Tôi ngồi trên ghế bên ngoài phòng bệnh của Hinh Văn, thầm nghĩ không biết có nên chuồn đi bây giờ không, tôi đứng dậy nhìn Hinh Văn qua cánh cửa kính, cô ấy đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, như đang mơ thấy ác mộng.
Tôi
đẩy cửa bước vào, ngồi trước giường Hinh Văn, tôi rất muốn nắm bàn tay
cô ấy và nói với cô ấy vài điều. Nhưng trong lòng lại thấy xót xa, liệu
tôi có mang lại hạnh phúc cho Hinh Văn không? Lúc nãy trong điện thoại,
Tử Lô có mắng một câu, “Một thằng nghèo kiết xác như cậu, cậu cho rằng
cậu có thể mang lại cho Hinh Văn cái gì? Cậu chẳng có cái gì hết, vậy
cậu mang lại gì cho cô ấy?”. Những câu nói đó làm tôi đến tận bây giờ
vẫn không biết trốn vào đâu. Nhìn Hinh Văn trước mặt, tôi tưởng tượng cô ấy ngồi dậy và nói, “Anh định lùi bước sao? Vô Y, hãy cố gắng vì tương
lai của chúng ta!” . Mùi thuốc trong phòng bệnh đã đưa tôi trở về thực
tại. Cảm thấy hơi chóng mặt, tôi muốn ra ngoài hút thuốc nên đặt chiếc
túi của cô ấy lên đầu giường, đột nhiên tôi nhìn thấy một tấm ảnh giữa
khe của cái túi, tôi rất muốn lấy ra xem, có lẽ là ảnh của Hinh Văn với
bạn trai trước kia của cô ấy. Tôi do dự một lát, nhưng cuối cùng tính tò mò cũng chiến thắng, tôi lấy tấm ảnh ra xem. Đó là một tấm ảnh chụp
chung, quang cảnh là một bãi cát màu bạc và một bãi biển trong xanh vô
tận, vừa nhìn là biết ngay không phải ở thành phố này, có lẽ là một hòn
đảo nào đó ở nước ngoài. Trong ảnh, Hinh Văn rất khác so với bây giờ,
một trạng thái tư thế trong sáng hoạt bát, nụ cười cũng rất cởi mở, chứ
không ẩn chứa nỗi buồn như bây giờ. Tay Hinh Văn thân mật đặt lên vai
một người con trai có dáng vẻ xanh gầy. Tôi nhìn kỹ hơn khuôn mặt người
con trai đó, ánh mắt tôi bỗng nhiên bừng sáng kinh ngạc vì anh ta giống
tôi đến bảy phần. Tôi lắc đầu cười gượng, lẽ ra phải nói là tôi giống
anh ta bảy phần. Cả hai người họ đều cười rất vui vẻ. Thấy sự thân mật
của Hinh Văn và anh ta, nhưng trong tôi không hề có chút ghen tuông. Nếu như trước kia tôi đã tức giận khi thấy Tử Lô và Hinh Văn bên nhau, thì
hôm nay đối diện với tấm ảnh này tôi lại thấy rất bình tĩnh, giống như
đang chậm rãi bước trên con đường không người, lạnh lẽo khác thường. Tôi lật đằng sau tấm hình, có một dòng chữ được viết rất nắn nót: Ký ức
biển, màu bạc thể hiện sự vĩnh hằng, màu xanh thể hiện cuộc sống, chúng
ta sẽ mãi mãi bên nhau cho đến trọn đời. Bên dưới là chữ ký của Hinh
Văn, năm 2005.
Tay tôi run lên khi đọc đến đây, tấm ảnh cũng vì
vậy rơi xuống đất. Tôi nhặt tấm hình lên và cất lại trong túi của Hinh
Văn, sau đó rút một điếu thuốc và đi ra khỏi phòng bệnh. Tôi đi đến cuối hành lang, dựa mình vào cửa sổ, châm thuốc hút từng hơi dài, rồi lại
phả ra từ từ. Cơn mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, mấy giây sau tiếng bước
chân chạy từ phía đầu hành lang kia lại, ánh đèn của bệnh viện không đủ
sáng, chỉ thấy mờ mờ có bốn người chạy lại, trong đó là một bác sĩ, phía sau là Tử Lô và bố mẹ Hinh Văn.
Tôi tắt thuốc, lấy lại tư thế
rồi bước về phía trước, trong lòng chuẩn bị sẵn một kết quả rất bi
thương: Bị Tử Lô đánh tan xác, bị bố mẹ Hinh Văn mắng tơi bời… hai bên
chúng tôi cùng chạy đến cánh cửa phòng bệnh của Hinh Văn rồi dừng lại,
mẹ Hinh Văn là người đầu tiên đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi tức giận,
tôi nhíu mày, đang định giải thích thì đã thấy khuôn mặt nóng bừng lên
bởi một tiếng bốp, tôi hoa hết cả mắt, nửa khuôn mặt thấy đau vô cùng,
cái tát đó làm tôi bị đẩy lùi ra phía sau vài bước.
Tôi lại bước
lên, mẹ Hinh Văn mắng, “Cậu đã làm Hinh Văn ra sao rồi?”. Tôi kìm nén
nỗi đau trên mặt, chỉ vào trong phòng, “Hinh Văn vì bị ngấm nước mưa nên hơi sốt thôi”. Bố Hinh Văn thở dài, Tử Lô đẩy cửa để bố mẹ Hinh Văn
bước vào.
Tôi đứng ngoài cửa, Tử Lô quay người lại nhìn tôi lạnh
lùng nói, “Cậu thấy dáng vẻ của mình bây giờ có đủ tư cách để theo đuổi
Hinh Văn không? Đến một người con gái cũng không bảo vệ được!”. Nói xong anh ta đóng sầm cửa, để lại tôi đứng trơ trọi trên hành lang lạnh lẽo
không người.
Khi tôi bước ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã
ngừng mưa, những ánh đèn mờ mờ chiếu xuống, soi rõ đám sương mù đầu mùa
bốc ra. Tôi dùng bàn tay xoa lên mặt, cái tát của mẹ Hinh Văn quả là
không nhẹ, cái tát đó đã phá vỡ đi tất cả những thiện cảm trong ấn tượng của gia đình Hinh Văn đối với tôi. Thực ra, lúc đó dù bố mẹ Hinh Văn có trách mắng tôi thì những lời nói của Tử Lô cũng đủ để tôi thấu hiểu,
từng câu từng chữ như kim, cắm vào đầu tôi, khiến tôi có cảm giác nôn ra máu.
Nhưng đầu tôi cũng như vừa trút bỏ một viên đá to, cuối
cùng thì những hiểu lầm về Hinh Văn đã được tháo gỡ, nhưng không ngờ kết quả là Hinh Văn phải vào viện. Nếu có thể thì tôi tình nguyện cứ mãi
mãi hiểu lầm như thế, chứ không muốn thấy cô ấy bị như vậy. Đang nghĩ
ngợi thì có chuông điện thoại, là Lý Nhược gọi. Tôi mỉm cười, “Em về nhà chưa?”. Lý Nhược nói, “Em về rồi ạ, chị ấy không sao chứ anh?”. Tôi ngơ ngác, “Ừ, cô ấy đang ở bệnh viện rồi, mà sao em biết?”. Lý Nhược đáp,
“Em đến công ty, thấy anh đang bế chị ấy lên xe, em còn gọi theo anh”.
Tôi thở dài, không biết phải nói gì bây giờ, Lý Nhược lại nói, “Em hỏi
bảo vệ, anh ấy nói Hinh Văn đã đứng ngoài mưa chờ anh hơn một tiếng đồng hồ…”. Cô ấy dừng lại, hít một hơi dài rồi nói tiếp, “Vô Y, anh có thể
thành thực trả lời em một câu được không?”. “Em nói đi.” Lý Nhược hỏi,
“Chiều nay khi ngồi trên tàu điện ngầm, có phải Hinh Văn đã hẹn anh
không?”. Lúc đó tôi rất muốn nói dối, nhưng nghĩ đến Hinh Văn đang nằm
trong bệnh viện, tôi uể oải đáp, “Đúng là cô ấy đã hẹn anh sáu giờ ba
mươi phút ở trước cổng công ty, nhưng anh đã không đồng ý”. Dường như Lý Nhược không nghe câu sau của tôi, nên giận dữ nói, “Vậy tại sao anh còn đi ăn cơm với em?” Thấy Lý Nhược phản ứng như vậy, tôi đành im lặng, Lý Nhược lại nói tiếp, “Người ta đã vì anh mà đứng ướt trong mưa lâu như
vậy để chờ anh, đến nỗi phải vào bệnh viện, Tống Vô Y, thật không ngờ
anh lại nhẫn tâm và vô tình đến vậy!”. Đầu tôi trống rỗng, có lẽ từ lúc
Hinh Văn bị ngất, thì đây là sự công kích thứ hai đến với tôi trong
ngày. Tôi thở dài, “Nếu đây là sự đánh giá của em đối với anh thì anh
không còn gì để nói nữa”. Lý Nhược nói vẻ suy tư, “Nhưng bây giờ sự việc lại như vậy…”. Tôi có chút nguội lòng nản chí, phải giải thích sao? Có
cần không? Thấy tôi không nói gì, Lý Nhược lại nói, “Anh hãy chăm sóc
chị ấy thật tốt, anh cũng bị ướt hết rồi, hãy giữ gìn sức khỏe. Tạm
biệt”.
Sau khi tắt điện thoại, nỗi ưu phiền trong tôi lại càng
tăng lên. Lý Nhược không biết là tôi đang không ở bên cạnh Hinh Văn, mà
đã bị người nhà cô ấy đuổi ra khỏi cửa. Đường phố vắng vẻ, những hạt mưa lất phất rơi, tôi bước vào bóng đêm như con dã thú đang bị thương,
chẳng lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời với tôi sao, tôi đang vì đau
tình hay vì đa tình? Từng đám mây trên bầu trời đang từ từ tản ra, để lộ vầng trăng lặng lẽ lướt mình qua áng mây. Sau cơn mưa, ánh trăng sáng
chiếu khắp nơi, không gian trở nên yên tĩnh. Ánh trăng dịu dàng chiếu
xuống người tôi, dường như đang an ủi một con dã thú điên cuồng là tôi.
Tôi nhìn bóng mình trên mặt nước, tự cười với mình. Thật đúng là một tên ngốc, chỉ vì một cửa ải khó khăn của tình yêu mà phải để cho bản thân
sa sút vậy sao? Tại sao không có sự chín chắn? Không có sự cởi mở? Nghĩ
đến đây, tất cả mọi niềm vui nỗi buồn đều được nén lại, tôi nhảy qua
vũng nước đi về nhà.
Cố Đại Nhân bước ra khỏi phòng tiếp khách
với gương mặt kỳ quái, tôi vội vàng hỏi, “Đại Nhân, mấy người trong đó
thế nào?”. Cố Đại Nhân thở dài, trong lòng tôi thấy hồi hộp, chẳng lẽ cả ba người đều không được? Tôi vội hỏi, “Không được sao? Có thể nói đây
là ba người tôi đã rất vất vả khổ cực chọn ra trong mấy nghìn người
đấy!”. Thấy tôi nói một cách lo lắng như vậy, Cố Đại Nhân cầm kẹp tài
liệu gõ nhẹ vào đầu tôi cười nói, “Tôi không hề nói không được, đó là
tôi đang nghi ngờ có phải ba người này là do cậu tuyển dụng không nữa,
mà cứ nghĩ rằng cậu đào những người này từ đâu lên, ba người này rất
tốt! Tôi đã nói xong với họ về vấn đề lương rồi, lát nữa cậu đưa họ lên
phòng nhân sự báo cáo!”. Tôi nói, “Đó là điều đương nhiên rồi, tôi là
cao thủ giỏi nhất dưới tay Đại Nhân, sao tôi có thể phụ lại nỗi vất vả
mà anh đã đề bạt tôi chứ?”.
Cố Đại Nhân cười lớn vài tiếng rồi
biến mất ở cuối hành lang. Tôi thở dài, nghĩ lại việc xảy ra ngày hôm
qua, nỗi buồn lại âm ỉ trong đầu tôi, thật may tôi cũng là người có thể
vì công việc mà quên mọi thứ. Tôi vui vẻ bước vào phòng tiếp khách, hai
cậu thanh niên và một cô gái cười chào tôi, “Mọi người đi cùng tôi đến
phòng nhân sự báo cáo, và chào mừng mọi người gia nhập đội ngũ phòng kế
hoạch chúng tôi”. Ba người nhìn nhau, cùng cười rồi nói, “Cám ơn trưởng
phòng, sau này mong anh giúp đỡ nhiều!”. Tôi gật đầu, trong lòng cảm
thấy vô cùng sung sướng, thế là có ba thuộc hạ, nghĩa là cũng có chút
mùi vị của người quản lý, không giống như gương mặt căng thẳng đối với
Tiểu Du, cô ấy giống như trưởng phòng, còn tôi là nhân viên vậy. Nhưng
cũng vì Tiểu Du thường nói ra những câu làm người khác phải ngạc nhiên
trong những tình huống quan trọng, nên cả tôi và Cố Đại Nhân đều rất coi trọng và tin cậy cô ấy.
Sau khi đưa ba nhân viên mới tới phòng
nhân sự làm thủ tục, tôi lại phải đưa họ đến bệnh viện kiểm tra sức
khỏe. Tiếp chúng tôi ở phòng nhân sự là cô gái đã đi cùng tôi với Lý
Nhược tới khu tuyển dụng. Tôi nghĩ đến đơn xin nhân viên liền hỏi,
“Người hôm qua của phòng nghiệp vụ đã đến chưa?”. Cô gái đó trả lời,
“Người ta đã làm xong từ trưa rồi!”. Thấy thể hiện của cô ta như vậy,
tôi biết là Lý Nhược đã đưa tờ đơn xin nhân viên cho cô ta, với lại lời
nói của cô ta cũng lạnh nhạt, đang định quay về phòng kế hoạch thì cô
gái đó nói từ sau lưng tôi, “Không hiểu vì sao, dường như Lý Nhược đã
khóc, không phải là vì anh đấy chứ?”. Tôi quay lưng lại như gió lốc,
lạnh lùng nói, “Điều này hình như là không phải việc của cô?”. Thấy lời
nói của tôi không khách khí, cô gái đó vội quay về chỗ ngồi của mình,
tôi hừ một tiếng, trong lòng nghĩ cô gái này suốt ngày chỉ biết tò mò,
không sợ đầu lưỡi có sẹo thì phải.
Lúc đó tôi cũng nghe thấy một
tiếng hừ rất lớn từ cửa, tôi không quay lại nhìn nhưng cũng biết đó là
Đàm Kỳ Vĩ. Không biết anh ta lại muốn làm gì đây, chẳng lẽ cũng là vì Lý Nhược khóc sao?
Tôi quay người lại, đổi ngay sang một nụ cười
tươi rói trên khuôn mặt, rồi nói, “Sao trùng hợp thế, giám đốc!”. Đôi
mắt Đàm Kỳ Vĩ lóe lên một tia sáng như muốn giết chết tôi, nhưng chắc
thấy tôi khách khí như vậy nên cũng không bộc lộ ra, đành gật đầu, “Vừa
đúng lúc gặp cậu, tôi muốn hỏi cậu mấy việc”. Hai chúng tôi đi đến phòng hút thuốc của công ty, mỗi người hút riêng loại thuốc của mình, Đàm Kỳ
Vĩ nghĩ ra điều gì đó nên hỏi, “Chuyện tối qua thế nào?”. Tôi thở dài,
“Đó không phải là chuyện của anh”. Đàm Kỳ Vĩ cười, “Hãy quý trọng lấy
Hinh Văn, tôi thấy người ta rất si tình với cậu”. Tôi nghĩ thầm, chắc
anh vui lắm nhỉ, có vậy thì anh mới có cơ hội để theo đuổi Lý Nhược mà,
tôi cười nói vài câu để đáp lại lời chúc phúc của anh ta, thấy vậy khuôn mặt Đàm Kỳ Vĩ lập tức tỏ ra ngạc nhiên. Tôi hỏi, “Giám đốc tìm tôi chỉ
vì chuyện này ư?”. Đàm Kỳ Vĩ thở dài hút vài hơi thuốc rồi nói, “Hôm nay Lý Nhược đi làm với đôi mắt thâm quầng, có vẻ như cô ấy đã khóc rất
nhiều”. Khuôn mặt tôi vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng trong lòng lại đang
rối tung lên, tôi hiểu những tâm tư của Đàm Kỳ Vĩ. Nếu tối qua không có
sự xuất hiện của Hinh Văn, anh ta nhất định sẽ cho rằng tôi làm tổn
thương Lý Nhược. Nhưng thực tế đúng là tôi đã làm Lý Nhược buồn, bây giờ Đàm Kỳ Vĩ hỏi tôi điều này, khuôn mặt thể hiện rõ sự lúng túng, xem ra
anh ta cũng rơi vào lưới tình rồi.
Tôi cố tình hỏi, “Lý Nhược
khóc sao?”. Đàm Kỳ Vĩ gật đầu, “Nếu không phải vì tối qua tối thấy cậu ở bên Hinh Văn thì tôi nhất định sẽ lại cho là do cậu gây ra”. Tôi nói,
“Điều này hình như không giống với tính cách của một giám đốc là anh,
lại có thể lôi tôi ra tâm sự chuyện lòng mình trong giờ làm việc thế
này, ha ha…”. Đàm Kỳ Vĩ cười, “Buột miệng thì nói thôi, tôi tìm cậu là
có việc khác”. Tôi nói, “Giám đốc hình như quên rằng tôi là người của
phòng kế hoạch, anh thuộc phòng nghiệp vụ. Hơn nữa nếu có chuyện gì để
nói thì nên tìm Cố Đại Nhân chứ”. Đàm Kỳ Vĩ búng đầu thuốc trên tay rồi
nheo mắt nói, “Anh Cố sắp phải tới công xưởng rồi, cho nên chắc chắn
phòng kế hoạch sau này do cậu tiếp quản”. Tôi ngạc nhiên, không phải là
Cố Đại Nhân chỉ ra nhà xưởng để học hỏi thôi sao? Chẳng lẽ tổng giám đốc lại giở quẻ? Nhưng lúc này mặt tôi không biến sắc. Tôi cười nói, “Tôi
biết Cố Đại Nhân phải ra nhà xưởng, thì cứ cho là tôi sẽ tiếp quản phòng kế hoạch, trước kia Cố Đại Nhân làm thế nào, thì nay tôi cũng sẽ theo ý của anh ấy mà làm”. Ý của câu đó là cho dù Cố Đại Nhân phải ra nhà
xưởng, tôi vẫn phải làm việc theo sự sai bảo của anh ấy. Theo tôi lý
giải, bản thân đã theo Cố Đại Nhân thì cứ kiên định theo lập trường của
mình, không nên dễ dàng thay đổi điều đó.
Đàm Kỳ Vĩ lắc đầu cười, “Tôi vẫn chưa nói xong, phản ứng của cậu cứ như không muốn nghe lời người khác vậy!”
“Được, anh nói đi, tôi nghe đây!”
Đàm Kỳ Vĩ hạ giọng hỏi, “Vô Y, chắc cậu cũng biết cơ cấu nhân sự của công
ty chúng ta chứ?”. Tôi ngạc nhiên đáp, “Không phải bên trên là tổng giám đốc, sau đó là các giám đốc phòng ban các anh sao?”. Đàm Kỳ Vĩ hỏi lại, “Vậy cậu có biết ông chủ của công ty là ai chứ?”. Tôi đờ người, “Ông
chủ? Hình như tôi chưa từng gặp qua!”. Đàm Kỳ Vĩ cười nói, “Ừ, có lẽ cậu chưa từng gặp ông chủ, nhưng điều này không còn quan trọng nữa, vì bây
giờ ông chủ của công ty đã đổi rồi”. Tôi mơ hồ không biết là anh ta muốn nói điều gì với tôi đây? Đàm Kỳ Vĩ nói tiếp, “Cậu cho rằng cái công ty
thương mại điện tử của chúng ta có thể có nhiều tiền như vậy để mua nhà
xưởng sao?”. Tôi đần người hỏi, “Thay ông chủ rồi à? Thay ai vậy?”. Đàm
Kỳ Vĩ cười, “Tất nhiên là người đã đầu tư tiền của lần này rồi!”. Tôi
lầm bầm, “Vậy có nghĩa là công ty đã bị mua rồi sao?”. Đàm Kỳ Vĩ lắc
đầu, “Không hoàn toàn là mua, mà đang từng bước bị mua!”
Tôi
không phản ứng lại điều đó mà hỏi, “Vậy liên quan tới tôi?”. Đàm Kỳ Vĩ
ung dung, “Bây giờ mới nói với cậu, đó là chuyện liên quan đến cả tôi và cậu”. Ngừng một lát anh ta nói tiếp, “Tổng giám đốc sau này sẽ không
chịu trách nhiệm về những việc ở công ty bên này, mà sẽ chịu trách nhiệm về những việc bên nhà xưởng”. Tôi hỏi, “Vậy không phải là bị cướp quyền sao?”. Đàm Kỳ Vĩ gật đầu, “Thực tế thì hai năm lại đây, các mối khách
hàng của công ty đã bị tôi nắm trong tay, Cố Đại Nhân bị điều đi lần này là ý của tổng giám đốc, tôi thấy lần này đến bản thân tổng giám đốc
cũng khó mà đảm bảo”. Tôi tiếp lời, “Nếu Cố Đại Nhân phải đi, rất có thể là vì sự thất bại trong đấu pháp giữa tổng giám đốc và ông chủ lớn”.
Ánh mắt Đàm Kỳ Vĩ lộ vẻ tán thưởng, “Ừ, cậu đoán đúng rồi đấy”.
Vừa thấy sự rắc rối mà Cố Đại Nhân gặp phải, lòng tôi bỗng thấy lo lắng,
“Cảm ơn anh, tôi về văn phòng đây”. Đàm Kỳ Vĩ kéo tay tôi lại, “Cậu cho
rằng bây giờ nói với Cố Đại Nhân thì có tác dụng sao? Với lại tôi vẫn
chưa nói xong”. Tôi nói, “Vẫn còn gì chưa nói?”. Đàm Kỳ Vĩ đáp, “Việc
lần này của Cố Đại Nhân không ai giúp được, trừ phi ông chủ ra mặt can
thiệp, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy đây là ý của tổng giám đốc sao?”.
Tôi im lặng không nói, với tính cách của Cố Đại Nhân, tổng giám đốc ngày trước lại là sếp trực tiếp của anh ta, nếu đổi tôi là Cố Đại Nhân, anh
ta là tổng giám đốc, chẳng lẽ tôi có lý do để không gánh vác khó khăn
với anh ta sao? Đàm Kỳ Vĩ nói tiếp, “Tôi phải nói chuyện này với cậu là
vì, sau khi Cố Đại Nhân và tổng giám đốc đến nhà xưởng, nếu ông chủ thực sự loại bỏ họ ra khỏi công ty thì cậu sẽ là chủ quản của phòng kế
hoạch, tôi cũng sẽ được lên làm phó tổng, cậu có hiểu ý tôi không?”. Tất nhiên là tôi hiểu ý của Đàm Kỳ Vĩ, đó là muốn sau khi Cố Đại Nhân và
tổng giám đốc đi rồi, tôi toàn sức phối hợp công việc với anh ta, như
vậy thì vị trí phó tổng của anh ta cũng được ổn hơn. Xem động tác này
của anh ta, thì có lẽ anh ta đã làm như thế với không ít chủ quản của
các phòng ban khác rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT