Ra khỏi thang máy, tôi thấy Chu Hoàn và Tử Lô hình như đang tranh luận với nhau điều gì đó, khi tôi đi đến, thì ra cả hai đang muốn đưa tôi về,
tôi cười gượng nói, “Tôi không phải là mỹ nhân mà đến mức phải giành
giật để đưa về?”. Tử Lô ngượng ngùng nói, “Thế này đi, cũng còn sớm, ba
chúng ta cùng nói chuyện nhé!”.
Tô Tẩm ngồi xe của Đại Dũng về,
còn ba chúng tôi đi tới khuôn viên trong khu nhà của Hinh Văn, ánh đèn
lờ mờ trong khuôn viên chiếu xuống, bị một tầng sương mù màu tím bao
phủ, một luồng gió thổi đến, cuốn mùi thơm dễ chịu của đất hòa cùng mùi
thơm của hoa cỏ len vào mũi tôi. Chu Hoàn đứng trước cây hải đường, ngây người nhìn tôi, Tử Lô thì thở dài vẻ mặt tươi vui lúc trước đã biến
mất, “Chu Hoàn, có phải cậu lại nhớ cậu ấy không?”. Cặp kính của Chu
Hoàn bị phủ một lớp sương nên tôi không rõ ánh mắt của anh ta, chỉ nghe
thấy giọng của anh ta buồn buồn, “Một năm trước, mấy chúng tôi còn cùng
ngồi uống rượu với nhau!”. Tử Lô vỗ vào vai tôi rồi cười nói, “Vô Y, cậu có thích vào quán bar không?”. Tôi lắc đầu cười gượng, “Tôi rất ít đi,
vì tửu lượng tôi kém lắm”.
Chu Hoàn quay lưng lại phía chúng tôi, hạ giọng nói, “Vô Y, tôi và Tử Lô đều rất yêu quý Hinh Văn, có thể nói
chúng tôi đều rất muốn chăm sóc cho Hinh Văn cả đời”. Tôi nhìn Tử Lô,
anh ta lại ngẩng đầu lên, Chu Hoàn nói tiếp, “Cậu đoán, cuối cùng Hinh
Văn đã chọn ai?”. Tôi lắc đầu, dù anh ta không nhìn thấy. Tử Lô tiếp
lời, “Thích Hinh Văn ngày đó còn có một người anh em khác của chúng tôi
nữa. Cuối cùng Hinh Văn chọn cậu ấy”. Tôi thấy sốt ruột quá, cứ mỗi
người một câu, làm tôi rất mơ hồ, tôi liền rút một điếu thuốc ra hút.
Chu Hoàn quay đầu lại cười nói, “Xin lỗi, đã làm cậu khó hiểu. Hôm nay
tôi và Tử Lâm thấy Hinh Văn đưa cậu đến nhà cô ấy, tuy không biết cô ấy
và cậu có mối quan hệ như thế nào, nhưng có thể đoán được tình cảm mà
Hinh Văn dành cho cậu!”. Tôi cười gượng, “Nghĩa là như thế nào?”. Tử Lô
nói, “Vô Y, không phải chúng tôi có ý gì với cậu, tôi đoán cậu và Hinh
Văn quen biết nhau trong một hoàn cảnh không bình thường, nếu không thì
cứ như điều kiện của cậu sẽ rất khó để mở cánh cửa nội tâm của cô ấy,
đương nhiên là nói về nội tâm tiếp nhận bạn bè của cô ấy”. Tôi gật đầu
và kể cho hai người nghe việc tôi và Hinh Văn quen nhau như thế nào, Chu Hoàn và Tử Lô nhìn nhau cười nói, “Như vậy chưa đủ để Hinh Văn cởi mở
tấm lòng”. Tôi hỏi, “Vậy là cái gì?”. Chu Hoàn cười, “Vì cậu rất giống
với người bạn trai trước của Hinh Văn, cũng là anh em tốt của chúng
tôi”. Tôi chỉ cảm thấy lời nói của Chu Hoàn như một cây kéo đâm vào tim
tôi, làm tôi bỗng nhiên thấy nghẹt thở, trong tim như đang bị vật gì đó
đâm rất sâu.
