Úc Chính là Binh bộ Thượng thư, nhưng xưởng công binh tư nhân không cần ông tự mình phê chuẩn.

Có rất nhiều xưởng công binh tư nhân ở Đại Á, cơ hồ trải rộng khắp cả nước, Úc Chính không thể hì hì phê chuẩn hết nên đổi thành một phương thức khác. Tỷ như phú thương ở Xương Châu muốn mở xưởng công binh tư nhân chỉ cần xin quan phủ ở địa phương là được, nhưng vẫn phải được tri phủ đồng ý mới có thể thông qua.

An Tử Nhiên muốn mở ở Xương Châu nên cần Xương Châu tri phủ phê chuẩn.

Xương Châu tri phủ vẫn là Hoàng tri phủ. Bởi vì tình hình hạn hán ở Xương Châu nên không quan viên nào muốn đến Xương Châu đảm nhiệm chức tri phủ. Người bị điều tới đây hơn phân nửa là phái trung lập, hoặc là không muốn dựa vào phe phái nào, cũng hoặc là đắc tội ai đó.

Vị Hoàng tri phủ này còn tính may mắn, nhậm chức được một năm thì gặp được An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên, nếu không thì hai năm nữa, hắn sẽ bước lên vết xe đổ của mấy Xương Châu tri phủ trước, bị biếm đến địa phương nào đó làm huyện lệnh nho nhỏ.

Chính vì thoát được một kiếp, Hoàng tri phủ rất cảm kích Phó Vô Thiên. Xương Châu dần tốt lên, không phải không có phe phái tới mượn sức hắn, nhưng hắn không dám đáp ứng lung tung, không ai rõ hơn hắn sức ảnh hưởng của Phó Vô Thiên ở Xương Châu.

Vị Vương gia này tuy không được đương kim thánh thượng yêu thích, nhưng lại có được năng lực ngay cả thánh thượng cũng không thể làm gì. Nếu có thể được hắn quan tâm, dù không bình bộ thanh vân thì ít nhất cũng có thể an an ổn ổn sống cả đời. Hoàng tri phủ dã tâm không lớn.

Phó Vô Thiên tìm tới, Hoàng tri phủ không nói hai lời trực tiếp đồng ý. Ngày hôm sau, hắn viết một phong đưa gửi tới Quân Tử Thành, báo cáo với Binh bộ rằng Xương Châu mở mấy xưởng công binh, người mở xưởng cũng viết ở phía sau.

Mấy việc nhỏ này đương nhiên sẽ không trình đến trước mặt Úc Chính, mà giao cho một quan viên trẻ Úc gia đề bạt lên. Quan viên trẻ không chút để ý nhìn thoáng qua rồi dùng con dấu chu sa đóng lên.

Sau này, khi xưởng công binh của An Tử Nhiên nổi danh, phong thư hàm mới bị Úc Chính phát hiện, quan viên trẻ bị phê bình xấu hổ đến thiếu chút nữa đi tự sát.

Quyết định xong, An Tử Nhiên nhờ Quản Túc đưa tới mấy chục cân bông, sau đó kéo Phó Vô Thiên vào phòng làm cu li.

Thế giới này trước kia không có bông nên cũng không có cái gọi là miên giáp, bởi vậy chiến giáp của binh lính đều là giáp sắt, ngoài chút ít vải dệt thì đa phần đều dùng sắt nguyên khối làm thành, cực kỳ nặng.

Giáp sắt quá bí bức, mùa hè mặc vào sẽ giống như ngồi trong lò nung, mùa đông cũng không thể chống lạnh, có nhiều binh lính đã chết vì hai nguyên nhân này mà chết nóng hoặc chết rét.

Cứ việc biết khuyết điểm nghiêm trọng của giáp sắt, binh lính vẫn chỉ có thể mặc vào để bảo mệnh, bởi vì không mặc, họ sẽ chết nhanh hơn.

An Tử Nhiên phải chế miên giáp từ bông. Miên giáp chống lạnh rất tốt, cũng rất thông thoáng, quan trọng nhất chính là, miên giáp làm tốt còn có thể đao thương bất nhập. Có 3 ưu điểm này, miên giáp nếu không được hoan nghênh thì tên hắn sẽ viết ngược.

“Vương phi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Phó Vô Thiên nhìn Vương phi của hắn nhúng bông vào nước ướt nhẹp, sau đó dùng cây gậy đập đập. Đập được vài cái, Vương phi nhét gậy gỗ vào tay hắn, bảo hắn làm theo.

Phó Vô Thiên đập vài cái, cái bàn bị đập bang bang vang, rốt cuộc không chịu nổi, ‘oanh’ một tiếng vỡ nát. Người bên ngoài nghe thấy còn tưởng bên trong bạo phát đại chiến, hạ nhân đi qua cũng giật nảy mình, Thiệu Phi cũng thiếu chút nữa vọt vào, may mà Quản Túc kịp giữ chặt.

“Quản Túc, ngươi nói Vương gia và Vương phi có phải đánh nhau hay không a?” Thiệu Phi tò mò hỏi, lúc trước Vương phi nói dùng bông để chế tác thứ gì, nhưng nghe tiếng vang này lại thấy không giống, không khác gì đánh nhau.

Quản Túc liếc hắn một cái, “Ngươi cảm thấy có khả năng sao?”

Thiệu Phi gãi gãi đầu, “Ta không biết mới hỏi ngươi.”

“Dù có đánh nhau thì cũng là đánh theo phương thức khác.” Quản Túc đột nhiên ý vị thâm trường mà nói. (Himeko: Đầu óc nhà ngươi thật đen tối.)

Thiệu Phi nghe không hiểu, đang muốn truy vấn, cửa phòng lại mở ra, An Tử Nhiên từ bên trong đi ra, theo sau là Phó Vô Thiên xách theo một cây gậy. Thiệu Phi trên dưới đánh giá họ một lần, xác thật không giống đánh nhau.

“Vương gia Vương phi vừa rồi rốt cuộc làm cái gì, sao có tiếng động lớn như vậy?” Thiệu Phi chạy đến trước mặt họ, lập tức gấp không chờ nổi hỏi.

An Tử Nhiên không trả lời, lại bảo Quản Túc tìm người làm một cái giường đá để trong viện. Chỉ có giường đá mới có thể thừa nhận lực đạo của Phó Vô Thiên, bằng không hắn đập vài cái hỏng một cái bàn thì không kiếm đâu ra bàn cho hắn đập, điểm này là hắn thiếu suy xét.

Quản Túc không hỏi nhiều như Thiệu Phi, dù sao sau này sẽ biết. Hắn lập tức phân phó, ngày hôm sau, giường đá làm xong. Giường đá rất nhiều xưởng chế tác đá đều có, cho nên không cần đặc biệt định chế, nhưng vận chuyển có chút phiền toái, thuê rất nhiều người mới nâng lên được.

Buổi chiều, An Tử Nhiên lại bắt Phó Vô Thiên dùng gậy gỗ đập bông tẩm nước, đến khi bông bị ép thành tấm mỏng mới dừng lại, sau đó lại bắt đầu với lớp bông thứ hai, cứ lặp đi lặp lại gần một canh giờ.

Phó Vô Thiên không mở miệng kêu mệt, trán cũng chỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, vẫn là An Tử Nhiên săn sóc, bảo hắn dừng lại.

“Vương gia, nghỉ ngơi một chút đi.” An Tử Nhiên dùng tay áo giúp hắn lau mồ hôi.

Phó Vô Thiên ném xuống gậy gỗ, lắc lắc cánh tay hơi tê mỏi, “Trình độ này chưa thể làm khó bổn vương. Năm đó ở biên quan, bổn vương đã làm nhiệm vụ khó và lâu hơn thế này.”

Phó Khiếu không chỉ là tướng quân nghiêm túc, còn là người cha nghiêm khắc. Đối với nhi tử duy nhất, hắn không chỉ không ưu đãi, còn nghiêm khắc hơn so binh lính bình thường, người khác mỗi ngày chỉ cần hoàn thành lượng nhất định là có thể nghỉ ngơi, Phó Vô Thiên phải hoàn thành gấp đôi.

Ban đầu, Phó Vô Thiên mỗi ngày đều phải làm đến nửa đêm. Phó Khiếu lại chưa từng lưu tình, chỉ có Phó Vương phi ngẫu nhiên sẽ đau lòng nhi tử, nhưng nàng phản đối cũng không hiệu quả.

An Tử Nhiên nói với Quản Túc: “Những người đó đã tìm chưa?”

Quản Túc trả lời: “Thưa Vương phi, đã tìm đủ, ta đã đưa các nàng đi nghỉ ngơi, lúc nào cũng có thể gọi các nàng tới.”

“Tạm thời chưa cần.” An Tử Nhiên giao mấy tấm bông ép đã làm xong cho hắn, “Ngươi mang mấy thứ này đến xưởng hồ vải, cứ hồ bình thường. Còn Thiệu Phi, ngươi đến chỗ thợ nguội mua mấy chục tấm sắt, không cần quá lớn, lớn… như vậy là được.” An Tử Nhiên dùng tay ước lượng.

Thiệu Phi nhìn rồi gật gật đầu, “Vương phi yên tâm, ta nhất định sẽ làm xong.”

Hai người lập tức làm theo. An Tử Nhiên muốn nhiều tấm sắt, lò rèn không dự phòng nhiều nên cần chút thời gian. Thiệu Phi chỉ mang về hơn mười tấm, còn lại thì đại khái chiều mai có thể lấy.

Đại đường

An Tử Nhiên đứng sau Phó Vô Thiên giúp đấm bả vai, vất vả hắn một canh giờ. Ép bông đúng là phí sức lực, nhưng xưởng công binh dựng nên sẽ không cần tự mình làm nữa.

Phó Vô Thiên nhắm mắt hưởng thụ Vương phi hầu hạ, ngày thường đều là hắn hầu hạ Vương phi, lần này trái lại, cảm giác thực không tồi, một lát sau, Phó Vô Thiên đột nhiên hỏi: “Vương phi dùng mấy tấm bông ép đó để làm quần áo sao?”

An Tử Nhiên dừng tay, có chút bất ngờ, cúi đầu nhìn hắn, “Sao Vương gia đoán được?”

“Vương phi nhờ Quản Túc tìm mấy người hiểu thêu thùa, ngoài làm quần áo thì còn có thể làm gì?” Phó Vô Thiên nói.

An Tử Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, thêu thùa và làm quần áo là hai việc khác nhau, người biết thêu thùa đa số đều biết làm quần áo, nhưng biết làm quần áo lại không nhất định hiểu thêu thùa. Thêu thùa kỳ thật là một môn nghệ thuật tinh tế. Bông ép thành một tấm mỏng, sau khi hồ sẽ trở nên cứng, khâu vá sẽ khá khó.

“Coi như ngài đoán đúng, nhưng ta không phải làm quần áo bình thường, mà là một thứ gọi là miên giáp.”

Phó Vô Thiên bỗng nhiên mở to mắt, “Miên giáp?”

An Tử Nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt chợt lóe qua ý cười, “Chính là thứ Vương gia nghĩ.”

Tuy rằng chưa từng thấy, nhưng Phó Vô Thiên kết hợp tấm sắt cùng tấm bông ép tưởng tượng ra dáng vẻ của miên giáp.

“Như thế, bổn vương nhất định phải chính mắt kiến thức.” Đôi mắt Phó Vô Thiên hơi tỏa sáng, thanh âm nồng đậm chờ mong. Hắn đánh mười mấy năm, không ai rõ hơn hắn khuyết điểm của giáp sắt, mặc dù có không ít binh lính nhờ giáp sắt bảo trụ tánh mạng, nhưng cũng có rất nhiều bởi vì giáp sắt mà chết.

An Tử Nhiên nói: “Vương gia đừng cao hứng quá sớm, ta cũng chỉ biết đại khái thôi, còn phải thí nghiệm mới làm ra được.” Hắn chỉ là biết nguyên lý của áo chống đạn, nhưng trước kia nghe đồng nghiệp nói qua, miên giáp tương tự áo chống đạn, nhưng dù tương tự, có chi tiết vẫn phải mình cân nhắc mới được.

“Bổn vương tin tưởng Vương phi.”

Himeko: Minna có biết hồ quần áo không, hôm nay tui mới biết cái này. Thêm bột hồ khi giặt gần xong để quần áo cứng, dễ ủi, tránh bị cháy khi ủi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play