Đây chính là gợi ý của hắn, tìm một nơi yên tĩnh vắng vẻ đưa bọn trẻ tới chơi, hai người không mang theo kẻ hầu người hạ. Tưởng Nhược Nam cảm thấy không ổn lắm nên mang theo Tử San, Cận Thiệu Khang cũng không phản đối.
“Còn khoảng bao lâu nữa?” Tưởng Nhược Nam tùy tiện hỏi một câu, không dám nhìn vào hắn.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn cứ dính chặt lấy nàng. “Không lâu nữa đâu.”
Nàng cảm nhận được ánh mắt ấy, mặc dù hơi bực bội nhưng mặt vẫn cứ nóng bừng lên.
Nàng không ngừng nhắc nhở bản thân, phải tỏ ra tự nhiên, chỉ là cùng hắn đưa bọn trẻ đi chơi, chỉ là ngồi cùng trên một chiếc xe thôi, có gì ghê gớm đâu, cần gì phải bận lòng?
Hết lần này tới lần khác, “ru ngủ” chính mình, cuối cùng tâm trạng bối rối của nàng cũng dần lắng xuống.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng xong, Tưởng Nhược Nam không để ý tới hắn nữa, nhoài người về phía bọn trẻ, cười nói chơi cùng chúng. Cận Thiệu Khang ngồi nhìn một lúc rồi cũng ngồi thẳng dậy tham gia cùng.
Hai đứa trẻ thấy cha mẹ chơi cùng mình thì vô cùng hào hứng, tranh cãi với nhau đòi chơi trò chơi.
Tưởng Nhược Nam thấy không gian chật hẹp, không tiện chơi trò gì khác, bèn chơi trò đoán ngón tay giữa. Trước kia nàng từng chơi trò này với bọn trẻ, chúng rất thuộc cách chơi.
“Đoán ngón tay giữa” chính là một người dùng tay ôm lấy năm ngón tay của bàn tay kia, chỉ để lộ ra mấy đầu ngón tay, để người khác đoán đâu là ngón tay giữa. Người thắng có thể búng mũi người thua.
Hai đứa trẻ còn nhỏ nên được phân về đội của hai người lớn, Khánh Nhi ở bên Tưởng Nhược Nam, Bác Nhi cùng phe với Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang lần đầu tiên chơi trò này nên có phần không quen, vừa chơi đã bị Tưởng Nhược Nam đoán trúng. Khánh Nhi hào hứng búng mũi ca ca và cha mỗi người một cái, sau đó nói với Tưởng Nhược Nam: “Mẹ, mẹ cũng búng mũi hai người đi.”
Tưởng Nhược Nam cười cười búng nhẹ mũi Bác Nhi một cái, đến lượt Cận Thiệu Khang, đôi mắt sáng rực của hắn nhìn nàng cười, khiến nàng cứ ngập ngừng không sao búng nổi.
Khánh Nhin gồi bên giục: “Mẹ, mẹ mau búng đi.”
Cận Thiệu Khang nhìn Tưởng Nhược Nam, hai mắt càng lúc càng tối, càng lúc càng sâu, nụ cười trên môi vẫn dịu dàng như nước.
Rèm cửa lại bị gió thổi tung, một chùm tia nắng lọt vào trong xe rọi thẳng vào mắt Tưởng Nhược Nam, khiến nàng bị chói. Khánh Nhi ngồi bên giật gấu áo nàng, giục: “Mau lên, mẹ.” Bên kia Bác Nhi cũng đang vỗ tay cười, nụ cười trên môi Cận Thiệu Khang mỗi lúc một sâu hơn, lúm đồng tiền cũng rõ ràng hơn.
Tưởng Nhược Nam bỗng dưng bình tĩnh lại, giơ tay búng nhẹ vào mũi hắn một cái. Chiếc mũi cao vẫn còn vương hơi ấm của da thịt, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tay nàng, khiến nàng có cảm giác tê tê buồn buồn.
Nàng nhanh chóng rụt tay về, quay mặt đi, nhưng cảm giác vừa rồi mãi mới tan hết.
Khánh Nhi thắng được một lần, vui sướng giơ cao tay lên khua khua, Bác Nhi không phục: “Chơi lại lần nữa.”
Lần thứ hai, Cận Thiệu Khang đã biết luật chơi, một lớn một bé châu đầu lại, nhanh chóng tìm trúng ngón tay giữa của Tưởng Nhược Nam. Bác Nhi đắc ý búng mũi đệ đệ và mẹ, đến lượt Cận Thiệu Khang, hắn búng mũi Khánh Nhi trước, sau đó quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam, cười cười, giơ tay ra búng mũi nàng. Tay hắn chạm vào làn da trơn bóng của nàng, cảm nhận được hơi thở ấm áp, trái tim hắn bỗng nóng lên.
Xe ngựa đi được khoảng nửa canh giờ, ra khỏi thành, đến một nơi yên tĩnh ngoài ngoại ô, phu xe dừng lại, nhìn vào trong xe nói: “Hầu gia, nơi ngài nói đã đến rồi.”
Hai đứa trẻ thò đầu ra ngoài, hào hứng quan sát xung quanh, Bác Nhi rụt đầu vào hỏi Cận Thiệu Khang: “Cha, đây là đâu?”
Cận Thiệu Khang cười đáp, “Chỗ này gần một con sông nhỏ, lát nữa cha sẽ dạy các con câu cá.”
Hai đứa trẻ vừa nghe thấy từ “câu cá” lập tức vui sướng reo lên, một trước một sau nhảy xuống xe ngựa. Bên ngoài, Tử San đỡ chúng.
Tưởng Nhược Nam đang định xuống, bỗng từ bụi cỏ bên đường bỗng xuất hiện một con chuột đồng, nó chạy qua chân ngựa, ngựa giật mình, chồm lên, khiến xe rung lắc mạnh. Tưởng Nhược Nam chuẩn bị xuống xe nên mất thăng bằng, ngã ngửa về phía sau. Cận Thiệu Khang sợ nàng bị thương, chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều vội lao tới, ôm nàng vào lòng.
Bọn họ đã lâu chưa thân mật thế này, nhất thời khiến cả hai đều bối rối.
Tưởng Nhược Nam nằm trong lòng hắn, không khí xung quanh phảng phất hơi thở của hắn. Nhiệt độ trên người hắn truyền qua lớp áo mỏng, tới người nàng, nàng hoang mang ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt sâu hút. Đôi mắt hắn sâu như màn đêm, giống như muốn hút nàng vào.
Trái tim nàng đập thình thịch.
Không nên thế này, không nên thế này, phải bình tĩnh, bình tĩnh. Tưởng Nhược Nam tự nhắc nhở mình hết lần này tới lần khác.
Nàng cố sức để đẩy hắn ra, nhưng cánh tay hắn ôm chặt nàng, nàng càng giãy, hắn càng dùng lực.
“Nhược Lan…” Hắn nhìn nàng, gọi khẽ, giọng khàn đặc, nghe có cảm giác rất đặc biệt trong không gian chật hẹp này. Nó giống như sợi dây vô hình, từng vòng, từng vòng cuốn chặt trái tim nàng, từ từ thắt chặt, mỗi lúc mỗi chặt. Con tim nàng bỗng dưng đau nhói.
Sau đó Cận Thiệu Khang cúi đầu xuống, nàng nhìn khuôn mặt hắn đang áp sát gần mình, trái tim đập mỗi lúc một nhanh, cơ thể không kìm được mà khẽ run rẩy. Hai mắt nàng nhìn hắn chằm chằm, bàn tay phải vô thức túm chặt vạt áo hắn, tay trái nắm lấy cánh tay hắn, móng tay bấm sâu vào da thịt.
Những lọn tóc của hắn bắt đầu rơi xuống cổ nàng, trái tim hắn cũng đập như trống trận, hơi thở nóng rực như lửa.
Đúng vào lúc đôi môi hắn sắp chạm vào môi nàng, đột nhiên Cận Thiệu Khang dừng lại. Chỉ một chút nữa thôi, một li nữa thôi, nhưng hắn đã dừng lại.
Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, ánh mắt như muốn nhìn thấy trái tim của đối phương qua mắt nhau. Thời khắc ấy, họ hoàn toàn hiểu trái tim của người kia đang nghĩ gì.
“Xin lỗi, tại hạ quá lỗ mãng rồi.” Hắn khẽ nói, sau đó ngẩng đầu lên, buông nàng ra.
Trái tim của Tưởng Nhược Nam rớt xuống, nàng lập tức tách khỏi vòng tay hắn, sau đó hít một hơi thật sâu.
Bên ngoài, phu xe đã giữ được ngựa, đang lên tiếng vỗ về chúng, xe ngựa ổn định trở lại.
Tử San đứng ngoài hỏi: “Tỷ tỷ, Hầu gia, hai người không sao chứ?”
Tưởng Nhược Nam đáp một tiếng: “Bọn ta không sao.” Nói xong quay người vén rèm, xuống xe.
Cận Thiệu Khang đứng sau nhìn theo bóng nàng, nhè nhẹ thở dài. Lúc ấy, ánh mắt nàng nói với hắn rằng, nếu hắn phớt lờ tất cả mà làm liều, nàng sẽ không bao giờ gặp hắn nữa.
Lẽ nào, hắn mãi mãi không nhận được sự tha thứ của nàng ư?
Đừng tuyệt vọng, đừng buồn bã, hắn tự nói với chính mình, nàng vẫn chưa hoàn toàn quên hắn, kiên nhẫn thêm chút nữa, nàng sẽ khôi phục lại niềm tin với hắn. Cho dù mãi mãi không bao giờ có được sự tha thứ của nàng, hắn vẫn sẽ thế này, đứng ở một nơi cách nàng không xa, lẳng lặng quan sát nàng, như thế có sao? Cứ vậy cả đời cũng còn tốt hơn là không được thấy nàng…
Cận Thiệu Khang nghĩ thông rồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Hắn theo Tưởng Nhược Nam xuống xe.
Phu xe lập tức kéo ngựa sang bên cạnh cột lại. Cận Thiệu Khang đưa Tưởng Nhược Nam, Tử San cùng bọn trẻ đến bên dòng sông nhỏ mà hắn nói.
Dòng sông nhỏ đó rộng chừng một trượng, bên bờ sông đầy cỏ xanh và rất nhiều loài hoa dại không tên. Phía bên kia sông là một ngọn núi rất cao, cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chim hót.
Họ ngồi xuống một nơi râm mát, Cận Thiệu Khang sớm đã chuẩn bị tất cả, đệm ngồi, các loại đồ ăn vặt, thậm chí còn cả rượu ngon, nhìn rất giống một cuộc dã ngoại.
Cận Thiệu Khang đợi hai đứa trẻ ăn điểm tâm xong bèn đưa chúng ra bờ sông câu cá. Tưởng Nhược Nam ngồi đằng sau, nhìn bóng một lớn hai bé lúi húi bên bờ sông, vô thức hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra trên xe.
Khi ấy, tâm trạng nàng rất phức tạp, rõ ràng biết không thể mà trong lòng vẫn chờ đợi, bản thân còn hoang mang như thế, lừa mình dối người như thế, thật đáng ghét.
“Tỷ tỷ, nóng lắm sao? Mặt đỏ hết cả lên rồi.” Tử San ngồi cạnh hỏi.
Tưởng Nhược Nam ôm mặt, đúng là nóng thật, nàng vội đáp: “Tại thời tiết ấy mà.”
Dù sao Tử San cũng còn nhỏ nên không để ý, nàng ta nhìn ra bờ sông, chỉ Cận Thiệu Khang và bọn trẻ: “Nhìn họ chơi thật vui vẻ, đặc biệt là Bác Nhi, đây là lần đầu thấy thằng bé vui sướng như thế.”
Tưởng Nhược Nam nhìn theo hướng tay của Tử San, thấy họ đã xuống nước từ bao giờ, đang khom người, bắt cá. Bác Nhi có lẽ bắt được một con cá, hào hứng reo hò, lúc này trông nó thật giống một thằng bé năm tuổi.
Trước kia nó thường nói, nó là người đàn ông lớn nhất trong nhà, giờ người đàn ông lớn nhất trong nhà không còn là nó nữa, có phải vì vậy mà nó thấy thoải mái hơn?
Đang nghĩ, Khánh Nhi đột nhiên quay lại vẫy tay gọi Tưởng Nhược Nam: “Mẹ, lại đây, mẹ cũng ra chơi cùng đi.”
Cận Thiệu Khang đứng bên cạnh ngẩng lên nhìn nàng.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn một cái, rồi xua xua tay với Khánh Nhi, ra hiệu là mình không chơi được. Giờ nàng không dám lại gần hắn.
Khánh Nhi thì thầm gì đó vào tai Bác Nhi, hai thằng bé đi chân trần lên bờ, chạy lon ton về phía nàng, cố chấp kéo tay nàng, lôi nàng ra bờ sông bằng được.
Miệng chúng cứ nói mãi: “Mẹ, đi đi, đi đi mà.” Hai đứa trẻ còn chưa học lễ nghi phép tắc nên hoàn toàn không biết yêu cầu của mình không thỏa đáng.
Tưởng Nhược Nam cuống quýt: “Mẹ sẽ bị ướt quần áo mất.”
Tử San đứng sau cười, “Tỷ tỷ, không sao, muội sợ bẩn quần áo nên mang theo đây. Đi đi, hôm nay là sinh nhật bọn trẻ, đừng làm chúng mất hứng.”
Tưởng Nhược Nam nhìn ánh mắt đầy mong chờ của bọn trẻ, mềm lòng, bèn cười theo chúng ra bờ sông.
“Công chúa sợ ướt quần áo thì ngồi bên bờ xem bọn trẻ bắt cá là được.”
Tưởng Nhược Nam gật đầu, ngồi xuống.
Hai đứa trẻ cúi xuống mò cá tiếp, thỉnh thoảng nàng lại nghe chúng reo lên.
“Ái chà, bắt được một con rồi.”
“Để nó bơi tuột đi rồi.”
“Cha, mau giúp con bắt con cá đó, con đó to lắm.”
Dưới sự chỉ đạo của hai đứa trẻ, Cận Thiệu Khang bắt hết con cá này tới con cá khác, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời.
Đột nhiên, Khánh Nhi có lẽ bị cá cắn chân nên sợ hãi hét tướng lên, nhào vào lòng cha. Cận Thiệu Khang đang khom lưng tập trung bắt cá, bị bất ngờ, lập tức mất thăng bằng ngã xuống nước. Hai cha con ngã chổng vó lên trời, không thể bò dậy nổi, cũng may chỗ nước ấy không sâu nên không nguy hiểm. Bác Nhi đứng cạnh thấy vui, cũng hét lên một tiếng rồi nhào về phía Cận Thiệu Khang, khiến hắn đang chuẩn bị bò dậy được lại ngã nhào xuống nước. Cận Thiệu Khang chưa bao giờ nhếch nhác thế này, lại còn trước mặt Tưởng Nhược Nam nên vô cùng bối rối.
Tưởng Nhược Nam ngồi nhìn, nàng chỉ họ rồi phá lên cười vui vẻ.
Hắn vừa tức vừa ngượng, bảo với bọn trẻ: “Nhìn thấy chưa, mẹ cười chúng ta đấy, chúng ta không thể tha cho mẹ các con được.” Nói rồi té nước lên người Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam bị lạnh, sợ hãi hét tướng lên.
Bọn trẻ thấy thú vị, cũng bắt chước cha té nước vào mẹ. Tưởng Nhược Nam quay người định bỏ chạy, Bác Nhi nhanh tay nhanh mắt túm lấy gấu váy nàng. Cận Thiệu Khang đứng bên cười: “Mau kéo mẹ con xuống nước đi, dám ngồi trên bờ cười chúng ta, phải phạt mới được.”
Hai đứa trẻ vui thích tới đỏ bừng cả mặt, la lên oai oái rồi kéo Tưởng Nhược Nam xuống nước. Tưởng Nhược Nam cười tới mềm nhũn cả người, không còn sức phản kháng, chẳng mấy chốc bị bọn trẻ kéo xuống nước, toàn thân ướt sũng. Hai đứa trẻ nhào lên người nàng khiến nàng không trèo lên bờ được.
Cận Thiệu Khang phá lên cười.
Tưởng Nhược Nam nghe thấy tiếng cười của hắn, nàng nổi giận, không biết lấy sức ở đây ra, gạt hai thằng bé sang hai bên, đứng thẳng người chỉ vào Cận Thiệu Khang, vừa cười vừa mắng: “Cả cha lẫn con đều thật xấu xa…”
Lời vừa dứt, nàng thấy Cận Thiệu Khang nhìn mình không chớp mắt, vẻ mặt rất kỳ lạ.
Tưởng Nhược Nam cúi đầu nhìn lại mình, thấy thân áo mỏng vì ướt nước nên dính chặt vào người, khiến những đường cong trên cơ thể nổi bật rõ ràng.
Ánh mắt hắn như bó đuốc, muốn thiêu cháy cơ thể nàng. Tưởng Nhược Nam ôm mặt, quay người chạy lên bờ. Cận Thiệu Khang đuổi theo được hai bước rồi dừng lại, nhìn theo bóng dáng yêu kiều của nàng.
Nước sông chảy xiết dưới chân, nhưng không sao dập được ngọn lửa giữa hai đùi hắn.
Hắn đứng đó, cơ thể bức bối khó chịu, nhưng trái tim lại ngọt ngào vô cùng.
Tới tận chiều, khi mặt trời bắt đầu lặn, cả nhà mới lên đường quay về.
Tưởng Nhược Nam và hai đứa trẻ sớm đã thay y phục mà Tử San mang theo. Cận Thiệu Khang mặc dù không mang thêm y phục, nhưng qua cả buổi chiều, y phục của hắn cũng đã khô. Chuyện vừa rồi mặc dù khiến bọn họ bối rối, nhưng vì cả hai cùng cố ý muốn né tránh nên không ai nhắc đến nữa.
Hôm nay bọn trẻ chơi rất vui, trên đường về, chúng còn nói với Tưởng Nhược Nam rằng sau này muốn được thường xuyên cùng cha mẹ ra ngoài chơi. Tưởng Nhược Nam không chịu, nàng nói: “Hằng ngày mẹ đều rất bận, không có nhiều thời gian ra ngoài chơi, hơn nữa các con cũng sắp phải đi học rồi, đâu thể suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi.”
Nhắc đến chuyện này, nàng ngẩng đầu lên nhìn Cận Thiệu Khang, “Lần trước có nói với Hầu gia về chuyện mời thầy cho bọn trẻ, Hầu gia tiến hành đến đâu rồi?”
Cận Thiệu Khang đáp: “Đã liên hệ xong rồi, mấy ngày nữa thầy sẽ tới Hầu phủ.”
Bọn trẻ nghe nói sau này sẽ không được ra ngoài chơi cùng cha mẹ nữa thì vô cùng thất vọng, đều cúi đầu xuống im lặng không nói. Cận Thiệu Khang không chịu được khi nhìn thấy các con buồn, bèn nhoài người ôm bọn trẻ vào lòng, an ủi: “Các con đừng buồn. Thế này đi, mấy hôm nữa thầy đến, các con hãy chăm chỉ học cùng thầy, chỉ cần thầy khen các con học tốt, mỗi lần lễ tết hoặc vào sinh nhật các con, cha và mẹ sẽ đưa hai đứa ra ngoài chơi.”
Mắt hai đứa trẻ bỗng sáng rực lên, vui mừng vâng dạ. Tưởng Nhược Nam vốn định lên tiếng phản đối nhưng thấy bộ dạng vui vẻ của bọn trẻ, lại sợ mình mà phản đối sẽ khiến chúng thất vọng, làm ảnh hưởng tới nhiệt tình học hành của các con. Ấm ức trong lòng nàng chỉ còn biết ngẩng đầu lườm Cận Thiệu Khang một cái.
Cận Thiệu Khang ôm bọn trẻ, không nhìn nàng, nhưng miệng cười rất tươi, để lộ hàm răng trắng bóng.
Khi về tới phủ Công chúa trời đã gần tối. Tưởng Nhược Nam bảo Tử San đưa bọn trẻ vào trước, đợi bọn trẻ đi rồi, nàng bèn sầm mặt xuống, nói với Cận Thiệu Khang: “Sau này không được tự ý quyết định thay ta.”
Cận Thiệu Khang dịu dàng đáp: “Ta chỉ không muốn nhìn bọn trẻ thất vọng mà thôi, hơn nữa một năm đưa chúng ra ngoài chơi vài lần cũng có phải là việc gì quá đáng đâu. Giống như hôm nay vậy, không bị ai nhìn thấy, không lo bị người ta lời ra tiếng vào.”
Bộ dạng toàn tâm toàn ý vì bọn trẻ của hắn khiến Tưởng Nhược Nam chẳng biết phải đối đáp thế nào. Nàng quay người, đang chuẩn bị xuống xe, thì từ phía sau vang lên giọng nói nhỏ trầm của hắn: “Nếu nàng thực sự không thích làm vậy thì đợi hai năm nữa, bọn trẻ lớn hơn một chút, ta sẽ đích thân nói với chúng. Ta sẽ cho chúng biết, tất cả đều là lỗi của ta… Nhưng bây giờ chúng còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, hãy để chúng được sống vui vẻ vô lo vô nghĩ thêm hai năm nữa đi.”
Tưởng Nhược Nam thấy lòng chua xót, nàng dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn không quay đầu, xuống xe ngựa, vào trong phủ Công chúa. Cận Thiệu Khang nhìn cánh cửa lớn màu đen từ từ khép lại, tâm trạng nặng nề, hắn nói với phu xe: “Về Hầu phủ đi.”
Phu xe vung roi, xe ngựa lóc cóc chầm chậm lăn bánh, xa dần phủ Công chúa.
Thời gian sau đó, Tưởng Nhược Nam không gặp lại Cận Thiệu Khang nhưng qua Tử San nàng biết, thầy dạy cho bọn trẻ đã đến Hầu phủ, chính thức dạy học cho chúng. Qua bọn trẻ, nàng cũng nhận thấy chúng rất kính trọng tiên sinh ấy, học hành nghiêm túc, nhìn bọn trẻ ngồi gật gù học thuộc “Tam Tự Kinh”, Tưởng Nhược Nam thấy rất vui.
Nhưng những ngày vui vẻ chẳng kéo dài được lâu thì xảy ra một chuyện khiến nàng rất giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT