Lời vừa dứt, Thái phu nhân trong lòng nổi giận. Thái hậu muốn đen trắng đảo lộn hay sao? Nhưng dù Thái hậu có muốn tráo đổi thì bà có thể làm được gì?
Thái phu nhân cúi đầu nén giận, hai tay nắm chặt lại thành đấm. Bà quay đầu sang nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt như bắn ra lửa. Có Thái hậu bảo vệ như thế, cô ta còn không mau nhân cơ hội này mà đổ tội lên Hầu gia ư? Lẽ nào sau này toàn bộ Hầu phủ từ trên xuống dưới còn phải nhìn sắc mặt cô ta mà sống hay sao? Lẽ nào cô ta muốn chuyên sủng thì cô ta sẽ được như ý nguyện?
Tâm trạng của Cận Thiệu Khang vô cùng phức tạp, ý của Thái hậu đã rất rõ ràng, người không chấp nhận đứa con trong bụng Vu Thu Nguyệt. Nếu hắn thừa nhận tất cả thì sẽ giúp Nhược Lan gánh được một phần tội lỗi, nhưng đứa con đó e rằng sẽ không thể giữ được…
Nó, dù sao cũng là cốt nhục của hắn…
Tất cả mọi người đều im lặng, đại điện bị bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề.
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn Thái hậu, Thái hậu cũng nhìn nàng đăm đăm, trong ánh mắt rõ ràng là đang ra ám hiệu.
“Nhược Lan, hãy nói cho ai gia biết, là An Viễn Hầu không chịu động phòng cùng ngươi, đúng không?” Chỉ cần đổ hết tội lỗi lên đầu An Viễn Hầu thì Thái hậu có thể ngang nhiên tước đoạt quyền sống của đứa con trong bụng Vu Thu Nguyệt.
Câu nói này chẳng phải là một ám hiệu rất trần trụi rõ ràng hay sao?
Nhưng ai dám nói Thái hậu sai chứ?
“Thái hậu.” Tưởng Nhược Nam dập đầu trước bà, “Không liên quan tới An Viễn Hầu, là Nhược Lan không chịu động phòng cùng chàng.”
Mặc dù nàng rất ghét Vu Thu Nguyệt, nhưng nàng không có lý do gì để giết đứa con của cô ta. Bản thân nàng không chịu động phòng với Cận Thiệu Khang, lẽ nào cũng định loại bỏ cả con của chàng? Như thế thì ngang ngược quá!
Thái phu nhân nhìn nàng với ánh mắt ngỡ ngàng, còn Cận Thiệu Khang ngoài mặt không có biểu hiện gì đặc biệt, dường như hắn đã biết nàng sẽ nói như thế.
Thái hậu không ngờ Tưởng Nhược Nam trả lời thế này, bà chau mày, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Tưởng Nhược Nam, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Nhược Lan, ngươi đừng sợ, cứ nói thật với ai gia, tất cả đã có ai gia đứng ra thay ngươi làm chủ!”
Tưởng Nhược Nam lại dập đầu trước Thái hậu thêm lần nữa: “Thái hậu, Nhược Lan nói thật, là Nhược Lan không muốn động phòng với Hầu gia.”
Thái phu nhân quay đi, vẻ mặt đã dịu xuống vài phần.
Lúc này, Cận Thiệu Khang quỳ bên cạnh bỗng lên tiếng: “Thái hậu, chuyện này đều do vi thần mà ra, là trước đó vi thần đã làm tổn thương Nhược Lan, Nhược Lan mới như thế, mong Thái hậu đừng trách phạt Nhược Lan, tất cả mọi tội lỗi, vi thần xin gánh chịu.”
“Khang nhi, không được nói bừa!” Thái phu nhân vội ngăn cản.
Tưởng Nhược Nam cũng kéo kéo tay áo hắn, Cận Thiệu Khang quay sang nhìn nàng, cười dịu dàng an ủi, giống như đang nói, yên tâm đã có ta ở đây.
Thái hậu mím môi im lặng, ánh mắt lạnh lùng quét qua người bọn họ. Một lúc sau, bà ngẩng đầu lên, đập vào tai ghế, trầm giọng quát: “Hoàng thị, An Viễn Hầu, các ngươi tạm thời lui ra ngoài. Nhược Lan, ngươi ở lại, ai gia có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Hai người y lời lui ra. Tưởng Nhược Nam vẫn quỳ dưới đất.
Thái hậu bước khỏi ghế phượng, từ từ đi tới bên Tưởng Nhược Nam.
“Xem ra ai gia đã làm tiểu nhân uổng công rồi. Lẽ nào con không hiểu tâm ý của ta? Vừa rồi con chỉ cần phụ họa một câu, ta sẽ giúp con trừ bỏ đứa bé ấy!”
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn Thái hậu, dịu dàng đáp: “Thái hậu, Nhược Lan hiểu tấm lòng người muốn bảo vệ Nhược Lan, Nhược Lan biết Thái hậu làm vậy hoàn toàn là vì mình.”
“Nếu đã biết, tại sao con không làm theo lời ta?”
Tưởng Nhược Nam dập đầu: “Thái hậu, nếu người thật sự muốn tốt cho Nhược Lan, xin người hãy hứa với con một chuyện.”
Thái hậu khẽ thở dài: “Thời cơ tốt đã qua đi, giờ ai gia còn có thể làm gì cho con nữa?”
Tưởng Nhược Nam nhìn Thái hậu, nói rõ ràng từng chữ từng chữ: “Thái hậu, xin hãy giúp con hủy bỏ hôn ước giữa con và An Viễn Hầu. Con biết chúng con là do thánh chỉ ban hôn, muốn hủy hôn rất khó, nhưng, nhất định là có cách, đúng không ạ?” Sự đến nước này chính là cơ hội tốt để ly hôn.
“Con nói gì? Hủy hôn?” Thái hậu mở to mắt nhìn nàng, “Trước kia chẳng phải con một lòng một dạ muốn được gả cho hắn, giờ thánh chỉ đã ban, hôn sự đã xong, con lại muốn hủy hôn? Nhược Lan, đây không phải trò chơi, con không được gây chuyện!”
Tưởng Nhược Nam nắm chặt gấu váy của Thái hậu, vội vàng nói: “Thái hậu, con không gây chuyện. Trước kia Nhược Lan không suy nghĩ thấu đáo, do bốc đồng nhất thời nên mới cầu xin Hoàng thượng ban chỉ, nhưng sau khi gả về Hầu phủ đã biết rằng chuyện này khác xa với những gì mình tưởng tượng. Thái hậu, Nhược Lan muốn được giống như mẫu thân, tìm một người chồng toàn tâm toàn ý với mình, An Viễn Hầu giờ có vợ có con, Nhược Lan không muốn ở bên hắn nữa.”
“Nhược Lan…” Thái hậu đột nhiên cúi xuống dỡ nàng dậy, giọng bà bỗng trở nên dịu dàng, “Trên thế giới này… trên thế giới này đâu được mấy nam tử giống cha con.” Thái hậu quay mặt đi, khóe mắt ươn ướt.
“Thái hậu…” Tưởng Nhược Nam lấy lạ, sao mỗi lần nhắc đến cha nàng tâm trạng của Thái hậu lại kích động như vậy?
Phải một lúc lâu sau bà mới định thần được, quay đầu lại, kéo tay Tưởng Nhược Nam nói: “Nhược Lan, trước kia thánh chỉ là do con cầu xin Hoàng thượng trước mặt mọi người, giờ con lại muốn hủy bỏ. Con tưởng thánh chỉ ban ra chỉ là để vui thôi hay sao, nếu Hoàng thượng nhận lời, e rằng văn võ bá quan không chịu ngồi yên. Thánh chỉ đâu phải thứ con muốn xin là xin, muốn hủy là hủy. Hơn nữa, lý do của con không hợp tình hợp lý, đến khi ấy các văn võ bá quan sẽ xin Hoàng thượng trị tội con bất kính. Nhược Lan, chuyện này mà đồn ra ngoài, kết quả thế nào ta cũng khó lòng không chế!”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Tưởng Nhược Nam ngẩn người. Mặc dù nàng muốn hủy hôn, muốn tự do, nhưng không có ý định mang tính mạng mình ra để đổi.
“Đây là thánh chỉ, con tưởng nó chỉ là tờ giấy bình thường thích hủy là hủy? Chuyện này nói với ta thôi, không được nhắc tới trước mặt người khác!” Sắc mặt và giọng điệu của Thái hậu đều rất nghiêm túc.
“Lẽ nào cả đời này con đều phải ở lại Hầu phủ?” Tưởng Nhược Nam cúi đầu lẩm bẩm.
