Sắc trời vừa tối, thấy Tần Húc Phi đã xử lý xong chính vụ, không còn
việc gì làm, Phương Khinh Trần liền lôi kéo hắn ra khỏi hoàng cung đi du đãng trên đường cái.
Xa xa nhìn thấy mấy tên côn đồ đã từng bị
bọn họ giáo huấn cách đây mấy hôm đang đi trên đường quát to hô nhỏ,
Phương Khinh Trần đột nhiên hăng hái bừng bừng, kéo Tần Húc Phi đi theo
xem đám người này ở đâu, nói không chừng có thể gặp được chuyện gì đó
thú vị.
Hai người bọn họ bám đuôi mấy tên say xỉn đến choáng váng la hét suốt dọc đường đi kia, không đi bao lâu, thấy mấy người đó tiến
vào cửa sau của một khu nhà. Phương Khinh Trần cũng không thèm để ý đó
là nhà riêng của ai, chỉ cần không phải người trong triều đình là được. Y quang minh chính đại leo tường vào, nghênh ngang đi tới đi lui trong
sân nhà người ta. Tần Húc Phi cũng không nhắc nhở y, dù sao những chuyện càn rỡ như vậy mấy năm nay hắn và Khinh Trần không phải là chưa từng
làm bao giờ. Hơn nữa đám người này ở lại đây, vậy nơi này nhất định là
có liên quan đến giang hồ hắc đạo kinh thành rồi.
Bọn họ công
khai leo tường vào như vậy, người ta cũng không phải mù, tự nhiên nhìn
thấy. Người giang hồ rất coi trọng sĩ diện, sao có thể để cho người
ngoài ngông nghênh ở trong địa bàn của mình, không nói hai lời liền xông lên đánh. Vừa nhìn thấy thế trận, Phương Khinh Trần lập tức đá Tần Húc
Phi ra làm khổ sai, còn mình thì tìm một cái ghế đá ung dung ngồi xuống, còn ngắm nghía xung quanh, ngửi ngửi hoa thơm, làm như đang ở trong
vườn hoa nhà mình thưởng hoa ngắm trăng vậy.
Bạch Song Ngọc đang
ngồi trước cửa sổ đọc sách, bị tiếng đánh nhau ở bên ngoài làm kinh
động, vừa ra khỏi sương phòng, liền thấy trong sân có một người áo tím
cao to đang đánh cho các huynh đệ trong bang xiểng liểng người ngã ngựa
đổ. Vừa định lên tiếng hỏi, lại nghe có người hét lên với gã: “Bạch
huynh đệ, mau đến giúp một tay!” Đã có người mở miệng, hẳn là gặp phải
kình địch, gã cũng lập tức lao qua, gia nhập đám đánh nhau. Nhưng mà gã
ngày thường tự xưng là võ lâm cao thủ, đến hôm nay mới xem như biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn.
Gã lấy đà
lao qua, một chưởng xuất ra đã dùng năm tầng công lực, người kia rõ ràng ngay trước mắt thế nhưng chưởng lực lại đánh vào khoảng không. Cũng
không biết người kia ra tay như thế nào, chỉ cảm thấy có một luồng kình
khí bức đến, gã vội vàng xoay người ổn định phần thân dưới, biết rằng
mình đã quá sơ ý khinh địch rồi. Một lần nữa tấn công thì gã xuất ra
tuyệt học toàn thân, lại vận nội lực lên mười tầng, thế nhưng cũng chỉ
qua bảy tám chiêu lại bị người kia nắm cổ tay ném ra ngoài. Gã vừa mới
nén xuống cảm giác huyết khí dâng trào, nhìn lại bản thân mình hoàn toàn không bị thương, biết rằng người nọ đến đây hẳn không phải là để gây
rối, lại nghe được tiếng của Trương Khiếu Thiên hối hả truyền qua: “Hiểu lầm! Hiểu lầm! Đừng đánh nữa, đều là người phe mình cả!”
Mọi
người đều dừng tay, xoa nắn cánh tay hoặc cẳng chân bầm tím của mình.
Tần Húc Phi đứng ở giữa, khoanh tay mỉm cười, nhìn người đang đến.
Phương Khinh Trần từ từ nhướng mày, người này là ai vậy? Còn nói là người phe
mình? Vì sao mỗi lần can ngăn đánh nhau người ta đều thích nói câu này.
Trương Khiếu Thiên hớt hải chạy đến gần, ôm quyền cười với Tần Húc Phi: “Không biết Tần Tam gia quang lâm tệ xá, không kịp từ xa nghênh đón, mấy huynh đệ của ta không hiểu biết, có mắt không tròng, mong ngài rộng lượng bỏ
qua…”
Tần Tam gia?!
Phương Khinh Trần vốn còn đang lười
biếng ngắm hoa nhìn trời, thế nhưng vừa nghe một tiếng xưng hô như vậy,
cũng nhịn không được cười phá lên. Rốt cuộc nhớ ra người này tên gọi là
Trương Khiếu Thiên, nhưng mà vì sao mỗi lần hắn mở miệng đều buồn cười
như vậy?
Nghe được tiếng cười, lúc này mọi người mới phát hiện
còn có một người ngồi đó. Trương Khiếu Thiên đối với y chắp tay: “Thì ra vị thiếu hiệp này cũng ở đây.”
Thiếu hiệp? Phương Khinh Trần lại có chút buồn cười nhịn không nổi.
Trương Khiếu Thiên chào hỏi xong cũng không nói nhiều với y, dù sao đi nữa chỉ là tuỳ tùng đi theo, mỗi lần lại còn kỳ kỳ quái quái, chẳng lẽ hắn nói
chuyện buồn cười lắm sao, sao không thấy những người khác cười? Đương
nhiên, hắn đã không nhìn thấy Tần Tam gia cũng đang hết sức cố gắng nhịn cười.
Hắn xoay người giới thiệu với Bạch Song Ngọc: “Bạch huynh đệ, vị này chính là Tần Tam gia mà ta đã nói với đệ.”
Bạch Song Ngọc khách sáo thi lễ, lộ ra vẻ phấn khích: “Thất kính, thất kính, thì ra là Tần Tam gia, tại hạ Bạch Song Ngọc, cảm tạ vừa rồi Tam gia đã hạ thủ lưu tình.”
Tần Húc Phi đáp lễ nói: “Là chúng ta xông vào trước, huynh đài không nên khách sáo.”
Trương Khiếu Thiên ở bên cạnh bắt chuyện với bọn họ: “Khó có dịp Tần Tam gia
quang lâm đến Khiếu Thiên trang, mọi người đừng đứng ngoài sân nữa, mau
mau vào trong phòng, để cho ta được làm tròn bổn phận gia chủ.”
Tần Húc Phi cũng tuỳ ý hắn: “Được.”
Mọi người đều vào nhà chính ngồi, Trương Khiếu Thiên suy nghĩ liền đem vò
rượu Đào Hoa Nhưỡng mà Bạch Song Ngọc mang đến ra, phân phó hạ nhân
chuẩn bị thức ăn, sau đó nói với hai người bọn họ: “Trong trang không có gì ngon, chỉ có Đào Hoa Nhưỡng do Bạch huynh đệ mang tới, ta xin phép
mượn hoa hiến Phật vậy.”
Vừa mở niêm phong, trong không khí liền
tràn ngập hương rượu nồng nàn, Phương Khinh Trần mấy năm nay đã uống qua rất nhiều rượu ngon, vừa nghe mùi liền biết đây là rượu ngon hiếm có,
có chút chờ mong.
Rượu rót ra chén, y cũng không khách sáo, nâng
chén liền uống một ngụm. Ngọt dịu thơm ngát, mang theo một chút cay nồng của rượu mạnh, lại không át vị ngọt, một ngụm nuốt xuống, hương thơm
ngào ngạt, đọng lại lâu dài trên đầu lưỡi.
“Rượu ngon!”
