Trên danh nghĩa của Dệt Tâm có một xưởng thêu, công nhân ở đó đều là nữ nhân am hiểu thêu thùa. Có người đã gả chồng, cũng có cô nương chưa xuất giá.

Xưởng thêu mở ra sau khi vải bông xuất hiện. Lúc ấy có rất nhiều người tới báo danh, vì ưu tiên lựa chọn người am hiểu thêu thùa nên mỗi công nhân đều có thật tài thật học, đồ án các nàng thêu ra rất được hoan nghênh.

Ba người Quản Túc tìm tới là chọn từ xưởng thêu, bởi vì An Tử Nhiên yêu cầu công nhân giỏi nhất, tốt nhất là biết  các loại châm pháp. Trong ba người có một phụ nữ trung niên đã thành thân, hai người còn lại đều là cô nương trẻ, bởi vì nhà nghèo nên họ từ nhỏ đã học thuê thùa rồi làm đồ vật mang đi bán, dần dà, thủ pháp ngày càng cao thâm.

Bởi vì miên giáp phải được bảo mật tuyệt đối nên ba người được tách ra. Quản Túc để các nàng ở ba phòng riêng, giao tấm bông ép cứng bang bang cho các nàng rồi mới nói yêu cầu.

Ba người không biết mấy thứ này để làm cái gì, mặc dù có chút thần bí, nhưng chuyện càng thần bí, càng không muốn người biết thì các nàng càng không dám động vào, bởi vậy Quản Túc bảo các nàng làm gì thì các nàng làm cái đó, không ngừng thử các loại châm pháp.

Bởi vì không phải tùy tiện khâu là thành miên giáp, cách khâu khác nhau sẽ mang lại hiệu quả khác nhau, nếu cách khâu đúng thì sẽ không khác gì cơ chế của áo chống đạn, thông qua sợi đứt gãy, kết cấu vải thay đổi để hấp thu động năng, đây chính là hiệu quả mà tầng tầng sợi vải bền chắc mang đến.

Ba người không hiểu thứ này, nhưng có An Tử Nhiên ở bên cạnh đại khái chỉ điểm, các nàng nhanh chóng hiểu ra nên làm thế nào. Thử tất cả các loại châm pháp, bởi vì khâu xong lại dỡ ra rất phiền phức, An Tử Nhiên lại tìm người chế thêm bông ép. Ngày hôm sau, thành phẩm ra đời.

“Đây là cái gì?” Thiệu Phi nhảy đến, tò mò nhìn mấy tấm vải trắng dày làm thành quần áo trên bàn, chỉ có nửa người trên, nhưng thoạt nhìn có phần xưa cũ.

“Quần áo mà ba nữ tử kia làm, có thể gọi nó chiến giáp.” An Tử Nhiên chậm rãi nói.

Thiệu Phi quay đầu nhìn hắn, “Cái gì? Chiến giáp?” Nói xong liền cầm lấy một kiện, cảm giác nhẹ hơn chiến giáp chân chính quá nhiều, làm hắn rất khó tin thứ này chính là chiến giáp, tùy tiện dùng chủy thủ (Himeko: dao găm) đâm phỏng chừng sẽ rách, chứ đừng nói là trên chiến trường địch nhân dùng đao thương sắc bén.

An Tử Nhiên sớm đoán được hắn sẽ không tin, thần sắc bình tĩnh. “Trên lý luận, nó xác thật là chiến giáp, yêu cầu cách may vá chính xác, nếu không hiệu quả sẽ giảm rõ rệt, trước mắt đây chỉ là sản phẩm thí nghiệm mà thôi, ta cần thử để xác định loại nào mới là chính xác, ai có chủy thủ?”

Quản Túc rút ra chủy thủ đưa cho hắn.

An Tử Nhiên tiếp nhận rồi lại đưa cho Phó Vô Thiên, “Vương gia, phiền ngài dùng sức đâm vào miên giáp.”

Phó Vô Thiên không nói hai lời rạch trên một tấm miên giáp ra một cái lỗ to, hắn dùng sức theo lời Vương phi nói, tuy không giống như cắt đậu hủ nhưng xem vẻ mặt của hắn là biết hiển nhiên thực nhẹ nhàng.

Thiệu Phi nhìn sắc mặt mọi người, sau đó nhìn Quản Túc. Quản Túc nhìn lại hắn.

“Tiếp tục với tấm thứ hai, dùng lực đạo tương đồng.” An Tử Nhiên không thất vọng, vẻ mặt bình tĩnh giơ tấm miên giáp thứ hai tới trước mặt Phó Vô Thiên.

“Roạc!” Tấm thứ hai vẫn bị rách, còn rách lớn hơn tấm thứ nhất, hiển nhiên cũng là sản phẩm thất bại.

Tấm thứ ba tốt hơn một chút nhưng cũng rách tận 20cm, đến tấm thứ tư và thứ năm, vết rách ngày càng nhỏ, đặc biệt là tấm thứ năm, chỉ có 10cm.

Thấy vậy, Thiệu Phi cùng Quản Túc cũng đi lên thử. Sức của họ không lớn bằng Phó Vô Thiên vết rách không lớn, nhưng hai người lại rất hưng phấn, bởi vì không phải sức ai cũng bằng Vương gia. Lực cánh tay của Vương gia ở trong quân doanh vẫn luôn là đệ nhất, mười mấy năm qua chưa có người đuổi kịp.

“Vương phi, miên giáp không chỉ nhẹ, còn có thể giữ ấm cùng phòng đao thương, về sau không phải là có thể thay thế giáp sắt sao?” Thiệu Phi cảm thấy tinh thần phấn chấn, thân là binh lính trong quân doanh, hắn cũng từng mặc giáp sắt lên chiến trường, cảm giác ấy hắn đến bây giờ vẫn chưa quên.

An Tử Nhiên thấy hắn hưng phấn, khóe miệng cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Hiện tại chỉ là bán thành phẩm, miên giáp chân chính còn có thể phòng cung tiễn.”

“Quá tuyệt vời, quá lợi hại!” Thiệu Phi tưởng tượng đến miên giáp về sau có thể thay giáp sắt, hắn liền có xúc động muốn trở về quân doanh.

“Đừng cao hứng quá sớm.” An Tử Nhiên nói: “Miên giáp tốt cho binh lính nhưng những người đó chưa chắc đã muốn đổi.”

Thiệu Phi nghe không hiểu.

Phó Vô Thiên phụ họa: “Vương phi nói không sai. Quân đội Đại Á có hơn trăm vạn binh, tuy không thể mỗi người lính đều có được một bộ giáp sắt nhưng binh lính đến biên quan đánh giặc cơ bản đều có một bộ, đây là số lượng khổng lồ, với người nào đó mà nói, có thể vớt nước luộc lại càng lớn.”

Tham quan là sinh vật tồn tại trong bất cứ triều đại nào, Đại Á cũng không ngoại lệ, đặc biệt là thời kì Sùng Minh Đế trị vì, tham ô gian thần ùn ùn không dứt. Ba phe phái vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, các loại thủ đoạn cũng ùn ùn không dứt, thủ đoạn gom tiền cũng không ít hơn, bởi vậy cứ cách một đoạn thời gian sẽ có tham quan bị tố giác xét nhà.

Miên giáp xuất hiện sẽ chắn đường tài lộ của người nào đó, những người này khẳng định sẽ tận hết sức lực ngăn cản. Hơn nữa, nếu Sùng Minh Đế biết xưởng công binh này là của Phó Vô Thiên, nói không chừng lực cản sẽ lớn hơn nữa.

“Chuyện này về sau suy xét cũng không muộn, miên giáp còn hoàn thành, hiện tại nói chuyện đó còn quá sớm.” An Tử Nhiên vẫn rất bình tĩnh.

Lúc này, Thẩm quản gia đột nhiên vội vã đi vào, “Vương gia, Quân Tử Thành gửi đến văn kiện khẩn cấp.”

Ánh mắt Phó Vô Thiên ngưng lại, “Mang lại đây.”

Thẩm quản gia lập tức đưa văn kiện khẩn cấp tới tay hắn, sau đó tự giác rời khỏi đại đường.

“Văn kiện khẩn cấp?” An Tử Nhiên giao miên giáp cho Quản Túc xử lí, thuận miệng hỏi.

Phó Vô Thiên nhăn mi, “Là tiểu thúc viết, Hoàng Thượng bệnh nặng, tính mạng treo trên sợi dây.”

“Đang yên đang lành sao lại bệnh nặng, tiểu thúc có nói nguyên nhân?” An Tử Nhiên nhớ tới Ngô thái y trước kia từng nói, Sùng Minh Đế thân thể kém là bởi túng dục quá độ, nhưng không có bệnh hiểm nghèo, Sùng Minh Đế kỳ thật còn có thể sống thêm mười năm nữa.

“Không có việc gì, sự tình khẩn cấp, xem ra chúng ta nên trở về.” Phó Vô Thiên nhanh chóng nói.

An Tử Nhiên gật gật đầu, miên giáp đã gần hoàn thành, kế tiếp chỉ cần chờ ba nữ tử làm ra miên giáp hắn muốn là được.

“Quản Túc, Thiệu Phi, xem ra chuyện bên này vẫn phải phiền các ngươi.”

Thiệu Phi vỗ vỗ ngực cam đoan: “Vương phi cứ việc yên tâm giao cho ta, ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”

An Tử Nhiên yên lặng nhìn hắn một cái, “… Vậy nhờ ngươi.” Kỳ thật hắn muốn giao phó cho Quản Túc, thấy thế nào Quản Túc cũng đáng tin cậy hơn Thiệu Phi, nhưng thấy Thiệu Phi nhiệt tình, hắn cũng không đành lòng đả kích.

Buổi chiều, hai người thu thập rồi lên đường về Quân Tử Thành. Thiệu Phi cùng Quản Túc đứng trước cổng sơn trang  nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Vương gia cùng Vương phi tới không đến nửa tháng đã phải rời đi. Thiệu Phi đột nhiên có chút cảm khái, vì thế thở dài một hơi.

Quản Túc lắc đầu bật cười: “Có cái gì mà thở dài?”

Thiệu Phi hơi hơi lắc lắc mặt, “Ta đột nhiên nhớ ra hình như chúng ta đã thật lâu không về Quân Tử Thành, tuy sinh hoạt nơi này mỗi ngày đều rất phong phú, nhưng không phồn vinh như Quân Tử Thành, cảm giác có chút không thú vị.”

Quản Túc còn tưởng hắn muốn nói gì, quả nhiên là đầu óc đơn giản tứ chi phát đạt. So với Quân Tử Thành bắt đầu dậy sóng, hắn lại cảm thấy Xương Châu không tồi. Xương Châu hiện tại tương đối lạc hậu, nhưng với xu thế phát triển hiện tại, không tới 5 năm là có thể hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa, nhiều thêm xưởng công binh, về sau khẳng định sẽ càng náo nhiệt.

Có lẽ là nét khinh bỉ trên mặt Quản Túc quá rõ ràng, Thiệu Phi lập tức phát hiện, khó chịu hô: “Uy, vẻ mặt này của ngươi là sao? Cảm thấy ta không có chí lớn sao?”

Quản Túc trầm mặc một lát, “… Không có chí lớn hình như không phải dùng như vậy.”

“Ngươi mặc ta dùng thế nào, dù sao ngươi xem thường ta có phải không?” Thiệu Phi một chút cũng không thấy xấu hổ khi dùng sai thành ngữ.

“Tuyệt đối không có.” Quản Túc lập tức giơ tay, đánh trống lảng: “Đúng rồi, buổi sáng ngươi có phát hiện có gì đó không đúng?”

“Cái gì không đúng?” Thiệu Phi hồi tưởng, căn bản không cảm thấy chỗ nào không đúng.

Quản Túc nghĩ nghĩ, “Bỏ đi, có thể là ta nghĩ sai.” Hắn không nên đánh giá cao chỉ số thông minh của Thiệu Phi, nhưng mặc kệ Vương gia cùng Vương phi vì sao lại gọi Phó quản gia là tiểu thúc, đối với họ đều không có ảnh hưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play