Hôm nay hắn lại để tóc đen, mặc âu phục hai màu trắng đen tươm tất. Trên người còn thoang thoảng một loại mùi nước hoa đắt tiền. Nhìn bộ dạng hắn, cô rất dễ dàng đoán được hắn lại phải tham dự một bữa tiệc nào đó.

Hắn không đưa cô đến khách sạn hay nhà hàng ngay, lại đưa cô đến một tiệm quần áo. Tiệm nằm trên tầng 17 của một tòa cao ốc lớn trong trung tâm thành phố. Cái thể loại tiệm rộng thênh thang lại chỉ lác đác vài bộ, nhân viên thì nhiều mà khách hàng chẳng thấy bóng dáng đâu này, không cần hỏi cũng biết là loại hàng cao cấp.

Hạc nhíu mày - "Sao lại đến đây?"

"Mua quần áo cho chị trước." - Hắn vừa đáp vừa kéo cô vào trong tiệm.

Hạc sững người - "Trước đây cậu đã nói là không phải trai bao nuôi tôi mà. Không cần cậu mua. Nếu cậu không thích tôi mặc như thế này tôi có thể về nhà thay đồ. Nhà tôi cũng có vài bộ mặc đi tiệc."

"Hồi trước khác, bây giờ khác." - Tên kia không hề để ý vẫn cứ lôi cô đi một mạch vào trong - "Vả lại hôm nay rất quan trọng, chị tuyệt đối không được để có sai sót."

Nói xong hắn ném cô vào tay một loạt nhân viên tiệm đang đứng chờ ở cửa. Hắn chỉ gật đầu một cái, mấy cô gái kia y như robot nhận lệnh, một mạch kéo cô vào bên trong một căn phòng lộng lẫy, đóng cửa kéo rèm.

Sàn trải đá hoa cương sáng bóng, đèn chùm trên đầu thì lấp lánh. Chạy dọc theo một bên tường là một chiếc gương lớn. Đầu bên kia là tủ áp tường cao đến tận trần nhà để toàn những chiếc giày cao gót và túi xách đủ các kiểu dáng xinh xắn. Trong phòng xếp một loạt giá treo quần áo theo từng màu sắc và kiểu dáng.

Trong khi cô còn ngẩn người thì các nhân viên phục vụ đã không ngần ngại một tay tháo hết quần áo trên người cô ném sang một bên.

Tuy họ đều là con gái, nhưng nói thật chỉ mặc hai mảnh trước nhiều ánh mắt như vậy cô quả thật cảm thấy rất kỳ quặc.

Họ lấy thước dây đo tới đo lui trên người cô, xoay tới xoay lui, xoay ngang xoay dọc. Xong xuôi họ cùng lùi lại, để cho một chị gái tóc dài tiến đến. Cô gái mắt kẻ thật đậm, da trắng, môi bôi son đỏ, nhìn qua có vẻ hơn cô một vài tuổi, mặc một bộ váy đen ôm dài chấm gót, gõ guốc lạch cạch trên mặt sàn lót gạch long lanh như đá cẩm thạch, chậm rãi đi tới. Khí chất của cô ta y như Angelina Jolie trong bộ phim Maleficient, hơi ma quái mà quyến rũ, chỉ mỗi tội thiếu hai cái sừng trên đầu. Trên tay chị ta còn cầm một cái quạt giấy nhỏ, khẽ phe phẩy.

Hạc bị sự xuất hiện của chị gái này doạ cho sợ muốn chết. Huống hồ cô hiện tại chỉ đang mặc nội y. Tay chân luống cuống che được chỗ nào thì che. Cô thật có cảm giác mình là cô gái đang chuẩn bị bán vào lầu xanh, hiện tại đang đi qua đợt kiểm tra của tú bà. Hạc ở trong bụng thầm rủa, không phải cái tên Kim San kia chuẩn bị đem bán mình chứ.

Chị gái Maleficient nhìn cô chăm chăm từ đầu đến đuôi, chân gõ guốc đi xung quanh cô vài vòng. Hạc nghe chị ta vừa phe phẩy quạt vừa lẩm bẩm - "Ngực lép, mông nhỏ, eo bánh mì, chỉ được cái chân dài, nhưng hơi gầy. Tốt nhất là mặc váy khoe chân, lộ ưu điểm. Ngực cần độn. Mông, hừm, có lẽ không cần. Da tông màu 23, có thể mặc màu nhã..."

Sau khi đi gần chục vòng quanh cô, chị gái kia lựa một vài bộ trên giá đến trước mặt ra hiệu cho những người xung quanh triển khai. Thế là Hạc lại như con búp bê vải bị kéo tới kéo lui, tay đưa lên chỗ này, chân xỏ vô chỗ kia. Giằng co một lúc cô cũng bị nhồi vào trong một chiếc váy.

Cô còn chưa kịp nhìn mình trong gương đã bị đẩy tới trước mặt chị gái kia. Chị ta rất nhàn nhã ngồi trên một chiếc ghế sofa quạt phe phẩy. Chị ta liếc mắt một cái, lắc đầu, gập quạt, chỉ về một hướng khác. Lập tức Hạc lại một lần nữa bị lột đồ.

Hạc thử đến hơn mười bộ, chị ta vẫn chỉ lắc đầu.

Cô bị lôi tới lôi lui đến chóng cả mặt. Trong phim Hàn Quốc cũng hay có mấy cái màn thay đồ như thế này. Thường là nữ chính thay đồ, còn nam chính là người nhận xét, bao giờ đến bộ cuối cùng nam chính cũng sẽ sững người, sau đó nói - "Lấy bộ này."

Hiện tại cô cũng có phần như thế nhưng cũng không phải như thế. Đối diện với cô chỉ có chị gái Maleficient tú bà này, còn San hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Cũng may đến bộ thứ mười sáu, chị ta chấp nhận gật đầu. Hạc còn chưa kịp thở phào thì đã bị nhân viên trong tiệm kéo qua một khu khác để làm tóc. Xong xuôi rồi lại trang điểm. Xong xuôi rồi lại thử giày và trang sức. Mỗi khâu đều có một cô gái phụ trách đứng đầu chỉ đạo.

Đến khi cô nghĩ mình sắp chết mệt vì bị xoay vòng vòng như con vụ, cô cuối cùng cũng được thả ra ngoài. Khi Hạc bước ra, San không có trong tiệm. Một nhân viên bán hàng gần đó như đọc được suy nghĩ của cô, chỉ về phía bên ngoài hành lang cười. Hạc lần dò đi ra.

San đang đứng dựa bên một chiếc cửa sổ lớn hút thuốc. Trời đã nhá nhem tối. Từ vị trí của cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của hắn. Ánh sáng lung linh từ đỉnh đầu hắt nhẹ lên chiếc vest đen thẳng tắp. Hạc chưa từng thấy hắn hút thuốc, lần đầu tiên và duy nhất chính là lần trước ở cửa khách sạn hắn giật điếu thuốc trên tay cô hút một hơi.

Lần này hắn đứng bất động hút thuốc, vô cùng chậm rãi, cánh tay kẹp điếu thuốc thỉnh thoảng giơ lên hạ xuống. Trước mặt hắn là toàn cảnh thành phố lấp lánh ánh đèn hoa lệ. Khói trắng từ đầu thuốc trên tay hắn lan nhẹ ra xung quanh. Người này rõ ràng mặc quần áo đắt tiền, rõ ràng là sinh ra chỉ để được gắn vào một cảnh trí xa hoa như vậy, thế nhưng không hiểu sao cô lại có một cảm giác cô độc đến thê lương khi nhìn hắn.

Cô không gọi hắn, chỉ đứng rất lâu nhìn hắn hút thuốc. Một lúc sau điện thoại của hắn reo. San đưa lên tai. Hắn nghe ngóng một chút rồi đáp - "Tôi biết rồi, sẽ đến ngay đây."

Nghe điện thoại xong hắn quay người lại, liền bắt gặp thấy cô. Hắn cũng không có biểu cảm ngạc nhiên gì cả, chỉ điềm đạm bước tới. Trên mặt hắn thấp thoáng một nụ cười như có như không - "Xong rồi à? Đi thôi."

Hạc nhìn hắn, cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô níu ống tay hắn. San quay lại nhìn cô - "Sao vậy?"

Cô ngập ngừng - "Không đi không được sao?"

"Trang điểm mua đồ cho chị như vậy, chị lại muốn ăn quỵt hả?" - Hắn nhìn cô, nhướn lông mày. Hạc còn chưa kịp trả lời, hắn đã nhoẻn miệng cười - "Đừng mơ."

Không để cho cô nói tiếng nào hắn đã lôi cô đi.

Sau khi rời khỏi tiệm quần áo, San đưa Hạc về nhà hắn. Nếu là bình thường cô chắc chắn sẽ xách dép bỏ chạy. Mua quần áo rồi còn đưa về nhà, có ngu ngốc mới không nhận ra được ý đồ gì.

Nhưng mà lần này trước nhà hắn lại vô cùng náo nhiệt. Hạc có thể nhìn thấy rất nhiều chiếc xe đắt tiền đỗ dọc theo con đường dẫn vào biệt thự nhà hắn, Lexus có, Mercedes có, BMW có.

Căn biệt thư lần trước cô đến vốn yên ắng không một bóng người, hôm nay lại thấy rất nhiều bóng người đi lại. Đàn ông đều mặc sơ mi trắng vest đen tươm tất, phụ nữ thì đeo những bộ váy thướt tha, chân đi những đôi guốc leo kheo, trên tai và cổ của họ lấp lánh những bộ trang sức đắt tiền.

Khi San lái xe xuyên qua chiếc cổng sắt vĩ đại nhà hắn, Hạc khó nhọc nuốt nước bọt, quay sang hỏi - "Cậu nói cho tôi nghe xem, nhà cậu hôm nay tổ chức tiệc gì vậy?"

"Hôm nay là sinh nhật Sam."

Hạc bị đứng hình ba giây, cô hết nhìn hắn rồi lại nhìn khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài cửa xe, quay lại hỏi lần nữa - "Cậu vừa nói hôm nay là ngày gì?"

Hắn vẫn điềm nhiên lập lại - "Ngày sinh nhật của Sam."

"Nói vậy, mấy người này đều là đến dự sinh nhật Sam?" - Cô khó nhọc nuốt nước bọt chỉ ra ngoài. Đây đâu phải là tiệc sinh nhật của một cô bé 6 tuổi, trông giống đại lễ khánh thành nhà hát thành phố thì đúng hơn.

Hắn nhún vai - "Có lẽ."

"Sao cậu không nói sớm cho tôi biết, tôi không có quà gì cho cô bé cả."

"Chị xuất hiện ở đây nó đã rất vui rồi. Buổi tối hôm qua nó cứ hỏi tôi hôm nay chị có đến hay không?"

Hạc nhìn hắn một lúc rồi hỏi - "Cậu không sao chứ?"

"Sao lại hỏi vậy?"

"Hôm nay không phải là ngày mẹ cậu..." - Cô nhớ rất rõ, hắn nói mẹ vì sinh em mà qua đời.

San lơ đãng liếc mắt nhìn ra cửa sổ, một lát sau hắn đột nhiên quay lại nhìn cô. Ánh đèn từ ngoài hắt ngược bóng lên khuôn mặt hắn khiến Hạc không nhìn rõ hắn có biểu cảm gì. Duy nhất chỉ có ánh mắt của hắn như phát sáng giữa không gian tranh sáng tranh tối trong xe.

San ghé mặt lại gần. Một tay hắn hướng về phía gương mặt cô. Hạc giống như bị thôi miên, đầu óc chợt trở nên trống rỗng. Cô nín thở. Trong lỗ tai chợt từng tiếng thình thịch âm vang trong không gian.

Tay San hướng về phía mắt cô, lại đi cao lên trên nữa, cuối cùng dừng lại trước trán cô.

Ngón tay hắn cong lại, sau đó nhanh chóng bật ra.

"Bộp"

Lỗ tai Hạc nhanh chóng cập nhật âm thanh xương ngón tay hắn đập vào xương sọ trước trán cô. Đại não sau một phút bị đơ cũng đã cảm nhận được cơn đau do va chạm này.

Hạc ôm trán gập người, rên một tiếng.

San ở bên kia còn thản nhiên nhếch mép nói - "Sinh nhật em gái tôi còn dám nói chuyện không vui. Chị cũng thật to gan."

Hạc rất muốn cho hắn một tát, nhưng nhìn hắn cười cô lại nhớ đến lúc nãy khi hắn một mình cô độc đứng hút thuốc trước cảnh đêm thành phố lộng lẫy. Như thế nào, cô cũng không nỡ.

San có rất nhiều lớp mặt nạ, có đôi khi cô không thật sự biết tính cách thật của hắn là gì? Ông trời con ngang ngược? Đứa con trai thương mẹ mềm yếu? Người anh trai nghiêm khắc nhưng lại cưng em gái như trái trứng mỏng? Hay là tên con trai tổng giám đốc dẻo miệng? Hay là hắn thật sự bị tâm thần phân liệt, trong một cơ thể chia ra là mấy loại nhân cách, không có cái nào thật mà cũng không có cái nào giả?

Tuy cô không thể chỉ ra chính xác thật giả, nhưng có một điều hiện tại cô rất rõ, nụ cười trên miệng hắn lúc này chính là giả dối nhất. Đây là sự thản nhiên đã qua tôi luyện mà thành.

Hắn không hề vui vẻ vẫn có thể cười.

"Vào thôi, Sam đang chờ chị đấy." - San đẩy cửa xe leo ra ngoài, vòng qua mở cửa xe cho cô. Cô vẫn ngồi bất động ngước mặt lên nhìn hắn.

"Không muốn đi sao?" - Hắn nghiêng đầu nhìn cô.

Cô nhíu mày một lát, sau đó ngẩng lên cầm lấy tay hắn. Cô siết tay hắn, hít một hơi sâu rồi theo gót hắn vào trong. Dọc đường đi có rất nhiều quý ông quý bà khác hướng về phía họ mỉm cười. Họ vẫn như những lần trước thi nhau liếc trộm Hạc. Dù sao cũng đã có một vài lần kinh nghiệm, cô cũng làm như không để ý, phối hợp với hắn cười chào hết người này đến người kia.

Họ bước vào sảnh nhà hắn. Quả thật là hoa lệ. Lần đầu cô tới đã thấy choáng vô cùng rồi. Có điều lúc trước đến vào buổi tối không có người ở nhà, cô chỉ có cảm giác lạnh lẽo, trống vắng. Hiện tại thì tất cả các chùm đèn lấp lánh trên đầu đều bật sáng, người người ăn mặc trang nhã đi qua đi lại cười nói. Hạc thầm nghĩ nếu lọ lem đến dự tiệc của hoàng tử trong lâu đài, chắc chắn cũng có cảm giác như thế.

Hắn đưa cô đi xuyên qua dòng người.

Cô có một loại ảo giác, giống như mọi người đều đang lùi lại nhường đường cho hắn. Sống lưng của San rất thẳng, bóng dáng hắn cao lớn bước bên cạnh cô mang một loại khí thế gần giống như chúa sơn lâm đang đi tới ngai vàng trước mặt các muôn thú, nhàn nhã mà lại trấn áp. Ánh mắt hắn trên mặt tĩnh lặng và tập trung, khoé môi mang một nụ cười nhạt hơi xa cách. Cô không khỏi rùng mình, hắn nhập vai quá nhanh. Cô đứng kế bên hắn bị áp lực không nhỏ, bất giác cũng bắt chước hắn ráng thẳng sống lưng mà đi.

Dường như cũng phát hiện ra điều này, hắn quay sang nói nhỏ với cô - "Có tôi ở đây, đừng căng thẳng. Thả lỏng là được rồi."

Cô thấp giọng nói - "Nhiều người nhìn như vậy, cậu bảo tôi đừng căng thẳng bằng cách nào?"

Đột nhiên hắn ghé mặt lại, nói nhỏ vào tai cô - "Tôi quên nói với chị một chuyện."

Hơi thở nóng nóng của hắn đột ngột phả vào lỗ tai khiến cô hơi giật mình, hỏi hắn - "Chuyện gì?"

"Hôm nay chị rất đẹp."

Cô không thể không thừa nhận, hiện tại hắn tóc đen để rũ, mặc vest nghiêm trang, trên mặt phảng phất nụ cười nửa miệng khen mình như thế, không thể không khiến tim cô đập hơi nhanh một chút.

Cô hừ một tiếng - "Bây giờ cậu mới biết có phải là muộn lắm rồi không?"

Vừa lúc đó, từ trước mặt họ có tiếng gọi lảnh lót vang lên - "Mẹ."

Cô và San cùng ngẩng lên thấy Sam đang mặc một chiếc váy hồng xoè rất xinh xắn chạy đến. Hạc dang tay ôm lấy cô bé, bế lên.

"Mẹ ơi, mẹ đến rồi." - Bé Sam phấn khởi nói.

Trước khi cô kịp lên tiếng, San đã nhìn cô bé nghiêm mặt nói - "Nhóc con, tối qua đã hứa gì với anh nào?"

Bé San hơi giật mình, bẽn lẽn cười hì hì rồi quay sang cô, gọi - "Chị Hạc."

"Sao lại thế?" - Cô nhìn hắn hỏi nhỏ. Mỗi lần cô bé đáng yêu này gọi cô là mẹ, Hạc đều thấy ruột gan mềm hết đi. Bây giờ bảo cô bé gọi cô là chị, cô không thể không thấy bất mãn.

"Nhiều người như vậy, không nên gây hiểu lầm." - Hắn đáp.

"Tối qua anh hai nói là nếu Sam không gọi chị Hạc là mẹ thì anh hai sẽ đưa chị Hạc tới dự sinh nhật Sam." - Bé Sam vui vẻ líu lo.

Hạc chỉ đành tiu nghỉu gật gật.

Hắn nhìn bộ dạng của cô, không kiềm được cười khẽ, giọng nói không đứng đắn chọc ghẹo - "Nếu muốn được làm mẹ sấp nhỏ đến thế, chuyện này tôi có thể giúp."

Hạc suýt nữa thì quên luôn vị trí của họ hiện tại mà đá cho hắn gãy ống chân. Rất tiếc cho dù cô có chặt chém hắn bao nhiêu lần trong đầu hắn vẫn ngang nhiên ở trước mặt cô cười đểu.

Cô không thèm để ý đến hắn, xoay qua nói với Sam - "Năm nay Sam lên mấy tuổi?"

Cô bé giơ mấy ngón tay nhỏ nhỏ con con lên cười tít mắt đáp - "7 tuổi ạ."

Hạc nhìn bộ dạng trẻ thơ của cô bé, giả vờ ngạc nhiên lên tiếng - "7 tuổi rồi cơ à? Lớn thật đấy. Thế hôm nay chị chúc mừng sinh nhật Sam nhé. Càng lớn chúc con gái càng xinh đẹp, học giỏi và nghe lời anh hai. Sam nhắm mắt lại đi chị tặng quà cho Sam."

Sam liền háo hức nhắm lại. Cô ghé miệng lại hôn đánh chụt một cái lên má cô bé. Sam thích thú cười khúc khích, chìa má bên kia cho cô - "Bên này, bên này nữa."

Hạc bật cười hôn cô bé.

Rất nhanh sau đó bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Hạc chưa từng nghĩ sinh nhật của trẻ con lại nhiều lễ nghi đến như vậy. Đầu tiên là anh em hắn đứng phát biểu, cảm ơn mọi người đã tham gia buổi tiệc, sau đó hắn cầm tay bé Sam giúp cô bé cắt bánh. Chiếc bánh sinh nhật còn cao hơn cả cô bé, nhìn bé Sam cứ như công chúa tí hon.

Tiếp theo bé Sam biểu diễn một khúc piano trước mặt mọi người. Hạc chưa từng biết cô bé biết chơi piano. Nhìn cô bé nhỏ xíu ngồi trên chiếc ghế đối diện chiếc đàn to đùng, chân còn chưa chạm đất nhưng ngón tay thì thoăn thoắt trên các phím đàn như một nghệ sĩ thực thụ, cô chỉ có thể kiềm chế không há mỏ trợn mắt nhìn.

Cô nhìn Sam, rồi lại quay sang nhìn San. Hắn ngồi kế bên cô, dường như không tập trung, có chút lơ đãng nhìn ra cửa. Hạc tự hỏi hắn chắc chắn cũng đã phải trải qua tuổi thơ như thế. Tuy không nhớ rõ những ký ức khi còn bé nhưng mỗi lần sinh nhật của cô, bố mẹ Hạc tuy không làm rầm rộ như vậy, nhưng cô vẫn được mời các bạn bè tới cùng tham dự, còn lại được rất nhiều quà. Vì thế mỗi năm cô đều trông chờ đến sinh nhật của mình nhất.

Hiện tại cái buổi lễ sinh nhật này còn trang trọng và quy củ hơn mọi lễ cưới lớn nhỏ cô đã từng tham sự. Trải qua thêm một ngàn lễ nghi khác, nào nhận quá, bóc quà, xem clip hình từ bé cùa Sam, vâng vâng và vâng vâng, cuối cùng tiệc mới bắt đầu tàn tàn một chút. Sam được đưa về phòng ngủ sớm, còn lại vẫn là San chống đỡ tiếp với những người khách còn lại trong tiệc.

Hạc đi theo hắn một lúc, nghe họ bàn luận chuyện thị trường chứng khoáng và kinh tế thiếu điều buồn ngủ muốn té xỉu. Cuối cùng nhân một cơ hội hiếm hoi, cô lôi hắn trốn ra ngoài sân.

"Đi đâu vậy?" - Hắn hỏi.

"Đến một nơi chỉ có cậu...." - Cô chỉ chỉ hắn, xong lại chỉ chỉ chính mình - "... và mẹ cậu là được rồi."

San sững người nhìn cô.

Hạc thấy phản ứng của hắn mới nhận ra hình như mình vừa nói một câu gây hiểu lầm, liền chữa lại- "Tôi không phải có ý gì đâu, chỉ là tôi nghĩ cậu có ít tâm sự. Dù tôi không có kinh nghiệm nuôi con nhiều như mẹ cậu, nhưng ít nhất nếu cậu có uỷ khuất gì trong lòng muốn nói, hôm nay tôi có thể thay bác ấy nghe cho cậu."

San đơ mặt một chút, sau đó bật cười kéo tay cô - "Đi theo tôi."

Hắn đưa cô đến đến phía sau nhà hắn, gần hồ bơi. Hạc lôi trong giỏ xách ra hai lon bia.

Hắn bật cười, hỏi - "Chị rốt cuộc trộm bia lúc nào vậy?"

"Đương nhiên là ở tiệc rồi." - Cô cười.

Hai người họ mỗi người khui một lon bia. Hạc nhấp một ngụm, sau đó rút trong túi ra một bao thuốc, lấy một đầu thuốc ra ngậm rồi chìa qua cho hắn hỏi - "Hút không?"

San với tay lấy cây thuốc trên miệng cô xuống, ném qua một bên cau mày nói - "Mẹ tôi không hút thuốc."

"À...Xin lỗi tôi quên mình đang đóng vai mẹ cậu." - Cô phẩy phẩy tay.

"Không giống gì cả." - Hắn lầm bầm.

Được rồi hôm nay hắn là ông trời con, cô cũng không nên chấp nhất. Hạc nghiêm túc hỏi hắn - "Cậu nói xem, phải làm như thế nào mới giống mẹ cậu?"

San nhìn cô, sau đó giống như khẽ cười, hắn đưa tay lên nói - "Lại đây."

Hạc nhíu mày nhìn hắn, rồi lại nhìn hai tay đang dang ra của hắn, nghi ngờ hỏi - "Cậu định làm gì?"

"Tôi muốn ôm mẹ một cái không được sao?"

"..."

Hạc cảm thấy hình như mình vừa rơi xuống một cái hố do chính mình đào.

San nhướn mày nhìn cô.

Hạc không nhúc nhích.

San tặc lưỡi lẩm nhẩm - "Lời nói gió bay."

Cô trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng nói - "Được rồi. Tôi đồng ý."

Mắt San liền sáng lên.

Hạc liền thêm vào - "Nhưng cậu không được được đằng chân lân đằng đầu."

San gật đầu - "Được."

"Không được suy nghĩ bậy bạ."

"...Được."

"Không được sờ mó lung tung."

"..."

"Không được..." - Hạc còn chưa nói xong đã bị hắn kéo một phát nhét vào trước ngực.

Hạc còn định vùng ra thì San chợt lên tiếng - "Đừng nhúc nhích, như vậy là đủ rồi."

Không hiểu sao khi đó, Hạc thật sự ngồi im.

San ôm trọn lấy cô, cằm khẽ tựa lên vai cô.

Hạc có cảm giác tay chân mình rất thừa thải, cô thật sự không biết nên để tay chỗ nào. Đắn đo một chút, cô đưa tay lên lưng hắn vỗ nhè nhẹ.

Hạc tự thấy động tác của mình vụng về vô cùng, nhưng lại cảm nhận thấy vòng tay hắn siết chặt thêm một chút. Cô cảm thấy hắn bỗng dưng giống như một đứa trẻ, vùi mặt vào vai cô.

Một lát sau vòng tay hắn nới lỏng đôi chút. Hạc ngẩng lên, vừa đúng lúc bắt gặp gương mặt San đang nhìn xuống. Cô liền khựng lại. Hắn không nói một lời, chỉ nhìn cô chăm chăm. Rất kỳ lạ, dù một tiếng cũng chẳng nghe thấy, nhưng qua ánh mắt của hắn, cô dường như lại nhận thức được rất nhiều điều, rất nhiều điều cô không nên biết.

Cảm giác hiện tại của cô rất giống với lúc hắn chuẩn bị búng trán cô trên xe. Ánh mắt San như trói buộc cô, khiến cô không thể nhúc nhích, giống như lơ lửng trên mây. Trong mơ hồ cô cảm nhận được tiềm thức nhắc nhở bản thân phải lùi lại, vì phía trước mặt cô là một đáy vực sâu thăm thẳm, một khi đã rớt vào rồi thì không thể ngóc đầu trở ra.

Cô hiểu rõ điều này, thế nhưng lý trí của cô giống như bị đóng băng. Người Hạc chợt run lên nhè nhẹ. San giống như cảm nhận được, vòng tay hắn càng vững chãi ủ trên người cô.

Bàn tay của hắn luồn qua tóc, áp lên khung xương hàm của cô.

Khi cô nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì lúc đó chuyện đã rồi. Quả nhiên, bốn mắt nhìn nhau ở cự ly gần như thế, chỉ có thể dẫn đến một điều: hôn môi.

Đây có thể xem là nụ hôn đầu tiên đàng hoàng giữa hai người họ, không phải trộm vụng, cũng không có chống đối. Hạc giống như bị chìm trong mộng mị, đầu óc như lơ lửng giữa những đám mây, trong não không có lấy một suy nghĩ nào ngoài cảm giác mềm mềm vương vẩn trên môi.

Hắn khẽ nghiêng đầu. Tay còn lại vươn lên đỡ sau gáy cô, nụ hôn cũng sâu dần, cũng càng lúc càng thô bạo. Hắn dường như muốn nuốt trọn luôn đôi môi cô.

Giữa những nụ hôn, San khàn giọng nói - "Đi."

Hạc ngơ ngác nhìn hắn - "Đi đâu?"

"Đến phòng tôi."

Hạc y như bị một gáo nước lạnh tạt vào đầu. Cô lập tức tỉnh mộng, giơ chân đá một phát vào ống quyển của hắn. San lập tức thốt lên một tiếng đau đớn ôm chân. Cô giận quá hoá thẹn chỉ vào mặt hắn gào lên - "Rõ ràng là nhắc cậu không được đằng chân lân đằng đầu, đến phòng cậu làm gì?"

San vô cùng uất ức trừng mắt nhìn cô - "Muốn cả ngôi nhà này cùng nghe phải không?"

Câu nói của hắn làm cô chột dạ, quay lại nhìn quanh, sau khi chắc chắn là xung quanh họ không có ai cô mới thở phào.

Hắn xoa chân xong đứng dậy thở dài - "Thật ra chị cũng rất thích tôi đúng không? Đến bao giờ mới chịu thừa nhận đây?"

Hắn đưa tay nâng cằm cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô chất vấn - "Nếu không thích sao lại hôn tôi?"

"Tôi..." - Cô nhất thời á khẩu.

"Còn đưa lưỡi vào miệng tôi?"

Hạc không nói nên lời.

Cô chỉ hận mình không thể đá hắn xuống sông dìm cho chết chìm luôn cho rồi.

Cô nghiêng đầu né ánh mắt của hắn - "Cậu có phải ăn dưa bở mỗi ngày không? Tưởng ai cũng thích cậu à? Tôi không phải giống như lũ con nít cùng tuổi cậu chỉ cần trêu ghẹo một chút thì đổ lầm rầm đâu. Gì chứ hôn một cái thì to tát lắm sao? Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, cậu suy nghĩ thoáng một chút đi."

Cô nghe thấy hắn khẽ cười bên tai.

"Mặt sao lại đỏ như vậy?"

"Ai nói cậu tôi đỏ mặt? Đây là trang điểm."

Hắn nghiêng đầu qua trái nhìn cô. Cô quay sang phải. Hắn cũng nghiêng theo sang phải. Hạc lại né ngược lại về bên trái.

"Sao không nhìn tôi?"

"Cậu có gì đẹp mà nhìn?"

"Sao lại đáng yêu như thế?" - Hạc còn chưa kịp phản bác thêm lời nào thì San đã dùng cả hai tay kéo mặt hôn lên môi cô một cái.

"Cái tên chết tiệt này." - Hạc giơ chân đá hai phát vào hai ống quyển của hắn.

San rên một tiếng. Hạc liền lợi dụng lúc đó bỏ chạy. Hắn không hề chần chừ, sải chân đuổi theo.

San bắt được cô ở dưới một gốc cây, giật tay cô một cái, Hạc quay một vòng ngã vào ngực hắn.

Hắn kẹp cô giữa người hắn và gốc cây như miếng sandwich. Mục đích chính của hắn là không để cho cô tự tiện động chân, nhưng mà hoàn cảnh này làm Hạc sợ chết khiếp, không ngừng vùng vẫy.

Tay San nâng cằm cô - "Chạy đi đâu, có biết đây là nhà tôi không?"

"Mau buông ra. Cậu đừng có lợi dụng thừa nước đục thả câu."

"Ồ, tôi nên câu gì đây?" - Hắn ngả ngớn hỏi.

Hạc nghiến răng - "Cậu không buông ra tôi la lên đó."

"Thử xem. Tôi không ngại đóng phim cấp 3 cùng em trước mặt người khác đâu."

Lời nói này vô cùng hiệu quả, cô im thin thít. Hắn khẽ cười thầm, hỏi - "Thế nào? Tự đầu hàng hay muốn tôi cưỡng ép? Nếu em ngoan ngoãn, tối nay chỉ thơm em vài cái thôi."

Cô cắn môi, cân nhắc đắn đo sau đó trừng mắt nhìn hắn bực bội nói - "Nói cho cậu biết, đây là loạn luân."

Hắn nhướn mày - "Muốn làm mẹ đến thế sao?"

Cô rớt mồ hôi hột - "Không được làm bậy."

"Vẫn chưa làm mà."

"Không được nói bậy."

Hắn cười một tiếng, dùng dầu ngón tay xoa nhẹ má cô, giống như thở dài một tiếng nói - "Ở bên cạnh em, lúc nào cũng có cảm giác này."

"Cảm giác gì?"

"Rất vui. Vui đến nỗi muốn giấu em trong túi áo, lúc nào cũng đều có thể đem theo."

Nụ cười của hắn lần này đặc biệt dịu dàng, mơ hồ lại có sự trưởng thành mang đặc hơi hướm đàn ông, giống như vòng tay hắn đang siết quanh người cô.

"Hôn một cái nữa, được không?" - Hắn nhìn cô hỏi.

"Không được."

Hắn nhướn lông mày - "Ở trong tay tôi, em nghĩ em có quyền nói không sao?"

Người ta nói, nếu không thể thắng địch thì tốt hơn hết hãy bắt tay làm đồng minh với họ. Thế nên Hạc đành theo câu nói này mà chấp hành. Cô không hề kháng cự khi hắn ghé mặt lại gần sát. Khoảnh khắc nụ hôn tới, cô cũng chịu khó nhắm mắt lại.

Hạc đã từng hôn Huy, nhưng nụ hôn cũng giống như cá tính anh, dịu dàng, có chút vụng về. Còn San thì khác, hắn chỉ ngoan ngoãn được một lúc, sau đó một tay kéo gáy cô, một tay siết trên eo cô, dùng rất nhiều lực khiến cô có cảm tưởng hắn muốn khảm cô luôn vào người. Bờ môi hắn cậy mạnh tàn phá trên miệng cô không thương tiếc.

Hạc chật vật lên tiếng - "Cậu nói hôn một cái."

"Vẫn chưa hết một cái mà."

"Ăn nhiều son môi quá không tốt cho sức khoẻ!"

"Lúc nãy anh đã dặn dò nhân viên trang điểm rồi, không cần lo."

Cô trợn mắt nhìn hắn. Lúc đưa cô đi mua quần áo và ăn diện, hắn rốt cuộc nghĩ cái giống gì trong đầu?

"Cậu..."

Hắn cau mày, nhắc cô - "Gọi là anh."

"Đừng có được đằng chân lân đằng đầu."

Hắn nhìn bộ mặt hăm dọa cô, sau đó lại không nhịn được vừa hôn vừa lầm bầm - "Chết tiệt, bộ dạng này của em, thật khiến người khác muốn vùi dập."

Khi cô và hắn đang ở trong sân cắn nhau, Hạc đột nhiên lại nghe được tiếng bước chân. Không cần nói Hạc bị doạ sợ đến thế nào. San dường như cũng nghe thấy, hắn ngước lên, sau đó thở dài buông cô ra.

Vừa lúc đó có bóng người bước tới, là một trong những người giúp việc nhà hắn.

Nhìn thấy cô, chị giúp việc kia hơi giật mình. Hạc rất muốn giết San, đêm khuya thanh vắng ở vườn không người, một nam một nữ ở đây, người ta còn không nghĩ cô và hắn làm bậy thì cô sẵn sàng nhảy thẳng xuống hồ bơi nhà hắn cho cả thế giới xem. Chị giúp việc hắng giọng, sau đó làm bộ cái gì cũng không thấy, chỉ hướng về phía hắn nói - "Cậu chủ. Cậu chủ mau quay vào trong nhà đi."

Giọng hắn nhạt vài phần, khiến cho Hạc có cảm giác người vừa ngả ngớn ôm dính lấy cô một giây trước với người trước mặt là hai người hoàn toàn khác nhau - "Đến rồi sao?"

Chị giúp việc gật đầu như bổ củi.

"Tôi biết rồi, chị vào nhà trước đi. Tôi sẽ vào ngay."

Chị giúp việc lui đi rồi mà hắn vẫn còn đứng nguyên một chỗ không nói cũng chẳng nhúc nhích.

Hạc có chút bất an hỏi hắn - "Ai vừa đến vậy?"

Hắn quay lại nhìn cô, cười một cái không biết là thật hay giả, nhưng mà chói chang như toả nắng mùa thu. Có điều lời nói tiếp theo của hắn khiến cô đông cứng từ đầu đến chân - "Bố anh."

--------------------------------------------------------------

Xin lỗi mọi người vì đã post chậm trễ nhé. Chap này tớ post dài hơn một chút rồi ề ^^

Chap này dầu mỡ chảy nhựa quá tớ viết tớ cũng nổi da gà nữa >"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play