“Ta thấy An Viễn Hầu đối vói con cũng không phải hoàn toàn vô tình vô nghĩa, nếu không đã không đỡ lời cho con. Còn về thiếp thất kia…”
Thái hậu vỗ vỗ vai nàng: “Dù là gả vào đâu cũng không tránh khỏi cảnh tam thê tứ thiếp, dù con hủy hôn rồi gả vào chỗ khác, lẽ nào con không phải đối mặt với vấn đề ấy nữa? Không chừng còn nghiêm trọng hơn.”
Tưởng Nhược Nam ảo não, đã không còn sức mà trả lời Thái hậu nữa.
Thái hậu nói tiếp: “Ta thấy An Viễn Hầu chỗ nào cũng tốt, chỉ có đứa con sắp ra đời kia là phiền phức. Nhưng không sao, lần này không được, lần sau chúng ta sẽ lại nghĩ cách.”
Tưởng Nhược Nam lắc đầu: “Không cần đâu, Thái hậu không phải lo đứa bé đó. Cho dù đứa trẻ đó không còn, ai dám đảm bảo sẽ không còn đứa tiếp theo? Đối với con mà nói, có trưởng tử hay không cũng chả khác nhau là mấy. Trẻ con vô tội, cứ để mặc nó đi ạ.”
Thái hậu nhìn nhìn nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, “Con gái, sao con lại giống hệt cha con thế, đều bướng bỉnh như vậy, đều dễ dàng mềm lòng như vậy, con bảo ta phải làm thế nào đây?” Bà ôm Tưởng Nhược Nam, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, tâm trạng cũng trôi tới nơi xa xôi.
…
“Sai Di, dù kết quả thế nào, tình cảm ta dành cho nàng vĩnh viễn không thay đổi.”
“Sai Di, tại sao nàng lại làm vậy, nàng biết rõ trong lòng ta chỉ có nàng, nàng làm như vậy là đã hại Liễu Nhi.”
“Sai Di, nàng đừng khuyên ta nữa, nàng muốn Liễu Nhi thay nàng ở bên cạnh ta, giờ Liễu Nhi đã chết, trái tim của ta cũng chết rồi. Ta chỉ muốn sống yên ổn nuôi Nhược Lan lớn, thỉnh thoảng nhìn con bé, ta lại nghĩ, suýt chút nữa thì nó đã là con của chúng ta rồi…”
“Sai Di, cuộc đời này chỉ cần có những hồi ức về nàng là ta đã thỏa mãn, sau khi ta chết, hãy giúp ta chăm sóc cho Nhược Lan…”
Bá Viễn, Bá Viễn, chàng nhìn xem, Nhược Lan cũng si tình y như chàng vậy, ta có lỗi với chàng, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ được Nhược Lan…
Bá Viễn…
Thái hậu trong lòng đau khổ, không kìm được nước mắt lã chã rơi.
***
Ra khỏi Từ Ninh cung, Tưởng Nhược Nam thấy Cận Thiệu Khang đứng đợi bên ngoài, không trông thấy Thái phu nhân đâu nữa.
Tưởng Nhược Nam đi đến, hỏi: “Mẫu thân đâu?”
Cận Thiệu Khang đáp: “Người về trước rồi.” Lại hỏi: “Thái hậu không trách phạt nàng chứ?”
Tưởng Nhược Nam biết ý hắn muốn nhắc đến việc mình đã nói sự thật, bởi vì vậy nên đứa con trong bụng Vu Thu Nguyệt mới thoát nạn. Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, thầm nghĩ, rốt cuộc thì máu mủ ruột rà, trong lòng hắn vẫn không thể không để tâm tới đứa bé kia.
Thực ra con người Cận Thiệu Khang không phải không có ưu điểm, nếu không phải hắn đã có thiếp thất, nàng cũng sẽ cùng hắn sống vui vẻ suốt cuộc đời. Nhưng giờ hắn không những có thiếp thất, mà còn có cả con rồi, giữa nàng và hắn căn bản không thể tiến thêm được nữa.
Chẳng có cách nào để hủy hôn, số nàng sao lại khổ thế này?
Nàng quay người cúi đầu đi về phía trước, “Không còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi.”
Cận Thiệu Khang bước nhanh tới bên nàng, sau đó bước chậm lại đi song song cùng nàng.
Hai người chầm chậm đi tới con đường nhỏ lát đá, do cây bên đường rủ bóng, nên nơi này rất mát mẻ. Ánh mặt trời vàng rực xuyên qua kẽ lá rót xuống người họ, ánh nắng nhảy nhót, loang dần loang dần.
Hai người cùng đi với nhau một quãng đường dài nhưng không ai lên tiếng, suốt dọc đường họ im lặng, thỉnh thoảng gió thổi qua tán lá khẽ tạo ra những âm thanh xao xác, không biết có tiếng cô gái nào đó cười từ nơi xa vọng lại.
Cuối cùng, Cận Thiệu Khang không kìm được lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Chuyện gì thế, sao không có chút tinh thần nào vậy?”
Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu, vốn định nói không sao, nhưng nghĩ thế nào lại ngẩng đầu lên nói với hắn: “Hầu gia, vừa rồi thiếp có nhắc tới việc hủy hôn của chúng ta với Thái hậu.”
“Hủy hôn?” Trái tim Cận Thiệu Khang nháy mắt vọt lên cao. Hai từ này hắn đã nghe nàng nhắc đến hai lần rồi, nhưng hắn vẫn cho rằng nàng chỉ nói thế thôi, sẽ không có gan để hành động, thật không ngờ, nàng lại nghiêm túc với chuyện đó như thế.
Tưởng Nhược Nam đang buồn phiền nên chẳng để ý tới tâm trạng của hắn: “Thái hậu nói không được, nói văn võ bá quan sẽ không tha cho thiếp, sẽ ghép thiếp vào tội bất kính. Chẳng phải chỉ hủy hôn thôi sao? Có nghiêm trọng như vậy không?” Tâm trạng càng lúc càng buồn phiền, không kìm được lẩm bẩm thêm, “Thánh chỉ thì có gì là ghê gớm chứ!”
Nghe đến đây, trái tim của Cận Thiệu Khang lẳng lặng rơi về chỗ cũ, hắn nhìn Tưởng Nhược Nam nghiêm túc nói: “Nhược Lan, nàng không được nói bừa, câu này nếu để người ngoài nghe thấy thì tội đại nghịch bất kính sẽ thành thật đấy.” Sau đó ánh mắt hắn như sáng lên, “Nàng biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?”
“Nghiêm trọng thế nào?” Tưởng Nhược Nam đang tò mò chuyện này.
“Một khi nàng mang tội đại nghịch bất kính, nặng thì rơi đầu thậm chí tru di cửu tộc, nhẹ thì bị lưu đày, giáng xuống làm nô tài, cả đời đừng nghĩ ngoi lên được!” Cận Thiệu Khang nhìn nàng nói từng chữ một, nói đến những đoạn quan trọng còn cố ý nhấn mạnh. Thấy Tưởng Nhược Nam càng nghe sắc mặt càng tối, vẻ mặt thêm vài phần do dự, tâm trạng hắn lại trở nên vui vẻ lạ thường.
Tưởng Nhược Nam chán ghét tới mức gần như muốn ôm đầu hét tướng lên, mẹ kiếp, xã hội phong kiến này thật quá ức hiếp người khác!
Sau đó lại liếc xéo hắn một cái: “Chàng không lừa thiếp đấy chứ?”
Sắc mặt Cận Thiệu Khang vô cùng nghiêm túc: “Ta là loại người ấy sao?”
Hình như không phải… Tưởng Nhược Nam quay đầu, trong lòng buồn bã không vui, nàng giơ chân đá bay hòn đá trên đường, tức tối nói: “Sẽ có ngày thiếp nhất định tìm ra cách để hủy hôn.” Nếu không, lẽ nào nàng phải làm góa phụ cả đời này hay sao? Hai người bọn họ còn chưa từng trải qua giai đoạn yêu đương, thật quá thiệt thòi!
Cận Thiệu Khang đi bên cạnh mặt sầm xuống: “Nàng ghét ta tới thế sao?”
Tưởng Nhược Nam quay đầu sang nhìn hắn: “Hầu gia, không phải chỉ riêng chàng, thiếp ghét tất cả những người đàn ông ba lòng hai dạ, tam thê tứ thiếp. Loại đàn ông đó, cho dù có phong độ đẹp trai, tôn quý tới đâu, thiếp cũng không thích được!”
Cận Thiệu Khang sầm mặt liếc nàng một cái, lạnh lùng hừ, đáp: “Giờ nàng ăn nói với ta càng ngày càng suồng sã rồi đấy!”
Tưởng Nhược Nam bịt miệng, ngượng ngùng cười cười. Trước kia nàng còn thận trọng trong lời ăn tiếng nói, nhưng không biết từ bao giờ, trước mặt hắn nàng lại dám to gan như thế.
“Thật đã quá dung túng nàng rồi!” Cận Thiệu Khang hạ giọng buông một câu, đi vượt qua người nàng, bước thẳng về phía trước.
Tưởng Nhược Nam đứng sau hắn nghiến nghiến răng, đang thì theo thì liếc mắt thấy ở góc xa xa phía bên trái thấp thoáng bóng áo màu vàng rực, nàng thất kinh, vội vàng chạy vọt tới bên Cận Thiệu Khang, níu cánh tay kéo hắn rảo bước nhanh hơn.
Cận Thiệu Khang lẩm bẩm một câu: “Vội gì chứ?” Nhưng lại rất thích bộ dạng thân thiết như thế của nàng, khóe miệng nhếch lên cười, cũng nhanh nhẹn theo nàng rời đi.
Tưởng Nhược Nam kéo hắn bước nhanh, cho tới khi biết chắc mình đã thoát khỏi tầm nhìn của Hoàng đế, nàng mới bước thong thả lại.
Phía bên kia, Cảnh Tuyên Đế dừng chân, nhìn bóng dáng Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang vội vội vàng vàng phía trước, hỏi Hoàng công công bên cạnh: “Phía trước kia có phải vợ chồng An Viễn Hầu không?”
Hoàng công công đáp: “Hoàng thượng có muốn nô tài truyền An Viễn Hầu tới kiến giá không?”
Cảnh Tuyên Đế nhìn bóng dáng nhảy nhót phía trước đi xa dần, khóe miệng nhếch lên nụ cười điềm đạm.
“Không cần đâu.”
Muốn tránh trẫm? Trẫm sẽ khiến ngươi không có chỗ nào để trốn!
Sau khi từ Hoàng cung trở về, thái độ của Thái phu nhân vẫn thờ ơ như thế, cũng không khôi phục lại việc học quản gia của nàng, có điều không còn trấn áp Thu Đường viện như trước kia nữa.
Còn Vu Thu Nguyệt, từ sau lần bị Tưởng Nhược Nam giáo huấn một trận đã ngoan ngoãn hiểu biết hơn nhiều, không những hằng ngày tới chỗ nàng thỉnh an mà cho dù cô gặp nàng ở bất kỳ đâu cũng đều cúi đầu cụp mắt. Xem ra cô ta rất sợ chọc giận Tưởng Nhược Nam, sợ Tưởng Nhược Nam sẽ cướp mất con của mình.
Cận Thiệu Khang giờ gần như đã coi Thu Đường viện thành nơi ăn ở chính của mình, hằng ngày đều ở lại, thỉnh thoảng còn mang cả việc công về đó giải quyết. Thư phòng của Tưởng Nhược Nam đã bị hắn chiếm mất phần lớn diện tích.
Nhưng cách mấy ngày hắn cũng đến Cẩm Tú viện thăm Vu Thu Nguyệt, cùng ăn cơm với cô ta, quan tâm tới sức khỏe cô ta. Vu Thu Nguyệt giờ không thể ân ái, đôi lúc cũng muốn giữ Cận Thiệu Khang ở lại với mình một tối nhưng Cận Thiệu Khang đều viện đủ mọi lý do để thoái thác, sau đó quay về Thu Đường viện.
Tưởng Nhược Nam cảm thấy ngày nào mình cũng chung chăn chung gối với hắn thế cũng không thỏa đáng lắm, nên trong thời gian ở cùng nhau nàng cũng ám thị với hắn rằng không cần phải ngày nào cũng đến đây.
Nhưng hắn lại nói rất oai phong rằng: “Trong Hầu phủ này có chỗ nào mà bổn Hầu không thể đến? Bổn Hầu muốn ở đâu thì sẽ ở đó!”
Được lắm, nàng còn có thể nói gì, không thể nói được, chàng không đi, thiếp đi!
Thôi bỏ qua, bỏ qua, có phải đang đóng phim đâu, hơn nữa, nàng có thể đi đâu được chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT