Lúc tôi quay về công
ty đã là ba giờ chiều. Tôi không gọi taxi, cũng không ngồi tàu điện
ngầm, bởi tôi cảm giác những phương tiện giao thông đó sẽ gắn chặt tôi
với thành phố này, thậm chí cả xã hội này đều có quá nhiều sức ép và áp
lực khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Những ngôi nhà cao cấp và khu
biệt thự hào hoa đằng xa kia, lúc nào cũng nhắc nhở chúng tôi – những
người làm thuê – phải không ngừng kiếm tiền, không ngừng nỗ lực, mới có
thể kề sát được tới hạnh phúc. Chẳng lẽ chúng ta phải tiêu phí hơn nửa
đời người nỗ lực vì một ngôi nhà sao? Sau đó kết hôn và sinh con, lại
chứng kiến đời sau của chúng ta lặp lại những việc chúng ta đã làm?
Khi nhìn thấy tôi, Cố Đại Nhân cười nói, “Cậu đến muộn, trừ nửa ngày
lương”. Lòng tôi bỗng thấy ấm áp, Cố Đại Nhân thân mến, vậy là sau này
có thể anh phải một mình chỉ huy chiến trường rồi. Tôi cười hì hì, “Bị
mất phương hướng trên đường đời nên đến muộn”. Cố Đại Nhân lườm tôi
cười, sau đó quay vào phòng của mình. Tiểu Du nhẹ nhàng đến sau tôi nói, “Mọi việc thế nào?”. Tôi quay người cười nói. “Đã giải quyết xong rồi!”
Khuôn mặt Tiểu Du lộ vẻ vui mừng, tôi thầm thở dài. Tuy Tiểu Du là gián điệp
do Từ Lộ điều đến, nhưng theo phản ứng lúc này của cô ấy thì có nghĩa cô ấy đã có những tình cảm với phòng kế hoạch này rồi, nếu không cũng sẽ
không cho tôi biết việc của Từ Lộ. Nghĩ đến việc sắp rời xa công ty,
lòng tôi bỗng thấy chua xót. Làm việc ở công ty đã một năm, vậy mà mùi
vị của nó chỉ có mình mình biết. Nhân lúc còn vài tiếng nữa mới hết giờ, tôi gọi ba nhân viên mới vào phòng họp, nói với họ chi tiết một lần nữa chức trách công việc và những điều cần chú ý, hãy coi đó là việc của
chính bản thân mình.
Xong việc là lúc tan ca, Cố Đại Nhân vặn vẹo lưng nói, “Cuối cùng thì cũng tan ca, về nhà với vợ con thôi”. Tôi rất
muốn kéo Cố Đại Nhân lại để kể cho anh ấy tất cả mọi chuyện nhưng thật
khó mà mở miệng ra được. Cứ như tính cách của Cố Đại Nhân, nếu anh ấy
biết chuyện thì chắc chắn sẽ gầm lên và cùng tôi rời khỏi công ty này,
nếu vậy bao nhiêu tâm huyết của tôi thành vô ích. Tôi giễu cợt nói, “Mấy ngày rồi không trả bài sao?”. Cố Đại Nhân mỉm cười nói, “Ngày nào cũng
trả bài”. Văn phòng chỉ còn lại tôi và Tiểu Du, vì tôi quyết định ngày
mai xin nghỉ nên ở lại sắp xếp tài liệu, cũng là muốn có buổi tăng ca
cuối cùng ở công ty này.
Thấy Tiểu Du vẫn chưa về, tôi liền hỏi.
“Hình như hôm nay không có việc gì để tăng ca đâu, cô vẫn chưa về à?”.
Tiểu Du thở dài, “Tôi cảm thấy những điều anh nói không đơn giàn như
vậy”. Tôi hỏi, “Ý cô là gì?”. Tiểu Du đi đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng
nói. “Có phải anh có chuyện giấu tôi không?”. Tôi nói, “Câu này lẽ ra
phải để tôi hỏi cô mới đúng, thưa cô em gián điệp”. Tiểu Du lắc đầu,
“Những gì nên nói với anh, tôi đã nói hết rồi, từ lúc về công ty đến
giờ, tinh thần anh hình như không được tốt lắm, không như anh thường
ngày”. Tôi cười, “Cô đã biết thường ngày tôi thế nào nhanh thế cơ à?”.
Tiểu Du trả lời, “Anh là người có công việc là có thể quên đi những
chuyện không vui. Nhưng tôi cảm thấy việc anh dặn dò kỹ lưỡng cho ba
nhân viên mới đến cứ như đang sắp xếp hậu sự cho mình vậy”.
Tôi
cười phá lên, “Tôi là trưởng phòng, tất nhiên phải có nghĩa vụ đào tạo
những người mới cho công ty”. Tiểu Du giọng dịu dàng nói, “Có phải anh
muốn đi không?”. Tôi ngẩn người. Đúng vậy, mai tôi phải đi rồi, phải rời xa cái công ty này. Có thể quên được những người ở đây không? Ví dụ như Cố Đại Nhân, Lý Nhược, Tiểu Du, thậm chí cả cô gái lắm chuyện ở phòng
nhân sự kia. Thấy tôi không nói gì, Tiểu Du nói tiếp, “Hà tất anh phải
khổ vậy?”. Tôi cười gượng, “Tôi có sư lựa chọn không? Cứ cho là tôi
không đi thì ở lại đây, vậy chẳng nhẽ để Lý Từ Lô tiếp tục đùa giỡn và
coi thường sao?”. Tiểu Du còn định nói thêm điều gì đó, nhưng đã bị sự
cương quyết của tôi làm cho đứt đoạn. Tiểu Du cầm điện thoại lên và bấm
số. Tôi vội vàng hỏi, “Cô định làm gì thế?”. Tiểu Du giận dữ nói, “Tôi
gọi cho Cố Đại Nhân”.
Tôi tức giận, “Cô điên à?”. Nói xong liền
giật điện thoại từ tay Tiểu Du ra. Tiểu Du đưa tay đẩy tôi ra, tôi càng
tức giận lao vào cô ấy giật lấy điện thoại. Kết quả là cả hai chúng tôi
đều ngã xuống đất. Hình như tôi đã đè lên cô ấy. Tôi giật lấy điện
thoại, “Việc gì tôi đã giải quyết thì không ai có thể thay đổi được”.
Đôi kính của Tiểu Du không biết văng đâu mất, cô ấy lấy hết hơi hét lên, “Anh thật là xấu xa, có buông ngay tôi ra không?”. Tôi cười lớn, người
của Tiểu Du rất thơm. Tôi đưa tay kéo cánh tay cô ấy, cả hai chúng tôi
cùng đứng lên, không ngờ phía ngoài có một người nhìn thấy chúng tôi.
Tiểu Du hốt hoảng đẩy tôi ra vài bước, gương mặt đỏ dừ lên, bối rối, “Lý
Nhược…”, Sau đó, không biết nói gì nữa. Tôi nhìn Lý Nhược, gượng gạo
cười, trong lòng nói thầm thạt không đúng lúc tí nào. Sự hiểu lầm này
thật khó mà giải thích được. Lý Nhược tiến lên vài bước, không nhìn Tiểu Du mà nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt lạnh lùng nói. “Những gì cô ấy nói đều là thật sao?” Tôi ngạc nhiên, “Cái gì là thật là giả?”. Lý Nhược
lại hỏi tiếp, “Anh thực sự sẽ rời công ty sao?” Những gì cô ấy nói tất
nhiên là tôi đã nghe thấy hết. Tiểu Du đứng cạnh nhẹ nhàng nói, “Lý
Nhược, chị hãy khuyên anh ấy đi”. Vừa nói cô ấy vừa xoa xoa cái mũi của
mình, rồi cầm túi rời khỏi văn phòng.
Văn phòng chỉ còn lại tôi
và Lý Nhược. Dường như thời gian lại trở về những ngày tăng ca trước
kia, Lý Nhược cũng đứng ở vị trí này, cầm cốc cà phê hứng khởi chăm chú
nhìn tôi miệng cắn bút chì gõ bàn phím. Tôi không muốn mở miệng, còn Lý
Nhược đang chờ câu trả lời của tôi. Cứ im lặng thế đến vài chục giây,
dài như một thế kỷ. Cuối cùng tôi cũng thở dài gật đầu nói, “Ngày mai
anh sẽ xin nghỉ”. Nghe xong hai mắt Lý Nhược đỏ lên. Tôi nhẹ nhàng, “Em
đừng như vậy được không?”. Lý Nhược cắn mạnh môi, lắc đầu. Tôi lại nói,
“Anh biết, em muốn hỏi anh tại sao, nhưng có những chuyện anh rất khó
giải thích với em”. Lý Nhược mếu máo nói, “Anh còn nhớ trước kia đã nói
gì với em không?”. Chưa chờ tôi có phản ứng gì, Lý Nhược nói tiếp,
“Nhưng thứ của em không hề mất đi mà sẽ luôn luôn ở cạnh em.”
Lòng tôi bỗng thấy cay đắng, đêm mưa đó, khi tôi quyết định sẽ đi bên Lý
Nhược thì Hình Văn lại chờ tôi trong mưa, rồi sau đó lại bỏ Lý Nhược ở
lại trong mưa. Tôi khó khăn đến trước mặt Lý Nhược muốn nói với cô ấy
vài lời an ủi, thì bỗng Lý Nhược khóc to hơn, nước mắt rơi xuống như mưa vậy, sau đó thì sà vào lòng tôi, hai tay ôm chặt lấy cổ tôi. Trong nháy mắt, nước mắt của cô ấy đã thấm ướt áo tôi, làm ướt cả phần ngực của
tôi.
Tiếng khóc giống như cơn biển động cuộn lại, đập vào thế
giới nội tâm đang hỗn loạn của tôi. Đối diện với Lý Nhược và Hình Văn,
cán cân tiểu ly tình cảm của tôi cứ lắc qua lắc lại, hình như bên nào
đối với tôi tốt một chút thì quả cân lòng tôi lại nghiêng về bên đó. Tôi dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Lý Nhược rồi nhẹ giọng nói, “Em đừng có như
vậy được không?”. Lý Nhược nấc nghẹn, “Tại sao anh phải đi?”. Tôi thở
dài, “Vì công ty bây giờ đã không phải là công ty ngày trước nữa”.
Tôi kể hết chuyện phát sinh gần đây cho Lý Nhược nghe, trong đó bao gồm tất cả những việc của Từ Lô và Đàm Kỳ Vĩ. Nay tôi đã quyết định ra đi thì
tất cả những điều này không còn quan trọng nữa. Sau khi nghe xong, Lý
Nhược ngước gương mặt đầy nước lên, yếu ớt hỏi tôi, “Cố Đại Nhân có biết không?”. Tôi lắc đầu cười gượng nói, “Anh không dám nói với anh ấy, cứ
theo tính cách anh của Đại Nhân thì anh ấy nhất định sẽ làm náo loạn
lên, anh không muốn chứng kiến Cố Đại Nhân xảy ra chuyện. Đàm Kỳ Vĩ chỉ
cần một người cùng hội cùng thuyền, vừa khéo Cố Đại Nhân có thể đảm
nhiệm được. Lần này Từ Lô chỉ muốn nhằm vào tổng giám đốc, “Ừm, cũng vì
chuyện Hình Văn bị ngất hôm đó, nên bây giờ anh ta cũng rất giận anh”.
Lý Nhược hỏi, “Không phải anh ở bên Hình Văn sao?”.
Tôi thở dài,
“Thực ra hôm đó sau khi đến bệnh viện, anh đã bị người nhà cô ấy đuổi
ra, trong đó có cả Từ Lô”. Ngừng một lát, thấy Lý Nhược không khóc nữa,
tôi cười nói, “Không sao chứ, hôm nay anh kể cho em nghe thì em không
nói với ai nữa đâu nhé”. Lý Nhược cười e thẹn, nhưng vẫn không buông
vòng tay ở cổ tôi ra, “Vậy anh sẽ giải thích thế nào với Cố Đại Nhân
đây?”. Tôi hơi sững người, “Ừ nhỉ, ngày mai sẽ giải thích với Cố Đại
Nhân thế nào đây?”. Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, tôi thầm lụng
bụng, “Lại là ai đây?”.
Đứng ở ngoài cửa là Cố Đại Nhân, tôi thẫn thờ đúng là gián điệp Tiểu Du đây, rất có thao tác nghề nghiệp. Lý
Nhược đỏ mặt chạy ra khỏi cửa, trước khi ra khỏi cửa còn quay lại nhìn
tôi. Cố Đại Nhân nghiêng mắt nhìn Lý Nhược rồi mỉm cười đi về phía tôi,
sau đó đột nhiên cầm các tài liệu trên bàn, ném mạnh về phía tôi, tiếp
đó là tiến tới nắm cổ áo tôi và gầm lên, “Cậu là đồ ngốc, là thằng khốn
nạn!”. Tôi thấy rất buồn, lại bị người klhác nghe thấy rồi. Xem ra lần
sau nếu có nói với ai thì nhất định phải chú ý đến xung quanh.
Tôi cố giả bộ trấn tĩnh, “Cố Đại Nhân, có chuyện gì vậy?”.
Đôi mắt Cố Đại Nhân như đang bốc lửa, anh dùng chân đá bay chiếc ghế bên
cạnh, tôi nghe thấy rõ một tiếng kêu rất lớn khi chiếc ghế đáp xuống.
Tôi thấy buồn cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Cố Đại Nhân dũng mãnh
và điên cuồng đến vậy, khác hẳn với thái độ nhởn nhơ cười cợt hàng ngày
của anh ta.
Thấy tôi vẫn bình tĩnh như vậy, Cố Đại Nhân nắm lấy
cổ áo tôi giận dữ nói, “Những người khác cậu không đụng đến, sao lại
đụng đến Tiểu Du, không phải cậu có Lý Nhược sao? Có Hình Văn sao? Cậu
trêu chọc Tiểu Du xong còn đứng đây để cùng Lý Nhược nói về tôi nữa à?”.
Trong phút chốc, tôi cứng đờ hết người, mơ hồ nói, “Chờ đã, Đại Nhân, anh nói gì cơ? Tôi đụng đến Tiểu Du?”. Cố Đại Nhân đẩy tôu rồi tức giận nói,
“Lúc nãy tôi ăn cơm ở cạnh công ty, Tiểu Du gọi điện cho tôi rồi nói sẽ
không làm nữa. Tôi hỏi cô ấy tại sao, cô ấy nói cậu đã làm vài việc với
cô ấy. Cô ấy không còn mặt mũi nào để ở lại công ty nữa, còn nói cậu sẽ
trốn tránh tội mà rời khỏi công ty. Bình thường tôi dạy cậu thế nào? Tôi ủng hộ việc làm của cậu lần trước là vì tôi thấy hai người cũng xứng
đôi, nhưng lần này không dễ dàng gì có được một trợ lý giỏi, tại sao cậu lại đụng chạm tới cô ấy?”.
Nghe những lời Cố Đại Nhân nói tôi đã hiểu, cô gái Tiểu Du nham hiểm này, không nói thẳng với Cố Đại Nhân mà
lại dùng phương thức này để nói cho anh ta biết. Kế sách này thực sự là
rất cao tay, vừa làm tôi có thể che giấu được việc làm gián điệp của cô
ấy, vừa có thể làm cho Cố Đại Nhân tìm tôi để hỏi cho rõ ràng. Nghĩ đến
đây, tôi biết phải làm gì rồi. Dù sao thì mai cũng sẽ rời khỏi công ty,
vậy thì tôi sẽ nói với Cố Đại Nhân, ngày mai đỡ khỏi viết đơn xin nghỉ
việc. Tôi trầm giọng nói, “Đại Nhân, tôi thực sự phải rời khỏi công ty”.
Cố Đại Nhân thở dài, “Bây giờ đi tìm Tiểu Du đi, xem giải quyết thế nào, đừng để cô ấy báo cảnh sát”.
Tôi phá lên cười. Cố Đại Nhân giận dữ, “Cậu còn cười được à? Không biết con mắt của cậu thế nào? Tiểu Du không đáng yêu dịu dàng như Lý Nhược, lại
không cao quý sang trọng như Hình Văn. Vậy mà sao cậu cũng không tha
cho?”.
Tôi cười đến nỗi không thể thở được, “Cứ để cô ấy đi báo
cảnh sát đi, cô ấy chẳng có chứng cứ gì cả”. Vừa nghe xong, Cố Đại Nhân
ngạc nhiên, “Chẳng lẽ, cậu lại bỏ ra ngoài cơ thể?”.
Lúc này thì tôi không thể chịu được nữa, buồn cười đến nằm lăn cả lên bàn.
Cố Đại Nhân chép miệng, nhìn tôi ngơ ngác. Một lúc sau, tôi cố nhịn cười
đi đến chiếc ghế lúc nãy bị Cố Đại Nhân đá mang đến trước mặt anh ta, ra hiệu cho anh ngồi. Tôi hít một hơi dài, cố gắng để bình tĩnh trở lại.
Không chờ tôi mở lời, Cố Đại Nhân nói, “Cuối cùng thì có chuyện gì?”.
Tôi thở dài đáp, “Đại Nhân, Tiểu Du nói không sai đâu, đúng là tôi sẽ
không làm nữa”.
Dừng lại một lát thấy dường như anh ta định nói
điều gì đó, tôi vội xua tay, “Tiểu Du đã lừa anh đấy, vì tôi bảo cô ấy
đừng nói với anh, cho nên cô ấy mới dùng kế đó để anh đến gặp tôi”. Cố
Đại Nhân trầm tĩnh nói. “Cậu hãy cho tôi một lý do. Tại sao lại không
làm nữa?”. Tôi nói, “Anh đã biết công ty ta thay đổi ông chủ rồi chứ?”
Cố Đại Nhân gật đầu, “Điều này tôi không biết, không ngờ cậu lại biết”.
Tôi lại nói, “Anh có biết ông chủ là ai không?”.
Cố Đại Nhân lắc đầu, “Thay ông chủ thôi là chuyện bình thường, đừng có nói với tôi là cậu sẽ từ chức trưởng phòng, sau đó phút chốc là ông chủ của tôi”. Tôi cười nói, “Vị chủ tịch hội đồng quản trị này tôi biết”.
Cố Đại Nhân hỏi, “Sao tôi lại biết?”.
Tôi im lặng thở dài rồi nói, “Anh ta là Lý Từ Lô, là bạn của Hình Văn”. Cố
Đại Nhân hiểu ra, “Cậu rời công ty là vì Lý Từ Lô cũng là người theo
đuổi Hình Văn, anh ta là tình địch của cậu nên cậu thấy nếu tiếp tục làm nữa sẽ bị anh ta hành hạ?”.
Tôi ủ ê, có lẽ dùng lý do này cũng
có thể qua loa cho xong chuyện được, không cần phải giải thích với Cố
Đại Nhân về những việc liên quan đến tổng giám đốc nữa.
Tôi gật đầu. Cố Đại Nhân đột nhiên phá lên cười. Lần này thì đến lượt tôi đần người nhìn anh ấy.
Cố Đại Nhân nói, “Vô Y, đến giờ cậu còn giấu tôi sao?” Tôi ngạc nhiên, chẳng lẽ anh ấy biết hết rồi sao?
Cố Đại Nhân lại nói, “Dù thế nào cậu cũng do tôi đưa ra, nên trên mông cậu có bao nhiêu sợi lông tôi đều biết hết”. Tôi nhíu mày hừm một tiếng.
Cố Đại Nhân lại lạnh lùng nói, “Cậu đừng có hừm, vừa thấy Lý Nhược khóc
như vậy thì chắc chắn cô ấy đã biết được sự tình. Cậu sẽ kể cho cô ấy
chuyện chủ tịch là tình địch của cậu chứ? Cô ấy không điên lên mới là
lạ. Còn khóc đến nỗi đáng thương như thế”.
Tôi nghĩ xem ra không
có cách gì để giấu Cố Đại Nhân, uể oải nói, “Đại Nhân, nếu cho anh lựa
chọn việc đi ra nhà xưởng với tổng giám đốc, anh có đi không?”.
Cố Đại Nhân không hề suy nghĩ trả lời, “Tất nhiên là đi, tại sao lại
không?”. Thế là tôi đem tất cả mọi chuyện kể cho Cố Đại Nhân nghe, kể cả chuyện xảy ra gần đây với Hình Văn, tất nhiên là tôi không tiết lộ ra
chuyện Tiểu Du là gián điệp. Sau khi nghe xong, sắc mặt Cố Đại Nhân như
được lôi ra từ lò lửa với muôn vàn khó nhọc.
Rất lâu sau, Cố Đại
Nhân khàn giọng nói, “Vô Y, hãy cho tôi thời gian…”. Tôi thở dài, “Đại
Nhân, tình trạng đã như vậy rồi, anh có cách gì không? Dù sao Lý Từ Lô
đã đồng ý không để anh ra nhà xưởng nữa, người cần đối phó cũng chỉ là
tổng giám đốc mà thôi, việc rời khỏi công ty của tôi chỉ là sớm hay muộn thôi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT