Đêm qua, ngày đến. Nắng mai soi rọi như muốn cho mọi người thấy tình yêu của hai kẻ đang ôm nhau ngủ dưới gốc mai tuyết, vừa như muốn ôm ấp bảo vệ họ. Nhưng, chỉ tiếc rằng, cố cách mấy thì tai họa cũng đang đến gần.
Một nha hoàn chạy hụt hơi về phía biệt viện, mừng rỡ khi thấy cung
chủ đang ở đó, có thoáng ngẩn người khi nhìn thấy hắn và nàng ôm nhau
ngủ như hai tiên tử, thoát tục, không chút bụi trần. Nhưng rồi, đại họa đến gần, không biết làm sao hơn, nàng khẽ lay vai của hắn, gọi một
tiếng : ” Cung chủ !”
Hắn đưa khẽ một ngón tay lên môi, khiến tiểu nha hoàn kia giật mình, quả thực nhìn không ra hắn đã thức từ sớm. Hắn ân cần, chậm rãi đặt
nàng dựa vào gốc cây, đi đến một góc khuất, tiểu nha hoàn kia hiểu ý,
vội đi theo, đến nơi đã mở miệng bẩm tấu :
– Bẩm cung chủ, Thuyên Đình công chúa đã đến cung, hiện đang ngồi ngoài sảnh lớn.
Hắn phất tay, ra hiệu cho tiểu nha hoàn ấy đi, quay lại gốc cây đã thấy nàng điềm nhiên ngồi dậy, mỉm cười thật tươi :
– Phong ca, Thuyên Đình công chúa đã đến rồi, huynh nên mau ra ngoài tiếp đãi
Bỗng chốc, im lặng. Gió ngừng thổi, lá và cánh hoa ngừng rơi, hắn và nàng không ai nói câu nào, chỉ còn nàng vẫn điềm nhiên mỉm cười. Chợt
khẽ lay động, tuyết, không biết thế nào, chầm chậm rơi xuống, bay xung
quanh hắn và nàng. Hòa với nước mắt nàng, tuyết tan chảy, rồi cũng lại
tiếp tục rơi xuống.
Hắn đau thương quay đi, đột nhiên hú lên một tiếng oán thán của Hồ
ly, vang vọng khắp chốn. Ma giới, Thiên giới đều hiểu, nữ nhân ấy đã
đến. Bất giác, không cùng hẹn, nhiều nữ tử rơi lệ thay cho Lâm Quân.
Vang vọng tiếng thở dài, tiếng hú trong không gian. Cửu hoàng tử hắn
cũng nghe được, thầm tự hỏi bao lâu thì Thiên Phong sẽ giết tiểu muội
của hắn và lạnh lùng bảo hắn đem thi thể về an táng đây ? Chỉ sợ, lão
hồ đồ nhà hắn cùng tiểu muội ngốc này không biết cao thấp, đã phạm phải tội lỗi khiến tính mạng treo sợi tóc mất rồi. Chung Thiên Phong, rốt
cuộc cũng không phải là kẻ Thiên giới có thể tùy nghi định đoạt.
Hắn mang theo sát khí đi vào sảnh lớn, đã nghe chanh chua có nữ nhân đang mắng người :
– Ta đường đường là cung chủ phu nhân, tại sao các ngươi còn gọi
công chúa ? Còn nữa, trà này là trà gì, mau mang Bích Loa xuân ra cho
ta !
” Choang ” một tiếng, rõ là có chén bát đổ vỡ, càng rõ hơn nữa là có người đập phá đồ đạc. Hắn bước vào, giọng nói đầy đe dọa, sắc mặt ám
khí dọa cho đám cung nữ rét run :
– Chưa bái đường, cung chủ phu nhân không đến phiên ngươi mang ra
dọa người. Còn nữa, Bích Loa xuân không đến phiên ngươi uống, mau đi mà dọn dẹp cái chén phỉ thúy ngươi đã đập vỡ, đền cho ta một vạn lượng
rồi xéo về phòng ! [ta hảo hảo yêu huynh, Phong ca … Phong ca: hảo tiểu muội, ta mua hồ lô ngào đường cho muội, ngoan ngoãn cho ta gặp lại
Quân nhi]
Thoáng thấy bóng hắn, nữ tử vừa nanh nọc ban nãy đã trở về nhu mì
thục nữ, nhưng chỉ khiến hắn thêm khinh thường. Ra vẻ chủ nhà, nàng ta
phẩy tay ra lệnh cho bọn cung nữ :
– Mau dọn dẹp rồi mang trà khác ra đây !
Hắn lạnh lẽo mỉm cười, nói :
– Không cần, các ngươi mang chổi ra đây, sau đó lui, không cần trà mới.
Đám cung nữ biết hắn khinh ghét nữ nhân này, lại vừa được cứu thoát
khỏi nàng ta, không nói tiếng nào trước sau lục tục kéo nhau đi mất.
Còn lại nàng ta và hắn, khiến Thuyên Đình nuôi mộng tưởng hắn muốn
gần gũi nàng ta. Đợi cá đến không bằng tự đi bắt [có câu thành ngữ
tương tự thế này mà sao ta xem Sở Lưu Hương xong quên mất rồi =.= …
Phong ca: ngoan ngoãn ăn kẹo xong rồi cho ta gặp lại Quân nhi đi], nàng ta õng ẹo sấn tới, quàng tay qua cổ hắn, đưa mặt sát lại mặt hắn. Mùi
mĩ phẩm bay lên ngào ngạt, khiến hắn thấy mắc ói vô cùng. Quân nhi luôn không sử dụng mĩ phẩm, thân thể toát ra mùi hương tự nhiên, ngọt ngào
vô cùng. Nhớ đến Quân nhi, hắn thoảng cười nhẹ. Thuyên Đình nàng ta
thấy thế, cứ nghĩ đã mê hoặc được hắn, liền đưa mặt đến sát hơn. ” Chát “, một bên má nàng ta nóng rát, in hằn năm ngón tay. Hắn vừa tát nàng
ta một cái a. Tiếng “Chát” này quả thực vang lên làm cho rất nhiều
người thấy thoải mái trong lòng.
– Ngươi muốn hôn ta ? Thực xin lỗi, cả đời không có cơ hội !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT