Ánh mặt trời rực rỡ, gió mát vi vu, ngày hôm nay Phương Khinh Trần nhận
được thư do chính tay hoàng đế Tần quốc viết. Đương nhiên, đây cũng
chẳng phải là việc gì to tát, thư tay của hắn y không phải chưa từng
nhận, nhưng mà trước đây chỉ toàn là chiến thư hoặc là đàm phán thư, còn phong thư này ngược lại là một bức thư nhà, hơn nữa bình thường đến mức bất thường, đơn giản đến mức bình dân.
Phần đầu thư viết như thế này:
Khinh Trần,
Ngươi gần đây có khoẻ không? Ăn có được không? Ngủ có ngon không? Ở Sở quốc có vui vẻ không?
Sau khi ngươi đi ta đã lập Thái tử, nó tên Tần Thừa Duệ, mười một tuổi, bộ
dạng môi hồng răng trắng, khoẻ mạnh lanh lợi, rất đáng yêu. Ta đã là phụ thân rồi, ngươi cũng… À, nó còn nói muốn đánh bại ngươi, ngươi thấy có
khả năng không? Hay là ngươi có muốn để cho nó biết thế nào gọi là không có khả năng? Có điều, ta nghĩ…
Phương Khinh Trần cầm lá thư, hai tay run rẩy, y rất rất rất không muốn đọc tiếp, viết ra một bức thư kém cỏi như thế này, có thể thấy được Tần Húc Phi ngu ngốc đến mức độ nào,
nếu như y mà đọc hết, quả thật là làm ô nhiễm ánh mắt y, sỉ nhục trình
độ thưởng thức của y rồi.
Ngồi trong hoa viên cầm lá thư đã bị y
vò nhăn mất một góc, liếc mắt đọc nhanh như gió, thấy khoảng giữa có mấy dòng “Ngày hôm nay ta đã ăn ba chén cơm, Thừa Duệ ăn hai chén, ngươi ăn mấy chén?”, Phương Khinh Trần quả thật tức muốn hộc máu, thiếu chút nữa đã dùng nội lực bóp lá thư thành bột phấn.
Tần Húc Phi, ta vô cùng nghi ngờ Thái tử sẽ bị ngươi dạy dỗ thành cái dạng gì!
Vội vàng liếc qua một lượt Phương Khinh Trần tuỳ tiện gấp thư lại nhét vào
ngực, tiếp theo gọi quản gia đến sai người mang một ít đồ vật đi giao
cho hoàng đế Tần quốc.
Mấy ngày trôi qua, số đại thần quỳ trước
nghị chính điện của Tần quốc càng lúc càng ít, đống tấu chương can gián
của danh sĩ khắp nơi cũng càng ngày càng vơi, danh vọng của Thái tử dựa
theo trình tự đã định cũng càng ngày càng lên cao.
Trước tiên là
từ trong cung truyền ra Thái tử rất hiếu thảo, sáng chiều vấn an, trải
giường ấm chiếu (*), mỗi ngày đều đợi đến khi bệ hạ nghỉ ngơi mới yên
tâm đi nghỉ.
(* Gợi nhắc sự tích trong nhị thập tứ hiếu, Hoàng Hương mùa hè quạt gối, mùa đông ủ chăn cho cha mẹ yên giấc ngủ)
Sau đó từ trong triều đình truyền ra Thái tử thông minh hiếu học, trầm ổn
đức độ, mỗi lần hỏi đến chuyện quốc sự, ngài đều chú ý đến trọng tâm,
sau này nhất định là rường cột nước nhà.
Sau nữa các học trò lại
được nghe nói Thái tử tài năng mẫn tiệp văn chương nhã trí, được Liễu
thái phó khen ngợi không thôi, hiện tại bọn trẻ con trong kinh thành đều truyền nhau hát những khúc ca dao do Thái tử phổ từ.
Cuối cùng
là nghe bách tính kinh thành rỉ tai nhau rằng Thái tử nhân hậu thiện
tâm, tiết Nguyên tiêu mọi người đều vui vẻ thắp hoa đăng thì ngài đi
thăm những nhà bần cùng trong kinh thành, rất nhiều người già yếu nghèo
khổ cô đơn không nơi nương tựa đều được Thái tử tặng y phục lương thực,
ngài còn bắt chuyện với mọi người, hết sức thân thiện không hề làm ra
vẻ.
Dưới tình huống đó, những lời đồn đãi bốn phía đều nói tốt
cho Thái tử được nhịp nhàng tiến hành. Tần Húc Phi đang ngồi trong cung
điện phê duyệt tấu chương, lúc nghĩ ngơi, ngẫu nhiên gác bút nhìn về
hướng Sở quốc, phong thư lần trước còn chưa có hồi âm, cũng may hắn cũng không hề hy vọng Khinh Trần sẽ hồi âm cho hắn, chỉ là không biết Khinh
Trần đọc thư sẽ phản ứng như thế nào? sẽ tức giận, hay là cảm thấy buồn
cười? Đó là lần đầu tiên hắn viết loại thư nhà nọ, chính là dạng thư mà
bách tính dân gian gửi cho người thân ở phương xa, Tần Húc Phi cười
cười, không biết Khinh Trần đọc xong có muốn gặp Thừa Duệ hay không, khi nào thì sẽ trở về? Đang suy nghĩ, ngoài điện có thị vệ tiến vào thông
báo: “Bẩm bệ hạ, ngoài cung có người tự xưng là người của phủ Phương hầu Sở quốc cầu kiến.”
Khinh Trần dĩ nhiên lại phái người đến, Tần
Húc Phi có hơi hưng phấn, hỏi lại: “Người đến có mang theo thư từ hay
tín vật gì không?”
“Bẩm hoàng thượng, có tín vật, có điều hắn nói phải trình lên tận tay bệ hạ, không chịu đưa cho người khác.”
Thị vệ thối lui, không lâu sau mang theo một nam tử tuổi trẻ tiến vào.
Nam tử vừa vào điện, nhìn thấy người trước mắt mặc hoàng bào đội kim quan,
khí thế uy nghi, nhưng không hề căng thẳng, tự nhiên hành lễ nói: “Tiểu
nhân là Vương Nguyên của Sở quốc Trấn quốc hầu phủ, bái kiến bệ hạ.”
Tần Húc Phi đưa tay ra hiệu cho hắn: “Vương tiên sinh mau mau đứng dậy, ngồi đi.”
“Đa tạ bệ hạ, tiểu nhân chỉ là thị vệ của Trấn quốc hầu phủ, bệ hạ gọi tên
tiểu nhân là được.” Nói xong hắn cũng không khách sáo, ngồi xuống ghế.
“Vương thị vệ có phải là được Phương hầu đặc biệt phái đến Tần gặp trẫm không?”
“Đúng vậy, tiểu nhân được lệnh của Phương hầu mang đến cho bệ hạ một số hạt
giống và công cụ mới, Phương hầu nói những hạt giống này đều thích hợp
trồng vào mùa xuân, cho nên đặc biệt lệnh cho tiểu nhân phải đưa đến
trước kỳ gieo hạt vụ xuân.” Vương Nguyên nói xong, nâng lên chén trà
uống mấy ngụm. A? Hương vị của trà này thật quen thuộc, hình như là ở
hầu phủ thường xuyên dùng? Bất quá hắn cũng không suy nghĩ nhiều, mấy
ngày nay đi đường gấp gáp khiến hắn mệt chết đi, hiện tại vô cùng khát
nước.
Tần Húc Phi cũng lâm vào trầm tư, mấy năm gần đây có rất
nhiều phát kiến mới mẻ xuất hiện khắp nơi, hắn cũng biết về mặt này
nhiều khả năng là động tác của Khinh Trần, thế nhưng dĩ vãng những thứ
này đều ngấm ngầm xuất hiện trong lãnh thổ Tần quốc, bách tính Tần quốc
và hoàng đế mình đây đều nhận được rất nhiều lợi ích từ đó, nhưng Khinh
Trần cũng không từng thừa nhận. Mà đây là lần đầu tiên y trực tiếp giao
vào tay mình.
Đây… Khinh Trần khẳng định là thấy hắn gây dựng
thanh thế cho Thái tử rất vất vả, nếu như đem những hạt giống và công cụ này thông qua tay Thái tử chuyển giao cho bách tính, như vậy hiệu quả
hơn nhiều so với việc thăm hỏi những gia đình bần khổ. Dù sao đây mới
thật sự là thứ có thể khiến mọi người được lợi ích, nông nghiệp là căn
bản, ai lại không mong muốn có được ít hạt giống tốt, vài công cụ thuận
tiện chứ? Hơn nữa, những thứ này nhất định cũng sẽ được nhân rộng ra,
đến lúc đó mọi người đều nhớ ân đức Thái tử, trận phong ba do việc lập
Thái tử gây ra ở Tần quốc càng nhanh chóng được dẹp yên. Nghĩ đến đây
trong lòng Tần Húc Phi vừa ấm áp lại vừa chua xót. Khinh Trần, ta lập
Thái tử không hề nói cho ngươi biết, chính là vì không muốn ngươi bị
quấy nhiễu, ta không muốn ngươi vì cảm động mà chấp nhận ta, ta cũng
không muốn ngươi vì việc này mà cảm thấy phải gánh trách nhiệm. Đương
nhiên, ta càng không muốn ngươi mắng ta, thật ra nói đến tột cùng ta vẫn là vì chính mình, đây hoàn toàn là do ta tuỳ hứng gây ra. Mà hôm nay
ngươi sai người mang đến thứ có thể giúp đỡ ta, chính là vì… là vì trong lòng ngươi cảm thấy phân tranh trong việc lập Thái tử ở Tần quốc là vì
ngươi mà ra, cho nên ngươi phải có trách nhiệm sao?
Khinh Trần, Khinh Trần, không phải lỗi của ngươi, ngươi vốn không cần phải gánh chịu gì cả.
Tần Húc Phi đau lòng, lẳng lặng nắm chặt tay, Khinh Trần ngốc, đợi đến lúc
ngươi trở về ta nhất định cho ngươi thấy một Tần quốc bình an ổn định.
Vương Nguyên uống xong một chén trà thông cổ họng, thấy hoàng đế Tần quốc
không có động tĩnh gì, hắn lại tiếp tục nói: “Vì sợ bệ hạ hoài nghi,
Phương hầu đặc biệt lệnh tiểu nhân đưa tín vật trình lên bệ hạ, để chứng minh thân phận của tiểu nhân.”
Tín vật? Chẳng lẽ lại là…? Tần
Húc Phi cười nói: “Trẫm sao lại hoài nghi chứ, chỉ cần nhìn thấy thứ
Vương thị vệ mang đến là biết bình thường không thể có được rồi.”
Vương Nguyên chỉ xem như hắn đang nói lời khách sáo, dù sao cũng chỉ có những người phục vụ cho Phương hầu mới biết những thứ này là do Phương hầu
chỉ điểm làm ra, nhưng người ngoài làm sao biết được? Hắn cười đáp: “Bệ
hạ khách sáo rồi, lưỡng quốc tương giao cũng cần đến văn thư chính thức, tiểu nhân chỉ là một gia thần trong hầu phủ, cho dù bệ hạ có nghi ngờ
cũng là chuyện hết sức bình thường, may mà Phương hầu suy nghĩ chu đáo,
sợ tiểu nhân bị làm khó dễ nên đặc biệt giao cho tiểu nhân một tín vật,
bảo tiểu nhân tự tay đưa cho bệ hạ.”
Nói xong, hắn lấy từ trong
lòng ra một túi gấm tinh xảo, nhẹ nhàng rút dây buộc bằng tơ tằm ra, lại cẩn thận nâng trong lòng bằng tay, giở ra từng tầng từng tầng tơ lụa
hoa mỹ. Quá trình rất chậm rãi mất thời gian, những cung nhân đứng trong Tần cung lúc đó cũng đều vươn cổ ra nhìn, không biết vật phẩm được nâng niu trịnh trọng như vậy rốt cuộc là vật gì. Có điều tầng cuối cùng lại
khiến người ta suýt chút nữa là trừng rớt hai tròng mắt, mà Vương Nguyên cũng hết sức tò mò, hắn cũng không biết Phương hầu đưa cho hắn thứ gì,
mở ra tầng cuối cùng rốt cuộc lại là một miếng ngọc bội nằm gói trong
một mảnh vải rách.
Ngọc bội bằng ngọc bích trơn bóng, chạm trổ
tinh xảo, hoa văn cổ xưa, mặt trên là hình rồng, trên đầu có một chữ
“Phi” bằng kiểu chữ Triện, vừa nhìn liền biết là trang sức của hoàng
gia, phẩm chất phi phàm, Vương Nguyên âm thầm thở ra một hơi, may quá
may quá, tuy rằng tầng cuối cùng là một mảnh vải rách, thế nhưng miếng
ngọc bội này là bảo vật hàng thật giá thật không khiến hắn bị bẽ mặt.
Tần Húc Phi vừa nhìn liền biết quả nhiên là mảnh ngọc bội đêm đó mình đeo
cho Khinh Trần. Hắn tiếp nhận ngọc bội gật đầu nói: “Thân phận Vương thị vệ hoàn toàn không có gì đáng nghi, quả thật là người của hầu phủ.”
Nhưng trong lòng cười khổ không thôi, nếu thật sự Khinh Trần sợ người
của y bị làm khó có thể tuỳ tiện viết một phong thư là được, chẳng lẽ
còn sợ mình không nhận ra nét chữ của y hay sao? Mà cho dù như vậy đi
nữa thì đưa tín vật gì không được, đâu nhất thiết phải trả lại mảnh ngọc bội này, rõ ràng là biểu thị không thèm để ý đến hắn, còn cố ý lớp
trong cùng gói bằng một mảnh vải rách. Ai, Khinh Trần…
Tần Húc Phi lắc đầu cười cười, lại hỏi: “Khinh Trần còn nói gì nữa không?”
Khinh Trần? Vương Nguyên nhíu mày. Phương hầu của chúng ta rất thân quen với
nhà ngươi sao? Đừng có tưởng Phương hầu tặng ngươi món đồ là muốn kết
thân với nhà ngươi. Nói ra ngươi vẫn là kẻ địch của Sở quốc chúng ta
thôi. Mặc dù trong lòng y vô cùng khó chịu vì cách gọi thân mật của Tần
Húc Phi, nhưng ngoài mặt vẫn cung kính nói: “Bẩm bệ hạ, Phương hầu ngoại trừ sai tiểu nhân đưa đồ đến trước vụ xuân không có nói thêm gì cả.”
“Ừ, vậy được rồi, cực khổ cho Vương thị vệ, nếu như không còn việc gì khác, vậy mời Vương thì vệ theo người hầu đi tắm rửa nghỉ ngơi, tối nay trẫm
sẽ thiết yến tương thỉnh.”
“Dạ, tạ ơn bệ hạ.”
Lại nói
những hạt giống do Vương Nguyên mang đến rất nhanh đã phân cho quan phủ
trù tính phát ra cho bách tính, trong đó người làm chủ là Tần Thừa Duệ.
Nó trước tiên ở ruộng của hoàng gia học cách gieo hạt, học cách sử dụng
công cụ, làm sao càng giản đơn càng ít tốn sức, mọi thứ đều tự thân thực hành, những chỗ nào cần chú ý, những chỗ nào không được làm ẩu, nó đều
ghi nhớ kỹ càng. Ngoại trừ việc cùng quan phủ phân phát hạt giống, nó
còn mang một đám tiến sĩ vừa đậu khoa cử ra cung, đến những thôn trấn
bách tính tập trung, tự mình làm mẫu. Một mặt là vì tạo thanh thế, mặt
khác là thông qua việc trò chuyện với nông dân học hỏi những điều nó
chưa từng tiếp xúc. Mấy ngày mắt thấy tai nghe, so với mười một năm đọc
sách của nó chân thực hơn nhiều. Có những vấn đề so với nó tưởng tượng
còn khó giải quyết, mà có những thành tựu so với lý thuyết lại khiến cho mọi người càng thêm mừng rỡ. Quả nhiên là không thể chỉ biết lý luận
suông.
Tuy rằng nó là đầu lĩnh, nhưng mà một đám tiến sĩ tân khoa theo nó đa số đều rất thẳng thắn cởi mở, đến nhân gian cũng không để ý
nhiều quy củ như vậy, cho nên nó học hỏi được rất nhiều kiến thức từ bọn họ. Đặc biệt là một người tên Bạch Song Ngọc, gã còn tự xưng là đã từng gặp được nam sủng của phụ hoàng. Hỏi gã người đó bộ dạng như thế nào,
tên gọi là gì gã lại không chịu nói, cố ý thừa nước đục thả câu, ra vẻ
thần thần bí bí, nó hỏi gắt gao quá gã cũng chỉ nói người nọ tâm địa rất tốt.
Thật ra Bạch Song Ngọc không chịu nói là vì đây hoàn toàn
là do gã tự mình đoán mò, lỡ như không phải thì sao? Vậy chẳng phải là
rất mất mặt? Ở trước mặt Thái tử lại dám bàn luận thị phi khua môi múa
mép để lại ấn tượng xấu, hơn nữa, Thái tử còn chưa nhìn thấy Phương công tử, chẳng lẽ Phương công tử không ở trong cung? Gã nói như vậy sau này
Phương công tử mà biết liệu có tha cho gã không? Nghĩ tới Phương công tử có những lúc quả thật cũng có hơi đáng sợ.
Nếu như Bạch Song
Ngọc từ lúc bệ hạ lập thái tử là đã bắt đầu suy đoán, như vậy Tần Thừa
Duệ lại càng tò mò hơn nhiều. Lần trước phụ hoàng nói chuyện với nó cũng có cho nó biết nguyên nhân tuyển lập Thái tử, chỉ là phụ hoàng không có nói rõ ràng. Nó tuy rằng trong lòng ngứa ngáy, cũng không dám hỏi loại
vấn đề nọ, bằng không thì quá mức thất lễ, không phải là hành vi con cái nên làm. Vốn cứ tưởng chỉ cần tiến cung sớm muộn gì cũng gặp được,
không ngờ đã lâu như vậy, ngay cả bóng người cũng không thấy, hoàng cung to lớn chỉ có nó với phụ hoàng, có đôi khi nó thấy thật quạnh quẽ.
Nhìn không thấy trong lòng càng thêm khó chịu, nó thường xuyên tưởng tượng,
nam sủng của phụ hoàng rốt cuộc là người như thế nào. Phải là người như
thế nào mới có thể xứng được với bậc đế vương anh vũ hào kiệt như phụ
hoàng, hơn nữa phụ hoàng còn cam tâm tình nguyện vì y không lập hậu
không nạp phi. Nếu như y không phải là nam tử, ắt hẳn phải là một đoạn
giai thoại xưa nay chưa từng có. Những đế vương trước đây chỉ cần là ba
nghìn sủng ái tập trung cho một người đã đủ để người ta truyền tụng
thiên cổ rồi, huống chi dạng độc sủng ngay cả ba nghìn đều không có chỉ
có một người duy nhất?
Trước đây ở quốc công phủ có rất nhiều
quyền quý lụa là lui tới, cho nên nam sủng nó cũng đã thấy qua, đủ loại
đủ kiểu, có loại thích nhìn hoa hải đường hộc máu, có loại thích xanh
xanh đỏ đỏ, có loại thích làm ra vẻ thanh cao, tóm lại là so với nam tử
bình thường thì thanh tú hơn chút thôi. Mà nam sủng của phụ hoàng thuộc
loại nào? Thanh tú? Yêu diễm? Nhu nhược? Thật là khiến cho người ta tò
mò.
Tần Húc Phi đương nhiên không biết những suy nghĩ này của Tần Thừa Duệ, hắn chỉ thấy đứa trẻ này bận rộn ở ngoài cung, mà mình cũng
không nhàn rỗi. Xử lý xong mọi sự vụ của Tần quốc, hắn còn chưa chịu gác bút, tất nhiên là vì việc riêng. Có lúc thì đôi ba câu, có khi thì cả
trang giấy, chủ yếu là nói về những chuyện lặt vặt trong nhà. Viết xong
hắn liền gửi đi, không ngoại lệ là đều không có hồi âm, thế nhưng hắn
vẫn làm không biết chán. Hắn biết Khinh Trần nhất định sẽ đọc. Cho nên
hắn cứ vậy ngày ngày viết thư ngày ngày gửi.
Bên này Tần Thừa Duệ phân phát hạt giống và công cụ cũng gần như hoàn tất, chỉ lưu lại một
phần nhỏ để tiếp tục nhân giống, lại hồi cung chuẩn bị tế tổ.
Mồng mười tháng hai chính là ngày lành đã tuyển chọn, ngày này Tần Húc Phi
dẫn theo Thái tử và văn võ bá quan chính thức tế cáo tông miếu, đưa tên
của Thái tử trịnh trọng ghi vào hoàng phổ. Trước thái miếu, bầu không
khí trang nghiêm, thân phận của Thái tử Tần Thừa Duệ từ đây chính thức
được xác lập không thể cải biến nữa. Đồng thời trong Tần quốc truyền đi
những lời đồn đãi về điềm lành, đều ám chỉ việc Thái tử là thụ mệnh trời cao xuống kế thừa ngôi báu.
Như vậy, một trận phong ba về việc lập Thái tử đã chính thức lắng lại, uy tín của Thái tử dâng cao, hoàng đế được lòng dân.
Thái tử ghi vào hoàng phổ, việc này không chỉ chính thức xách lập thân phận
của Tần Thừa Duệ, cũng biểu hiện bệ hạ đã có con. Một việc tốt như vậy
đương nhiên là phải chúc mừng. Bệ hạ từ lúc đăng cơ đến nay chưa từng tổ chức thọ yến, mà trong cung cũng không có thái hậu phi tần gì để mà tổ
chức sinh thần, khiến cho bao nhiêu quan viên muốn tìm một lý do để tặng lễ vật cho hoàng thượng cũng không có. Thế nhưng lần này bệ hạ có con,
Tần quốc lập Thái tử là song hỉ lâm môn, bệ hạ rốt cuộc không tiện ngăn
cản bọn họ nữa. Thế cho nên trong một khoảng thời gian ngắn rất nhiều
đại thần đều dâng tấu chương, tặng lễ vật, ngay cả Liễu Hằng cũng không
ngoại lệ.
Tần Húc Phi dở khóc dở cười: “A Hằng ngươi cũng vào góp vui hay sao!”
“Ta không phải là góp vui, sự kiện lần này ngươi không thể nào lại ngăn cản không cho bọn họ tặng lễ. Lúc nên thu nhận lễ vật thì cũng nên nhận một ít cho thoả đáng, hơn nữa lúc lập Thái tử có rất nhiều người đã phản
đối, bây giờ mọi việc đã định rồi thì xếp hàng tặng lễ bồi tội, bệ hạ
không nhận trong lòng bọn họ sẽ bất an, nghĩ rằng hoàng thượng cố ý làm
khó bọn họ.”
Tần Húc Phi cười khổ: “Ta biết, cho nên mới không ra sức ngăn cản, tuy rằng đã nhắc bọn họ không nên làm quá, thế nhưng đám
người đó đâu có nghe cho.”
“Cho nên ta mới phải tặng trước tiên,
để mọi người nhìn thấy lễ vật ta tặng bình thường giản dị, bọn họ sẽ
không tiện tặng thứ gì quá nổi trội so với ta.” Liễu Hằng vừa cười nói
vừa lấy ra một bộ cung tên.
“A Hằng, cái này mà ngươi cũng gọi là bình thường giản dị?” Tần Húc Phi cầm mũi tên lên tỉ mỉ xem xét: “Không nói đến chất liệu gỗ rất tốt, chỉ cần nhìn cách chế tạo tinh xảo như
thế này, a, ở đây còn khắc chữ.” Hắn đưa sát vào nhìn, nói: “Vân Ẩn
cung? Nghe nói Vân Sơn lão giả đã không còn trên đời, cung tên do ông ấy làm ra hết sức hiếm có, ngươi cũng đem ra làm lễ vật?”
Liễu Hằng cười cười: “Ta cũng là ngẫu nhiên có được. Tuy rằng loại cung tên này
quả thật không nhiều, nhưng thật ra cũng không phải là thứ già đó đáng
tiền, so với tiêu chuẩn của ta còn kém một chút, dù sao cũng chỉ là các
loại thư hoạ đao kiếm mà thôi, không phải kim ngân châu báu.” Y dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa ta cũng không phải tặng cho ngươi, ta tặng là
tặng học trò của ta.”
Tần Húc Phi thử giương cung, cười nói:
“Thừa Duệ dùng cái này rất thích hợp, chẳng trách cung này so với bình
thường ngắn hơn một khúc, nó mà biết ngày hôm nay khẳng định sẽ mừng đến mức ngủ không được. Nhưng ngươi cũng đừng nuông chiều nó quá.”
Hử? Liễu Hằng nhìn Tần Húc Phi, lời này xem ra cũng thật giống lời của kẻ làm phụ thân sẽ nói.
“Đứa trẻ đó hiểu chuyện, nuông chiều một chút cũng không sao. Ngươi biết lễ vật lần này có một thứ hết sức đặc biệt không?”
“Thứ gì? Ta chưa xem qua.”
Liễu Hằng nhịn cười: “Có một người, mà còn là nam nhân.”
Tần Húc Phi bỏ cung xuống sửng sốt nhìn y: “Nam nhân? Ngươi là đang nói…”
“Đúng, có người tặng nam sủng cho ngươi.”
Lần này Tần Húc Phi thật sự là dở khóc dở cười: “Bọn họ bởi vì ta thích
Khinh Trần liền cho rằng ta thích nam nhân? Cho dù muốn tặng thì cũng
nên tặng mỹ nữ mới đúng, nghĩ cái gì vậy không biết.”
Ha ha, lần
này vỗ mông ngựa lại vỗ tới trên đùi ngựa, Liễu Hằng nghĩ bụng không
biết ai sẽ xui xẻo đây, y hỏi: “Có muốn xem qua không?”
“Cũng được, tra xem là ai tặng, rốt cuộc là có mục đích gì.”
Hẳn sẽ không chỉ là một nam sủng mà thôi. Người biết được việc hắn thích
Khinh Trần có thể có bao nhiêu? Chỉ có phía quân đội âm thầm suy đoán,
mà cho dù đoán đúng cũng sẽ không dám tự ý tặng một nam nhân cho hắn.
Cho nến rất có khả năng là một quan văn đã quen luồng cúi nịnh nọt, từng nghe lời đồn hắn có nam sủng trước đây, thế nhưng việc lần này có đúng
là tên quan văn đó tự ý làm chủ hay không, còn cần phải làm rõ một lần.
Có điều ngoài dự liệu của Tần Húc Phi và Liễu Hằng, nghi vấn này rất nhanh đã có đáp án, hơn nữa đáp án lại ở ngay bản thân gã nam sủng kia.
Tần Húc Phi và Liễu Hằng ngồi ở ghế trên, nam tử nọ quỳ ở bên dưới, một
thân quần áo màu xanh, tóc đen như mực, mày kiếm mắt sáng, trẻ trung
tuất dật, dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ là đáy mắt có hơn xao động, cũng coi như là một nam tử tuấn tú hiếm thấy trên thế gian.
Bất quá Tần Húc Phi hoàn toàn không có hứng thú đối với việc thưởng thức
dung mạo của nam nhân. Hắn chỉ chú ý đến việc người này đi đứng hít thở
đều có tiết tấu, không nhanh không chậm, tinh khí tiềm tàng, vừa nhìn
liền biết là nội lực thâm hậu, thêm nữa lòng bàn tay người này nhìn kỹ
thấy có vết chai, hẳn là do thời gian dài cầm kiếm gây ra. người như thế này, cũng có thể bị người ta dâng lên cho hoàng thượng làm nam sủng?
Thế nhưng người nọ xác thực nói như vậy.
“Bẩm bệ hạ, thảo dân tuy là người trong giang hồ, nhưng ngưỡng mộ bệ hạ đã
lâu, thảo dân nghe nói Hà huyện quan ở huyện Thiểm muốn tìm một nam tử
mỹ mạo hiến cho bệ hạ, nên đã tự nguyện đề cử mình.”
Nghe lời này Liễu Hằng cũng cảm thấy rất kỳ quái: “Ngươi tự nguyện? Ngươi có biết hắn đem tặng ngươi để làm cái gì không?”
Nam tử ngẩng đầu nhìn Liễu Hằng, vẻ mặt thản nhiên: “Biết, hắn tặng ta đi
là mong được thăng quan tiến chức, che giấu tội lỗi, mà ta là tặng bệ hạ làm nam sủng.”
Che giấu tội lỗi? Tần Húc Phi và Liễu Hằng nhìn nhau, Liễu Hằng hỏi: “Ngươi nói ra cho cụ thể, hắn muốn che giấu tội lỗi gì.”
“Dạ, Hà huyện quan ở huyện Thiểm rất nổi tiếng tại địa phương, chỉ có điều
hắn nổi tiếng là tham quan, hắn ỷ vào việc Thiểm huyện là nơi hẻo lánh,
ít có người đến thị sát, nên thường xuyên cắt xén lương thực cứu tế, hơn nữa đất đai nơi đó vừa hoang vu vừa cằn cỗi, hoàng thượng đã sớm miễn
mọi loại thuế khoá lao dịch, nên hắn hàng năm ung dung trưng thu cất làm của riêng, khiến cho bách tính huyện Thiểm oán than dậy đất, mà nay
nghe nói có người đã tố cáo lên trên, hắn sợ sớm muộn gì cũng bị điều
tra, cho nên nghĩ bừa một biện pháp mong lấy lòng hoàng thượng.”
Liễu Hằng trầm ngâm một lát, có loại sự việc này mà y lại không biết, xem ra phải quay về tra xét cho rõ ràng, thế nhưng hiện tại còn có nghi vấn:
“Ý của ngươi là nói, ngươi cố ý tự tiến cử mình để nhanh chóng báo được
lên trên sớm ngày trừng phạt người nọ sao?”
Nam tử áo xanh chần
chờ một lúc mới nói: “Không dám lừa dối bệ hạ và tướng quân, tuy rằng
một phần là vì nguyên nhân đó, nhưng thảo dân tự nguyện tiến cung, thực
ra là vì… thảo dân hâm mộ bệ hạ.” Nói xong gã ngẩng đầu nhìn thẳng Tần
Húc Phi, ánh mắt chân thành, vẻ mặt bình tĩnh.
Tần Húc Phi thiếu chút nữa bị sặc, người này thật to gan, hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Nam tử thẳng người nghiêm túc nói: “Bẩm bệ hạ, thảo dân họ Lâm tên Thiếu Hàn.”
“Lâm Thiếu Hàn?” Liễu Hằng ngạc nhiên: “Ngươi và võ lâm đệ nhất thế gia Lâm gia bảo có quan hệ gì không?”
“Bẩm tướng quân, tại hạ chính là con trai thứ tư của Lâm gia.”
Điều này càng khiến Liễu Hằng thêm khó hiểu: “Nếu đã là Lâm gia thiếu công
tử, lại tự nguyện tiến cung, chỉ vì…” Y dừng lại, vì sao nói ra lại có
cảm giác kỳ quái như vậy: “Chỉ vì hâm mộ bệ hạ?”
“Phải.” Lâm
Thiếu Hàn nhìn Tần Húc Phi, không hề che giấu sự sùng bái trong mắt:
“Thảo dân nghe nói rất nhiều sự tích của bệ hạ, lòng sớm hướng về, lần
trước gặp được bệ hạ lại càng không cách nào quên, cho nên mới bất chấp
sự phản đối của người nhà tự ý tiến cung.” Gã cúi đầu, dừng một lát, lại nói: “Thảo nhân biết, tiến cung có nghĩa là gì, cũng không khẳng định
bệ hạ sẽ… Đối với thảo dân mà nói chỉ cần được ở lại trong cung, thỉnh
thoảng nhìn thấy bệ hạ cũng đủ rồi.”
“Ngươi từng gặp ta?”
Lâm Thiếu Hàn ngẩng đầu lên, gã phát hiện ánh mắt của hoàng đế là một mảnh
bình tĩnh, không thể nhìn ra điều gì, thậm chí còn mang theo lạnh lùng.
Gã không khỏi cười khổ trong lòng. Thân là công tử của võ lâm thế gia,
hơn nữa còn là võ công siêu quần phong thái xuất sắc, trong thế hệ trẻ
không có địch thụ, được ca tụng là đứng đầu võ lâm tứ đại công tử, tiền
đồ sáng sủa vô cùng, lại đâm đầu vào cung làm một con chim trong lồng,
không để ý tới sự phản đối của người nhà bằng hữu, phớt lờ ánh mắt mỉa
mai khinh thường của những người xung quanh…
Vì cái gì?
Người ta nói gặp quân một lần, lầm lỡ một đời…
“Bẩm bệ hạ, thảo dân từng một lần tại Định Tương thành nhìn thấy từ xa. Lúc
đó bệ hạ đi tuần tra quân tình của thành, dừng lại ở Vọng Nguyệt lâu
uống rượu, thảo dân đương thời cũng ở trong lâu, may mắn gặp được.”
Vong Nguyệt lâu thành Định Tương? Hình như có chuyện như vậy, lúc đó mình đi cùng với các tướng quân khác, chẳng trách bị người ta nhận ra.
Tần Húc Phi nhìn gã trong chốc lát, liền nói: “Hoàng cung không nuôi người
vô dụng, ngươi trước hết đến cấm vệ doanh báo tên, tạm thời ở lại làm
thị vệ đi.”
“Dạ.” Lâm Thiếu Hàn nhỏ giọng trả lời, không mừng
không giận, gã biết đến đây rồi sẽ không dễ dàng gì, để gã làm thị vệ
chỉ sợ là cái cớ, thực tế là muốn điều tra gã thôi. Gã chậm rãi đứng
dậy, ổn định lui ra, quỳ lâu như vậy thật ra chân đã mỏi nhừ, nhưng gã
không muốn lộ ra dù một chút tư thái yếu đuối.
Liễu Hằng nhìn gã
lui ra, bất giác cười nói: “Khả năng gã là mật thám của nước khác cài
vào có bao nhiêu phần? Hay thật sự là vì…?”
Tần Húc Phi cũng không để ý đến lời nói bỏ dở của y, chỉ nói: “Vậy phải xem ngươi đến lúc nào thì điều tra ra được.”
Liễu Hằng ho khan một tiếng: “Bất luận như thế nào, chuyện ở huyện Thiểm gã
nói cần phải được chứng thực, chỉ là việc y tự nguyện tiến cung, lý do
thật khiên cưỡng, cho dù gã thật sự là Lâm gia tứ công tử, cũng vẫn có
khả năng trở thành gian tế của nước khác. Nếu như gã thật sự có mục đích khác, ta lại nghĩ không ra là phe phái nào của Tần quốc lại đi chủ
trương như vậy, khả năng là các nước khác nhiều hơn.”
“Cho nên
mới phải giám sát chặt chẽ gã ngay dưới mí mắt. Đặt trong thị vệ, gã
thật sự muốn làm gì cũng tiện cho chúng ta điều tra.”
“Đúng rồi.” Liễu Hằng cười cười, nhớ đến một việc khác: “Phương hầu lúc nào quay
trở về? Nếu như y biết ngươi có nam sủng, sẽ phản ứng thế nào?”
Tần Húc Phi tức giận trừng y: “A Hằng, ngươi cũng học gây phiền rồi đấy,
đây sao có thể tính là nam sủng, hơn nữa Khinh Trần căn bản sẽ không
thèm để ý.” Nói đến đây hắn lại thở dài nói: “Khinh Trần hẳn là nên
nhanh quay trở về, ta viết cho y nhiều thư như vậy, y không bực mình hay sao? Không tò mò? Không muốn gặp Thừa Duệ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT