Tôi bước vào hộp đêm với những ánh đèn xanh vàng rực rỡ, đứng ngoài cửa đón khách là hai cô gái mặc lễ phục diễm lệ quý phái, rất vừa vặn với dáng người, “Chào mừng quý khách”. Tôi thoáng nhìn thấy trong đó bộ ngực trắng như tuyết của một cô gái đứng đón khách, dục vọng trong người bất giác lại được thắp lên. Đã đưa tổng giám đốc đi uống rượu hát karaoke thì phải làm tốt, việc của Đàm Kỳ Vĩ cứ để tạm đó đã. Tôi đến quầy báo phòng, một cô tiếp viên vừa nhìn thấy tôi, nụ cười trên khuôn mặt bỗng ngẩn ra một lúc. Tôi nghĩ, cứ cho là tôi đẹp trai, thì cũng đâu đến nỗi như vậy chứ?

Khi vào thang máy đi đến tầng ba tôi buột miệng nói, “Ở dây có tiết mục gì hay không?” . Cô tiếp viên nói, “ Tầng hai và tầng ba là để hát và uống rượu, tầng bốn là phòng sauna, tầng năm để mát xa, rửa chân, tầng sáu là nơi đón khách của hộp đêm”. Khu giải trí của cái thành phố này kết hợp với nhau thật đầy đủ, từ đầu đến cuối chẳng thiếu thứ gì. Cô nhân viên lại cười nói tiếp, “ Anh có quen cô gái nào ở đây không?”. Tôi gượng cười đáp, “ Thật ngại quá, đây là lần đầu tôi đến đây!”. Cô ấy nói, “ Vậy lát nữa tôi giúp anh nhảy nhé! Đúng rồi, tên anh là gì?”. Tôi trả lời, “ Tống Vô Y, mà cô hỏi tên tôi để làm gì?”. Cô gái đó cười và không trả lời.

Những cô gái tiếp rượu với những bộ váy sát người lộ liễu cứ lắc lư trước mắt tôi, đi qua mỗi phòng đều nghe tiếng hát, tiếng cười đến chói tai và cả giọng phổ thông lẫn giọng nghịu của các vùng địa phương như Đài Loan, Tứ Xuyên, Hồ Nam, có thể nói là náo nhiệt như cái chợ nhỏ.

Cô tiếp viên mở cửa phòng bên ngoài đề Phượng Hoàng Đài, tôi cười ngượng, hộp đêm này cũng thực sự là nơi để cười thôi, có câu thơ, “ Phượng Hoàng thượng đài ức thổi tiêu” nay lại bị họ dùng phương pháp này để thu hút khách rồi. Cửa mở ra, đập vào mắt tôi là tổng giám đang cầm cốc rượu chạm cốc với Cố Đại Nhân, Đàm Kỳ Vĩ và những giám đốc của các bộ phận khác trong công ty. Thấy tôi đến, Cố Đại Nhân cười nói, “ Vô Y, cậu đến muộn, phạt ba cốc rượu!” . Tổng giám đốc cũng nói, “ Ha ha, cậu Tống đến muộn rồi à, lại đây ngồi cạnh tôi! Cậu Cố, cậu cũng thiệt là, cậu Tống lần đầu tiên đến muộn mà phạt ba cốc, như vậy hơi có phần nói tôi quá nhỏ mọn không! Cậu nói sai, tự phạt mình đi!” . Cố Đại Nhân cười lớn rồi cầm cốc rượu lên uống cạn.

Tôi ngồi xuống, nhìn loại rượu mà họ uống, có thể tôi cũng uống được, nhưng nếu uống nhiều sẽ bị say mất, tôi cầm cốc rượu cười nói, “ Tổng giám đốc, thật ngại quá, đây là lần đầu tiên tôi được uống rượu cùng anh, rất cảm tạ sự chiếu cố của tổng giám đốc!”. Tôi uống cạn cốc rượu đầy sau đó lại tự rót cho mình, đang định đọc vài câu thơ về rượu thì tổng giám đốc cắt ngang, “ Ừ, cậu vất vả ở công ty ai cũng biết, cậu Đàm cũng nói cậu rất khá. Được rồi, hôm nay đến đây uống rượu, tất cả đều là bạn bè anh em!”. Tôi, Cố Đại Nhân, Đàm Kỳ Vĩ cùng cười, nhưng tất cả đều biết tổng giám đốc mà gọi anh em huynh đệ?

Tổng giám đốc cười quay sang nói với cô tiếp viên trong phòng, “Gọi mấy cô gái vào đây, chúng tôi đến đủ rồi đấy!”. Thì ra là vừa xong mọi người chờ tôi? Tôi cảm thấy có một chút xấu hổ đến toát cả mồ hôi. Cô nhân viên trong phòng gọi mười ba cô gái vào, xếp thành hai hàng, có cô chân dài trắng như tuyết, có cô nữ sinh xinh xắn dịu dàng, có cả những cô đoan trang từng trải… Tất cả đều đeo bít tất, ngực trễ, váy ngắn, hơn nữa tất cả các cô đều nhìn thẳng vào bạn một cách rất đa tình, làm tôi cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng trong lòng nảy sinh những kỳ vọng không được gọi thành tên. Tôi quay sang nhìn Cố Đại Nhân và mọi người, tất cả đang ăn uống, không hề tỏ ngạc nhiên gì.

Tổng giám đốc trách, “ Tại sao lại vẫn là những cô này? Đổi những cô gái khác đi!”. Lúc này tôi mới hiểu, thì ra không phải họ chưa gọi mà họ đã thay mấy lượt rồi. Sau khi cô nhân viên trưởng gượng cười uống hết cốc rượu phạt, đưa nhưng cô gái sạch sẽ gọn gàng kia ra khỏi phòng để lại vài người đàn ông chúng tôi, người thì hát, vài người đánh bài cùng tổng giám đốc, Cố Đại Nhân và Đàm Kỳ Vĩ thì uống rượu.

Không biết bao nhiêu tốp các cô gái đi vào, cuối cùng cũng làm hài lòng các ông già. Tổng giám đốc chọn một cô gái rất xinh đẹp trong sáng, Cố Đại Nhân chọn một cô gái dung mạo bình thường, Đàm Kỳ Vĩ thì chọn một cô gái dịu dàng đáng yêu, dung mạo hơi giống Lý Nhược, làm tôi rất muốn đập anh ta một trận. Chỉ còn lại tôi là chưa chọn ai, mọi người quay sang nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, Cố Đại Nhân đưa mắt ra hiệu là chọn nhanh lên, tổng giám đốc cười nói, “Cậu Tống vẫn còn trẻ, để tôi chọn giúp cậu!”. Anh cả của công ty đã nói thì tôi chỉ còn cách nghe theo, cuối cùng người ngồi cạnh tôi là một cô gái đã trưởng thành, tuổi chắc cũng không ít, tôi kín đáo bĩu môi tuy trong lòng không hài lòng nhưng cũng không còn cách nào khác.

Có người khi uống rượu vào là mượn rượu để làm đủ trò. Ví dụ như cướp micro, khinh bạc các cô gái, chúc rượu liên tục với mọi người, gọi điện thoại lung tung…, đó cũng có thể là nguyên nhân do họ bị đè nén quá lâu. Đàn ông thường vì gia đình , vì sự nghiệp, vì miếng ăn mà ra sức làm việc, giống như con bò không nói, con chó vẫy đuôi, con lợn chờ làm thịt, vận mệnh dường như luôn bị bắt trong tay bởi số ít người. Cứ cho là bản thân có năng lực, có hoài bão thì cũng chỉ có thê dưới quyền của một bộ phận người nhỏ. Trong khi những người mà bạn cho rằng kém cỏi hơn so với mình, làm việc thì ít nhưng tiền lương họ cầm trong tay lại nhiều hơn… cả thế giới hỗn loạn rồi, nhưng lại loạn một cách hợp tình hợp lý. Tôi ngẩng đầu dựa vào sofa, cô gái ngồi cạnh quay sang nhìn tôi, có lẽ cô ấy đang không hiểu sao tôi lại không đụng tay chân vào cô ấy. Tôi cười gượng, tổng giám đốc và mấy người vẫn đang hứng thú cười đùa, uống rượu, hát hò. Tuổi tác không giống nhau thì tinh thần tỏ ra cũng khác nhau.

Người phụ nữ bên cạnh dặt tay lên đùi tôi, mỉm cười nâng cốc rượu lên, tôi không còn cách nào khác cũng phải cười lại nhìn cô ấy uống hết nửa cốc rượu, sau đó đưa đến trước mặt tôi, tôi ngửi thấy mùi nước bọt của cô ấy trong cốc rượu, ly rượu sóng sánh dập dờn giống như lòng tôi vậy, cũng đang rất đạp dờn. Tôi uống cạn cốc rượu, sau đó nhận miếng hoa quả mà cô ấy đưa cho. Cố Đại Nhân tỏ vẻ rất hài lòng với phong cách của tôi, tôi biết anh ấy hài lòng vì sự lịch thiệp của tôi. Điều cần thiết trong trường hợp này không phải là cần mẫn chặt chẽ như trong công việc, mà phải cởi mở phóng khoáng, như vậy sẽ càng làm mọi người gần nhau hơn. Tôi cứ thế uống rất nhiều rồi mơ mơ hồ hồ đi vào nhà vệ sinh để giải quyết. Soi mình trong gương, tôi tự thở dài. Cuối cùng thì mọi người uống cho đến khi hết hứng, tổng giám đốc cũng chào chúng tôi để ra về, có thể là có nguyên nhân riêng của anh ấy. Mấy giám đốc còn lại đều không ai đi cùng với cô gái nào nên đến mãi sau chúng tôi mới chia tay được. Sau khi ra khỏi hộp đêm, Cố Đại Nhân dành quyền đưa tổng giám đốc về nhà, để lại vài người chúng tôi. Tôi nghĩ lại sự việc của Lý Nhược lúc sang, trong lòng tự nhiên thấy tức giận vô cùng, mượn hơi rượu, tôi đi đến trước mặt Đàm Kỳ Vĩ định chất vấn anh ta. Dường như Kỳ Vĩ nhận ra hôm nay sẽ có trò gì đó xảy ra nên cũng lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi cười nhạt, “Giám đốc Đàm, cảm ơn anh hôm nay đã giơ tay đánh khẽ!”

Đàm Kỳ Vĩ cười nói, “Chỉ là nhón tay làm phúc thôi mà, cũng là vì công ty nữa!”

Tôi chép miệng một tiếng rồi nói, “Vậy sao anh lại ép Lý Nhược? Sao anh lại dùng tình cảm cô ấy dành cho tôi để uy hiếp cô ấy?”.

Đàm Kỳ Vĩ vừa nghe thấy nhắc đến Lý Nhược, giọng trầm nói, “Tống Vô Y! Đừng có mà cho là mình vĩ đại như vậy, cậu không đủ tư cách để nhắc tên cô ấy!”. Thấy anh ta phản ứng như vậy tôi rất vui nên nói tiếp, “Vậy kẻ tiểu nhân như anh thì có tư cách sao?”. Đàm Kỳ Vĩ không hề tỏ ra tức giận, àm còn cười nói, “Tôi là tiểu nhân? Cứ cho tôi là tiểu nhân thì cũng luôn một lòng chân tình với Lý Nhược! ”. Tôi nhìn thấy trong mắt Đàm Kỳ Vĩ đúng là rất chân tình với Lý Nhược, Hinh Văn còn càng hơn thế, họ đều chung mọt điều là si tình, có người có thể lựa chọn người mình yêu thực sự rồi che chở quan tâm một cách thầm kín cho người ây, cho đến khi người ấy tìm được tình yêu thực sự bên người khác và rời xa mình; có người cố gắng tranh chấp, giành giật tình yêu cho mình, bởi vậy không tiếc bất kỳ một cái giá nào. Nếu sự giành giật đó thất bại thì chỉ có thể đau khổ mà lặng lẽ rời xa người mình yêu, nhưng điều làm tôi khinh bỉ nhất là sau khi chia tay rồi, thấy mình thua thiệt đã tìm mọi thủ đoạn mà đối phương không ngờ được để trả thù đối phương.

Tôi nghiến răng nói, “Đừng có che đậy hành vi bỉ ối của anh bằng vẻ giả bộ như vậy!”.

Đàm Kỳ Vĩ nói, “Cứ cho là tôi bỉ ổi thì cũng không thể so sánh được với việc cậu đã bắt cá hai tay! Cậu rõ ràng đã có Hinh Văn, tại sao còn mập mờ với Lý Nhược? Tại sao?”. Hơi rượu trong tôi bốc lên, tôi cũng lầm bầm nói, “Cứ cho là Lý Nhược không thích tôi, nhưng thủ đoạn uy hiếp của anh với cô ấy thì có thể quang minh đến đâu?”.

Đàm Kỳ Vĩ ngẩng cổ lên trời cười nói, “Tại sao cậu cứ luôn nói tôi uy hiếp cô ấy? Tôi yêu cô ấy, tôi sẽ giành lại một cách quang minh chính đại!”

Lúc đấy tôi không nghĩ ra được câu gì để khiển trách anh ta, nên nói, “Vậy rút cuộc Lý Nhược đã làm gì để anh không đánh văn bản phạt chúng tôi?”.

Đàm Kỳ Vĩ cười gượng nói, “Vô Y, cậu nghĩ tôi tiểu nhân đến thế sao, Lý Nhược chỉ xin tôi đừng mạnh tay với các cậu. Tuy tôi nhìn cậu rất ngứa mắt và luôn đối đầu với Cố Đại Nhân nhưng sai sót lần này phòng cậu gây ra không lớn lắm, cho nên nể tình cảm của Lý Nhược, tôi đã cho qua việc đó”.

Tôi bỗng ngẩn người ra, cứ nghĩ rằng Lý Nhược đã phản đối điều gì đó để cứu chúng tôi, nay nghe xong lời nói này của anh ta mới biết rằng Đàm Kỳ Vĩ không quá nhằm vào chúng tôi. Tất nhiên trong đó cũng có những lời nói của Cố Đại Nhân vè dự đoán của Đàm Kỳ Vĩ đối với phòng kế hoạch cho nên không dám mạnh tay. Tôi và Đàm Kỳ Vĩ đứng ở đầu đường, lúc đó đã gần nửa đêm, tuy rằng chúng tôi đã uống rất nhiều rượu, nhưng đầu óc của cả hai càng lúc càng tỉnh táo.

Tôi thở dài, Đàm Kỳ Vĩ nói, “Vô Y, tuy rằng lần này tôi bỏ qua cho cậu, cậu cũng sắp lên chức trưởng phòng, sau này trong công việc tôi sẽ xử lý theo công việc chung, cậu phải chú ý!”. Tôi đáp trả lại, “Vậy thì anh đi mà làm, chỉ sợ phòng nghiệp vụ của anh không nhận được gì mà thôi! Ngoài ra, tôi cũng hy vọng việc của hai phòng chúng ta không liên quan đến Lý Nhược nhiều!”.

Đàm Kỳ Vĩ vừa nghe thấy tên Lý Nhược thì nét mặt tái lại đáp, “Cậu nghĩ tôi cũng muốn thế sao? Đến bây giờ tôi cũng không biết làm thế nào để Lý Nhược thích tôi. Câu đã có người yêu rồi sao không cho Lý Nhược biết?”.

Tôi gượng cười nói, “Chuyện tình cảm mà có thể nói ra rõ ràng thì đã không phức tạp đến mức này!”.

Đàm Kỳ Vĩ gật đầu, rồi quay lưng bước đi. Tôi bỗng nhớ ra hôm anh ta cãi nhau với Lý Nhược, nên truy vấn tiếp, “Hôm đó hai người cãi nhau vì truyện gì?”.

Đàm Kỳ Vĩ quay người lại, nói một cách chua chát, “Tôi chỉ cầu xin cô ấy hãy dành cho tôi chút tình cảm, nhưng cô ấy đã giận cự tuyệt. Vô Y, Lý Nhược là một cô gái tốt, cả tôi và cậu đều biết, tôi hy vọng cậu đừng làm tổn thương cô ấy quá!”, nói xong, anh ta đi lẫn vào dòng người đông đúc.

Tôi nhìn theo cái bóng đang mờ dần của anh ta, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác khó tin. Thế giới này thật là kỳ diệu, anh ấy thích Lý Nhược, Lý Nhược thích tôi, còn tôi lại yêu Hinh Văn.

Tôi đang định bắt taxi về nhà thì điện thoại bỗng đổ chuông, là Hinh Văn gọi, cô ấy nói, “Anh ngủ chưa?”.

Tâm trạng tôi vẫn chưa bình tĩnh trở lại, nên ấp úng đáp, “Chưa, anh vừa đi hát karaoke cùng với mấy đồng nghiệp trong KTV ra!”.

Thấy giọng của tôi khác lạ, Hinh Văn nhẹ nhàng nói, “Anh sao thế? Tâm trạng không tốt à?”.

Tôi cười gượng nói, “Đâu có, cùng tổng giám đốc đi hát karaoke, tất nhiên là tâm trạng rất vui rồi! Này, anh sắp lên trưởng phòng đấy!”.

Hinh Văn cười vui, nói, “Chúc mừng anh, cố gắng lên anh nhé!”.

“Ừ, chắc chắn rồi, chiều mai sau khi tan ca, chúng mình đi ăn cơm nhé! Mà em, vẫn chưa nói cho anh biết em làm việc ở đâu!”.

Hinh Văn nói tên một tòa nhà, tôi cười nói, “Vậy cũng gần công ty anh đấy nhỉ?”.

Hinh Văn tiếp, “Ngày mai đừng ra ngoài dùng cơm”.

Tôi ngạc nhiên, “Vậy em muốn đi ăn ở đâu?”.

Cô ấy cười, “Đến nhà em, em làm cơm cho anh ăn”.

Tôi nghĩ đến đó mà bố mẹ cô ấy ở nhà, vậy không là ám thị mối quan hệ của chúng tôi hay sao? Thật là khó xử. Nói thật lòng thì tôi có một chút tự ti, dù đã thân mật với Hinh Văn, nhưng nếu đến nhà cô ấy với vai trò bạn trai thì tôi hơi sợ.

Thấy tôi không nói gì, Hinh Văn nũng nịu nói, “Anh sao thế, không dám đi à? Thực ra còn có một vài người bạn khác cũng đến nữa!”.

Vừa nghe thấy bạn cô ấy cũng đến, tôi vội vàng cười nói, “Sao lại không dám đi, anh đang nghĩ không biết mặc gì đến nhà em đây! Lần đầu tiên đến nên cũng phải ăn mặc trịnh trọng một chút!”.

Hinh Văn cười và nói tạm biệt, còn dặn đi dặn lại tôi đi đường phải cẩn thận. Thăng chức, đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, bất luận là khả năng hay sự tôn trong, thì cũng đều là sự khẳng định và nâng cao. Điều này không giống như Kim Khải Lợi trong Cướp Tiền, cũng không giống như vai nam chính trong phim Hiệu ứng hồ điệp hai, đều thăng chức dựa vào vận may rủi và kỹ xảo. Nếu bạn làm việc trong công xưởng, thế thì chúc mừng bạn. Bạn chỉ cần tạo mối quan hệ tốt với ban sản xuất, ban công trình, ban bảo quản sản phẩm, phòng nghiệp vụ, tư cách đạo đức tốt, có them một chút năng lực, tôi tin rằng bạn có thể dễ dàng lên chức phó giám đốc; nhưng nếu bạn chỉ đơn thuần làm việc trong văn phòng với những con số thì thăng chức đúng là vất vả rồi. Để thăng chức bạn phải cẩn thận với những “cái hố” bốn xung quanh, những câu chuyện nhảm nhí người ta đơm đặt, những cạm bẫy vô hình, và như vậy bạn đành phải chăm chỉ làm việc, chờ cho đến vài năm, khi mọi người cùng vào làm với mình đã đi hết, khi đó bạn trở thành nguyên lão thì tự nhiên sẽ được thăng cấp thôi. Đương nhiên năng lực và tướng mạo là chiếm phần lớn. Ít nhất thì tôi cũng cho là vậy.

Khi tôi bước vào văn phòng, những đồng nghiệp không hay bắt chuyện với tôi thường ném vào tôi cái nhìn khác thường. Tôi vừa cảm thấy thư thái, vừa cảm thấy vui vui, là một office boy lâu năm, quen với việc chuẩn bị tài liệu trước cuộc họp, sau đó nghe theo chỉ thị của cấp trên, không ngừng gật đầu khom lưng, ngày qua ngày, tháng qua tháng, dùng câu nói trong Vô gian đạo là, sau ba năm lại ba năm… để xem phản ứng của mọi người, tôi nghĩ có lẽ họ đều biết tôi đã thăng cấp rồi, nên tôi tự nhiên nhìn họ một cái, cười cười. Tiểu Du thấy tôi đến, vội vàng hỏi, “Vô Y, hôm qua sao rồi?”. Tôi nghiêng đầu hỏi lại, “Cái gì làm sao?”. Tiểu Du lạnh lùng nói, “Chuyện của Lý Nhược ấy!”. Tôi cảm thấy một chút giận dữ, vẻ đau khổ của Đàm Kỳ Vĩ lại hiện lên trước mắt. Xem ra tôi và Tiểu Du đều hiểu nhầm người ta rồi, tôi nói, “Lý Nhược không phải hy sinh cái gì cả, chỉ là người ta đã cho chúng ta một con đường khi cô ấy cầu xin thôi”. Mắt Tiểu Du sang lên, tôi lại nói, “Khi Lý Nhược nói với cô, còn nói gì nữa không?”. Tiểu Du đáp, “Tâm tình của chị ấy không được tốt lắm, cho nên khi nghe xong, tôi cho rằng chị ấy đã phải chịu thiệt thòi gì đấy!”. Tôi lầm bầm, “Đàm Kỳ Vĩ sao lại không thể phiền não!”. Đúng lúc đó Cố Đại Nhân đi đến, ngạc nhiên nói, “A, Vô Y, sao hôm nay ăn mặc đẹp thế, khà, đi xem mặt à?”. Tối nay tôi phải đến hà Hinh Văn nên tôi mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình, có điều cái quần bò hơi rách ở đầu gối, nhìn vào hơi nhếch nhác, xem ra buổi chiều phải xuống chợ mua một cái quần khác. Tôi khẽ giọng trả lời, “Buổi tối phải đến nhà Hinh Văn ăn cơm”. Cố Đại Nhân cười nói, “Đã đi gặp cha mẹ đối tượng rồi cơ à?”. Tôi vội vàng đáp, “Không phải, chỉ đến ăn cơm thôi, cả bạn cô ấy cũng đến nữa”. Cố Đại Nhân gật đầu nói, “Đó là nơi nhạy cảm, cậu phải nhớ phải thể hiện thành thực một chút, còn nữa, cậu phải thay cái quần đó đi, hơi cũ đấy, hay cậu tự cho rằng mình là người thu phí bảo hộ!”. Tôi cười nói, “Trưa nay nhờ anh đi cùng tôi chọn một cái nhé!”. Cố Đại Nhân cười đùa, “Cậu bảo Tiểu Du đi cùng đi, tôi không có thời gian. Đúng rồi, vài ngày nữa cậu cùng người của phòng nhân sự đi tuyển một người có kinh nghiệm, làm việc chăm chỉ đấy. Cứ coi như đó là công việc đầu tiên ở cương vị trưởng phòng của cậu đi!”. Tôi do dự một lát rồi nói, “Hình như vẫn chưa được phê chuẩn?”. Cố Đại Nhân cười đáp, “Hôm qua công ty đã có thông báo xuống rồi, làm cho tốt vào đấy!”. Tôi rất cảm động, Cố Đại Nhân là cấp trên của tôi, trong việc riêng thì coi như anh em, trong công việc thì luôn chiếu cố, ưu tiên. Xem ra sau này dù có yêu đương vào, cũng phải thường xuyên đi chơi cùng anh ấy.

Sau khi ăn cơm xong ở căng tin, Tiểu Du đưa tôi tới thẳng trung tâm mua sắm ở tầng dưới, trên đường đi cô ấy vui vẻ nói, “Anh cũng thật là lôi thôi lếch thếch, đi đến nhà bạn gái mà dám ăn mặc thế này, anh nhìn hai cái lỗ trên đầu gối anh xem, phục anh thật đấy!”. Tôi cười đáp, “Tôi chưa thấy loại quần của Levis mới nhất năm nay mà?”. Tiểu Du bĩu môi không nói gì.

Chúng tôi đi khắp các gian hàng đến nỗi hoa cả mắt. Vì tôi mặc chiếc áo kaki nâu, thắt cà vạt vằn màu trắng nên phải chọn quần có màu phù hợp. Chọn mấy nhãn hiệu nhưng không thấy cái nào cảm thấy hài lòng. Khi đến một cửa hàng tôi chọn được một cái quần màu nâu, đang định cầm đi thử thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ngoài cửa, tôi giật mình, trong lúc bối rối đã kéo Tiểu Du vào phòng thử đồ.

Tiểu Du thấy tôi đột nhiên lôi cô ấy vào phòng thử đồ thì khuôn mặt tái xanh cho rằng tôi có ý định xấu, vội vàng nói, “Anh… anh định làm gì?”. Tôi bật cười, “Nói nhỏ thôi, ngoài cửa có người quen, cô nghĩ tôi định làm gì?”, nói xong, tôi đẩy cánh cửa ra khoảng vài centimet, đưa mắt ra nhìn, Hinh Văn đang đứng ngoài cửa với một thanh niên, họ chỉ tay vào quần áo trong gian hàng và gật gật, cười cười. Tuy trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân rằng, đó chỉ là đồng nhiệp hoặc là bạn của cô ấy, nhưng trong tim tôi vẫn thấy nhói lại, không thể không để ý. Hai người đứng một lúc lâu rồi cùng bước vào gian hàng, Hinh Văn cầm một chiếc áo khoác in hoa màu đen giơ lên trước người thanh niên đó thử thử, rồi cười bảo anh ta mặc vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play