Cậu tú xốc lão đạo sĩ lên vài lần nữa, để chắc chắn lão không tuột. Người lão nhũn như chi chi, hơi thở lúc có lúc không, vẻ mặt trắng bệch như sắp đứt hơi. Cậu tú thấy thế hốt hoảng lắm, liền giục giã ả thiếu phụ nhanh chân thêm một chút. Người thiếu phụ cũng cười cười đon đả đáp lại, ả dẫn cậu tú xuyên qua lũy tre tiến vào một thôn xóm nhỏ. Thôn xóm này tịch mịch lạ thường, buổi chiều nhưng vắng lặng tựa như đêm khuya canh năm vậy.

Đường làng không một bóng người, thậm chí ngay cả một con gà, con chó cũng không thấy. Cậu tú thấy làm lạ, đang định hỏi thì ả thiếu phụ như là biết ý, liền quay sang cười tủm tỉm rồi đáp:

– Bấy giờ vào vụ Chiêm, nên người ta ra đồng hái gặt cho được ngày cậu ạ! Làng giờ vắng như chùa bà Đanh thế này đấy!

Trăm việc thì việc có ích nhất là đọc sách, mà vô dụng nhất cũng chỉ là đọc sách! Cậu tú Nhĩ vốn là loại “Học trò dài lưng tốn vải”, nào có biết vụ mùa gì đâu. Vậy nên, nghe ả thiếu phụ nói thế cũng bùi tai, bao nhiêu nghi ngờ vứt hết ra khỏi đầu, gật gù lia lịa rồi tiếp tục cõng lão đạo sĩ theo bước chân ả đi về cuối thôn.

Đến trước một căn nhà to, ả thiếu phụ khẽ khàng mở cổng mời cậu tú vào. Đến đây thì cậu tú cũng sửng sốt, căn nhà gạch bảy gian to, mái ngói tường hoa, xung quanh là hàng dâm bụt cùng trà mạn xanh ngắt. Vào thời buổi này, nhà gỗ ở vùng quê đã được xem là phong lưu, vậy thì ắt hẳn chủ của căn nhà gạch này cũng thuộc dạng có máu mặt lắm. Vừa nghĩ cậu tú vừa lẽo đẽo bước vào, bấy giờ đã xẩm tối, mặt trời dần xuống núi, ánh sắng cuối ngày vừa đủ để gà có thẻ lên chuồng, còn mắt người đã bắt đầu nhấp nhem. Tuy nhiên, vừa bước qua cánh cổng, cậu tú bỗng thấy lạnh toát sống lưng. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ chân lên đỉnh đầu, khiến da đầu cậu gai lên, tóc gấy dựng lên hết. Hơi lạnh len lỏi không biết từ nơi nào xoắn tới thân hình cậu, tựa như có hàng ngàn lưỡi dao cạo sáng loáng rờ rẫm khắp thân thể.

Cậu tú đang hoảng hốt, đứng như trời trồng trước cổng nhà thì bỗng có người vỗ vai cậu một cái. Cái vỗ vai bất ngờ khiến cậu giật thót, suýt buông cả tay đang cõng sư phụ trên lưng, cậu quay phắt sang thì ra là ả thiếu phụ. Rõ ràng là ả thiếu phụ đi trước cậu cả vài thước, không ngờ một phút bần thần mà ả lại có thể đi vòng sau lưng cậu được rồi.

Ả thiếu phụ thấy cậu tú bần thần, liền ngọt ngào nói với cậu:

– Cậu tú sao thế? Tôi đợi mãi mà không thấy cậu với cụ đâu! Giờ cậu đưa cụ lên nhà trên nghỉ nhé, tôi làm cơm ngay bây giờ!

Rồi chẳng nói chẳng rằng, ả vừa mời vừa đẩy cậu tú lên bằng nhà trên bằng được. Nhà trên trong căn nhà bảy gian thường là nhà thờ, chỉ khi có khách quý thì chủ nhà mới mời lên, cậu tú lúc đầu cũng ái ngại từ chối, nhưng ả thiếu phụ muốn đền ơn cứu mạng của hai thầy trò nên nhất quyết bắt cậu lên phản giữa nhà để ngồi. 

Cậu tú vừa bước vào gian giữa, thì cái cảm giác lạnh lẽo kia lại xộc thẳng vào cậu. Dù mới đầu tháng mười nhưng cậu tú đã thấy hơi lạnh về như tiết Hàn thử, cậu Nhĩ vội lục tay nải lấy cái áo choàng khoác vội cho lão đạo. Sau đó liền lấy chiếc đỉnh đồng đen ba chân của sư phụ, đốt lên một mảnh Kỳ Nam nhằm xua đi hơi lạnh, cũng xông khí hương trầm cho sư phụ mau tỉnh.

Đang loay hoay bấm huyệt cho lão đạo, cậu Nhĩ liền nghe tiếng thiếu phụ gọi lên khe khẽ, đang định đáp thì bỗng thấy ả đã mon men đứng trước cửa rồi.

Cậu tú bỗng hốt hoảng, vừa rồi nghe tiếng ả gọi, cậu nghe đoán ít ra ả cũng đang ở giếng dưới nhà, cách vài chục thước nữa. Vậy mà vừa dứt lời ả đã ở trước cửa, là cậu đoán nhầm, hay ả vốn có vấn đề gì chăng? Cậu không dám khinh suất cử động, vội vàng nín thở, vì ả thiếu phụ vừa bước vào nhà thì ánh mắt đảo khắp phòng, nhưng kỳ lạ là ả như không nhìn thấy hai thầy trò. Ánh mắt ả thiếu phụ trở nên đỏ rực, mặt mũi méo mó, hung quang trong mắt tràn ra, ả nhảy bổ về phía chỗ phản lớn nơi cậu tú và sư phụ đang nằm nghỉ.

Cậu tú thấy thế định trở thân ngăn trở thì từ đàng sau có một cánh tay khô gầy bịt miệng cậu, một cánh tay nó túm vào vai giật ngược người cậu về sau. Trong cơn kinh hãi, cậu chợt nhân ra đấy là sư phụ, liền thở hắt ra một hơi. Lúc này ả thiếu phụ gần như không còn hình người nữa, khắp người nó bắt đầu mọc lông tơ màu xám xịt, móng vuốt dài ra, ánh mắt màu đỏ rực như lửa đèn. Sau cú vồ hụt, nó lại gào rít trong nhà, nghĩ rằng hai kẻ kia đã bỏ trốn mất dạng, con quái vật không nghĩ ngợi gì vội vọt ra ngoài.

Lúc này, cậu tú mới hết sợ hãi. Quay sang nhìn sư phụ thì thấy lão đã tỉnh táo, lão lúc này mới mặc áo bào dài vào, quát khẽ:

– Ngươi quả thật không biết sợ là gì! Vừa trừ xong yêu vật, há làm sao có thể theo kẻ lai lịch bất minh thế này!

Cậu tú cũng biết mình sai, nên không dám cự cãi. Lúc này cậu đánh bạo hỏi dò:

– Trong yêu vật đấy không khác người thường, lại không có tà khí! Lúc đấy tâm thần con đương bấn loạn, nên mới đi theo ả! Nhưng quả thực kỳ lạ lúc đấy con cảm thấy yêu vật này rất giống người thường, không biết duyên cớ ra sao?

Lão đạo lúc này đã sửa soạn lại xong, lão phẩy phẩy tay về phía đỉnh nhỏ mấy cái, hương Kỳ Nam đang tụ lại thành cái kén khói quanh hai thầy trò bỗng tản ra, bay lờ lờ khắp căn nhà, tạm thời xua tan đi cái lạnh. Lão cười gằn một tiếng, tiếp lời:

– Nó nào có phải yêu quái yêu vật gì chăng mà có tà khí quấn thân! Nếu vi sư không nhầm, nó chính là Sơn thần chi nô, là linh bộc, nô bộc của Tản Viên thánh nhân- danh xưng Si Mị. Cũng đừng tưởng Si Mị nào cũng giống nhau, Xuân Thu có viết: “Si là thần núi, hình thú. Mị là quái vật sinh ra từ đá!”. Thái Vi chúng ta từ xưa tới nay đã sưu tầm được 142 chủng Si Mị, tiễu trừ Si Mị hàng ngàn hàng vạn, nhưng mỗi đầu Si Mị là khác nhau. Tốt nhất không được khinh địch.

Cậu tú lúc đầu mới âm thầm ân hận, thì ra mình bị yêu vật lường gạt, chút nữa hại cả sư phụ. Bỗng chốc khói tầm tan hết khắp căn phòng, liền hiện ra cảnh tượng kinh dị đến tột cùng. 

Bộ trường kỷ bên trái gian phòng có năm cái xác người- có già trẻ lớn bé, trai gái nam nữ đều có. Và tất cả đều một thảm trạng trước khi chết, làn da khô quắt như mất nước, cả người nhũn ra, mắt bị móc mất. Cậu tú cố nén sợ hãi đi lại gần quan sát, thì mới phát hiện ra máu của toàn bộ năm người này đã bị hút sạch, gân cốt trong người bị tán cho nát vụn hết. 

Điều đáng kinh tởm hơn, là phía sau đầu như bị xé toang ra, toàn bộ não tương đều bị hút sạch. Cậu tú vừa sợ vừa giận đến run người, không ngờ đầu Si Mị này lại ra tay tàn độc đến thế, sau đó cậu bỗng giật mình- cả làng này không có chút sinh khí, chẳng lẽ là bị đầu Si Mị này tàn sát hết rồi chăng?

Bấy giờ lão đạo mới nhanh lại chỗ cậu, lão cũng hơi giật mình nhưng vội kéo cậu tú, khuyên bảo:

– Rất nhanh đầu Si Mị kia sẽ quay lại, nhanh đi khỏi chỗ này trước. Âm Địa bực này ở lại không phải là điềm hay, chúng ta đợi trời sáng sẽ quay lại…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play