Edit & Beta: Hoa Cúc

Cố Viêm cầm chặt tay Lâm Trạch Xuyên, nhìn chiếc nhẫn ở ngón vô danh trên tay trái của anh, hơi nở nụ cười. Người này, cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về y rồi.

“Cái này, tặng hai bạn.” Một âm thanh vang lên bên cạnh bọn họ. Lâm Trạch Xuyên quay đầu lại, người nói chuyện là một người trẻ tuổi có mái tóc dài màu nâu, trong tay anh ta cầm một bức tranh. Trên đường phố Barcelona, khắp nơi đều có thể thấy những nghệ thuật gia lang thang nhiệt tình yêu tự do. Xem ra, người trẻ tuổi này hẳn là một thành viên trong đó.

Lâm Trạch Xuyên lễ phép nhận lấy bức vẽ, dùng tiếng Tây Ban Nha nói cám ơn. Sau đó hỏi một chút xem anh ta có cần tiền không.

“Không cần cám ơn, bức họa không cần tiền của hai bạn. Ngược lại tôi phải cảm ơn hai bạn đã cho tôi linh cảm vẽ bức tranh này.” Người trẻ tuổi cười nói, “Phải biết rằng tôi đã quanh quẩn ở thành phố một tuần lễ rồi, nhưng cũng không vẽ được một bức họa nào.” Người trẻ tuổi nói xong, sờ mái tóc dài của mình, sau đó cười quay người rời đi.

Đợi người trẻ tuổi kia hoàn toàn biến mất trong đám đông, ánh mắt Lâm Trạch Xuyên mới thu về.

Cố Viêm nửa đùa nói giỡn “Đừng nhìn người khác như vậy, tôi sẽ ghen đấy.”

Lâm Trạch Xuyên mắt trắng lườm một cái, sau đó mới lên tiếng “Người này rất có cá tính.” Có thể sống tự do tiêu sái thế này, rất khó rất khó…

Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng bức họa trong tay, trong nội tâm khẽ động. Cố Viêm chú ý tới biểu tình của Lâm Trạch Xuyên biến hóa rất nhỏ, cũng nhìn thoáng bức họa trong tay Lâm Trạch Xuyên, tiếp theo mỉm cười nói “Vẽ không tệ.”

Bức họa này, đúng là vẽ Cố Viêm và Lâm Trạch Xuyên trên quảng trường. Nhà nghệ thuật lang thang trẻ tuổi kia hiển nhiên đã chú ý tới hai người Lâm Trạch Xuyên và Cố Viêm từ khi bọn họ vừa bước vào quảng trường. Trong bức tranh vẽ Lâm Trạch Xuyên và Cố Viêm mười ngón đan vào nhau, bước chậm dưới trời chiều. Bối cảnh là một phía của đài phun nước, trên mặt đất còn có mấy con chim bồ câu. Trong đó Lâm Trạch Xuyên đầu hơi thấp, mà Cố Viêm thì mỉm cười nhìn Lâm Trạch Xuyên, từ bức họa này người ngoài có thể xuyên qua tờ giấy cảm nhận rõ ràng ánh mắt dịu dàng của Cố Viêm. Dưới giấy vẽ còn có tên người nọ kí, phong cách chữ kí phóng khoáng đối lập hoàn toàn với bức tranh yên lặng.



“LEN?” khi Lâm Trạch Xuyên đi ra khỏi quảng trường Catalonya, có một âm thanh thử thăm dò ghé sát vào Lâm Trạch Xuyên hỏi. Âm thanh mang theo âm thức Tây Ban Nha dày đặc.

Lâm Trạch Xuyên nhìn về phía phát ra âm thanh, là một người nước ngoài, anh không nhận ra. Anh vốn muốn nói với người nước ngoài kia rằng có thể đã nhận lầm người, nhưng không đợi anh nói chuyện, người nước ngoài kia khi thấy rõ mặt Lâm Trạch Xuyên, thì kích động bắt lấy tay Lâm Trạch Xuyên. Sau đó từ balo sau lưng rút ra một tờ giấy, Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng qua, dĩ nhiên là áp-phích《Bí mật sương mù》.

《Bí mật sương mù》trong nước đã bắt đầu hạ nhiệt rồi, nhưng ở Tây Ban Nha lại mới bắt đầu công chiếu.

Tuy nhiên《Bí mật sương mù》ở hải ngoại cũng rất nóng, nhưng Lâm Trạch Xuyên lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của người phương Tây. Mà trong mắt người phương Tây, ngoại trừ có ấn tượng đặc biệt, thì người phương Đông trong mắt họ có dáng vẻ gần giống nhau. Cho nên Lâm Trạch Xuyên dù bởi vì《Bí mật sương mù》nổi tiếng, cũng không có người nước ngoài nào nhận ra anh khi anh ở đây.

“Ah, Oh My GOD! Thật không thể tin được, tôi lại có thể gặp được bạn ở đầu đường! Tôi rất thích bạn diễn Killer.J, thật sự rất có mị lực.” Người nọ kích động khoa tay múa chân nói với Lâm Trạch Xuyên, khi kích động kính đi qua, anh ta mới hỏi Lâm Trạch Xuyên là người Trung Quốc, có thể nghe hiểu được tiếng Tây Ban Nha không, vì vậy lại dùng tiếng Anh sứt mẻ của mình lắp bắp nói lại một lần nữa, cuối cùng, còn nói kí tên ký “LENCASIN”.

Lâm Trạch Xuyên nghe hiểu tiếng Tây Ban Nha, nhưng anh thật không rõ người nước ngoài này một lần lại một lần cường điệu cái cụm từ “LENCASIN” kia là cái gì.

Lâm Trạch Xuyên ho nhẹ một tiếng, “Anh có thể trực tiếp dùng tiếng Tây Ban Nha nói chuyện với tôi, tôi hiểu được.” cái tiếng Anh sứt mẻ lắp bắp kia anh ngược đoán không được cái gì, những cái khác nghe hiểu rồi, nhưng cụm từ “LENCASIN” đến cùng là cái quái gì?

“Bạn có thể nghe hiểu được tiếng Tây Ban Nha, ah, còn thể nói được nữa sao, bạn quả là thiên tài.” người nước ngoài này sùng bái nhìn Lâm Trạch Xuyên. Trong mắt Fans hâm mộ hình tượng thần tượng của họ vĩnh viễn luôn cao lớn…

“Vậy ký tên tiếng Trung của bạn đi, dùng tiếng Trung ấy.” người nước ngoài kích động nói, “Tôi cảm thấy chữ tiếng Trung là chữ đẹp nhất thế giới, cực kỳ xinh đẹp.”

Lâm Trạch Xuyên không nhìn vẻ mặt của người nước ngoài kia thể hiện, khóe miệng khẽ rút một cái, thì ra trong miệng người nước ngoài này “LENCASIN” ý là Lâm Trạch Xuyên… Chỉ là cái này phát âm lệch của vùng Siberia, thật rất khó đoán ra ý của nó, cho dù tên anh…

Lâm Trạch Xuyên nhận bút người nước ngoài đưa tới, cực kỳ nhanh ký tên mình vào trên tấm poster.

Lâm Trạch Xuyên đi thật xa, mới thoát khỏi đường mắt nóng bỏng của anh ta. Khi đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của người nước ngoài kia, anh mới thở dài một hơi. Bị nhìn với ánh mắt như vậy, đúng là không được tự nhiên. Làm danh nhân thật không dễ dàng.

Cố Viêm nhẹ véo niết tay Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên rầu rĩ nói “Trong nội tâm anh đang cười đấy.”

Cố Viêm bị dáng vẻ Lâm Trạch Xuyên làm buồn cười “Em như thế này thật đáng yêu.”

“Anh mới đáng yêu, cả nhà anh…” Lâm Trạch Xuyên muốn nói tiếp gì đó, nhưng nghĩ tới điều gì thì nói một nửa rồi thôi.

Cố Viêm hôn má Lâm Trạch Xuyên một chút, cực kỳ thỏa mãn, “Tại sao không nói tiếp hả? Cả nhà của anh không phải là em sao?”

Lâm Trạch Xuyên “…” đúng ra anh nên lựa lời nói.

Khi họ đi đến một cửa hàng bán hoa, Cố Viêm kéo Lâm Trạch Xuyên đi vào. Chủ cửa hàng bán hoa là một cô gái Tây Ban Nha dáng người nóng bỏng.

Khi cô thấy hai người Lâm Trạch Xuyên và Cố Viêm, mắt sáng rực lên, sau đó cô còn thấy tay hai người giao nhau, nụ cười trên mặt cô càng thêm sáng lạn.

“Xin chào, xin hỏi các bạn hoa cần gì?”

Cố Viêm mỉm cười nói “Cô cảm thấy thế nào?”

Cô gái kia cười nói “Tôi cảm thấy các bạn nhất định cần hoa hồng.”

“Vậy thì hoa hồng đi.” Cố Viêm ôm eo Lâm Trạch Xuyên, nói.

“Cần màu gì?”

“Màu Champagne(1) và màu đỏ.” Cố Viêm nói.

(1) Màu Champagne: Ánh vàng

“Tình cảm của các bạn nhất định rất tốt.” cô gái cười nói, “Hơn nữa lại đẹp trai như vậy, đúng là rất xứng đôi.”

“Cám ơn.” Cố Viêm cười nói, “Như mà tôi theo đuổi rất vất vả đấy.”

Cô gái che miệng lại, mặt mày cười cong cong, “Nhưng bây giờ bạn nhất định rất hạnh phúc.”

Cố Viêm cũng cười, “Hoàn toàn chính xác, rất hạnh phúc.” Nói xong y tay ôm eo Lâm Trạch Xuyên thật chặt.

“Cần bao nhiêu?”

“999, đưa đến khách sạn.”

“Được, vậy tôi cần bạn điền địa chỉ nha.” Cô gái nói, “Bạn thật lãng mạn.”

Cố Viêm điền xong địa chỉ khách sạn rồi rời khỏi cửa hàng bán hoa.

“Tặng lễ vật cho em đấy.” Cố Viêm nắm tay Lâm Trạch Xuyên, nói.

“Còn tặng hoa hồng, anh thật… Tục(2).” Lâm Trạch Xuyên tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng nếp gấp khóe miệng hơi cong để lộ nội tâm sung sướng của anh.

(2) Tục: Trong thô tục, phàm tục, tầm thường.

“Chỉ cần để em biết tấm lòng của tôi là được rồi.” Cố Viêm khẽ cười nói, “Hơn nữa…” Cố Viêm không nói tiếp.

“Hơn nữa cái gì?” Lâm Trạch Xuyên nhìn Cố Viêm cười khẽ, nội tâm dâng lên dự cảm không lành.

“Đến lúc đó, em sẽ biết.”

“Không nói, tôi đổi phòng.” Lâm Trạch Xuyên biết rõ miệng Cố Viêm rất khó mở, nên lựa chọn tránh khỏi Cố Viêm, miễn để phát sinh một số chuyện không thể tưởng tượng được.

“Bảo bối, vừa tân hôn, em nhẫn tâm để vi phu coi phòng trống?” Cố Viêm ôm eo Lâm Trạch Xuyên, để mặt Lâm Trạch Xuyên quay về phía mình, trầm thấp cười nói.

“Là do anh lựa chọn không nói.” Lâm Trạch Xuyên mắt liếc nhìn Cố Viêm giả vờ tủi thân. Người này, da thật dày.

Con đường họ đang đi cũng không nổi danh, nên du khách tương đối ít.

Mà lúc này, một người đàn ông Châu Á rất đẹp trai đi thoáng qua bên cạnh Lâm Trạch Xuyên và Cố Viêm. Cùng lúc đó, một tiếng súng vang lên. Lâm Trạch Xuyên đang muốn né tránh, Cố Viêm còn nhanh hơn anh ôm anh, tránh qua, trốn khỏi cuộc đấu súng.

Tiếng súng khiến du khách chạy tứ tán mọi nơi. Người đàn ông Châu Á vừa rồi đi bên cạnh Lâm Trạch Xuyên lại đi về phía tiếng súng vang lên.

“Tiếng súng hướng về phía người kia đấy.” Lâm Trạch Xuyên bóng lưng người đàn ông vừa đi nói. Thân thể của anh bị Cố Viêm ôm rất nhanh.

“Em không sao là tốt rồi.” Cố Viêm hôn trán anh, nói. Tay kia của y đặt trước ngực, cuối cùng cũng không lấy khẩu súng trong túi áo ra.

Tiếng súng đột nhiên vang lên cũng không phải hướng về phía họ, mà Barcelona không phải địa bàn của họ, đã không bị thương, Lâm Trạch Xuyên và Cố Viêm cũng không tiếp tục truy cứu.



“Ah, thân ái, phương thức biểu đạt tình yêu của người Trung Quốc các cậu đều đẫm máu và lãng mạn như vậy hả?” trong một gian phòng xa hoa rộng rãi, một người đàn ông tóc vàng sờ cằm, rất thích thú nói.

“Biểu đạt tình yêu? Lãng mạn?” người đối diện cái bàn mỉm cười, súng trong tay chuyển động một vòng trên ngón giữa, họng súng đối diện với người đàn ông tóc vàng, “Vậy anh có muốn tôi cho anh một phát để biểu đạt tình yêu của tôi không? Kiều—-Thân ái.”

“Honey, mặc dù điều này khiến tôi vừa mừng lại vừa lo… Mặc dù tôi yêu bạn, nhưng tôi cần phải có mạng sống để yêu bạn, cho nên có lẽ không cần…” Người đàn ông tóc vàng tên là Kiều nhìn họng súng đang chỉ vào mặt mình, lại nhìn người đàn ông phương Đông xinh đẹp đối diện đang cầm súng chỉ vào mình, cười nói, “Tôi cảm thấy hay là tôi dùng hoa hồng để nói lên tình yêu của tôi thì tốt hơn, cậu bày tỏ thế này khiến tôi vừa mừng vừa lo đấy.”

Tô Vị Nhiên thu lại súng, đứng lên quay người rời đi, “Nếu Phương Quân Dục tìm đến, anh nói là tôi chưa từng tới đây.”

Kiều lại theo thói quen sờ cằm, cái này vừa nhìn cũng biết là lời nói dối nha. Bắn về phía Phương Quân Dục một phát rồi, Phương Quân Dục làm sao có thể đoán không ra được nhỉ. Đôi tình nhân này lại giận dỗi, bọn họ luôn bị liên lụy…bọn họ là người vô tội đấy. Kỹ thuật bắn súng của Tô Vị Nhiên vừa ác vừa chuẩn, chỉ cần muốn giết người hoặc khiến người ta bị thương đều được, sao có thể bắn không trúng? Dù cho Phương Quân Dục thân thủ nhanh nhẹn, may mắn tránh thoát, nhưng từ một nơi bí mật gần đó Tô Vị Nhiên hoàn toàn có thể lần nữa bắn lại lần nữa, sao lại chỉ bắn một phát, hơn nữa không bắn trúng đã đòi đi? Xem là biết đôi tình nhân này chẳng qua chỉ giận dỗi thôi.

Anh ta là cha đỡ đầu của mafia sao lại có thể nói với người ta một lời nói dối cấp thấp như vậy đâm cái là rách nát đấy, nếu như bị người ta biết, sao anh ta còn mặt mũi đi gặp người chứ.

Kiều nhẹ ho nhẹ một tiếng “Honey, chẳng lẽ cậu không uống ly cà phê đã đi rồi sao?”

Bước chân Tô Vị Nhiên vẫn không dừng, khi đi tới cửa, cậu mới xoay người, nói với Kiều “Nhớ kỹ lời của tôi chưa?”

Kiều tựa trên mặt ghế, mở trừng mắt nói với Tô Vị Nhiên, “Honey, cậu đã không thích Phương Quân Dục, vậy cậu có thể cân nhắc tôi một chút nè. Tôi đây anh tuấn lại tiêu sái như vậy, si tình, lại nhiều tiền, tìm trong phạm vi toàn thế giới cũng không tốt như tôi đâu.” Kiều da mặt dày tận sức lấy bản thân mình chào hàng.

“Ít dán vàng lên mặt mình đi, cho dù anh có đóng gói tặng tôi, tôi cũng không cần.” Nói xong đóng cửa lại, để lại Kiều một mình trong phòng làm việc vì bị người ta chán ghét vứt bỏ mà buồn bực.



Nhà thờ Sagrada Familia(3), dù cho đã đến chạng vạng tối, du khách vẫn thế không giảm. Bên trong Nhà thờ Sagrada Familia, hành lang cột trụ mọc lên san sát như rừng, nhưng không có một cây cột nào thẳng tắp. Thiết kế ánh sáng độc đáo, dù cho chạng vạng tối ánh sáng không tốt, những vẫn có thể thấy những màu sắc rực rỡ qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào. Cầu thang đi lên vặn xoắn hình ốc, vách tường có một pho tượng trông rất sống động. Toàn cảnh trong thánh đường giống như một thế giới kỳ quái nhưng huyền diệu, độc nhất vô nhị, phảng phất như kiệt tác này đúng là đi ra từ bàn tay của thượng đế.

(3) Nhà thờ Sagrada Familia: Vương cung thánh đường Nhà thờ ngoại hiệu Thánh Gia (tiếng Catalunya: Basilica del Temple Expiatori de la Sagrada Familia tiếng Tây Ban Nha: Basilica y Templo Expiatorio de la Sagrada Familia), thường được gọi Sagrada Família, là một nhà thờ Công giáo lớn đang xây tại Barcelona, Catalunya, Tây Ban Nha, được coi là kiệt tác của kiến trúc sư nổi tiếng người Catalan Antoni Gaudi. Vì vĩ đại và phong cách độc đáo, nó là một trong những điểm du lịch hấp dẫn nhất của Barcelona và là một biểu tượng của Tây Ban Nha. [Thông tin thêm]

Ánh sáng hội tụ trên tháp nhọn Maria, dường như là ánh sáng của Thánh, sự thần thánh khiến người ta nhịn không được mà sùng bái. Lâm Trạch Xuyên hình như chịu không nổi ánh sáng như vậy, híp mắt một thoáng. Anh chậm rãi nhớ lại, nhẹ nhàng mở miệng “Tôi đã từng một mình tới nới này…”

Cố Viêm nắm chặt tay của anh, lắng nghe lời Lâm Trạch Xuyên nói.

“Khi đó, tôi đến đây bởi vì sự nổi tiếng của Gaudi, muốn nhìn kiệt tác của thiên tài một chút.” Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nở một nụ cười, nhắm mắt lại, “Kiến trúc của ông ta như có ma lực, khiến người ta kìm lòng không được cảm thấy mình thật là nhỏ bé. Khi đó, tôi nghĩ rằng, nếu có một người có thể ở bên cạnh tôi, thì có phải sẽ khá hơn một chút hay không?”

Khi Lâm Trạch Xuyên nói hết những lời này, thì không lên tiếng nữa. Cố Viêm biết rõ, Lâm Trạch Xuyên có thể nói được như vậy, xem như là rất thẳng thắn rồi.

“Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, cho đến khi tôi —— chết.” Cố Viêm nhàn nhạt cười nói.

Lâm Trạch Xuyên nhìn Cố Viêm thật sâu, Đôi mắt anh dường như phản ánh bức tranh đầy màu sắc rực rỡ của các cửa thủy tinh phía trên giáo đường, “Nếu như anh chết trước, tôi sẽ dẫn người khác đi mộ tảo cho anh đấy.”

“Tôi chắc chắn sẽ nhảy ra khỏi mộ bóp chết tên gian phu kia.” Cố Viêm cắn vành tai Lâm Trạch Xuyên, nói.

“Vậy anh đừng chết trước tôi.” Lâm Trạch Xuyên nói. Người này ép anh đến bên cạnh mình, khiến anh có thói quen người này tồn tại bên cạnh, anh không biết sau khi người này biến mất anh sẽ thế nào, anh không biết, cũng không muốn biết. Nói anh tùy hứng cũng được, ích kỷ cũng thế, anh chỉ biết, mình không thể nào thừa nhận. Hai người ở hai thế giới, đi trước người này thật ra là hạnh phúc.

Môi Cố Viêm nhẹ nhàng chạm vào trán Lâm Trạch Xuyên, mềm nhẹ như lông vũ, “Được, tôi đồng ý với em. Nhất định sẽ không đi trước em.”

Lâm Trạch Xuyên đầu hơi thấp, rủ đôi mắt xuống thu lại cảm xúc trong mắt.

Ánh sáng xuyên thấu qua thủy tinh, chiếu lên hai người, ngăn cách với người chung quanh.

Ra khỏi nhà thờ Sagrada Familia, sắc trời đã tối. Lâm Trạch Xuyên và Cố Viêm chọn một nhà hàng dùng cơm. Nhà hàng không lớn, nhưng là một nhà hàng Michelin(4) hai sao. Trong nhà ăn tuy không ít người dùng cơm, nhưng không có vẻ chật chội.

(4) Michelin: Sao vàng Michelin là một thuật ngữ chỉ chất lượng của một nhà hàng được đánh giá bởi các chuyên gia ẩm thực theo mức từ 1 – 3 sao, tương ứng với nhà hàng rất tốt, nhà hàng nấu ăn xuất sắc, đẳng cấp hàng đầu và nhà hàng có nghệ thuật ẩm thực đặc biệt. Được xem là một trong những giải thưởng danh giá nhất thế giới. [Thông tin thêm]

“Mouton 04?” khi Cố Viêm gọi món ăn hỏi.

Lâm Trạch Xuyên khẽ lắc đầu “Hennessy X.O(5).”

(5) Hennessy X.O: rượu Cognac XO đầu tiên, mang tính mạnh mẽ, hào phóng của quý ông. Rượu Henessy XO là một nhãn hiệu của sự xa hoa, hình dáng chai được thiết kế năm 1947 mang lại cho nó một vẻ riêng biệt so với các rượu XO khác.

“Sẽ say đấy.” dù nói như vậy, Cố Viêm vẫn dựa theo ý Lâm Trạch Xuyên chọn rượu.

Trong cốc brandy(6), có một vài viên đá, sau đó rượu đổ vào. Lâm Trạch Xuyên nhẹ nâng chén rượu, chậm rãi uống một ngụm. Ánh nến chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của anh, rõ ràng ánh mắt thanh tỉnh, nhưng cả người lại dường như mang theo hơi say của men rượu.

(6) Cốc brandy: Cốc để uống rượu mạnh.

Cố Viêm ánh mắt dừng lại trên đôi môi còn lưu lại nước của Lâm Trạch Xuyên, thật lâu sau mới chuyển đi.

“Tôi rất vui.” Cốc của Cố Viêm nhẹ nhàng chạm vào cốc của Lâm Trạch Xuyên.

“Tôi cũng rất vui.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười, ánh nến nhẹ nhảy, màu rượu lung linh.

Quay lại khách sạn, sau khi Lâm Trạch Xuyên vào phòng, trực tiếp vén rèm cửa đi đến sân thượng. Có lẽ anh uống quá nhiều rượu, dường như rượu thiêu đốt cơ thể đang nóng lên, anh cảm thấy nên để gió thổi đi cho tỉnh rượu. Từ sân thượng nhìn lại, phía trước là bãi cát và biển cả. Mà một bên kia thì khu nhà cao tầng thắp đèn sáng loáng. Hai tay của anh nhẹ chạm vào vòng hoa màu đen khắc trên lan can, cơn gió mang theo hương vị nước biển rất nhẹ phất qua, thổi vào khiến vạt áo sơmi trắng của anh khẽ động. Cố Viêm đi tới, từ phía sau ôm eo Lâm Trạch Xuyên, “Đang nhìn cái gì?”

“Biển.” Lâm Trạch Xuyên dựa lưng vào ***g ngực rắn chắc của Cố Viêm, cảm thấy rất bình yên.

Cố Viêm nhìn xem Lâm Trạch Xuyên thuận theo mình, cười nhẹ hôn môi anh. Trên môi Lâm Trạch Xuyên còn mang theo mùi rượu, ở dưới màn đêm huyền diệu khiến người ta say mê.

Lâm Trạch Xuyên xoay người, hôn trả Cố Viêm. Hồi lâu, hai người tách ra. Lâm Trạch Xuyên tựa ở trên người Cố Viêm nhẹ nhàng thở dài, nhiệt độ cơ thể vốn đã nóng lại càng tăng lên nhiều…

END

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play