Tôi từ chối yêu cầu đưa về nhà của Chu Hoàn và Tử
Lô, một mình thất thểu bước về phía ga tàu điện ngầm. Đờ đẫn đứng trong
chuyến tàu quay về nhà, trong đầu tôi cứ vang lên giọng nói của Chu
Hoàn, “Vì cậu rất giống bạn trai trước của cô ấy”. Tay tôi nắm chặt tay
cầm trên tàu, đưa mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhiệt độ ấm áp như
mùa xuân trong tàu điện, đối với tôi bây giờ thật lạnh lẽo vô tình. Tôi
có cảm giác muốn khóc, khi nghĩ bản thân mình trong mắt của Hinh Văn chỉ như một cái bóng, một sự thay thế, thật cay đắng. Tôi bỗng nhớ ra cái
lần Hinh Văn nói với tôi, “Em đã nghĩ sau khi gặp anh rồi thì sẽ kết
thúc mối duyên này”. Hinh Văn đã không kết thúc mà còn để tình cảm của
chúng tôi đi xa một cách bừa bãi. Đối với Hinh Văn, hình dáng của tôi
sau sự gặp gỡ kỳ diệu đó đã làm cô ấy bước ra được khỏi sự trói buộc con tim. Tuy tôi không biết bây giờ bạn trai của cô ấy ra sao, nhưng điều
đáng buồn cười là tôi lại luôn theo ý mình cho rằng Hinh Văn sẽ hoàn
toàn chìm đắm trong tình yêu lãng mạn cùng tôi. Trong khi, ngay khi
chuyện cô ấy bước ra khỏi sự trói buộc và có mối quan hệ không rõ ràng
với Tử Lô, lại làm tôi càng thấy đau khổ. Trong lòng như có từng đợt
sóng đập vào làm tôi gần như không chịu được.
Ra khỏi ga tàu
điện, tôi lảo đảo bước vào quán bia, mua vài chai rồi cứ thế ngồi ở cửa
uống hết chai này đến chai khác. Người đi đường đã quen với những kẻ mua rượu bia rồi uống say khướt trong cái thành phố này, cho nên họ nhìn
thấy tôi bây giờ cũng giống như nhìn thấy một cái thùng rác bình thường
mà thôi.
Tôi uống cho đến khi cảm thấy màu tím của ánh đèn đường
thành màu xanh, điện thoại tôi bỗng đổ chuông, khó khăn lắm tôi mới móc
được điện thoại ra nghe, lớn giọng nói, “A lô, ai vậy?”. Cố Đại Nhân
cười nói lớn, “Ha ha, sao to tiếng vậy, uống phải thuốc súng à?”. Dạ dày tôi cuộn lên từng đợt, giọng nói đứt quãng, “Đại Nhân, chuyện… chuyện
gì vậy?”. Thấy giọng nói của tôi không bình thường, anh ấy vội nói, “Cậu uống rượu à? Không phải là đến nhà Hinh Văn sao?”. Vừa nghe thấy hai
chữ Hinh Văn, tôi cười thành tràng dài nói, “Hinh…Văn? Ha ha”. Cố Đại
Nhân vội nói, “Vô Y, cậu đang ở đâu? Đừng uống nhiều đấy, tôi đi đón
cậu, cậu đang ở đâu?”. Thấy sự quan tâm của Cố Đại Nhân với tôi như vậy, tôi nghẹn ngào nói, “Đại Nhân, có phải tình yêu trên thế giới này đều
là giả tạo không?”. Cố Đại Nhân cười nói, “Không nói trong điện thoại,
nói cho tôi biết cậu đang ở đâu, Đại Nhân tôi gặp cậu rồi sẽ nói cho cậu biết thế nào gọi là tình yêu!”. Tôi lầm bầm nói, “Tôi đang ở trước cửa
hàng tại lối ra của ga tàu điện…”. Ngừng một lát tôi lại nói, “Cái ga
tàu nhà tôi ấy!”. Tắt điện thoại, tôi lại uống tiếp. Tôi không nghĩ sẽ
truy vấn Hinh Văn rằng có phải cô ấy đã từng yêu tôi, có phải cô ấy coi
tôi là một cái bóng không? Cũng không ép cô ấy phải trả lời cô ấy với Tử Lô như thế nào. Hôm nay quen biết được Chu Hoàn và Tử Lô, cả hai đều là những người thành đạt, một người là phó giám đốc, còn một người là ông
chủ của một công ty, trong khi tôi chỉ là cái bóng của bạn trai Hinh
Văn, thì có tư cách và trình độ gì để tranh giành đây? Tôi cầm một chai
bia lên đổ từ đầu xuống, cảm giác lạnh làm tôi rùng mình. Lúc đó trước
mắt tôi là một cái dáng mờ mờ của Cố Đại Nhân, sau đó thì dần dần là một màu đen tối.
Tiếng chuông báo thức của điện thoại di động kêu
lên, đầu tôi đau như muốn vỡ ra, trở người rồi lại nhắm mắt lại. Chiếc
giường mềm mại làm tôi thấy thoải mái hơn. Mùi thơm nhẹ nhàng từ chiếc
chăn, bốn xung quanh im lặng, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng ù
trong tai. Tôi mở mắt nhìn lên chiếc đèn thủy tinh treo trên trần nhà,
đây không phải là phòng của tôi, hai tay tôi ôm đầu, nhìn đồ vậy xung
quanh thì hình như đây là khách sạn. Tôi cố gắng nghĩ lại những gì đã
xảy ra tối qua, nhớ là sau khi nhận điện thoại của Cố Đại Nhân thì không nhớ gì nữa, chẳng lẽ việc tôi đến ở khách sạn là do Cố Đại Nhân sắp
xếp? Tôi thấy rất cảm động, dù sao anh ấy vẫn là anh em tốt, còn giúp
tôi cởi quần áo ngoài ra. Chắc tối qua tôi đã nôn hết ra quần áo, để Cố
Đại Nhân lại phải chăm sóc một kẻ say rượu là tôi, ân tình này mới lớn
làm sao, lần sau chắc anh ấy sẽ phải dọa tôi một trận, để tôi phải sợ.
Tôi ngáp dài định bước vào nhà tắm, bỗng nhiên có cảm giác bên cạnh mình có gì đó hơi lạ, ấm ấm, hình như là nhiệt độ của một cơ thể con người.
Quay sang tôi giậc mình ngạc nhiên, đó là một cô gái, đang nằm quay lưng lại phía tôi với mái tóc dài, lúc đó tôi không nhìn rõ mặt cô ấy.
Tôi nhẹ nhàng nhấc chăn lên, không phải để nhìn trộm cơ thể của cô ấy, mà
là để xác nhận xem cô ấy có mặc quần áo không. Nhìn thấy rồi, tôi vừa
vui vừa buồn, vui vì cô ấy vẫn mặc quần áo để ngủ, buồn vì hôm qua mình
lại không nắm bắt lấy cơ hội. Nhưng phải xem xem cô ấy là ai, liệu có
phải Cố Đại Nhân đã giúp tôi gọi một cô gái không nhỉ? Tôi quay người
nằm nhoài ra gối, thế là đã nhìn rõ mặt cô ấy, đó là Lý Nhược. Tôi chết
đứng, Lý Nhược mắt nhắm mắt mở quay ra nhìn tôi, hai chúng tôi nhìn nhau trong khi tôi vẫn đang chết lặng người. Lý Nhược không tỏ một chút ngạc nhiên, tiếp tục nhắm mắt lại rồi lầm bầm nói, “Em ngủ thêm chút nữa”.
Tôi đưa tay lên xoa mặt, không phải là mơ đấy chứ? Nhưng đau đớn thay
tất cả lại là sự thật.
Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tôi tắm gội rồi mặc quần áo vào, không thấy quần áo dài bẩn, có lẽ hôm qua không
nôn, chắc chỉ không được tỉnh táo thôi. Đúng lúc đó tiếng chuông điện
thoại của tôi đổ dồn, là do Cố Đại Nhân gọi đến, tôi nói, “Đại Nhân, thế này là thế nào?”. Cố Đại Nhân cười lớn rồi nói, “Thằng quỷ nhỏ, diễm
phúc quá nhỉ! Đã làm gì được chưa?”. Tôi chua chát nói, “Vẫn chưa, tôi
ngủ say quá!”. Ngay sau câu nói đó tôi lại thấy mình không đúng, nên
chống chế nói, “Nói cho tôi biết sự thật đi, nếu không hôm nay tôi không đi làm nữa!”. Dừng một lát tôi nói tiếp, “Sau này cũng nghỉ luôn!”. Cố
Đại Nhân hắng giọng, “Hôm qua lúc tìm thấy cậu thì cậu đã say mềm nhũn
ra như một vũng bùn rồi, mà chắc cũng là vì một người con gái? Hinh Văn
đáng để cậu trở thành như vậy không? Cậu nghĩ đi, Lý Nhược đang trên
giường đấy, người ta đối với cậu thế nào? Cậu đặt tay lên trán tự hỏi
mình xem, có xứng đáng với người ta không?”. Tôi nói, “Không phải hôm
qua anh đón tôi sao? Sao lại là Lý Nhược?”. Cố Đại Nhân định trả lời thì tôi nghe thấy có giọng của một phụ nữ bên Cố Đại Nhân nói, “Mới sáng
sớm mà anh đã nhắc đến tên của cô gái nào đấy, anh nói xem nào?”.
Giọng nói hơi chút đáng thương của Cố Đại Nhân với tôi, “Tới công ty rồi nói
chuyện với cậu sau!”. Sau đó vội vàng tắt điện thoại. Cố Đại Nhân thật
đáng thương, sáng sớm đã bị chất vấn rồi. Nhưng ở đây tôi cũng đang đau
hết đầu. Tôi ngồi xuống bên giường, nghe hơi thở của Lý Nhược, lúc đó đã gần tám giờ sáng, tôi nói, “Dậy thôi, còn phải đi làm nữa!”. Lý Nhược
quay người lại, tôi nhìn cô ấy rồi thở dài hỏi, “Tối qua….sao lại là
em?”. Lý Nhược nói, “Tại sao anh lại uống rượu? Anh không vui à?”. Tôi
đáp, “Ừ, tâm trạng anh không vui lắm”. Lý Nhược mở mắt rồi nhìn tôi nói, “Có phải là vì cô ấy không?”. Tôi gượng cười, “Đừng nhắc đến cô ấy được không?”. Lý Nhược ngồi dậy, lấy tay chải tóc, “Rút cuộc là anh yêu cô
ấy đến thế nào?”. Tôi ngẩn người nhìn những đường cong tuyệt đẹp của cô
ấy, mơ màng nói, “Anh không biết!”. Lý Nhược cười, còn tôi lại nghe thấy sự cay đắng trong giọng cười đó, uể oải nói, “Xin lỗi”. Lý Nhược
nghiêng mặt nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng, “Tối qua Cố Đại Nhân nói anh say rượu trên đường, em và anh ấy đã đến tìm anh, anh có biết khi say anh
đã nói gì không?”. Tôi vò đầu hỏi, “Anh đã nói gì?”. Lý Nhược lặng lẽ
thở dài, sau đó bước xuống giường rồi bước luôn vào nhà vệ sinh.
Khi Lý Nhược bước ra, những giọt nước trên mặt vẫn chảy, đôi môi trắng bệch chứng tỏ tối qua cô ấy đã không ngủ được, lòng tôi thấy quặn đau, “Tối
qua chắc anh đã nói gì làm tổn thương tới em rồi”. Lý Nhược hất tay tôi
ra, mím môi nói, “Đừng chạm vào em? Không phải anh đã tìm thấy tình yêu
đích thực của mình rồi sao? Tại sao lại còn say rượu ở ngoài đường
nữa?”. Tôi cường khùng nói, “Tình yêu đích thực? Vẫn còn tình yêu đích
thực trên thế giới này sao? Thực chất anh chỉ là một người thế thôi, chỉ là một cái bóng! Đích thực gì mà đích thực!”.
Lý Nhược kéo tay
tôi, ánh mắt dịu dàng nói, “Vậy…chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?”. Tôi
cười gượng, “Lý Nhược, anh xin lỗi, bây giờ anh không nghĩ đến chuyện
đó, chỉ muốn được yên tĩnh một chút, em đến công ty trước đi”. Lý Nhược
do dự một lát rồi gật đầu, cô ấy đi thẳng ra phía cửa, sau khi mở cửa
ra, cô ấy đứng lại một lúc rồi nói, “Thực ra tối qua anh chỉ luôn gọi
tên cô ấy”. Nói xong bước ra khỏi phòng.
Khi tôi nhìn thấy Cố Đại Nhân thì anh ấy đang ngồi ở vị trí của mình lắc đầu thở dài. Tôi cười
từ xa nói, “Đại Nhân chào buổi sáng!”. Cố Đại Nhân quay đầu nhìn tôi rồi cười gượng nói, “Cậu hại tôi rồi!”. Tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi, “Sao
thế?”. Cố Đại Nhân nói, “Sáng sớm cãi nhau với vợ, tôi đã nhẫn nhịn một
năm rồi, lần này thì không thể tha thứ được nữa!”. Tôi hỏi, “Không phải
vợ anh lại bỏ về nhà ngoại đấy chứ?”. Cố Đại Nhân cười lớn nói, “Đúng
vậy, lần này tôi quyết định một tuần sau mới đi đón cô ấy về, để vài
ngày yên tĩnh đã”. Tôi đặt tay lên vai anh ấy, dằn giọng nói, “Tôi mới
là người bị hại mới đúng!”. Cố Đại Nhân hừ một tiếng rồi nói, “Mùi vị
của hương đồng gió nội tối qua thế nào?”.
Tôi bỏ tay ra, “Làm tôi sáng nay khi tỉnh dậy sợ suýt chết?”. Cố Đại Nhân cười đầy ẩn ý và nói, “Thực ra tối qua tôi đã bảo Lý Nhược về trước, nhưng cô ấy cứ kiên
quyết ở lại chăm sóc cậu, cho nên tôi về trước. Ha ha, định chuẩn bị cho cậu một cái bao an toàn, nhưng tiếc là không có cơ hội gọi cậu dậy”.
Tôi giễu cợt lại một tiếng rồi quay về chỗ của mình chuẩn bị tài liệu để bắt đầu làm việc. Đến chiều, một thông báo thăng chức được dán lên bảng thông báo của công ty, đồng thời mỗi người đều nhận được một email gửi
từ chính phòng của tổng giám đốc, nội dung tất nhiên là Tống Vô Y ở
phòng kế hoạch là tôi được thăng chức trưởng phòng. Các đồng nghiệp xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, làm tôi tất nhiên cảm thấy
rất vui, nhưng vì vẻ mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc. Thực ra điều tôi quan tấm nhất vẫn là tiền lương tăng được bao nhiêu.
Tiểu Du cười nói,
“Tôi mới đến công ty hơn một tháng thì anh được thăng cấp…”. Tôi bật
cười, “Được rồi, cô là quý nhân phù trợ của tôi!”. Tiểu Du nói, “Phải
mời khách chứ!”. Cố Đại Nhân đi lại nói, “Ừ, lần này Vô Y phải mời
khách. Tái ông thất mã, Yên tri họa phúc!”. Tôi nhẹ giọng hỏi, “Lương
của tôi tăng được bao nhiêu?”. Cố Đại Nhân cười, “Theo như chức vị của
cậu thì tăng khoảng 80%”. Tôi cảm thấy rất sung sướng, nhưng miệng vẫn
tỏ ra trách móc nói, “Như vậy là kế hoạch một trăm năm nữa sẽ mua nhà
trước kia, giờ đổi thành năm mươi năm”. Tiểu Du và Cố Đại Nhân cùng quay sang lườm tôi.
Sau khi tan ca, vẫn là ba chúng tôi đến quán lẩu
lần trước. Vì tối hôm qua tôi say rượu nên hôm nay hai người không cho
tôi uống nữa, một mình Tiểu Du ăn hết đĩa thịt dê. Tôi chế giễu, “Mức ăn của Tiểu Du ít nhỉ, phải chú ý đến cơ thể chứ!”. Tiểu Du cười, “Lần này phải thoải mái, anh được thăng chức cũng phải chúc mừng chứ!”. Nhìn hai người mải miết ăn, tôi lắc đầu. Thấy trong phòng hơi nóng, tôi lấy lí
do đi rửa tay để ra ngoài cho mát.
Tôi ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao nhất thành phố, ánh điện nhấp nháy từ tòa nhà làm tôi bỗng thấy xúc
động, làm việc mấy năm thế là cuối cùng cũng đã có chút kết quả. Nhớ năm tốt nghiệp mới ra trường, cùng bạn bè ngồi nói chuyện về hoài bão và
tiền đồ, có người muốn thành lập công ty, người muốn là nhân viên nhà
nước, người muốn trở thành nhà quản lý, còn người lại muốn thành giám
sát kỹ thuật. Vài năm sau, người muốn thành lập công ty đã trở thành ông chủ của công ty máy kéo, cậu bạn muốn trở thành nhân viên nhà nước đã
về quê làm ở đồn công an, cậu bạn muốn trở thành người quản lý thì đã
làm quản lý trong một quán rượu nhỏ ở Bắc Kinh, cậu cuối cùng thì tự mở
một cửa hàng sửa chữa máy tính. Chỉ duy nhất một người chưa nói đến tiền đồ là tôi thì bây giờ đã leo lên được chức chủ quản nhỏ nhoi từ một
nhân viên quèn trong một công ty nước ngoài. Nghĩ đến đây, tự nhiên
trong lòng thấy hơi một chút tức giận với thế giới này, Tại sao lại phải gánh mục tiêu mua nhà, phải phấn đấu vì miếng ăn? Đứng trước cửa vài
phút, tôi định bước vào trong thì Hinh Văn gọi điện đến, nhìn thấy số
điện thoại của cô ấy, trong lòng tôi thấy nhói đau, do dư vài giây, cuối cùng tôi cũng nghe, “Chào em!”.
Hinh Văn cười, “Anh tan ca chưa?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT