Hôm nay, nàng đang dạy các nữ đệ tử trong Nữ Y viện, đột nhiên, Thái hậu cho người đến mời nàng vào cung.

Tưởng Nhược Nam rất ngạc nhiên, ngày nào nàng cũng vào Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu, có chuyện gì mà Thái hậu phải vội vàng triệu kiến nàng như thế? Không biết tại sao, nàng bỗng có dự cảm xấu.

Đến Từ Ninh cung, thấy Hoàng hậu đang ngồi trò chuyện cùng Thái hậu. Tưởng Nhược Nam bước vào, thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu.

Hoàng hậu cười, nói: “Thái hậu sốt ruột, ta cũng nói đợi đến mai hẵng nói với muội chuyện này cũng chưa muộn, nhưng Thái hậu trong lòng vui vẻ, không đợi được nên mới gọi muội vào cung giờ này.”

Thái hậu cũng cười: “Hỉ sự thì làm sao mà đợi được.” Nói rồi vẫy tay gọi Tưởng Nhược Nam, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.

Tưởng Nhược Nam mặt không biến sắc, ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, cười hỏi: “Hỉ sự, hỉ sự gì vậy? Có liên quan tới con ư?”

Lúc này, Diệp cô cô cũng vào dâng trà, cười đáp: “Đương nhiên là có liên quan tới Công chúa. Vừa rồi, Định quốc công phu nhân đến Từ Ninh cung thăm Thái hậu, nhắc tới một việc…” Nói xong nhìn Thái hậu cười cười.

Thái hậu cũng cười rất tươi, tâm trạng vui vẻ, người cầm tay Tưởng Nhược Nam, rồi nói tiếp: “Định quốc công phu nhân nói, Tả đô đốc nhờ phu nhân vào đây làm mai, nói muốn cầu thân với con.”

Tưởng Nhược Nam thấy tim mình thắt lại, rồi ngay lập tức cơn giận xộc thẳng lên não.

Tên Tả Bá Xương này, đúng là dám vào Từ Ninh cung cầu thân không thèm quan tâm tới suy nghĩ của nàng.

Hoàng hậu cũng rất vui, ngồi bên cạnh tươi cười: “Đây đúng là một việc đại hỉ, Tả đô đốc mặc dù xuất thân áo vải, nhưng tuổi trẻ tài cao, anh dũng thiện chiến, sớm có quyền chức, vừa được phong tước, Hoàng thượng rất coi trọng, xứng với công chúa. Thái hậu, người nói xem có phải không?”

Thái hậu gật đầu liền mấy cái, “Quan trọng hơn cả là Tả đô đốc này trên không có già, dưới không có trẻ. Định quốc công phu nhân còn nói, hắn biết Nhược Lan không thích phu quân nạp thiếp, còn đảm bảo cả đời chỉ lấy một mình Nhược Lan, tuyệt đối không có người phụ nữ nào khác. Một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như thế giờ biết đi đâu tìm đây? Ai gia vừa nghe đã mừng thầm nghĩ, đây chẳng phải là một lang quân như ý được chuẩn bị riêng cho Nhược Lan hay sao?”

Tưởng Nhược Nam vừa nghe Thái hậu nói thế đã hoảng, nàng nắm chặt tay Thái hậu, cuống quýt nói: “Thái hậu, người chưa nhận lời chứ?”

Thái hậu thấy bộ dạng lo lắng của nàng, nụ cười trên môi dần tắt, người nhìn Tưởng Nhược Nam hỏi: “Đây là việc chung thân đại sự của con, chưa hỏi ý kiến con, ai gia đương nhiên sẽ chưa nhận lời.” Người dừng lại một lát rồi lại hỏi: “Sao thế, con không muốn à?”

Hoàng hậu ngồi bên cạnh sắc mặt cũng lạnh dần.

“Thái hậu, Nhược Lan đã quen Tả đô đốc từ trước rồi, con người này thô lỗ, bá đạo, nham hiểm, hơn nữa lại rất coi thường phụ nữ. Hắn không muốn nạp thiếp vì hắn chê họ phiền phức, nhõng nhẽo. Hắn chỉ cần một người phụ nữ sinh con, quản gia cho hắn là được. Nạp nhiều hắn thấy phiền…” Tưởng Nhược Nam nhất thời không biết phải nói thế nào.

Thái hậu tỏ vẻ không hiểu: “Cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào, chỉ cần hắn một lòng một dạ với con là được. Trước kia, con hủy hôn với An Viễn Hầu, chẳng phải chính vì An Viễn Hầu có người phụ nữ khác ư?”

Thái hậu thấy Tưởng Nhược Nam nghe tới đây thì sắc mặt thoáng biến đổi, bèn không nói tiếp nữa. Hoàng hậu ngồi bên cạnh điềm đạm tiếp lời: “Tả đô đốc xuất thân áo vải, nên tính tình hành động cử chỉ không thể bằng người xuất thân danh giá như An Viễn Hầu. Nhưng chính vì như thế hắn mới không để ý quá nhiều nghĩ lễ phép tắc, đối với muội đây cũng là việc tốt. Nhân vô thập toàn, đâu thể việc gì cũng được như ý mình.”

Tưởng Nhược Nam cúi đầu, “Nhược Lan chưa bao giờ nghĩ đến việc phải tìm một người thập toàn thập mĩ, chỉ là Nhược Lan thật sự không muốn lấy Tả đô đốc ấy, Nhược Lan… chưa muốn lấy chồng.”

Hoàng hậu nhìn Thái hậu một cái, sau đó mới cười cười lên tiếng: “Công chúa chưa muốn lấy chồng, nhưng Công chúa là Công chúa, không thể cứ sống cả đời thế này được, sẽ khiến người đời bàn tán. Công chúa không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho Thái hậu cho Hoàng thượng. Kẻ hiểu chuyện thì biết là Công chúa không muốn lấy chồng, nhưng những kẻ không rõ lại tưởng Hoàng thượng và Thái hậu không quan tâm tới Công chúa.”

Tưởng Nhược Nam mặt trắng bệch.

Thái hậu chau mày, nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nói vậy nghe nghiêm trọng quá rồi…”

Hoàng hậu cười đáp: “Thần thiếp cũng vì lo lắng, sợ Nhược Lan lỡ mất mối nhân duyên tốt.”

Thái hậu nói: “Thời gian này Hoàng hậu bận rộn với việc tuyển tú nữ, chắc là mệt lắm, chi bằng về cung nghỉ ngơi trước đi.”

Hoàng hậu nghe vậy bèn đứng dậy, cười đáp: “Đa tạ Thái hậu đã quan tâm. Thái hậu nhắc, thần thiếp mới nhớ còn nhiều việc chưa làm xong, thần thiếp xin cáo lui trước.” Nói xong, nàng ta hành lễ với Thái hậu, rồi chậm rãi rời khỏi Từ Ninh cung.

Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng Hoàng hậu, nói: “Lại bắt đầu tuyển tú nữ rồi ư?”

Thái hậu thở dài: “Đúng thế, ba năm đã qua rồi.” Sau đó người nói tiếp: “Những lời của Hoàng hậu con đừng để tâm. Không ai dám dị nghị tới cả ai gia và Hoàng thượng đâu.”

Tưởng Nhược Nam rất cảm động, khẽ dựa vào người Thái hậu.

Chỉ cần một ngày nàng chưa lấy chồng thì Hoàng hậu vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, nhưng nàng đã sai lầm một lần rồi, thực sự nàng không muốn mình lại sai thêm lần nữa.

Rõ ràng biết là người này không hợp với mình, sao có thể cam tâm tình nguyện gả cho hắn? Đúng, không ai hoàn mỹ, nàng có thể không để tâm tới tính cách lỗ mãng, nham hiểm của hắn nhưng nàng không thể sống cả đời với một người đàn ông không tôn trọng phụ nữ.

“Chỉ là, ai gia thấy Tả đô đốc đó rất tốt, hắn đã mời Định quốc công phu nhân tới đây cầu thân với con, đủ thấy thành ý của hắn.” Có những lời Thái hậu không tiện nói ra, từ sau khi Tưởng Nhược Nam được phong là công chúa, Tả đô đốc là người đầu tiên có ý này với nàng. Người đã từng mời những phu nhân thích hợp với việc mai mối vào cung trò chuyện, ngấm ngầm truyền ra ngoài việc mình muốn thay Tưởng Nhược Nam cầu thân, nhưng chẳng ai có phản hồi. Cũng đúng, nàng chỉ là nghĩa nữ của người, lại không có gia đình nhà đẻ đứng sau, từng hủy hôn, có con, lấy nàng về còn phải gượng nhẹ với nàng, nên đương nhiên chẳng ai muốn thế cả. Thái hậu cũng không muốn cưỡng ép, dưa chín ép không ngọt, nếu ép chỉ e sau khi người trăm tuổi, Nhược Lan sẽ phải chịu khổ.

Nhưng Tả đô đốc thì khác, hắn chủ động tới cầu thân, chắc chắn hắn vô cùng vừa ý Nhược Lan. Điều kiện của hắn tốt như thế, lại còn hứa sẽ một lòng một dạ với nàng, bỏ lỡ thì quả thật quá đáng tiếc.

“Thái hậu, hắn không thích con, chỉ là hắn cảm thấy con dũng cảm, kiên cường, sau khi lấy con về con có thể một mình cai quản gia đình, không cần tới hắn lo lắng mà thôi. Chính hắn nói với con như thế.” Tưởng Nhược Nam khẽ lên tiếng.

Thái hậu cười: “Tả đô đốc này đúng là người thú vị, hắn có thể nói thẳng thắn ra như thế, có thể thấy hắn là người thật thà. Ta nghe nói từ nhỏ hắn đã phải sống rất khổ sở, chưa từng được học hành, tính cách lại hào sảng bộc trực, đương nhiên sẽ không biết nói những lời ngọt ngào dễ nghe. Nếu con chịu cho hắn cơ hội, ta tin, hắn sẽ từ từ thay đổi. Bao nhiêu người có ý với hắn, hắn đều không nhận lời, nhưng hắn lại để mắt tới con, có thể thấy hắn đánh giá rất khác về con.”

Tưởng Nhược Nam chỉ lắc đầu.

Thái hậu xoay người nàng lại, sau đó khẽ hỏi: “Nhược Lan, trước kia con đã chịu cho An Viễn Hầu một cơ hội, động phòng cùng hắn, ở lại Hầu phủ, thì nay tại sao con không chịu cho Tả đô đốc một cơ hội? Sao con biết Tả đô đốc sẽ không vì con mà thay đổi?”

Tưởng Nhược Nam lắc đầu, “Đây là một quá trình rất khổ sở, con đã chẳng còn sức lực để chịu đựng nữa. Cuộc sống hiện tại của con rất tốt, con không định thay đổi gì cả.”

Thái hậu trầm mặc hồi lâu, rồi mới đáp; “Được, ai gia không ép con, con hãy suy nghĩ thêm một thời gian nữa. Nếu con thật sự không muốn, ai gia sẽ nói với Định quốc công phu nhân.”

Tưởng Nhược Nam thấy Thái hậu quan tâm lo lắng cho mình như vậy, thì rất bối rối: “Thái hậu, Nhược Lan đã khiến người thất vọng rồi…”

Thái hậu cười đáp: “Chỉ cần con vui vẻ, ai gia sẽ không thất vọng. Ai gia thích nhất là được nhìn con sống vui vẻ.”

Tưởng Nhược Nam quá cảm động, nàng ôm chầm lấy Thái hậu, Thái hậu sững lại mất một lúc rồi cũng ôm lại nàng, vừa vỗ vỗ lưng nàng, vừa cười đầy chiều chuộng, “Con bé này…”

Sau khi Tưởng Nhược Nam rời khỏi Từ Ninh cung, Thái hậu và Diêp cô cô nhắc đến chuyện này.

Thái hậu hỏi Diệp cô cô: “A Diệp, ngươi thấy việc này thế nào?”

Diệp cô cô vừa bóp vai giúp Thái hậu vừa đáp: “A Diệp cảm thấy, nếu Công chúa có ý lấy chồng thì Tả đô đốc chính là lựa chọn tốt nhất, Công chúa không thể từ chối người ta như thế.”

“Ý của ngươi là…”

A Diệp thở dài: “Chỉ sợ cho dù là người tốt hơn nữa tới cầu thân, Công chúa cũng sẽ tìm được lý do để từ chối. Nô tỳ cảm thấy Công chúa chưa từng nghĩ đến việc sẽ lấy người khác.”

Thái hậu gật đầu: “Trước kia, Nhược Lan và An Viễn Hầu sống rất tốt, thời gian ấy nó rất vui vẻ, mỗi lần vào cung thỉnh an ta, hễ nhắc đến An Viễn Hầu là hai mắt nó sáng rực…” Cảm giác ấy khi Thái hậu còn trẻ người cũng từng có, sau này cho dù làm mẫu nghi thiên hạ cũng không bao giờ còn được nếm trải cảm xúc đó nữa, nhưng nó đã ăn sâu vào máu thịt xương cốt người, cho dù bao nhiêu năm trôi qua cũng không thể quên.

“Chỉ là với tính cách của Nhược Lan, nó đã hủy hôn thì sẽ không quay lại đâu. Đều tại Hoàng thượng tạo nghiệt…” Thái hậu rất buồn phiền.

Mặc dù Thái hậu và Định quốc công phu nhân không công bố rộng rãi việc này, nhưng cũng không biết tại sao, việc Tả Bá Xương có ý lấy Hòa Thuận công chúa lại nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, chẳng mấy chốc đã trở thành đề tài trong lúc trà dư tửu hậu của mọi người trong kinh.

Đám đàn ông không hiểu, lén lút bàn luận với nhau.

“Hòa Thuận công chúa mặc dù là công chúa, nhưng nàng chỉ là nghĩa nữ của Thái hậu, ngoài Thái hậu ra, chẳng có chỗ dựa nào khác. Hơn nữ Công chúa không phải là người có dung mạo như hoa như ngọc, quốc sắc thiên hương gì, còn từng lấy chồng sinh con rồi, Tả đô đốc muốn một người phụ nữ thế nào mà chẳng có, tại sao lại nhắm trúng Công chúa chứ? Thật khó hiểu.”

“Đúng vậy, hắn có mưu đồ gì? Cho dù y thuật của Công chúa giỏi, cũng không cần phải lấy Công chúa về làm vợ mà? Thật sự muốn nhờ Công chúa khám bệnh thì đi đường vòng kiểu gì chẳng được. Quả thật, con mắt nhìn người của Tả đô đốc rất đặc biệt.”

Đám phụ nữ thì càng không hiểu hơn, đặc biệt là những người từng có ý muốn lấy Tả đô đốc nhưng bị hắn từ chối.

“Tả đô đốc này thật nực cười, bao nhiêu hoàng hoa quế nữ thì không chọn, lại đi lấy một người phụ nữ đã ly hôn, làm cha dượng của con người ta.”

“Đấy không phải người phụ nữ bình thường, đấy là Công chúa.”

“Nhưng có phải máu thịt thật sự của hoàng gia đâu, người mà nàng ta dựa dẫm được chỉ có Thái hậu, đến khi Thái hậu… Lúc ấy ai còn quan tâm tới nàng ta nữa, ta không tin Tả đô đốc không hiểu điểm này.”

“Cả An Viễn Hầu kia cũng thật là, sau khi hắn khỏi bệnh có không ít người muốn kết thân với hắn, nhưng hắn đều từ chối. Ai mà không biết hắn vẫn mơ tưởng tới người phụ nữ ấy, hai người đàn ông này làm sao thế không biết? Người phụ nữ đó có điểm nào tốt chứ?”

Nhưng không hiểu thì không hiểu, đố kị thì đố kị, họ chỉ dám thậm thụt bàn tán, trước mặt đương sự lại không dám để lộ bất kỳ biểu hiện khác lạ nào. Bởi vì Thái hậu không muốn từ chối mối nhân duyên này ngay nên tạm thời chưa trả lời, mọi người thì coi việc này đã chắc như đinh đóng cột. Dù sao thì một người phụ nữ đã từng hủy hôn còn lựa chọn nào tốt hơn nữa chứ?

Tin tức truyền đến Hầu phủ, người đầu tiên lo lắng là Thái phu nhân, bà cho người gọi Cận Thiệu Khang về phủ ngay.

“Hầu gia, con đã nghe nói gì chưa, Tả đô đốc muốn lấy Nhược Lan.” Thái phu nhân thấy rất bực bội, người phụ nữ đã từng hủy hôn mà còn có một người đàn ông tốt như thế tới cầu thân.

Cận Thiệu Khang sớm đã nghe nói đến chuyện này từ lâu, hắn cũng đang phiền não, muốn gặp Tưởng Nhược Nam. Nhưng từ sau buổi dã ngoại ở ngoại thành về, nàng không chịu gặp hắn nữa.

“Hầu gia, nếu Nhược Lan đồng ý thì làm thế nào? Nhược Lan là mẹ của bọn trẻ, sao có thể lấy người đàn ông khác? Lẽ nào để bọn trẻ gọi người ấy là cha ư? Hầu gia vì cô ta làm bao nhiêu việc như thế, cô ta không nhìn thấy, còn định lấy người khác, cô ta quả thật quá vô tình.” Hễ nghĩ đến việc Tưởng Nhược Nam muốn lấy người khác, Thái phu nhân lại bất giác nhớ tới những ưu điểm của nàng, nước mắt vô thức tuôn rơi.

Cận Thiệu Khang an ủi mẫu thân vài câu, thầm nghĩ dù bằng cách nào cũng phải gặp mặt Tưởng Nhược Nam một lần.

Hôm nay, Tưởng Nhược Nam nhận được thiệp mời của Cận Yên Nhiên, mời nàng tới Vương phủ làm khách.

Thời gian này, Tưởng Nhược Nam bận dạy các nữ đệ tử, hơn nữa Cận Yên Nhiên cũng bận rộn tìm cách đứng vững trong Vương phủ, nên hai người đã lâu không liên lạc. Lần này nhận được thiệp mời của Cận Yên Nhiên, nàng cũng rất muốn biết Cận Yên Nhiên gần đây sống thế nào, nên đúng ngày đã hẹn, nàng chuẩn bị lễ vật rồi đến Vương phủ.

Cận Yên Nhiên cùng mấy người phụ nữ nữa đứng ngoài cửa đợi nàng.

Tưởng Nhược Nam vừa nhìn thấy nàng ta, đã biết nàng ta sống rất tốt.

Cận Yên Nhiên mập lên không ít, da mặt căng hồng giống như một cánh hoa đào. Tưởng Nhược Nam cầm tay nàng ta cười: “Thấy muội sống tốt thế này, ta thật sự rất vui.”

Những lời chân thành đó khiến Cận Yên Nhiên cảm động tới nhất thời không biết nói gì.

Những nữ tử bên cạnh Cận Yên Nhiên lần lượt hành lễ với nàng, qua lời giới thiệu của Cận Yên Nhiên, nàng mới biết bốn nữ tử này là trắc phi của Ninh Vương, nhưng không có thị thiếp. Tưởng Nhược Nam cố tình nhìn trắc phi Tĩnh Nhàn kĩ hơn, thấy nàng ta lớn tuổi hơn Cận Yên Nhiên một chút, mặt mày thanh thú, dịu dàng yên lặng, nhìn chẳng giống một người tâm địa thâm sâu, chẳng trách khi xưa đã gạt được Cận Yên Nhiên.

Cận Yên Nhiên thân mật khoác tay Tưởng Nhược Nam, đón nàng vào trong, vừa đi vừa nói: “Công chúa lần đầu tiên đến Vương phủ phải không? Lát nữa ta sẽ đưa Công chúa đi dạo một vòng.”

Tưởng Nhược Nam chỉ cười không đáp, đi theo nàng ta vào đại sảnh.

Dùng trà xong, trò chuyện một lát, Cận Yên Nhiên bèn cho bốn người kia lui xuống, nàng ta kéo Tưởng Nhược Nam đi dạo.

Dọc đường vừa ngắm nhìn phong cảnh trong Vương phủ vừa trò chuyện.

“Đừng nhìn trắc phi Tĩnh Nhàn ngoài mặt có vẻ thuần phục ngoan ngoãn, thực ra trong lòng nàng ta rất bất bình. Thời gian vừa rồi gây không ít phiền phức cho ta.” Cận Yên Nhiên khẽ hừ một tiếng, “Nàng ta còn tưởng ta dễ bắt nạt giống như trước kia, giờ ta đã thay hết những người làm cho nàng ta rồi, kẻ nào bán được thì bán, đuổi được là đuổi, khiến nàng ta trở thành con hổ không nanh, để xem nàng ta định hung hăng tới bao giờ. Nàng ta tới chỗ Vương gia khóc lóc kể khổ, nhưng Vương gia giờ đã đứng về phía ta, đâu còn nghe nàng ta nói nữa. Ngài chỉ nói một câu, chuyện trong phủ vốn do ta quyết định, giờ người dưới trong phủ cũng biết ai mới là nữ chủ nhân thật sự, coi như ta đã trải qua những tháng ngày khó khăn nhất.” Nói đến đây, Cận Yên Nhiên mắt đỏ hoe.

Tưởng Nhược Nam thật lòng thấy lo lắng cho Cận Yên Nhiên, vỗ vỗ tay nàng ta an ủi.

“Công chúa…” Cận Yên Nhiên đột nhiên dừng bước, mặt thoáng ửng hồng, tay trái nàng ta đặt lên bụng, “Ta có thai rồi.”

Tưởng Nhược Nam vội vàng chúc mừng Cận Yên Nhiên, đây đúng là một chuyện đáng mừng. Hiện tại, mặc dù Cận Yên Nhiên tạm thời giành lại sự sủng ái của Vương gia, nhưng khó biết cảm giác mới mẻ ấy sẽ kéo dài được bao lâu. Chỉ cần Cận Yên Nhiên sinh con trai, lúc ấy địa vị của nàng ta mới thực sự được vững vàng.

Nay trong thời gian đắc sủng Cận Yên Nhiên đã mang thai, củng cố rất nhiều cho địa vị của nàng ta trong Vương phủ.

Tưởng Nhược Nam bắt mạch cho Cận Yên Nhiên, thấy mạch đập bình ổn, nàng lại dặn nàng ta những việc mà thai phụ bình thường cần chú ý.

Cận Yên Nhiên đều ghi nhớ trong lòng.

Nói xong những chyện này, Tưởng Nhược Nam không kìm được hỏi Cận Yên Nhiên, “Muội mang thai là việc tốt, nhưng vừa mới đắc sủng đã mang thai…” Những ngày sau này sẽ không thể hầu hạ Vương gia, chỉ e có người không bỏ qua cơ hội này. Nói cho cùng, hiện giờ thứ duy nhất mà Cận Yên Nhiên có thể dựa dẫm chính là sự sủng ái của Vương gia, ngộ nhỡ bỏ bẵng Vương gia một thời gian dài như thế, người có tâm địa trong phủ lại nhiều, chỉ e tình cảm của hai người sẽ bị ảnh hưởng.

Cận Yên Nhiên trầm mặc hồi lâu, rồi điềm đạm đáp: “Ta đã tặng một a hoàn của mình cho Vương gia rồi. A hoàn đó diện mạo xinh đẹp, vốn là người mẫu thân bố trí cho ta. Vương gia rất thích cô ta, nhưng trước kia ta nghĩ không thông, không chịu buông tay, chắc Vương gia cũng vì việc này mà thầm giận ta. Giờ ta tặng cho Vương gia, Vương gia sẽ thấy mới mẻ một thời gian. Chỉ cần có thể giữ Vương gia ở lại viện tử của ta, người khác sẽ không có cơ hội.”

Tưởng Nhược Nam ngẩn người, sau đó nhìn nàng ta một cái, đột nhiên cảm thấy Cận Yên Nhiên trước mặt mình giờ không còn là Cận Yên Nhiên vô tư ngây thơ ngày xưa nữa. Cận Yên Nhiên bây giờ đã biết tính toán cho bản thân.

Cận Yên Nhiên thấy ánh mắt của Tưởng Nhược Nam, thì cười khổ: “Công chúa, Công chúa không ngờ ta lại làm việc ấy phải không? Ta cũng không ngờ lại có ngày đưa người con gái khác lên giường của chồng mình, nhưng ta không đưa sẽ có người khác đưa. So với việc để người khác trục lợi, chi bằng hãy trục lợi cho mình trước đã. Nếu sớm nghĩ thông việc này, thì cũng không tới mức phải bị lạnh nhạt bao năm như thế…” Nàng ta đưa tay lên sờ bụng, giọng kiên định: “Nay vì mình và đứa con trong bụng, những việc trước kia ta khinh miệt không làm, không chịu làm, giờ nếu cần, ta đều sẽ làm cả.”

Tưởng Nhược Nam cầm tay nàng ta, khẽ nói: “Hãy làm theo những gì muội cho là đúng. Muội vì mình, vì con, không ai có thể nói muội sai cả.” Sống trong Vương phủ không thể ngây thơ hồn nhiên mãi, bên cạnh Vương gia cũng không thể cứ ngây thơ thật thà mãi, cho dù là trắc phi Tĩnh Nhàn, hay Cận Yên Nhiên có làm gì, họ cũng đều không sai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play