Vương Dĩnh ngạc nhiên hỏi:

"Không phải ta quá đã quá tuổi để đi vào trong đó rồi sao?"

Băng Thần lau đi chút nước sốt dính bên khóe môi rồi cười nói:

"Quan trọng là con thích chứ mấy chuyện này không tính toán, nhớ kỹ cha con là người thông thiên triệt địa, chỉ cần con nghĩ được thì ta có thể làm được, quan trọng là làm lúc nào thôi, đừng nói còn mà mẫu thân của con sớm muộn gì cũng vào Tân Sinh."

Vương Dĩnh nghe thế thì sáng mắt lên rồi nói:

"Nếu được tất nhiên con muốn vào rồi, nhận nhiệm vụ của gia tộc lần này rồi thì phải mười năm sau nữa mới có thêm nhiệm vụ thế nên con bình thường sẽ chán chết, bây giờ nếu được đi vào trong Tân Sinh thì còn gì bằng."

Băng Thần gật đầu nói:

"Thế thì còn chuẩn bị một chút nữa rồi đi vào trong Tân Sinh, đặt tên nhân vật xong thì gửi tin nhắn cho ta rồi trang bị sẽ được gửi đến cho con, bây giờ danh tính của chúng ta phải được dấu kỹ, tất nhiên chỉ đến khi ta có đủ thực lực mà thôi."

Vương Dĩnh gật đầu nói:

"Con hiểu rồi."

Băng Thần sau bữa cơm thì nhanh chóng giúp con gái mình đi vào trong Tân Sinh, bản thân hắn thì chuẩn bị đi vào trong trận xếp hạng ngay sau đó, tổ đội của bọn họ đi một vòng trong đại thành thôi đã thấy hơn tám chín chục cái biển tuyển ngươi chức nghiệp thợ săn rồi.

Hồng Thiên Nữ hơi nhíu mày khẽ hỏi:

"Bọn họ cũng có thợ săn trong tổ đội thì có ảnh hưởng gì đến chúng ta không?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Yên tâm đi ta biết cách trị bọn họ, chi tiết thì có lẽ để tối hôm nay ta sẽ chỉ cho mọi người, bây giờ thì chúng ta cứ đấu cho xong đi cái đã."

Hồng Thiên Nữ cười nói:

"Huynh có cách đối phó thì tốt rồi, ta bây giờ cũng chẳng còn gì lo lắng nữa, thời gian của huynh không nhiều thế nên nếu có người cản chân thì không tốt một chút nào, nhất là khi thất bại nguyên nhân có thể sẽ đến từ chúng ta."

Băng Thần cười nói:

"Các nàng yên tâm đi ta sẽ không để chúng ta thua đâu, dù sao chỉ cần nắm được tình hình cụ thể thì ta vẫn dư sức đè đầu cưỡi cổ những tổ đội khác, ta tự tin như thế thì các nàng cũng hiểu mọi chuyện sẽ diễn biến như thế nào rồi đúng không."

Hồng Hạ cười nói:

"Huynh có nói con chó là con mèo thì ta cũng tin."

Tống Thiên Lệ thì chỉ cười thôi, sống chúng với mấy người này thì nàng bao giờ cũng vui vẻ, nam nhân này thật sự rất đặc biệt khi khiến cho các nữ nhân bên cạnh hắn ta hòa thuận vui vẻ với nhau, thậm chí Hồng Thiên Nữ cũng giúp hắn ta trong việc khuyên răn nữ nhân khác.

Băng Thần nhìn thời gian còn hơn nửa tiếng thì nói:

"Các nàng đợi ở đây ta đi dạo một vòng xem có ai bán trang bị gì phù hợp cho chúng ta không, chuẩn bị trước trang bị sẽ giúp chúng ta tăng tốc độ luyện cấp lên rất nhiều."

Lữ Vân khoác lấy tay Băng Thần nũng nịu nói:

"Cho ta đi chung với."

Băng Thần gật đầu nói:

"Tùy nàng thôi."

Hai người đi mua đồ chùng với nhau, khi bọn họ đã đi xa rồi thì Tống Thiên Lệ mới nhỏ giọng hỏi:

"Hắn ta có tốt đến mức mà mấy người nữ nhân tốt như các tỷ phải cam tâm chia sẻ hay không?"

Hồng Thiên Nữ đặt tay lên ngục Tống Thiên Lệ khẽ nói:

"Trong lòng muội có quá nhiều những thứ để suy đoán thế nên mới hỏi câu hỏi này, nếu thả lòng và chịu khó quan sát một chút thì muội sẽ hiểu ngay lý do thôi, còn nếu muốn biết cụ thể thì cứ tiếp xúc gần hắn hơn một chút, chỉ sợ lúc đó muội cũng sẽ giống chúng ta thôi."

Tống Thiên Lệ lắc đầu cười nói:

"Ta không giống các tỷ nhưng ta sẽ thử tiếp cận Băng Thần gần hơn bởi ta không thể làm việc mãi cho một người ta không hiểu gì cả."

Bạch Vân níu lấy Tống Thiên Lệ vẻ mặt chân thành nói:

"Đừng đùa với lửa, ta lúc đầu cũng chẳng khác gì muội đâu."

Bạch Vân mấy ngày nay tham khảo Băng Thần về chức nghiệp của mình cuối cùng chẳng biết làm sao mà cũng dính chưởng, hôm đó uống lắm rượu thể nên nàng không kiềm lòng được, thậm chí nàng còn chủ động ôm hôn hắn ta mới ác.

Bây giờ thì nàng mỗi lần ở quá gần Băng Thần đều ngại gần chết, thế nhưng đã tỏ nỗi lòng cho hắn biết nhưng chẳng nhẹ đi chút nào cả, phải nói từ cái đêm đầu tiên gặp lại hắn thì do trước kia có hâm mộ lại thêm hắn hiểu lòng nữ nhân biết cách an ủi thì nàng đã gục rồi, mật ngọt chết ruồi huống chi hắn nói chuyện còn ngọt hơn cả đường.

Tông Thiên Lệ vẫn lắc đầu nói:

"Trong lòng ta bây giờ chỉ một lòng vì các muội muội, sau lưng ta còn có cả một cơ ngơi hơi đâu để ta lo đến chuyện yêu đương, tỷ không cần phải hù dọa ta làm gì, với lại ta tiếp xúc với Băng Thần cũng lâu rồi mà chưa thấy rung động lần nào."

Nói đến đây nàng dừng lại khi nhớ tới khi hắn nắm tay nàng kéo lại vào đêm hôm qua, bỗng nhưng khi đó tim nàng có lạc nhịp một chút thế nhưng đó chỉ là do quá bất ngờ mà thôi, vẻ mặt nàng vẫn tự tin như cũ trong khi mấy cô nàng khác đều lắc đầu tỏ vẻ chán nản, bọn họ lại sắp có thêm một vị tỷ muội nữa.

Bạch Vân chép miệng nói:

"Không nghe lời tiền bối là chỉ có thiệt thòi về thân mà thôi."

Tống Thiên Lệ cười nói:

"Hay chúng ta cá một chút đi."

Hồng Thiên Nữ nhíu mày nói:

"Có phải mục đích ban đầu của muội chính là thế có phải không?"

Tống Thiên Lệ cười nói:

"Hay tỷ không dám?"

Hồng Thiên Nữ cười nói:

"Thế muội muốn cá cái gì?"

Tống Thiên Lệ cười nói:

"Ta muốn kim tệ mỗi người hai tỷ."

Bạch Vân thấy cơ hội tời thì liền cười nói:

"Thế này đi muội ở lại sau khi thảo luận chiến thuật mười năm phút để nói chuyện riêng với hắn, khi hắn nấu đồ ăn thì vào đó đợi 10 phút thì sau một tuần nếu muội vẫn không gục thì chúng ta mỗi người đưa cho muội hai tỷ còn nếu thua thì chỉ cần muội mỗi ngày sáng sớm dâng trà cho các tỷ tỷ liên tục một tuần thôi."

Tống Thiên Lệ gật đầu vẻ mặt đầy tự tin nói:

"Các tỷ muội khác làm chứng nhé, lúc đó các tỷ thua thì đừng hòng nuốt lời."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play