Tom bắt đầu cuộc sống năm nhất của cậu —— mỗi ngày chạy đến các phòng học, lạc đường, phấn đấu không ngừng với những thang lầu biến ảo không ngừng.
Đúng vậy, phần lớn thời gian Tom đều dùng để tìm đường khi lạc… Ngày đầu tiên cậu không tìm được phòng học, may mắn trên đường đụng được Abraxas mới có cứu trợ.
Mỗi ngày cậu đều đi ra từ phòng ngủ ở đáy hồ, cậu đều mất rất nhiều thời gian để tìm đường. Nói thật sau khi phát hiện mình có tiềm chất “ngốc lộ”, cậu đã tự tìm một ít sách lược đối phó —— ví dụ như tìm địa đồ tòa thành Hogwarts. Nhưng rất nhanh cậu phát hiện ra không có tác dụng gì, vì dù cậu đánh dấu toàn bộ địa điểm và đường lên bản đồ, cậu vẫn tiếp tục lãng phí thời gian cho việc “tìm đường”.
Nhắm mắt lại cậu có thể viết chính tả từng căn phòng của tòa thành, nhưng hết lần này đến lần khác phòng học đơn giản nhất cậu cũng không tìm thấy.
“Rốt cuộc ngươi muốn để ta đi vào bao nhiêu ngõ cụt để mò ngươi đưa ra ngoài?” Abraxas thở hổn hển bó tay.
Trong vòng một tuần từ khai giảng đến nay Tom đã khắc sâu sự tuyệt vọng của bản thân đối với năng lực dò đường của mình… Cậu phát hiện, nguyên lai có vài thứ cần có thiên phú. Đối với năng lực nhận biết phương hướng, cậu sợ rằng nó ngược đường đối với năng lực học tập…
(đúng vậy, ma vương điện hạ Tom có thuộc tính “ngốc lộ”… Nếu không sao cậu có thể phát hiện mất thất “phòng rửa mặt của nữ sinh”?)
Về phần học tập, đối với cậu mà nói không quá trắc trở.
Khóa ma chú tự học nhẹ nhàng. Khóa thảo dược cũng không có vấn đề. Khóa ma dược có Giáo sư mập mạp nọ dự định mời cậu vào “cậu lạc bộ con sên” gì đó, còn nói “ngươi sẽ là vị thành viên tuổi trẻ nhất”. Thế nhưng Tom cho rằng cái tên kia rất khó nghe, Giáo sư Horace là viện trưởng Slytherin, nhưng thưởng thức sợ rằng còn tệ hơn công viên trò chơi Griffindor.
Vấn đề duy nhất là… Khóa PCNTHA.
Khóa PCNTHA của Giáo sư Snape.
Lần đầu tiên học xong khóa PCNTHA, cả khuôn mặt Tom Riddle đều xụ xuống.
“Ta đã gửi thư xin lỗi rồi, vì sao Severus còn không tha thứ cho ta a…” Ngồi trong phòng ngủ cậu lầm bầm.
“Eh eh?” Abraxas sợ run một chút, “ngươi nhận thức Giáo sư mới của chúng ta?”
“Đúng vậy, hình như hắn giận ta…” Tom buồn rầu rĩ đáp.
Rõ ràng cậu đã xin lỗi vì chuyện “vào Nhà Slytherin”, vì sao Severus không vui? Tuy rằng trên khóa Severus không nói gì, nhưng cậu có thể nhìn ra được.
Có điều chuyện cậu nhận mình quen biết Giáo sư Snape, đã khiến Abraxas tò mò.
Giáo sư Severus Snape vừa nhậm chức một tuần đã cấp tốc nhận danh xưng “Một trong 3 Giáo sư khiến học sinh sợ hãi”, là nhân vật khiến rất nhiều học sinh lén bàn luận. Không ít Ravenclaw thảo luận về khí chất âm trầm đến từ huyết thống Quỷ hút máu vẫn là Âm Thi… Mà Griffindor đều vì Giáo sư mới đáng sợ này phải kêu rên không ngừng.
Tuy Abraxas không phải Griffindor, nhưng cũng hiểu vị Giáo sư mới kia quả thực có chút âm trầm. Hắn nhỏ giọng nói với Tom: “Ngươi nói Giáo sư Snape có bộ dạng hiện giờ vì tức giận? Lẽ nào bình thường hắn là một người bình thường có thể cười?”
“Không, sao có khả năng đó?” Tom tưởng tượng hình ảnh Severus thoải mái cười to, quả không thể nghĩ nổi. “Bình thường khi hắn không tức giận, hắn sẽ phụng phịu.”
“Như vậy… Bình thường hẳn hắn sẽ không đâu lại châm chọc khiêu khích ha?”
“Cũng có a, đấy là phương thức nói chuyện của hắn.” Rất đáng yêu, quen quen là tốt rồi.
Abraxas nói không ra lời, cuối cùng hắn khó tin nói với Tom: “Ngươi nói Snape giáo sư là người giám hộ của ngươi, bình thường hắn vẫn mang vẻ mặt kiểu cả thế giới nợ hắn trăm vạn gallon? Vậy ngươi làm sao nhận ra hắn tức giận hay không?” Chẳng phải dù giận hay không, mặt hắn vẫn cùng một vẻ à?
Tom gãi gãi đầu: “Ta cũng không rõ lắm, dù sao ta vẫn biết.”
Ở bên nhau cùng sống rất nhiều năm, thời gian chậm rãi tạo thói quen gần như bản năng.
Vào ban đêm, khi rắn nhỏ Meilin giãy dụa đi tìm Tom “lại chơi cờ phù thủy”, Tom không chút lưu tình đánh nó lưu loát như nước chảy hoa rơi.
“Kia… ta đi được chưa?”
“Không được.”
“Ta có thể yêu cầu ngươi nhường ta một quân kỵ sĩ?”
“Không được.”
“Ô ô… Tom, hôm nay ngươi thế nào thật quạu?” Rắn nhỏ mang vẻ mặt đáng thương, “Rốt cuộc ngươi bị kích thích gì thế?”
Tom Riddle tâm tình không tốt có nguyên nhân rất đơn giản. Số lần cậu đi nhầm đường quá nhiều, Severus thu được thư xin lỗi không hồi âm… Hai nguyên nhân ấy hợp lại khiến cậu phiền lòng mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, đương nhiên cậu lười chơi cờ phù thủy giúp rắn nhỏ.
Tom cùng rắn nhỏ Meilin đã cùng nhau chơi cờ rất nhiều năm.
Có điều nói cùng nhau chơi cờ, thay vào đó nói Tom bị làm phiền hết cách phải dung túng.
Meilin là một tay chơi cờ dở tệ.
Hơn nữa “nó” còn là một tay chơi cờ dở tệ lại có tình yêu thương nhiệt tình cố chấp đối với cờ phù thủy.
Trước khi xuyên việt, cậu đã mong Severus chơi cờ cùng cậu —— kết quả tự nhiên tạo thành cái kết tiến thùng rác. (?)
Sau đó, Meilin học ngoan đi tìm Tom.
Khi đó Tom mới rời khỏi viện trẻ mồ côi, chưa đủ 8 tuổi, tự nhiên không biết trò giải trí cờ phù thủy này. Vì vậy Meilin thành thật cẩn thận dạy Tom quy tắc chơi cờ một lần —— lần đầu tiên chơi Tom hiểu rõ quy tắc, lần thứ hai đã giết chết rắn nhỏ trên bàn cờ nhanh nhẹn lưu loát.
Tom đã từng an ủi “nó”, rằng Nagini chỉ là con rắn không có mấy tài nghệ cũng có thể gả ra ngoài. Nhưng không biết vì sao, rắn nhỏ nghe xong câu đó bao giờ cũng dùng tư thế đau khổ bắt đầu lăn lăn giãy dụa….
Sau đó lại tiếp tục tập quán một người một xà tiếp tục chơi cờ.
Khi Tom có tâm tình vui vẻ, sẽ nhường rắn nhỏ hai quân giúp “nó” có chút mặt mũi… Khi Tom không vui, giống như hôm nay sẽ trực tiếp giết quân lên xuống trái phải người ngã ngựa đổ.
“Tom?” Rắn nhỏ xì xì vài tiếng gọi Tom về thực tại.
Tom quay đầu lại, khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy? Buổi tối hôm nay dừng ở đây, đừng nghĩ để ta tiếp tục chơi với ngươi.”
“Ta không nói chuyện này.” Rắn nhỏ Meilin nói với giọng hồi hộp, “Dường như ta vừa nghe có người nói ——”
“Nó” chưa nói xong, Tom lập tức nhấc đuôi nhét “nó” vào túi. Khi cậu nói chuyện với rắn nhỏ Meilin đều nói ở chỗ không người, vì Severus từng nói không được bại lộ năng lực “xà ngữ”.
Kết quả hiện tại… bị người nhìn thấy? Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT