Sáng hôm sau, Lạc Ngọc Thiên tuy là bị Lạc Phát Minh làm đến nửa đêm, nhưng cậu vẫn dậy sớm hơn anh. Mở mắt ra, đập vào mắt mình chính là con người cậu thương yêu, là cái con người suốt 7 năm qua cậu luôn mong nhớ, bây giờ được nhìn thấy người yêu đang say ngủ, cảm giác thật hạnh phúc

Cậu đưa tay lên, vuốt ve xương quai hàm của anh rồi lại trượt lên gò má, cậu đùa nghịch không thấy chán. Bất chợt, cậu ngồi dây, ghé sát mặt mình đến môi anh, khẽ hôn trộm anh một cái

Nào ngờ đâu, khi môi cậu vừa đặt xuống môi anh, anh đã ôm lấy cậu, đưa lưỡi của mình vào miệng cậu mà khuấy đảo. Đến một lúc sau, anh mới thả cậu ra. Cậu nằm về lại vị trí cũ, cái đầu đen nhánh rúc trong chăn mà ngượng ngùng. Anh thấy những hành động của cậu mà bật cười. Anh mở giọng trêu cậu

- Sao vậy??? Sao lại không nghịch mặt, rồi hôn lén anh tiếp hả bảo bối

Trong chăn truyền ra một giọng lí nhí

- A!! anh dậy rồi mà còn giả vờ ngủ nha!!!!

- Vậy! Nếu như anh không giả vờ ngủ thì làm sao có thể biết được là em đang nghịch mặt anh hả

- Hứ anh gạt em

Anh thấy cái con người đang tự biến mình thành con nhộng vậy thì không khỏi yêu thương, đưa tay đến, kéo cái chăn ra khỏi đầu cậu. Rồi lại nhẹ nhàng ôm cậu vào lồng ngực của mình, hôn lên trán cậu. Anh lại hỏi

- Bảo bối!! Nói cho anh biết. Suốt 7 năm em sống ở Nhật Bản như thế nào

Cậu nghe đến đây, nhớ lại quảng thời gian đầy khó khăn ấy, đôi mắt lại đỏ ửng lên, giọng nghẹn ngào lại mà kể anh

- Ban đầu khi em bỏ đi, em chẳng mang theo thứ gì, chỉ đem một túi quần áo nhỏ, hộ chiếu và vé máy bay sang Nhật em mua trước một tuần khi chuẩn bị bỏ đi. Anh biết không, đi qua đó em rất sợ, bởi vì đây là lần đầu tiên em xa anh, xa cha mẹ mà đi một mình, ngay cả tiếng Anh còn không biết thì huống hồ gì nói đến tiếng Nhật, ban đầu đi làm rất khó khăn, khách nói gì thì không hiểu, ông chủ thì định đuổi việc em bao nhiêu lần, nhưng sau đó ông ấy lại thấy em tội nghiệp mà để em ở lại, nhưng là cho em xuống bếp rửa chén. Chỉ có thể đi làm mới có thể khiến em xóa đi hình ảnh của anh, mỗi lần trời tối đi về phòng trọ, nỗi nhớ anh cứ bám riết lấy em, ngay cả ti vi em cũng không dám xem, báo em cũng không dám mua. Bởi vì em sợ rằng, nếu lỡ các tin truyền thông mà đưa tin tức anh kết hôn vớ người con gái khác, em nghĩ chắc em sẽ đau đến chết mất. Cứ suốt 7 năm như vậy, sáng thì đi làm, tối thì chỉ biết nhớ anh rồi từ từ đi vào giấc ngủ. Cuộc sống 7 năm ở Nhật của em rất tẻ nhạt anh à

- Bảo bối à!! Đừng nói như vậy, nếu em chết, anh cũng sẽ không sống nỗi đâu. Hãy yên tâm, anh đã từng thề rằng, nếu như không phải là em, thì đừng hòng ai bước vào tim anh một lần nữa. Bảo bối của anh!! cho dù có chuyện gì xảy ra, hãy hứa với anh đừng chịu đựng một mình, rồi lại làm ra những trò ngốc nghếch như vậy nữa được không, hãy nói với anh, anh sẽ bảo vệ em đến phút cuối cùng. Em chỉ cần ngoan ngoãn làm bà xã anh là được rồi. Đừng bỏ đi nữa, nếu không anh lại chết vì đau tim mất

- Ân!!! em hứa với anh. Thật tốt vì anh đã không bỏ em đi, em hứa sẽ ngoan, không bỏ đi nữa đâu

Nói rồi, cậu nhướng người lên hôn môi anh một cái chóc, rồi lại ngượng ngùng mà rúc đầu vào ngực anh khẽ trốn, nhìn cậu như vậy, anh thấy người nhẹ hẳn ra. Anh hôn lên cái đầu đang ngọ nguậy đó,lại thầm tự nói với mình

- Thật tốt, cảm ơn em đã trở về bên anh, thật tốt!! Bảo bối anh sẽ không để ai làm tổn hại đến tình cảm của chúng ta nữa. Anh yêu em!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play