Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, khi ở bên hắn nàng không thấy khó chịu. Hắn rất quy củ, nếu trong thời gian ở bên nhau mà có hành động thân mật nào, chỉ cần nàng không đồng ý, hắn sẽ dừng lại ngay. Hơn nữa, khi đối mặt với nàng, bộ dạng hắn rất tự nhiên, sẽ không bày cái bộ mặt “quân bài” ra với nàng. Những lúc trò chuyện, hắn cũng rất hay nói, hắn kể cho nàng nghe những chuyện xảy ra ở biên cương khi hắn đi dẹp loạn, kể về phong tục tập quán nơi ấy, thường khiến nàng nghe rất nhập tâm.

Tối hôm nay, họ lại nằm trên giường trò chuyện.

Hắn nói: “Vùng biên cương phía Tây có một sa mạc vô cùng lớn, hạt cát nhỏ mịn trắng như tuyết, mỗi buổi hoàng hôn, cảnh sắc đẹp vô cùng, nhưng khi đi lạc vào trong sa mạc này thì cảnh tượng hùng vĩ tuyệt đẹp đó lập tức sẽ biến thành nỗi tuyệt vọng vô bờ bến, rất đáng sợ. Có lần, ta từng dẫn một đội quân cả người lẫn ngựa muốn đi xuyên qua sa mạc tấn công vào hậu doanh của kẻ địch. Khi đó đã có người cảnh cáo ta, nhưng tuổi trẻ hiếu thắng, lại muốn sốt sắng lập công, không buồn bận tâm tới lời của người ấy.” Nói đến đây hắn dừng lại, giống như không muốn nói thêm nữa.

Nhưng Tưởng Nhược Nam đang nghe rất thích thú, bỗng dưng thấy hụt hẫng, “Sau đó thì sao, sau đó thế nào?”

Ánh mắt Cận Thiệu Khang trở nên âm trầm hơn: “Sau đó, bọn ta đã lạc đường trong sa mạc, lương thực và nước mang theo đều đã cạn, sau đó bọn ta giết ngựa, giết lạc đà, còn bị bầy sói hung ác trên sa mạc tấn công bao vây, ba trăm người chỉ còn lại mấy chục người. Bọn ta cứ luẩn quẩn trong sa mạc như thế, đến cuối cùng chỉ còn lại ta và một tùy tùng thoát khỏi sa mạc, đến được phía sau quân doanh của quân địch tiến hành tập kích. Khi ấy, sự hối hận và phẫn nộ gần như khiến ta ngạt thở tới mức muốn tự sát. Nếu không phải do thân mang quá nhiều trách nhiệm, có lẽ sau khi tấn công quân doanh của kẻ địch xong, ta đã lấy cái chết để tạ tội.”

Tưởng Nhược Nam nhớ lại những lời mà Hoàng hậu từng nói, nàng bèn hỏi: “Mọi người kể chàng từng đơn thương độc mã xông vào hậu doanh phía quân địch đốt hết lương thảo của chúng, có phải lần đó không?”

Cận Thiệu Khang cười khổ, tâm trạng có phần sa sút: “Đúng vậy, mọi người đều phong ta là anh hùng vô địch, nhưng lại không biết rằng ta không thể không đơn thương độc mã, bởi vì những người khác đều vì sự ngông cuồng hiếu thắng của ta mà bỏ mạng nơi sa mạc hoang vu rồi…” Nói tới câu cuối cùng, giọng hắn càng lúc càng nhỏ, giống như không sao kìm nén được nỗi đau.

Tưởng Nhược Nam thấy vậy, nhất thời nắm lấy tay hắn nói: “Họ đều là chiến sĩ, ngay khi quyết định ra chiến trường họ cũng đã biết mình tất phải chết. Mặc dù quyết định của chàng có chút khinh suất, nhưng sau đó, một mình chàng liều mạng hoàn thành nhiệm vụ của mọi người, khiến sự hy sinh của họ không uổng phí, sinh mệnh của họ không mất đi một cách vô ích. Thiếp nghĩ họ sẽ không trách chàng đâu!”

Cận Thiệu Khang trầm mặc một lúc, sau đó ngước mắt lên nhìn nàng, đôi đồng tử màu nâu sáng như ngọc, lúm đồng tiền bên má trái lại lấp ló, “Nhược Lan, thực ra nàng cũng thích ta.”

Tưởng Nhược Nam buông tay hắn ra, trừng mắt lườm hắn một cái: “Chàng nằm mơ à!”

Hắn dịch người áp sát vào nàng, không chịu buông tha: “Vậy tại sao nàng lại quan tâm tới ta như thế?” Nói rồi cánh tay vòng ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng, áp sát ngực hắn.

Khuôn mặt anh tuấn của hắn ở ngay trước mắt, chiếc mũi cao tì vào mũi nàng, đôi mắt hắn phản chiếu bóng hình nàng, khiến trái tim nàng loạn nhịp.

“Ai quan tâm chàng, chẳng qua thiếp chỉ tùy tiện nói mấy câu mà thôi.” Nàng vùng vẫy, “Mau buông thiếp ra!”

“Không buông, hôm nay nàng có nói gì ta cũng không buông!” Hắn nhìn nàng mỉm cười, nụ cười sáng rực khiến nàng hoa mắt.

“Hầu gia, gần đây da mặt chàng càng ngày càng dày rồi đấy!” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi.

Cận Thiệu Khang tiếp tục cười rất vô sỉ: “Thỉnh thoảng ta thấy da mặt dày một chút cũng không tồi!”

“Thật phải để mọi người nhìn bộ dạng lúc này của chàng, An Viễn Hầu thì ra là một kẻ vô lại!”

“Ngoài nàng ra, không ai có thể nhìn thấy bộ dạng như thế của ta!”

Tưởng Nhược Nam tức giận, đột nhiên nảy ra sáng kiến, nàng nhìn hắn cười xấu xa: “Hầu gia, chàng có buông ra không?”

Cận Thiệu Khang siết chặt nàng hơn, kiên định đáp: “Không buông!”

Tưởng Nhược Nam nhướng một bên mày lên, đột nhiên giơ hai tay ra sờ vào sườn hắn mà hành động, ra sức cù cho hắn buồn.

Cận Thiệu Khang cứng người lại, ngay lập tức, chàng uốn éo như chiếc dây thừng, rồi ngửa cổ cười phá lên thành tiếng.

Trăng sáng như gương, ánh sao lấp lánh.

Liên Kiều và Hoa Anh đang ngồi trực ngoài viện tử, để tránh ngủ gật, Liên Kiều bèn kể chuyện ma cho Hoa Anh nghe.

Đang nói tới chỗ bí hiểm, Liên Kiều bỗng mở to mắt, từng từ từng từ một, nói rất chậm, không khí vô cùng căng thẳng.

“… Ánh nến vụt tắt, trong vòng vang lên một tiếng cười man dại…”

Giống như phụ họa cho câu kể vừa rồi, trong căn phòng sau lưng họ đột nhiên vang lên tiếng cười kinh thiên động địa.

Hai người họ sợ tới mềm nhũn cả chân, sắc mặt trắng bệch.

“Mẹ ơi, ma đến rồi hay sao?”

Một lúc sau, họ mới nhận ra tiếng cười ấy là của Hầu gia, vô cùng kinh ngạc, họ bất giác im lặng lắng nghe.

Tiếng cười đó cứ vang lên hết lần này tới lần khác, từng tràng một, không ngừng nghỉ, giống như vô cùng vui sướng nhưng cũng giống như đang hết sức đau khổ, lúc thì cố gắng kìm nén, lúc lại đột nhiên vỡ òa, lúc thâm trầm như biển, lúc lại cao vút như núi, kèm theo đó còn là những tiếng thì thầm lẩm nhẩm đứt quãng, uyển chuyển ám muội vô cùng, khiến người ta nghe mà trái tim muốn mềm ra.

Bọn họ lắng nghe một lúc, rồi như hiểu chuyện gì đang xảy ra, đỏ mặt bịt miệng nhìn nhau cười, lẳng lặng tránh xa một chút.

Trong phòng, Cận Thiệu Khang cười tới không thể thở được nữa, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng bừng. Vì không ngừng giãy dụa nên tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch. Nhưng cho dù như thế, đôi tay hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, không hề nơi lỏng.

“… Ha ha… Nhược Lan… Dừng tay… Khó chịu quá…” Hắn vừa cười vừa nói, giọng khản đặc, kìm nén, nhưng khi nghe lại chạm tới tận trái tim người ta.

“Vậy chàng còn chưa chịu buông tay!”

“Không buông… không buông… Nói gì cũng không buông…”

Tưởng Nhược Nam lại ra sức cù hắn, Cận Thiệu Khang không chịu được nữa, cười tới nghẹn thở, cuối cùng hắn nới lòng tay mình, lăn lộn trên giường, cuộn tròn người lại, cơ thể không ngừng run lên, trên mặt trên ngực đều ướt mồ hôi. Làn da hắn hồng hào thật vô cùng quyến rũ, đôi mắt nhắm hờ, lúm đồng tiền bên má trái như một đóa hoa, nở rộ không chút e dè.

Nhìn mãi nhìn mãi, Tưởng Nhược Nam vô thức dừng tay lại, trong đầu bỗng xuất hiện một từ - sexy, nàng chưa bao giờ nghĩ từ này áp dụng cho đàn ông, nhưng vào giây phút này, lại khiến người ta cảm thấy, dùng với hắn vô cùng thích hợp.

Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt!

Tưởn Nhược Nam nhìn đắm đuối không rời được mắt, trái tim bỗng loạn nhịp không còn theo quy luật thông thường.

Phía Cận Thiệu Khang, sau khi thấy Tưởng Nhược Nam dừng tay, hắn cũng dần lấy lại bình tĩnh, nhưng vì phá lên cười một thời gian dài như thế, cơ thể hắn không chịu sự khống chế vẫn cứ run lên, ngực phập phồng, khe khẽ điều hòa hơi thở.

Một lát sau, hắn mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, hắn nhướn người lên, dùng tay vuốt mái tóc đang xòa trước mặt ra phía sau, để lộ vầng trán cao và rộng, ngũ quan vô cùng anh tuấn và cương nghị. Cổ áo do quá trình lăn lộn đã lệch hẳn sang một bên để lộ phần ngực trần, cơ thịt rắn chắc trơn bóng lồ lộ trước mắt nàng, đặc biệt là hai chấm đỏ thấp thoáng thoắt ẩn thoắt hiện trong vuông áo rộng, rõ ràng là khiến mắt nàng nhức nhối.

Dịu dàng nhưng cũng cương nghị, kiên cường nhưng cũng ma mị, hai thái cực đối lập hoàn toàn đó lại dung hòa trên cơ thể hắn, tạo thành vẻ đẹp khiến người ta hồn xiêu phách lạc, một ma lực hấp dẫn chết người!

Tưởng Nhược Nam nằm bò trên giường nhìn hắn, nhất thời đầu óc nàng trống rỗng.

Cận Thiệu Khang sau khi bình tĩnh lại cũng đã nhận ra sự bất thường của nàng. Hắn nằm nghiêng, tay chống đầu, hai mắt nhanh chóng khóa chặt nàng, sau đó giơ tay ra vuốt má nàng, đôi môi hắn cong lên thành một đường cong hoàn mỹ.

Giọng hắn khàn đặc: “Đây là si tình phải không?”

Đôi mày hắn nhướn cao đầy vẻ đắc ý, cũng đầy vẻ xuân tình.

Tưởng Nhược Nam tim đập thình thịch, bất giác nàng lắp ba lắp bắp: “Ai… ai… si tình chứ!”

Cận Thiệu Khang tiếp tục cười, lặng lẽ áp sát mặt gần nàng, lúm đồng tiền trên má lại hiện ra.

“Ta cười thế này, nàng sẽ mê mẩn phải không?”

Tưởng Nhược Nam nghe “bùng” một tiếng, mặt nàng nóng bừng, tức giận hét: “Thiếp đâu có mê mẩn! Thiếp chẳng thèm mê mẩn si tình gì hết! Chỉ là thiếp…”

Lời còn chưa nói xong, trước mắt đã tối sầm, đôi môi đã bị hắn ngậm chặt.

Toàn thân Tưởng Nhược Nam khẽ run lên, nàng ngay lập tức mở to mắt.

Sau khi cắn mút nhẹ nhàng, hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt cứ quấn chặt lấy nàng, khẽ nói: “Không sao, nàng cứ việc si tình, ta thích nàng như thế!”

Hắn khẽ cười rồi lại sấn tới, ngậm chặt môi nàng, lần này, động tác không còn nhẹ nhàng, không còn đơn giản như lần trước.

Hai tay hắn ôm chặt lấy người nàng, dùng sức kéo, nàng đã lọt thỏm vào trong lòng hắn. Nàng đá hắn, hắn dùng chân kẹp chặt chân nàng; nàng muốn cù hắn buồn, nhưng tay nàng đã hoàn toàn bị tay hắn khống chế. Lúc này, mỗi một thớ thịt trên người hắn dường như đều toát ra một sức mạnh, kìm chặt lấy nàng, khiến nàng không thể cử động được.

Đến cuối cùng, nàng hoàn toàn chẳng còn chút sức nào nữa, người nàng mềm nhũn dựa vào lòng hắn, gần như mê loạn trong nụ hôn cuồng nhiệt kia, đầu óc nàng mơ hồ, quanh quẩn chỉ một suy nghĩ.

Sao có người miệng lại có lực hút như vậy…

Từng chút từng chút cuốn lấy nàng.

Cũng không biết bao lâu, trời đất đảo lộn, hắn buông môi nàng ra, đôi môi nóng rực trượt dần xuống, đến ngực nàng, hắn bắt đầu dùng môi nghịch đầu nhũ hoa nơi mẫn cảm nhất của nàng.

Tưởng Nhược Nam toàn thân run lên, ngay lập tức mở bừng mắt.

“Đừng…” Tiếng nói mềm mại và yếu ớt bật khỏi môi.

Cận Thiệu Khang lập tức dừng lại, bật dậy khỏi người nàng, cúi đầu, cố gắng kìm nén hơi thở dồn dập lại, mái tóc dài thõng xuống, trải lên khuôn ngực trần của nàng, đuôi tóc thỉnh thoảng lại quét lên làn da nàng theo mỗi nhịp thở của hắn, cảm giác tê tê buồn buồn khiến các ngón chân nàng đều quặp chặt lại.

Sau khi hắn hít một hơi sâu, bèn ngã sang bên cạnh, nằm sát nàng.

Nàng chỉnh đốn lại y phục gọn gàng, sau đó nằm im trên giường nhìn lên đỉnh màn thêu những con chữ màu trắng, đầu óc trống rỗng. Cảm nhận được hơi thở của Cận Thiệu Khang đang nằm cạnh mình đã dần dần bình tĩnh trở lại. Một lúc sau, hắn quay người, giữ chặt lấy eo nàng.

Nàng run lên, định giằng ra, nhưng bên tai đã vang lên tiếng hắn: “Đừng cử động, ta sẽ không làm gì cả, chỉ muốn ôm nàng, cứ thế này mà ôm nàng, một lát thôi, chỉ một lát thôi…” Giọng nói khàn đặc ấy nghe như cầu khẩn.

Tưởng Nhược Nam không giằng ra nữa, lẩm bẩm đáp: “Chỉ một lúc thôi đấy.”

“Ừm.” Giọng hắn trở nên vui vẻ, sau đó cứ nhích dần lại gần nàng, vùi đầu vào gáy nàng, ra sức hít hà hương thơm trên người nàng.

Nhưng, Tưởng Nhược Nam không ngờ là, chỉ một lát ấy kéo dài tới tận sáng hôm sau…

Ngày hôm sau, khi đám a hoàn vào hầu Cận Thiệu Khang mặc y phục, bọn chúng kinh ngạc khi phát hiện ra trên môi Hầu gia lúc nào cũng thấp thoáng ý cười, mặc dù ý cười đó rất khó phát hiện, nhưng so với khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta luôn run rẩy sợ hãi trước kia, thì ý cười đó chả khác gì cơn gió xuân.

Bọn a hoàn kẻ nào kẻ nấy đỏ ửng mặt, cúi thấp đầu ngượng ngùng.

Tưởng Nhược Nam nhìn sang bên cạnh, thật là, mới sáng sớm ra đã ở đây “ăn vạ” người ta rồi.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề và dùng xong bữa sáng, Cận Thiệu Khang lên triều, trước khi đi, còn quay đầu lại nhìn Tưởng Nhược Nam cười cười, nháy mắt nhướn mày một lúc rồi mới chịu đi.

Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng hắn mà ngẩn ngơ hồi lâu.

Đồ tồi này đang dùng mỹ nam kế phải không?

Thật quá bỉ ổi, quá vô sỉ!

Cận Thiệu Khang đi rồi, Tưởng Nhược Nam vẫn còn lần chần nằm thêm chút nữa, sau đó mới dậy đi tới thỉnh an Thái phu nhân. Nhìn Thái phu nhân cố ý lạnh nhạt với mình, cư xử dịu dàng ôn hòa với Vu Thu Nguyệt, lại thấy thái độ chẳng lạnh chẳng nóng của Cận Yên Nhiên và Vương thị, Tưởng Nhược Nam cảm thấy chán chường.

Có điều, mọi người chỉ lạnh nhạt với nàng chứ không quấy rối nàng.

Đang định cáo từ rời đi thì một thái giám được Trương ma ma dẫn đường bước ra.

Trương ma ma nói: “Thái phu nhân, trong cung cho người tới.”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về Tưởng Nhược Nam, tưởng rằng Thái hậu lại cho người đến, nhưng Tưởng Nhược Nam lại chẳng quen vị công công này, nhìn ông ta rất lạ.

Đang trong lúc nghi hoặc, vị công công đó phẩy phất trần, ngẩng đầu ưỡn ngực, hắng giọng nói: “Nô tài là phụng mệnh Hoàng thượng tới đây truyền khẩu dụ!”

Thái phu nhân vừa nghe là khẩu dụ của Hoàng thượng, vội vàng dẫn đầu đám người trong phòng quỳ xuống tiếp chỉ.

Vị công công đó cao giọng nói: “Hoàng thượng có chỉ, nghe nói Cận môn thị Nhược Lan y thuật bất phàm, đặc truyền Tưởng thị Nhược Lan lập tức vào cung thăm bệnh cho Từ quý phi, khâm thử!”

Từ quý phi? Chẳng phải là tỷ tỷ của Từ Uyển Thanh ư? Trong lòng Tưởng Nhược Nam bỗng có dự cảm xấu.

Thái phu nhân quỳ bên cạnh nhìn nàng một cái, sau đó bà cùng mọi người dập đầu: “Tạ chủ long ân.”

Công công cười nói: “Hầu phu nhân, hãy chuẩn bị đi theo nô tài vào cung.”

Thái phu nhân đứng dậy, gọi Trương ma ma đưa tiền “bồi dưỡng” cho công công, rồi cười nói với ông ta: “Xin công công chờ cho một lát, để ta có vài lời dặn dò con dâu.”

Vị công công đó ước lượng số bạc trong tay mình, gật gật đầu, Thái phu nhân lại bảo Trương ma ma đưa công công ra ngoài nghỉ ngơi.

Công công đi rồi, cuối cùng Thái phu nhân cũng chịu nhìn thẳng vào Tưởng Nhược Nam, nghiêm túc hỏi: “Từ quý phi giờ đang mang long thai, không phải bình thường, con có chắc chắn không?”

Tưởng Nhược Nam cúi đầu đáp: “Con chưa thăm bệnh cho quý phi nên cũng không thể nói gì được.”

Thái phu nhân lạnh lùng đáp: “Không cầu lập công, chỉ cầu bình an, phàm gặp chuyện gì cũng không nên miễn cưỡng. Giờ sự vinh nhục của con không chỉ là vấn đề của cá nhân con nữa, mà còn liên quan tới hơn trăm người nhà họ Cận chúng ta, ta không mong con lập công gì cho Cận gia, nhưng tuyệt đối không được làm chuyện gì để liên lụy tới Cận gia chúng ta!” Mặc dù thời gian gần đây, Cận Thiệu Khang luôn nghỉ tại Thu Đường viện, nhưng một khi Tưởng Nhược Nam vẫn chưa mang thai, Thái phu nhân sẽ không tin tưởng nàng.

Tưởng Nhược Nam gật đầu: “Con biết rồi, xin mẫu thân yên tâm.”

Thái phu nhân ừm một tiếng, “Vậy con quay về chuẩn bị đi.”

Tưởng Nhược Nam vừa ra khỏi Tùng Hương viện chưa được bao lâu, bèn nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, nàng quay đầu lại, thì ra là Cận Yên Nhiên.

Chỉ thấy Cận Yên Nhiên bước lại phía nàng, thần sắc phức tạp, bề ngoài thì làm như lạnh lùng nhưng ánh mắt thì lộ vẻ quan tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play