Người tên Hạ Lâm này, tiểu trợ lý thực sự không thích!
Chưa nói tới việc cậu ta sống chết quấn quít lấy Triệu Tiềm, mà tính tình lộ liễu của cậu ta thực sự khiến người ta quá chán ghét! Tiểu trợ lý thấy Đàm Lâm Kha vẫn dễ chịu hơn rất nhiều!
Nhưng nghiêm túc ngẫm lại, hai người tựa hồ không có khả năng so sánh.
Đàm Lâm Kha dù thế nào cũng là bà chủ tương lại. Hạ Lâm… người yêu muốn thế nào mà chẳng được, cậu ta thì có quyền gì chứ?
Vì thế tiểu trợ lý không quan tâm Hạ Lâm, trực tiếp đi xuyên qua cậu ta. Nhưng cậu đã quên mất bản mặt dày siêu cấp của Hạ Lâm, cậu ta dán vào, cười híp mắt hỏi thăm: “Triệu tổng! Thật là khéo!”
Khéo! Khéo! Khéo! Khéo cái rắm! Người nào lại không biết cậu cố ý ở chỗ này?
Đáng tiếc Triệu Tiềm lại quá say, mà kể cả có không say cũng là người văn minh, không thể giống lần trước gây sự được, tỉnh lại còn thấy mất mặt nữa. Như thế nào cũng là người mình không ưa, không thể gặp mặt một lần, lại một lần cho người ta thể diện được!
Cho nên hắn miễn cưỡng gật đầu với cậu ta.
Nhưng rõ ràng Hạ Lâm chính là được nước lấn tới.
Triệu tiềm gật đầu, cậu ta liền cao hứng. Tiểu trợ lý đang đỡ hắn, cậu ta không chen vào, dứt khoát vòng tới bên kia. Giờ này Triệu Tiềm có thể nghĩ gì được, say đến quắc cần câu rồi, cậu ta có thể lợi dụng ôm ấp…
Đương nhiên ông chủ Triệu rõ ràng biểu thị Hạ Lâm tránh ra, nhưng người ta nói kẻ không biết xấu hổ chính là vô địch thiên hạ. Hạ Lâm vẫn mặt dày tranh chấp tới cùng, tiểu trợ lý cũng bất đắt dĩ thôi. Kỳ thực vẫn là vấn đề từ hắn mà ra, hắn là một ông chủ, tổng tài đều là những kẻ một tay che lấy bầu trời, nói một là một, hai là hai, thường phải có gần mười vệ sĩ vây quanh. Nếu vậy thì Hạ Lâm thối tha kia làm sao có cơ hội sơ múi chứ!
Nhưng bên người hắn chỉ có một tiểu trợ lý, vệ sĩ hay vân vân, mây mây những người đặc thù đều không đem theo. Cho nên chỉ có một trợ lý bình thường làm việc đến thổ huyết, trong mấy trường hợp này lại tiếp tục phải bảo vệ hắn.
Mà hắn nghĩ lại quan hệ với Lý ca, nếu không đối xử với Hạ Lâm thì bên kia có thể sẽ trở mặt. Lúc này đối với cậu ta vẫn phải quan tâm, tiểu trợ lý cũng không phải người nóng tính nên không đuổi người đi được. Triệu Tiềm thì đầu càng đau lợi hại, nghe tiểu trợ lý với Hạ Lâm dây dưa thật khó chịu, bảo tiểu trợ lý mau đưa hắn về. Còn Hạ Lâm? Muốn theo thì theo, đừng động vào cậu ta!
Vì vậy tiểu trợ lý thành công đưa ông chủ về nhà, bên cạnh còn có Hạ Lâm.
Cậu ta trước đây không biết Triệu Tiềm ở chỗ này, thời điểm bước chân vào nhà có chút giật mình. Dù sao với thân phận của hắn, chỗ đang ở tựa hồ có chút không xứng. Nhưng hắn thích ở thì cũng chịu thôi!
Tay hắn đỡ lấy cái đầu không ngừng tỏa nhiệt, Hạ Lâm phụ tiểu trợ lý dìu hắn vào. Tiểu Sở rót cho hắn ly nước, Triệu Tiềm uống thuốc xong thì cơn buồn ngủ kéo tới, rất nhanh liền thiếp đi. Tiểu trợ lý thở phào, vừa định gọi cho Đàm Lâm Kha báo tình hình, quay đầu lại đã không thấy Hạ Lâm đâu.
Tiểu Sở quay xung quanh, nhìn thấy cửa thư phòng của ông chủ mở ra. Hạ Lâm đứng chính giữa, đưa lưng về phía bàn làm việc, tay cầm di động. Nhìn tư thế của cậu ta, không biết là đang tự sướng hay là chụp giá sách bên cạnh.
Triệu Tiềm bình thường hay ném đồ vật linh tinh, kể cả văn kiện công ty. Tuy gần đây không có dự án lớn, nhưng nếu bị Hạ Lâm xem phải văn kiện cơ mật sẽ không tốt.
Tiểu Sơ hắng giọng, gõ cửa: “Hạ Lâm! Cậu ở trong này làm gì?”
Cậu ta một điểm không hoảng, cất điện thoại đi, nháy mắt hỏi: “Triệu tổng đâu~”
Cậu nhìn ra phía sau, ông chủ Triệu ngủ trên giường rất say, cũng không có dấu hiệu gì quá đáng lo, theo lẽ thường đáp: “Uống thuốc xong ngủ rồi.”
“Ồ~” Cậu ta cười: “Vậy tôi đi đây~”
Tiểu Sở nhíu nhíu mày, cái tên này đi theo cả một đường vì chỉ muốn tự sướng? Càng nghĩ càng thấy không đúng, Hạ Lâm thấy tiểu trợ lý không để ý mình, cũng không thèm ngó mắt qua cậu, trực tiếp xoay xoay eo rời đi.
Tiểu trợ lý căn bản không rõ là Hạ Lâm tới cùng theo đến đây để làm gì, lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cậu lật qua lật lại toàn bộ phòng của hắn, ông chủ Triệu với phương châm đã ra khỏi công ty là sẽ không bao giờ mang văn kiện về nhà… Lúc này toàn bộ văn kiện đều ở công ty, máy tính càng không nói! Máy tính tại thư phòng này không thường được dùng, căn bản chưa từng được mở nên lạnh ngắt. Bút điện hắn hay dùng thường ném ở trong phòng, Hạ Lâm không thể nào động tới.
Cho nên Hạ Lâm có mục đích gì? Chạy đến nhà người ta để tự chụp ảnh? Đầu óc có bị bệnh không…
Tiểu trợ lý trần đầy nghi hoặc, nhưng trước tiên phải gọi cho Đàm Lâm Kha báo cáo tình hình. Cậu không dám nói ông chủ nhà mình uống rượu, chỉ nói là cho một liều thuốc ngủ thôi.
Hôm sau, Triệu Tiềm thức dậy, phát hiện cũng hạ sốt đến bảy, tám phần, cảm thì vẫn còn nhưng cả người tỉnh táo hơn không ít.
Tiểu trợ lý đại khái là sợ ông chủ nhà mình ốm tới chết tại nhà, nguyên một đêm không đi, ở trong phòng nghỉ cho khách ngủ. Một mực chờ cho đến khi dì Chu giúp việc xuất hiện mới xám xịt chạy đi làm.
Còn vô cùng thuận lợi xin nghỉ cho Triệu Tiềm.
Hắn là bị điện thoạt đánh thức.
Sáng sớm mà bị chuông điện thoại phá đã ghét rồi, lại còn khi người ta díp hết cả mắt vì buồn ngủ nữa chứ! Bị một cuộc điện thoại vớ vấn đánh thức, hắn hận không thể xuyên qua tát cho người gọi mấy cái!
Sau đó hắn liền nhìn thấy tên người gọi…
Là Đàm Lâm Kha… Cậu thì hắn không nỡ mắng đâu! Thanh tỉnh một chút, hắn ề à trả lời. Cậu hỏi hắn đã hạ sốt chưa, hắn mơ màng đáp. Ngữ khí của Đàm Lâm Kha tựa hồ có chút không đúng, nhưng đại khái nghe thấy Triệu Tiềm còn mơ màng, đoán chắc hắn chưa tỉnh ngủ, liền không nói gì nữa mà cúp điện thoại.
Chờ Triệu Tiềm tự mình thức dậy, uống thuốc là quên luôn chuyện vừa rồi. Hắn gọi điện tho tiểu trợ lý, công chuyện đã xong xuôi, liền bảo cậu xin nghỉ cho mình. Triệu Tiềm đến lúc được làm biếng, mở máy tính ra, lật lật xem tin tức.
Đầu đề hôm nay, mọi cái đề là Hạ Lâm…
…Từ từ, Hạ Lâm?!
Dạo gần đây tiểu tử Hạ Lâm này đâu có hoạt động gì? Sao lại có đầu đề được? Triệu Tiềm vừa nghĩ vừa thấy hoảng, không phải đám chó săn hôm qua chộp được hình gì chứ?!… Vì vậy ông chủ Triệu run rẩy mở trang web tin tức ra xem…
Thoạt nhìn không có chuyện gì…
Chỉ là Hạ Lâm rất phổ thông tung lên một cái ảnh tự sướng mà thôi…
Cho nên hắn càng không hiểu, bình thường Lục Thăng cũng tự kỷ tung hình tự chụp lên mang bán manh còn chưa từng được lên đầu đề đó! Tiếng tăm của Hạ Lâm này so với Lục Thăng là một trời một vực, sao lại có ưu đãi này?
Ngay sau đó, hắn liếc qua bối cảnh trong bức ảnh…
… Khá quen.
Lại liếc qua mấy tấm hình Triệu Tiềm thi thoảng dở hơi đăng lên weibo… Dĩ nhiên không phải tự mình chụp! Hắn chưa tự luyến dến độ đó! Thi thoảng là chụp ở thư phòng… Xác thực mà nói, là bức tường sau bàn làm việc…
Mà tường này ông chủ Triệu dằn vặt mãi mới có thể trang trí nên vô cùng đặc biệt!
Không khéo chính là… bối cảnh trong bức ảnh kia… chính là tường nhà Triệu Tiềm! Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT