Tôi nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy, bản thân không chịu được nên đã nắm lấy bàn tay
của cô ấy đang đặt trên thành ghế. Hinh Văn hơi giật mình, quay lại nhìn vào màn hình và không hất cái tay không phép tắc của tôi ra. Cảnh giết
hại trong phim bắt đầu, những chiếc đầu phun máu, những chiếc áo giáp bị đâm nát, những âm thanh người gọi ngựa hí. Xem cảnh đó, nhưng Hinh Văn
không hề tỏ ra sợ sệt gì, trong khi vài cô gái xung quanh cúi đầu không
dám nhìn.
Khi xem đến đoạn căng thẳng. Hinh Văn nắm chặt tay tôi, thì ra cô ấy không kiên cường như những gì mình vừa thể hiện, cũng thấy sợ. Nghĩ đến đây, tôi thấy buồn cười, rút cuộc thì cũng là phụ nữ mà.
Máy điều hòa trong rạp để hơi lạnh, nhưng có thể do nắm tay Hinh Văn nên
tôi đã cảm thấy ấm áp hơn. Khi xem đến cảnh Cát Ưu quỳ sau Chương Tử Di, nói, “Chị dâu…” rồi đưa tay luồn vào vạt áo của cô ta, như ẩn như hiện
xoa vào… Tôi lại quay nghiêng sang Hinh Văn. Có lẽ vừa xem cảnh nóng
trong phim lại vừa cảm thấy được ánh mắt của tôi, nên khuôn mặt cô ấy đỏ ửng lên.
Tay tôi nắm tay Hinh Văn khoảng hơn một tiếng, đến nỗi
hai tay chúng tôi đều toát mồ hôi ra, nhưng lại không muốn rời nhau.
Hinh Văn ngạc nhiên khi thấy tôi rút tay ra, tôi cười, lấy khăn giấy để
vào lòng bàn tay của cô ấy. Trong phim, Cát Ưu đang nói, “Khí phách của
ta, lấy thành tin làm gốc…”.
Hinh Văn bật cười, những người xung
quanh cũng cười. Hinh Văn đột nhiên lại nắm lấy tay tôi, nắm rất chặt,
cô ấy nghiêng về phía tôi, thì thầm bên tai, “Sao anh không cười?”.
Tôi bị hơi thở trong lời nói của Hinh Văn làm cho buồn tai, không chịu được nên hơi xoay đầu một chút, lúc đó tai tôi và môi của cô ấy chạm vào
nhau, toàn thân tôi tê lại như bị điện giật. Thấy vì không cẩn thận nên
đã hôn vào tai tôi, Hinh Văn vội vàng nghiêng đầu ra, sau đó nhìn lên
màn hình. Chúng tôi cứ im lặng nắm tay nhau cho đến hết phim.
Sau khi ra khỏi rạp, tôi nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ. Hinh Văn nói,
“Để em đưa anh về nhà!”. Tôi gật đầu, bây giờ muộn rồi không còn xe buýt nữa, với lại cũng thuận đường.
Xe chúng tôi chạy trên con đường
trống trải, hoàn toàn không giống như dòng xe tấp nập bình thường. Tôi
dựa đầu vào cửa kính, mắt nhìn vào những ngọn đèn hai bên đường. Một
tháng trước, tôi vẫn cô đơn về nhà một mình; một tháng sau, tôi ngồi xe
về nhà với một cô gái, và còn có những tiếp xúc thân mật với cô ấy nữa.
Giấc mọng Hoàng Lương? Hay mộng Điệp Trang Chu?
Xe chạy về đến
khu nhà tôi, tôi cởi áo ra trả cho Hinh Văn rồi dặn đi dặn lại, “Em lái
xe cẩn thận nhé, trời tối gió lớn lắm, nào, hãy mặc áo vào, về đến nhà
thì nhắn tin cho anh!”.
Hinh Văn nhìn sâu vào mắt tôi, rồi mặc
chiếc áo có hơi ấm của tôi lên người, sau đó cười nói với tôi, “Vậy, anh nghỉ sớm đi nhé, em về đây”.
Tôi đứng nhìn cho đến khi đèn xe mờ hẳn!
Vài ngày sau, cuối cùng thì Cố Đại Nhân cũng tuyển được một nữ trợ lý, nên
công việc của tôi giảm đi rất nhiều. Để đồng nghiệp mới nhanh chóng làm
quen với công việc, nhân lúc trưa không có việc gì, tôi xếp một đống tư
liệu lên và tranh thủ dạy nghiệp vụ cho cô ấy, đồng thời cũng nói cho cô ấy biết sơ qua về sự phát triển và lịch sử của công ty và cả những mối
quan hệ quyền lực trong công ty. Tên của cô gái đó tôi quên mất rồi, chỉ biết là Cố Đại Nhân gọi cô ấy là Tiểu Du. Sau khi chỉ bảo cho cô ấy
xong thì cũng sắp đến giờ tan ca, Cố Đại Nhân đi đến chỗ tôi, cố ý nói,
“Thằng cha này, lần sau chú ý hộ tôi một chút, đừng có mà lại đưa cái
móng vuốt ma quỷ của cậu ra với người trong bộ phận của mình nữa đấy!”.
Tôi đấm vào vai anh ta, nói một cách vô tội, “Tôi vẫn là một người
tốt!”.
Cố Đại Nhân nhăn mũi giễu cợt nói, “Người tốt? Vậy tôi là
thánh nhân rồi. Nhưng hình thức của Tiểu Du cũng bình thường, ha ha,
chắc chắn cậu cũng không để ý đâu!”.
Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu
Du, đúng vậy, cô ấy thực sự rất bình thường, đeo cặp kính to đen, ngoài
việc hỏi những chuyện liên quan đến công việc, còn lại hầu như cô ấy
không nói gì. Theo đánh giá của tôi thì đúng là một quả dưa hấu bí hơi.
Cố Đại Nhân bảo tôi đưa Tiểu Du đi làm quen với những phòng khác, bao
gồm cả phòng nghiệp vụ của Lý Nhược. Khi bước lên lầu, tôi không tránh
được cảm giác hơi hồi hộp. Đã hơn nửa tháng không gặp Lý Nhược, không
biết dạo này cô ấy sống có tốt không, không biết Đàm Kỳ Vĩ có trách mắng cô ấy không? Nhưng tôi nghĩ chắc anh ta cũng đối xử tốt với Lý Nhược
thôi, dù sao thì hình như anh ta cũng có ý với cô ấy.
Bước đến
phòng nghiệp vụ, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại,
tiếng gọi nhau, mắng nhau ồn ào, ai cũng bận rộn với công việc của mình, khác hẳn với sự buồn tẻ ở phòng kế hoạch. Tôi và Tiểu Du cứ đứng ở
ngoài cửa, ngay lúc đó, tôi không biết phải đưa cô ấy đi làm quen ai
trước.
Tiểu Du đẩy cửa kính vào, quay sang hỏi tôi “Đây là phòng nghiệp vụ ạ? Quầy liên lạc của tôi ở đâu?”.
Tôi không trả lời, né người tránh một người đi lại. Lý Nhược đang nghe điện thoại nên không biết sự có mặt của tôi. Sau khi nói chuyện xong, cô ấy
quay người lại thì nhìn thấy tôi, vô cùng ngạc nhiên thốt lên, “Ơ! Sao
anh lại đến đây?”.
Tôi cười đáp, “Hôm nay anh đưa trợ lý mới đi
làm quen với các phòng trong công ty!”, rồi lại hỏi cô ấy “Em dạo này
vẫn khỏe chứ?”.
Lý Nhược tỏ ra rất vui, khuôn mặt thoáng một chút xấu hổ, trả lời tôi với vẻ hứng khởi, “Ở đây được lắm anh ạ, mọi người
đều đối xử rất tốt với em!”. Nói xong đưa tay chỉ vào những cô gái đang
ngồi cạnh đó. Tôi đưa mắt nhìn, thầm thở dài nghĩ, đây đâu phải là phòng nghiệp vụ, mà là vườn bách thú thì đúng hơn, chẳng trách Đàm Kỳ Vĩ lại
xin chuyển Lý Nhược đến đây.
Phụ trách phần liên lạc với Tiểu Du
lại chính là Lý Nhược, thế nên ba chúng tôi đứng nói chuyện về gia đình. Cũng đúng lúc đó, tôi có cảm giác có một đôi mắt rất nóng đang quét đến tôi, quay lại, đó là Đàm Kỳ Vĩ, anh ta đang đứng ở cửa phòng của mình
lạnh lùng nhìn tôi với khuôn mặt đầy u ám.
Vừa nhìn thấy chủ quản của phòng nghiệp vụ xuất hiện, tôi liền ra hiệu cho Tiểu Du đến làm
quen. Lúc đó Lý Nhược ngẩng đầu lên nhìn Đàm Kỳ Vĩ, khuôn mặt đầy tăm
tối của anh ta ngay lập tức tươi tỉnh như ánh mặt trời chói lọi, cười
với chúng tôi nói, “Đây không phải là Vô Y ở phòng kế hoạch sao? Chẳng
lẽ có thời gian rỗi mà đến đây!”. Trong lòng tôi nghĩ, bản lĩnh thể hiện trên khuôn mặt của con người này thực sự rất tốt, “Vâng, hôm nay tôi
đưa một đồng nghiệp mới đến làm quen với phòng anh. Tiểu Du lại đây, xin giới thiệu, đây là Giám đốc Đàm, giám đốc bộ phận nghiệp vụ, sau này có gì không hiểu có thể đến thỉnh giáo anh ấy. Có thể nói anh ấy là tiền
bối của công ty chúng ta đấy, cũng rất hay giúp người khác, không tin cô có thể hỏi Lý Nhược là biết”. Lời nói đầy hàm ý châm chọc, chứa đầy mũi kim của tôi làm khuôn mặt Đàm Kỳ Vĩ co lại, nhưng vẫn phải giữ nụ cười
trên đó. Nghe tôi nói vậy, Lý Nhược bất giác cũng quay người đi. Tôi
nghĩ, Cố Đại Nhân không làm gì được anh nhưng tôi thì có thể, nói thế
nào thì tôi vẫn không phải là cấp dưới của anh ta, nên chẳng cần phải lo lắng đến sự quản lý của anh ta.
Tiểu Du quả nhiên rất lịch sự
nói: “Vậy sau này mong giám đốc Đàm giúp đỡ nhiều!”. Tôi nói, “Tiểu Du,
bây giờ chúng ta đi đến những phòng khác. Lý Nhược, tan ca gặp nhau
nhé!”. Nói xong tôi cười thành tiếng rồi đưa Tiểu Du ra khỏi cửa, phía
sau lưng vẫn nghe tiếng hừm rất mạnh của Đàm Kỳ Vĩ.
Sau khi hoàn
thành nhiệm vụ đưa Tiểu Du đến các phòng trong công ty thì cũng đã đến
giờ tan ca, Cố Đại Nhân nói với chúng tôi là tối nay cùng đi ăn cơm với
nhau và coi đó là cuộc gặp mặt của phòng ta. Tôi giễu cợt nói, “Đuờng
đường là phòng kế hoạch, vậy mà vẻn vẹn chỉ có ba người!”.
Cố Đại Nhân nói, “Ôi, không phải là tôi không muốn có nhiều người, chỉ vì cấp trên không đồng ý phê chuẩn thôi!”.
Tiểu Du hỏi, “Tại sao phòng nghiệp vụ nhiều người thế, trong khi phòng chúng ta lại ít người vậy? Không phải tôi nghi ngờ hiệu quả làm việc của
chúng ta, mà chỉ cảm thấy công ty nên có sự công bằng đối với mỗi phòng, nếu không phòng của chúng ta sẽ dễ dàng trở thành cái cổ chai của công
ty mất”.
Tôi và Cố Đại Nhân nhìn nhau, chúng tôi thật sự cảm thấy rất ngạc nhiên trong câu nói vừa rồi của Tiểu Du, thật không ngờ cô ấy
lại có thể nhạy cảm đến vậy. Ý trong câu nói của cô ấy là, vì phòng kế
hoạch không đủ người nên nhất định đến một ngày nào đó sẽ dẫn đến sự qua quýt trong công việc, và hậu quả của nó sẽ vô cùng nghiêm trọng. Cố Đại Nhân lầm bầm nói, “Thật không ngờ anh ta đào khoét người của tôi, là
cũng muốn hại tôi!”.
Tôi đoán, Cố Đại Nhân đang bắt đầu có phản ứng ngầm đây.
Ba người chúng tôi đi bộ đến quán ăn Tứ Xuyên ngay bên cạnh công ty. Tôi
và Cố Đại Nhân thực sự cảm thấy ấn tượng với Tiểu Du từ khi cô ấy nói
câu đó, thế nên cái nhìn của chúng tôi đối với cô ấy cũng khác đi. Cả ba chúng tôi đều ăn uống rất vui vẻ, rôm rả. Khi chúng tôi ăn xong thì mới chỉ hơn bảy giờ, Cố Đại Nhân đề nghị đi hát karaoke, nhưng Tiểu Du nói
không muốn đi nên kế hoạch bị hủy bỏ. Khi chúng tôi bước ra khỏi quán ăn thì nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng cãi nhau, thì ra đó là Lý Nhược
và Đàm Kỳ Vĩ. Trong lòng tôi lúc đó bỗng dưng lên một nỗi tức giận, đang định bước lên để xem thế nào, thì không ngờ đã có người bước lên trước
tôi.
Cố Đại Nhân bước đến, cười rất lớn từ xa nói, “Ha ha, đây
không phải là Mr Đàm sao?”. Nghe thấy có tiếng nói, Đàm Kỳ Vĩ và Lý
Nhược quay đầu lại và nhìn thấy ba chúng tôi. Khuôn mặt đang lạnh lùng
của Đàm Kỳ Vĩ trong nháy mắt bỗng nở một nụ cười nói, “Anh Cố đấy à, mọi người mới tan ca à?”. Trong khi khuôn mặt Lý Nhược đang từ bừng bừng
nổi giận thì sau khi nhìn thấy tôi bỗng trở nên tủi thân đến đáng
thương.
Cố Đại Nhân cười nói, “Thật là khéo quá, chúng tôi vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị về nhà thì nhìn thấy hai người. Ồ, Lý Nhược,
lâu lắm rồi không gặp, sao, làm việc dưới sự chỉ đạo của giám đốc Đàm
thế nào?”.
Lý Nhược gượng cười nói, “Vâng, tốt ạ…”.
Tôi hừm một tiếng rồi nói, “Tốt? Tôi thấy suýt nữa đánh nhau thì có!”.
Đàm Kỳ Vĩ tiến lên vài bước, cao giọng nói, “Chúng tôi chỉ vừa thảo luận một chút về công việc!”.
Tôi không nói gì, cùng Tiểu Du bước đến bên cạnh Lý Nhược, nhẹ nhàng nói với cô ấy, “Tan ca rồi, để anh đưa em về nhé?”.
Mắt của Lý Nhược hình như đã hơi đỏ lên, nhưng đang cố gắng kìm nén lại, sau đó nở một nụ cười rồi gật đầu nói, “Vâng!”.
Nói xong, Lý Nhược nhìn sang Đàm Kỳ Vĩ, dường như chờ cái gật đầu đồng ý
của anh ta. Vừa nhìn thấy thế, tôi cảm thấy vô cùng tức giận. Ngày trước khi còn làm việc dưới sự chỉ đạo của Cố Đại Nhân thì được tự do đi lại, không hiểu cô ấy lại trở thành nhu nhược thế này từ bao giờ?
Cố
Đại Nhân thấy vậy liền nói, “Anh Đàm, tôi còn có việc muốn thảo luận với anh! Đó là chuyện liên quan đến việc xin nhân viên lần trước…”.
Đàm Kỳ Vĩ cười gượng nói, “Lần trước không phải là tổng giám đốc đã phê chuẩn rồi sao?”.
Thấy họ đang nói chuyện công việc với nhau, tôi liền kéo tay Lý Nhược đi.
Đúng lúc đó, bên kia đường bỗng vang lên tiếng gọi, “Tống Vô Y!”. Năm người
chúng tôi đứng từ bên này nhìn sang, thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp như hoa của Hinh Văn đang ngó ra từ cửa xe taxi, cô nói to, “Thật trùng hợp
quá!”.
Lúc đó tôi giống như ngọn nến đang bị hơ lửa, giống như bị quả cà đang bị những giọt sương rơi xuống, mồ hôi lạnh cứ thế tự nhiên
tuôn ra.
Khi đó tôi có thể cảm nhận thấy vẻ mặt của cả năm người
đó. Sự đồng cảm của Cố Đại Nhân, sự ngạc nhiên của Đàm Kỳ Vĩ, nụ cười
rất hiền dịu của Hinh Văn, sự cay đắng của Lý Nhược, cái khó hiểu của
Tiểu Du và sự hoang mang của bản thân tôi. Trong một khoảng khắc, sáu
con người cứ thế đứng lặng ở đầu đường như những bức tranh tĩnh vật treo trên tường.
Cả sáu người chúng tôi cứ thế mất mấy giây không ai
chịu mở miệng trước. Cố Đại Nhân là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng đó, đập tay lên vai Đàm Kỳ Vĩ, người dường như vừa hiểu ra điều gì đó, làm
cho động tác định bước đến bên cạnh Lý Nhược của Đàm Kỳ Vĩ bị vô hiệu
hóa. Thấy không khí gượng gạo như vậy, khác với vẻ trầm lặng bình
thường, Tiểu Du lộ vẻ lo lắng liền bước sang bên cạnh, Lý Nhược thì cắn
môi lắc đầu. Thấy phản ứng của mọ người không được thoải mái lắm, Hinh
Văn mỉm cười bước đến gần một cách rất tự nhiên, lịch sự và dừng chân
trước mặt tôi.
Tôi thầm nguyền rủa, tại sao hôm nay tôi lại gặp
nhiều rủi ro đến vậy, biết nói gì bây giờ? Tôi ho lên vài tiếng rồi cười nói, “À… đây là bạn tôi, tên Hinh Văn!”, tôi chỉ vào Hinh Văn giới
thiệu rồi lại chỉ vào mấy người kia giới thiệu, “Đây là các đồng nghiệp
của anh, Cố Đại Nhân, giám đốc Đàm, Tiểu Du,…”. Tay tôi dừng lại trước
Lý Nhược, sau vài giây do dự, tôi nói, “Đây là bạn tốt của anh, Lý
Nhược!”.
Sau khi nghe lời giới thiệu đó của tôi, vẻ mặt đang buồn khổ của Lý Nhược như được thả lỏng ra nhiều hơn, có thể là do tôi đã
không dùng hai từ “đồng nghiệp” để gọi cô ấy. Cố Đại Nhân, Đàm Kỳ Vĩ và
Tiểu Du đều bước đến chào hỏi Hinh Văn.
Khi Hinh Văn làm quen với từng người xong, tôi mới giật mình phát hiện ra tay của mình vẫn đang
cầm tay cua Lý Nhược, liền vội vàng nhẹ nhàng thu tay lại.
Hinh
Văn và Lý Nhược mỉm cười rất dịu dàng chào nhau, nhưng tôi biết họ đều
là những người thông minh, nhạy cảm, sao có thể không hiểu gì cơ chứ? Có thể Hinh Văn cảm nhận được chuyện gì đó không vui vừa xảy ra giữa bọn
tôi nên nói, “Bây giờ mọi người về nhà, hay còn tiết mục gì đấy ạ?”. Cố
Đại Nhân tiếp lời, “Vô Y, Lý Nhược và Tiểu Du chuẩn bị về nhà, tôi và
giám đốc Đàm còn có một chút việc cần bàn với nhau!”. Nói xong, không
cần chờ Đàm Kỳ Vĩ trả lời, Cố Đại Nhân liền lôi tay anh ta đi về phía
công ty.
Tôi vừa cảm ơn sự cứu nguy của Cố Đại Nhân, vừa hận vì
anh ta lại bỏ mặc tôi mà đi thế này. May mà vẫn còn có Tiểu Du ở lại.
Lúc đó không biết Lý Nhược và Hinh Văn nói chuyện nhỏ gì với nhau, tôi
quay sang nói với Tiểu Du, “Tiểu Du, cô sống ở đâu? Cùng chúng tôi ngồi
tàu điện về nhé!”.
Tiểu Du biết tôi đang khó xử nên nói, “Vâng,
được, chúng ta cùng đi, chị Nhược, chúng ta đi thôi!”. Tôi nhìn Hinh Văn gật đầu nói, “Chúng ta cùng đi!”.
Cuối cùng thì tôi cũng thở dài nhẹ nhõm, nhưng còn cả chặng đường dài ngồi tàu điện nữa, cả một thử
thách với tôi. Trời ơi, những chuyến tàu điện lãng mạn sao hôm nay lại
trở thành nỗi đau khổ của tôi thế này?
Bốn chúng tôi lần lượt
bước vào tàu điện. Đây là lần đầu tiên tôi đi tàu điện cùng ba người con gái, nên trong lòng cảm thấy hơi thiếu tự tin, hơn nữa trong đó còn có
hai người con gái có mối quan hệ chưa rõ ràng với tôi nữa chứ. Lý Nhược
và Hinh Văn thể hiện rất thân mật với nhau. Có thể Lý Nhược đang rất
buồn, nhưng nếu bây giờ tôi tỏ ra quan tâm tới Lý Nhược thì lại sợ Hinh
Văn sẽ xảy ra vấn đề gì đó, thế nên tốt nhất là không quan tâm đến cô
nào, và quay sang nói chuyện với Tiểu Du. Tiểu Du cũng nhận ra tôi đang ở vào hoàn cảnh khó khăn nên rất biết ý hỏi han tôi nhiều hơn về chuyện
công việc, làm cho hai cô gái bên cạnh khó mà chen lời vào được, thế là
hai bọn họ quay sang nói chuyện với nhau.
Tàu điện đã chạy rất
nhanh mà sao tôi có cảm giác chậm vậy. Mỗi lần tàu dừng đến một trạm là
Hinh Văn và Lý Nhược lại quay sang nhìn tôi, sau đó lại cười và nói
chuyện với nhau. Tôi chỉ nghe thấy Hinh Văn hỏi, “Cô dùng nước hoa
Lancôme à?”. Lý Nhược nói, “Đúng à, chị giỏi thật đấy. Đây là sản phẩm
mới ra, là sự kết hợp giữa mùi thơm của hai loài thảo dược”.
Tôi
lắc đầu cười gượng, thì ra là họ đang nói chuyện về mỹ phẩm, thế mà suốt từ nãy đến giờ tôi cứ sợ họ đang bình phẩm về mình. Xem ra khi hai
người phụ nữ chưa quen thân mà nói chuyện, thì vấn đề làm họ thân mật
với nhau chính là bàn luận về vấn đề sắc đẹp, cũng giống như chủ đề để
hai người đàn ông dễ dàng quen biết nhau chính là phụ nữ.
Cuối
cùng thì cũng sắp đến trạm xuống của Lý Nhược, cô cất giọng nói, “Trạm
tới em phải xuống rồi, chị xuống trạm nào?”. Nói xong thì liếc mắt nhìn
tôi, ý muốn nói nhất định là anh sẽ đưa cô ấy về nhà cho xem. Hinh Văn
trả lời, “Mình còn mấy trạm nữa mới tới nhà, vậy lần sau có dịp thì hẹn
cùng nhau đi dạo nhé!”. Trong lòng tôi bỗng thấy lo lắng, nếu thực sự họ trở nên thân thiết với nhau thì chẳng phải tất cả sẽ trở thành một mớ
hỗn độn sao?
Lý Nhược xuống tàu, bên cạnh tôi vẫn còn Tiểu Du và
Hinh Văn, Tiểu Du nói, “Em vẫn còn mấy trạm nữa!”. Hinh Văn cũng cười
nói, “Không phải là sẽ xuống cùng trạm với mình đấy chứ?”. Tôi đang nghĩ có nên đưa Hinh Văn về nhà không, vừa nghe thấy Tiểu Du nói thế liền
tiếp lời luôn, “Hai người cùng xuống một trạm à? Vậy tí nữa tôi xuống
trước nhé!”. Hinh Văn cười rồi nói như có thâm ý, “Về đến nhà rồi nhớ
gọi điện cho em!”.
Cái gì đáng đến cuối cùng đã đến, cái gì đáng
hỏi cũng đã hỏi, sau khi xuống xe, tôi đưa tay chào hai người và đi ra
khỏi ga. Tôi có một chút băn khoăn, những gì xảy ra ngày hôm nay làm tôi thực sự cảm thấy rất khó hiểu. Đầu tiên là tại sao Lý Nhược lại cãi
nhau với Đàm Kỳ Vĩ? Có phải giữa họ đã xảy ra chuyện gì không? Sau đó là việc Hinh Văn nhìn thấy tôi đang cầm tay Lý Nhược, Hinh Văn nhất định
sẽ hỏi tôi tại sao…, nếu cô ấy bắt tôi phải trả lời, không biết tôi sẽ
trả lời thế nào đây. Trời ơi, trái tim tôi như muốn vỡ ra khi mỗi lần
nghĩ lại những giọt nước mắt của Lý Nhược lúc cô ấy nói tình cảm của cô
ấy với tôi, khi nghĩ lại nụ hôn nhẹ vào tai tôi của Hinh Văn, tất cả đều rất cảm động.
Trên đường về nhà, tôi gọi điện cho Cố Đại Nhân để hỏi mình nên làm thế nào, nhưng điện thoại gọi đi mà chẳng có ai nhấc
máy, tôi thầm nghĩ, không phải là anh đã đánh nhau với Đàm Kỳ Vĩ đấy
chứ? Về đến nhà, chưa kịp bật điện sáng thì tôi đã thấy di động của mình đổ chuông, thì ra Hinh Văn gọi đến. Giọng cô ấy có vẻ yếu ớt trong điện thoại, “Có phải anh thích cô ấy không? Sao anh lại lừa em?”. Tôi trả
lời như đinh đóng cột, “Anh không hề lừa em!”. Hinh Văn lại nói, “Vậy là anh thích cô ấy? Cô ấy cũng là một cô gái rất được”. Tôi nhấn mạnh,
“Anh và cô ấy chỉ là bạn bè mà thôi, thực tế trong lòng anh chỉ có mình
em!”. Nghe xong Hinh Văn khẽ cười, tôi không biết đó là nụ cười hài lòng với câu trả lời của tôi hay cô ấy đã thấy rõ lời nói dối của tôi. Hinh
Văn nói, “Anh còn nhớ tin nhắn lần trước em đã gửi cho anh không?”. Tôi
nghĩ, nếu lần này tôi do dự thì có nghĩa là duyên phận của tôi và Hinh
Văn đến đây sẽ kết thúc. Tôi cười nói, “thực ra vấn đề đó anh mới là
người hỏi em… Có thể để anh hiểu em nhiều hơn được không?”. Hinh Văn im
lặng một lúc rồi gác máy.
Tôi ngồi trên sofa chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn từ ngoài đường le lói hắt vào từ cửa sổ, chiếu xuống nền nhà một màu sáng chói lọi, quần áo phơi ngoài sân thượng đang phất phơ
trong gió nhẹ. Bây giờ tôi thực sự thấy khó gọi tên những gì đang xáo
trộn trong lòng mình. Những lời nói vừa hứa với Hinh Văn làm tôi vẫn
chưa bình tĩnh lại được, tôi đã phát hiện ra một điều rằng, trong lòng
tôi đã có sự tồn tại của Hinh Văn. Nếu cô ấy lựa chọn việc rời xa tôi,
chắc lúc đó tôi sẽ rất đau khổ.
Tôi châm điếu thuốc, một đốm sáng lóe lên trong bóng đêm. Tôi lấy điện thoại ra, bấm vào bàn phím để viết cho Hinh Văn bài thơ.
Yến Thanh Đô
Con đường dài mong manh, trong dòng người, có gót son thon nhỏ, môi đỏ răng trắng, nhẹ nhàng hương thơm, làm lòng người ngây ngất! Váy trắng quấn
thân, che nụ cười e thẹn. Gảy đàn tranh, mái tóc đen dài, làm hoa mai
cũng phải ghen tỵ! Đêm sao lạnh lẽo, du dương, bỗng nghe đâu đây giọng
nói, như đã từng nghe! Gió đông thấm vào da thịt, căn phòng nhỏ đượm
tình, ngồi một mình nhớ về đường xưa! Tại sao cô ấy ngày càng gầy đi?
Ngọc ngoài cửa, ngọn đuốc tàn! Lá ngô đồng từng lá tương tư, đung đưa
được vài đêm?
Sau khi phải dùng đến hai tin nhắn mới nhắn hết bài thơ cho Hinh Văn, thì điện thoại của tôi đổ chuông. Tôi ngạc nhiên, sao cô ấy lại có phản ứng nhanh như vậy nhỉ? Không nhìn vào điện thoại tôi
bấm luôn phím nghe, “Hinh Văn…”. Thì nghe thấy một tiếng cười châm biếm, “Vô Y à, để tôi nói, cậu không quá căng thẳng như vậy với cô ấy chứ?”.
Thì ra là Cố Đại Nhân, tôi cười gượng nói, “Sao lúc nãy tôi gọi điện anh không nghe?”. Cố Đại Nhân trả lời, “Phải cãi nhau với thằng cha Đàm Kỳ
Vĩ kia, xem ra sau này hai phòng chúng ta không còn được hòa bình yên ổn với nhau đâu, ha ha…”. Tôi ngạc nhiên hỏi, “Anh định đối đầu với anh ta à?”. Cố Đại Nhân nói, “Phải ra tay mạnh trước đã, mấy ngày này cậu hãy
làm tốt công việc đi, đừng để người khác săm soi đấy!”. Tôi do dự trong
giây lát, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ Cố Đại Nhân định công kích Đàm Kỳ Vĩ sao? Tôi nói, “Anh không công kích vào Lý Nhược đấy chứ?”. Cố Đại Nhân
cười to nói, “Vô Y, tôi thấy cậu đa tình lắm đấy, một đằng thì tốt với
Hinh Văn, một đằng thì lo lắng, chăm sóc cho Lý Nhược. Cậu phải đưa ra
quyết định rõ ràng đi chứ?”. Tôi nói, “tôi gọi điện cũng để nói chuyện
này với anh!”. Cố Đại Nhân nói, “Vậy cậu quyết định chọn ai?” Tôi nghiến răng trả lời, “Người tôi thích là Hinh Văn!”. Cố Đại Nhân lạnh lùng,
“Hinh Văn? Tôi thấy cô gái đó không hề đơn giản đâu, liệu cậu có giữ
được cô ấy không?”. Tôi thở dài, “Tôi đành làm một con thiêu thân vậy,
dù biết lao vào lửa sẽ bị chết. Nhưng thôi hãy coi như tôi là một con
thiêu thân đi…” Cố Đại Nhân ngắt lời, “Ừ, đằng sau vẫn còn hai con thiêu thân nữa đấy. Đó là Lý Nhược và Đàm Kỳ Vĩ”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT