Trong cuộc sống, mỗi người đều có những phương cách riêng cho việc đi lại của mình. Có người thích ngồi tàu điện, có người thích ngồi xe buýt, người
lại thích tự lái xe, tự đạp xe, người thì thích đi bộ.
Đó cũng là những cách mà mọi người sử dụng để đi lại trong cái thành phố ồn ào náo nhiệt của chúng tôi. Trong cuộc hành trình đi lại đó, chúng ta có thể
sẽ gặp những người mà chúng ta chưa bao giờ gặp, hoặc sẽ gặp lại những
người đã quen biết. Có những người cả đời chỉ gặp một lần, nhưng cũng có những người trở thành những người bạn thân thiết của cả cuộc đời chúng
ta.
Còn tôi, tôi chọn tàu điện ngầm làm phương tiện phục vụ cho
sự di chuyển của mình. Tôi lựa chọn tàu điện ngầm vì sự nhanh chóng,
thuận tiện và cũng bởi khả năng chứa được rất nhiều người của nó. Việc
làm tôi cảm thấy rất thú vị là mỗi ngày khi bước lên tàu vào những lúc
đi làm hay tan ca, tôi có thể nhìn thấy những khuôn mặt mới, thấy dáng
vẻ vội vã của họ, nhìn thấy những đôi tình nhân tay trong tay, thấy sự
rách rưới của những người ăn mày, thấy những nghệ nhân đường phố, những
người đi làm.
Trong tất cả những người bước lên chuyến tàu điện
ngầm, tôi chỉ là một phần tử mà thôi. Hàng ngày, mỗi thành viên lên tàu
rồi lại lần lượt xuống tàu, chẳng ai biết người đứng cạnh mình là ai,
duyên phận của mình và họ chỉ là trên cùng một chuyến tàu mà thôi.
Tôi là Tống Vô Y, chưa kết hôn, là một nhân viên mẫu mực của công ty, giống như một con ong chăm chỉ, hàng ngày cần mẫn se một sợi dây thẳng tắp từ nhà đến công ty rồi lại từ công ty về nhà. Năm qua năm, ngày qua ngày,
hai mươi lăm năm nay, tôi đã quen với sự vô vị, nhạt nhẽo đó, thậm chí
đến giờ còn chưa biết một nửa còn lại của mình đang ở phương trời nào.
Có những lúc tôi rất muốn đi tìm, hoặc rất muốn có người nào đó tìm
mình, dù chỉ khiến tôi khoáng rung động thôi cũng được, nhưng sự quá đỗi bình thường của tôi làm người ta không thể có chút ấn tượng nào, thế
nên tôi đành lặng lẽ một mình ngồi trong văn phòng, viết ca từ thời
Tống, làm thơ, viết email cho tất cả đồng nghiệp trong công ty mà không
chờ sự hồi âm của họ, chỉ cần biết rằng phương pháp này có thể chứng
minh với mọi người sự tồn tại của mình, không để họ lãng quên trong một
xó xỉnh nào đó.
Khi ngồi trên tàu điện ngầm, tôi thường mở điện
thoại nghe nhạc, và tiện mở luôn Bluetooth. Tại sao lại mở Bluetooth ư?
Đó là vì tôi đã coi phương thức kết nối này là cửa thoát ra vào trong
thế giới nội tâm của mình. Mỗi lần tìm kiếm đến điện thoại của người
khác bằng Bluetooth, tôi cảm thấy họ đang rất gần mình. Và tất nhiên mục đích của tôi là để lựa chọn ra những cô gái. Nếu như tinh thần của tôi
có thể phụ thuộc vào cái Bluetooth không dây này thì tôi cũng có thể
thâm nhập vào điện thoại của người ấy, hòa nhập vào thế giới của họ, cho dù không thể thay đổi được gì thì ít nhất cũng có thể mĩm cười đi bên
nhau trong cái sân nhỏ của gia đình người ấy. Hãy tha thứ cho ý đồ đen
tối của tôi, tôi cũng day dứt với suy nghĩ đó lắm, nhưng tôi không có đủ dũng khí để tiếp xúc trực tiếp với những cô gái xinh đẹp, chỉ có thể
dùng phương pháp này để thể hiện mong ước của mình đến chủ nhân của một
chiếc điện thoại khác.
Lại thêm một lần tìm kiếm vô vị, trong tất cả những cái tên của chủ điện thoại, tôi đã nhìn một cái tên tiếng Anh
rất ngọt ngào – Candy. Tôi nhìn vào cái tên đó và bắt đầu tưởng tượng
dáng vẻ tuyệt đẹp của cô ấy ra sao, sau đó sự tưởng tượng của tôi sẽ kết thúc khi xe tới trạm và cô ấy tắt Bluetooth đi. Có thể duyên phận của
tôi và chủ nhân của chiếc điện thoại tới đó sẽ kết thúc, nhưng kết nối
Bluetooth của người có tên Candy lại không hề kết thúc, tiếp đến ngày
thứ hai, thứ ba… tôi luôn thấy điện thoại của cô gái đó trên chuyến tàu
điện ngầm. Không biết đó là việc tốt hay xấu, chỉ biết rằng mỗi ngày sau khi trở về nhà, tôi lại tưởng tượng một cách rất tự nhiên về khuôn mặt, thậm chí dáng vẻ, hình thể của cô ấy. Kết thúc của những lần tưởng
tượng ấy thường chẳng có kết quả gì, có lúc tôi còn nghi ngờ liệu người
có tên gọi “Candy” đó có phải là một cô gái? Biết đâu lại là của một
người già nào đó cố ý để cái tên như vậy?
Thành phố vào những
ngày giữa thu đã có một chút se lạnh. Nhưng trong lòng tôi, cái cảm giác lạnh lẽo ấy mới thật sự rõ nét. Tôi quay đầu lại, đưa mắt nhìn tòa nhà
cao tầng nơi tôi làm việc, rồi lại nhìn đồng hồ, vậy là đã mười giờ rồi. Anh bảo vệ nhìn tôi cười cười, như giễu cợt việc tôi lại đi làm về
muộn. Tôi nhún vai đáp lại sự chào hỏi của anh ta và đi bộ ra trạm tàu
điện ngầm. Trên tàu có một vài toa đã vãn khách, người thì đang ngủ,
người thì đọc báo, người thì ngân nga hát, xem ra họ cũng như tôi, đều
đã quá quen với việc về nhà muộn.
Tôi lấy điện thoại ra, mở
Bluetooth, thử tìm kiếm xem có người tên Candy ấy trên chuyến tàu này
không. Quả nhiên, người đó cũng đang ở trên tàu, cứ như một âm hồn vậy.
Tôi bắt đầu thấy lạnh xương sống, đang trong suy nghĩ có nên liên lạc
với cô ta bằng một tin nhắn không thì bỗng thấy điện thoại của mình sáng lên, “Bạn có kết nối mới, có nhận không?”. Không phải là một tin nhắn,
mà là một nhắc nhở của đường truyền tín hiệu Bluetooth, và bên trên hiển thị tên Candy.
Trời ạ, cô ấy chủ động liên lạc với tôi, và còn
liên lạc qua dữ liệu thông tin nữa chứ. Tôi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn
những người trước mặt mình, nhưng tất cả là nam giới, với lại họ đều
đang ngủ. Tôi lại quay sang nhìn người ở hai toa bên cạnh, trong đó có
vài người phụ nữ, nhưng nhìn họ đều như đang trong trạng thái cách biệt
hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Tôi thực sự cảm thấy rất kinh ngạc,
nhưng không thể cầm điện thoại chạy ngược chạy xuôi hỏi từng người rằng: “Chào bạn, có phải bạn vừa kết nối Bluetooth với tôi không?”, hoặc gào
to lên, “Sao lúc nào bạn cũng có thể kết nối được vậy?”.
Nếu là
mạng internet thì tôi sẽ không cảm thấy lạ, nhưng đây lại là tàu điện
ngầm, kết nối được với nhau chỉ có thể là Bluetooth, nó chỉ có tính năng trong một khoảng không gian và thời gian nhất định. Cũng giống như hai
ngôi sao chổi trong vũ trụ ngoài kia, nếu gặp nhau một lần còn có thể
hiểu được, chứ gặp nhau vài lần là điều bất thường.
Trong đầu tôi lúc này hiện ra vô số những suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định
bấm nút nhận, thì ra đó là một tin nhắn với nội dung, “Chào anh, hình
như hôm nay anh đi làm về muộn hơn so với bình thường thì phải!”. Tôi
thấy lạnh xương sống, đây chắc chắn không thể là các đồng nghiệp trong
công ty, vì nếu là đồng nghiệp cũng không thể theo sát tôi suốt cả nửa
tháng trời vào những giờ tôi đi làm về như thế. Chẳng lẽ lại là người
của công ty tàu điện ngầm? Công nhân vệ sinh? Hay bảo vệ? Tôi nhanh
chóng viết lại câu trả lời, “Vâng, công việc hôm nay hơi nhiều” rồi
chuyển tin nhắn đi. Candy chắc chắn là tên của một người con gái, nhưng
liệu tôi có quen cô gái nào có cái tên này không nhỉ?
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ thì Bluetooth lại được chuyển đến, “Vậy chắc là anh mệt mỏi lắm rồi, về nhà nghỉ sớm đi nhé!”.
Đọc xong câu này, lòng tôi bỗng thấy có một chút ấm áp, tuy không biết tôi
và cô ấy có quen nhau không, nhưng ngay lúc này đây, khi đọc những lời
quan tâm này, tôi thực sự cảm thấy rất xúc động, nên vội vàng trả lời,
“Có phải cô tên là Candy không? Chúng ta quen nhau chứ? Chúng ta có thể
kết nối thế này cũng được vài ngày rồi nhỉ?”. Nhưng chờ mãi mà không
thấy cô ấy trả lời.
Về đến nhà, sau khi tắm rửa xong, tôi nằm lên giường và mở điện thoại ra, đọc tin nhắn, chỉ thấy có một vài câu đối
thoại của tôi và Candy, bất giác tôi cảm thấy có một chút bồn chồn.
Chẳng lẽ vì hàng ngày nhìn thấy sự vất vả của tôi, rồi lại không có thời gian mà nói chuyện yêu đương nên ông trời ban thưởng cho tôi một duyên
phận? Đêm đó tôi đã mơ một giấc mơ, thấy ngày hôm sau đi làm, quả nhiên
tìm được cô gái mang tên Candy đó, và giống như Dương Quá với Tiểu Long
Nữ, chúng tôi đã tay trong tay bồng bềnh cùng bay trên bầu trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT