguy hiểm đến tính mạng, Cố Minh dù sai thế nào, nhưng chung quy vẫn là con cháu Cố gia, Cố gia sẽ không tàn nhẫn mà vứt bỏ.

Một tiếng súng vang, lý trí Lâm Trạch Xuyên bị phẫn nộ bao phủ cuối cùng cũng bừng tỉnh. Anh thất thần nhìn súng trong tay, ngón tay khẽ cong cài sẵn súng. Tiếng súng kinh động người ngoài cửa.

“Thiếu gia.”

“Chuyện này truyền ra ngoài, một người cũng đừng nghĩ có thể sống sót.” Cố Viêm đạm mạc nhìn người ở cửa, nói.

“Vâng.” người ở cửa lui xuống, sắp xếp công việc tương ứng.

Lâm Trạch Xuyên đờ đẫn vươn tay, chỉ đụng dòng máu ấm áp. Anh mở tay ra, nhìn máu trong tay, “Vì sao anh không tránh?”

“Nếu em nói muốn đền mạng——” màu môi Cố Viêm bắt đầu trở nên trắng bệch, nói chuyện cũng đứt quãng, “Chuyện của Cố Minh, Cố gia sẽ không để mặc, cũng sẽ giáo huấn Cố Minh. Nhưng, tôi biết cho dù thế nào, em cũng không vừa lòng kết quả này. Dù sao em—— nếu em muốn, tôi có thể ——” âm thanh Cố Viêm nhẹ đi.

Lúc này, bác sĩ và nhân viên chăm sóc đi đến, nâng Cố Viêm lên xe cứu thương. Tiếng bước chân vội vàng đến, lại vội vàng đi. Biệt thự vốn yên tĩnh lại càng yên tĩnh.

Thư phòng vắng vẻ, ngọn đèn tối mờ, không khí nơi đây tràn ngập mùi máu, có máu của Cố Minh cũng có của Cố Viêm.

Lâm Trạch Xuyên đờ đẫn đứng trong thư phòng, như cái xác không hồn. Người đến người đi, tất cả như giật mình tỉnh mộng. Anh phân không rõ mình đến cùng là Trình Hướng Nam hay là Lâm Trạch Xuyên, hoặc không phải cả hai người.

Máu đổ, súng rơi. Anh thống khổ ngồi xuống, huyết sắc trong mắt, đã tan, bây giờ, vô số người đi qua trước mặt anh, người thân, Tần Minh, Chu Vũ Đồng, Cố Minh, nhanh đến mức anh không thể bắt được, cuối cùng hình ảnh kia dừng trên khuôn mặt đạm mạc của Cố Viêm. Trong tay vẫn còn lưu lại máu của Cố Viêm, vốn rất ấm áp, mà bây giờ đã bắt đầu lạnh, màu đỏ tươi từ từ đọng lại thành màu đỏ sẫm, lốm đốm loang lổ. Chiếc nhẫn màu trắng bạc trên ngón giữa còn đọng máu của Cố Viêm, cho dù dưới ánh sáng, cũng không thấy phát quang.

Hồi lâu, anh mới đi ra khỏi biệt thự. Gió đêm rất lạnh, Lâm Trạch Xuyên không khỏi rùng mình một cái. Tất cả dường như cứ thế mà kết thúc, nhưng kết quả thế này, anh không biết nên khóc hay nên cười. Mà bây giờ anh nên đi đâu, anh cũng không biết. Anh hôm nay, còn lại cái gì?

“Lâm thiếu gia, thiếu gia để tôi đón cậu về trước.” âm thanh Chung quản gia truyền tới.

Lâm Trạch Xuyên giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Chung quản gia đứng cạnh xe, cửa xe nửa mở, vẫn thản nhiên cười khẽ với anh trước sau như một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play