Tần Húc Phi cũng nếm một ngụm, quả nhiên hương vị vương vấn trong miệng. Cũng khẽ gật đầu.
Thấy khách nhân hài lòng, Trương Khiếu Thiên liền rất hứng khởi, hắn lại
nhắc lại chuyện cũ: “Tần Tam gia, về việc lần trước ta nói với ngài,
không biết ngài có còn nhớ không? Lần trước ta có chút lỗ mãng, thế
nhưng chúng ta quả thật là thành tâm đề nghị, không biết Tần Tam gia có
thể suy nghĩ lại?”
Người này vì sao vẫn còn nhớ tới chuyện đó chứ?
Chẳng lẽ bộ dạng của ta rất giống kẻ lăn lộn giang hồ, lăn lộn hắc đạo
hay sao? Tần Húc Phi cười cười lắc đầu: “Ý tốt của các ngươi ta ghi nhớ
trong lòng, thế nhưng ta quả thật là bận rộn sự vụ, việc nhà còn chưa
chu toàn được, không cách nào tiếp nhận đề nghị của ngươi. Huống chi
người nhà của ta cũng tuyệt đối không đồng ý.”
“A, ai! Không sao, nếu đã như vậy ta cũng sẽ không nhiều lời nữa.” Thấy Tần Húc Phi kiên
quyết như vậy, tuy rằng Trương Khiếu Thiên có chút thất vọng, nhưng cũng là nằm trong dự liệu, vì vậy lại cười nói: “Thật ra có thể kết giao với một nhân vật như Tần Tam gia, cùng nâng chén nói cười, cuộc đời này đã
đủ vui sướng rồi! Ngày hôm nay ta và Bạch huynh đệ vừa nhắc tới ngài,
không ngờ đến tối liền gặp được, quả thật là cao hứng! Đến đến đến, uống rượu!”
Người này đến là hào sảng, Tần Húc Phi cũng mỉm cười nâng chén.
Bạch Song Ngọc nhìn hai người ngồi đối diện, nhịn không được ở trong lòng
tán thưởng: khí chất phi phàm, nhân vật xuất chúng! Gã cũng nâng chén
nói: “Trưa nay nghe Trương đại ca nói, tại hạ đã rất khâm phục rồi. Đều
nói Tần Tam gia là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta còn đang nghĩ
không biết đến khi nào mới có duyên gặp mặt đây…”
“Nếu vậy ngươi nên cảm ơn ta, nếu không phải ta lôi kéo hắn tới đây, ngươi làm sao gặp được hắn.”
Người áo trắng nãy giờ vẫn ngồi im đột ngột lên tiếng. Nghe được giọng nói
trong sáng của y, Bạch Song Ngọc có chút kích động. Từ lúc nhìn thấy
người này, gã hơi khó dời đi ánh mắt. Nếu như nói Tần Tam gia tiêu sái
hào hùng, anh tuấn uy vũ, vậy vị thiếu hiệp áo trắng này chính là xuất
trần thoát tục, tựa như trích tiên. Gã vốn là thích nam nhân, gặp được
tướng mạo bậc này, dù là không bàn đến phong nguyệt, từ góc độ đơn thuần thưởng thức cũng muốn ngắm thêm vài lần.
“Còn chưa thỉnh giáo
tính danh của huynh đài, không biết tại hạ có thể mượn chén Đào Hoa
Nhưỡng này kính huynh đài một chén không?”
Mỗi lần ra ngoài, đều
có người hỏi y họ tên là gì, mà y cũng đâu thể nói ta tên Phương Khinh
Trần được. Tần Húc Phi đã gọi Tần Tam gia… Ừm! Y nhịn cười, tên này miễn cưỡng cũng có thể coi là tên. Mà để thuận tiện cho sau này, y cũng nên
lấy cho mình một cái tên, miễn cho sau này lại bị người ta đặt cho cái
tên ngô chẳng ra ngô khoai chẳng ra khoai gì đó: “Ngươi gọi ta Phương
Thành đi, dùng Đào Hoa Nhưỡng kính ta cũng được, có điều không phải dùng chén này.”
“Ồ, thì ra là Phương huynh, không biết phải kính như
thế nào?” Thì ra y tên gọi là Phương Thành, Phương Thành, Phương Thành,
đối xử với người phải chân thành, ừ, tên hay. Bạch Song Ngọc không hề
phát hiện Phương Khinh Trần đã nói “Ngươi gọi ta Phương Thành” chứ không phải nói “Ta tên gọi Phương Thành”.
“Thật ra rất đơn giản, Đào
Hoa Nhưỡng này mùi vị không tệ, không biết ngươi mua ở đâu?” Phương
Khinh Trần ngắm nghía chén rượu, khẽ mỉm cười hỏi.
Tần Húc Phi nghiêng đầu nhìn y, Khinh Trần quả nhiên là lại muốn sưu tập rượu ngon rồi.
“A, cái này…” Bạch Song Ngọc có hơi khó xử, không phải gã cố ý muốn giấu
diếm, nhưng mà rượu này là gã mua về từ tiểu quan quán, đối mặt hai đại
nam nhân, bảo gã làm sao nói ra đây?
Phương Khinh Trần cười meo meo nhìn gã: “Sao vậy? Không tiện tiết lộ?”
Bạch Song Ngọc gấp đến độ muốn đổ mồ hôi hột, vì sao Phương huynh này chỉ
thản nhiên nhìn một cái, còn mang theo ý cười, gã lại cảm thấy tay chân
đều mềm nhũn ra? Mình lúc nào thì trở nên vô dụng như vậy? Nhất định là
ảo giác, ảo giác.
Gã cười khổ nói: “Không phải là ta không chịu nói, chỉ sợ là địa phương đó làm bẩn tai hai vị mà thôi.”
Nói như vậy lại khiến người kia thêm tò mò: “Ta đã nói không sao, ta cũng muốn nghe xem làm sao mà làm bẩn tai ta.”
Bạch Song Ngọc khụ một tiếng, sắc mặt hơi ửng hồng: “Chỗ đó là Ngâm Giang lâu ở đầu cùng khu Tần Hoài.”
“Ngâm Giang lâu? Chẳng phải là một trong số các thanh lâu ven sông Tần Hoài
hay sao, có gì mà không nói được?” Tần Húc Phi cũng cảm thấy kỳ quái.
“Đó là… là tiểu quan quán.” Bạch Song Ngọc rốt cuộc nói trắng ra.
“Tần Tam gia, Phương huynh đệ, Bạch huynh đệ của ta chỉ là thích nam phong,
tuyệt đối không phải là loại người quá quắt gì, mong hai vị đừng để ý.”
Trương Khiếu Thiên sợ hai người khó chịu, cũng vội vàng nói đỡ.
Chẳng phải chỉ là tiểu quan quán thôi sao? A Hán trước đây cũng ở nơi đó, bọn họ đã gây cho A Hán bao nhiêu… Khụ! Giúp A Hán bao nhiêu lần, nhưng
chưa từng đi khảo sát thực địa. Phương Khinh Trần phất tay đứng dậy:
“Đi, ngươi dẫn đường, chúng ta đi Ngâm Giang lâu.”
“A!” Bạch Song Ngọc có chút giật mình, cũng có chút cao hứng. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
Đúng rồi, vừa rồi gã nhìn thấy Tần Tam gia ngẫu nhiên nhìn về phía Phương
huynh đệ, ánh mắt rất ôn hoà dung túng, chẳng lẽ bọn họ cũng thích giống như gã? Hoặc khả năng là, bọn họ thật ra… là một đôi?
Nếu Phương Khinh Trần đã nói như vậy, Tần Húc Phi liền theo ý của y. Chỉ là, tiểu
quan quán? Thật không hiểu vì sao nam nhân lại thích nam nhân chứ?
Đã nói muốn đi, Trương Khiếu Thiên cũng không có việc gì làm. Vì vậy một hàng bốn người liền thẳng tiến Ngâm Giang lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT