Hắn lật người cô lại, lay lay cô – "Này, này, chị mau dậy đi."
Hạc chỉ mơ màng ư ư vài tiếng, mắt vẫn không mở lên.
"Chết tiệt. Chị dậy ngay cho tôi." – San gầm lên ầm ĩ.
Hạc quả thật rất mệt mỏi, cả người muốn xụi lơ tắt điện sinh học mà cứ bị hắn quấy nhiễu, cô giơ chân lên đạp hắn một phát, lầm bầm – "Ồn quá. Tôi không sao hết. Cậu về nhà đi."
"Còn nói không sao, người chị nóng như vậy, muốn chết sao?"
"Tôi buồn ngủ. Ngủ một chút thôi... " – Nói đến cuối câu, giọng cô nhỏ dần, mi mắt vốn không mở lên nổi cũng díp lại, hoàn toàn chìm vào mộng mị.
"Không được ngủ. Này. Này." – Hắn gọi thêm mấy tiếng nữa cô không mở mắt ra nữa.
Hắn còn nhớ bà chị này lần trước ngủ cũng say như chết, hại hắn bẻ cây đến nửa giờ ném cô cũng chẳng phản ứng. Nhưng mà cô rõ ràng là đang bị sốt, ngủ như thế này liệu có sao không.
Hắn đột nhiên phát hoảng, nhận ra mình không biết phải làm cái gì. Trước giờ hắn chưa từng có kinh nghiệm phải chăm sóc người bị sốt, trong đầu không có lấy một kiến thức gì về điều này. San lại nhớ đến người mẹ đáng thương của mình cũng có thời gian nằm trên giường bệnh như thế rồi sau đó vĩnh viễn không mở mắt lên nữa, trong đầu rối như tơ vò.
Hắn day dứt nhìn cô nằm xụi lơ trên giường, quyết định rút điện thoại ra gọi cho Min cầu cứu. Người kia vừa bắt máy, hắn đã hỏi ngay – "Min, nếu có người bị sốt thì tôi phải làm gì?"
Min ngẩn ra trước câu hỏi đường đột của thằng bạn mình, hỏi – "Ai sốt?"
"Trả lời mau lên."
"Ai bị sốt mà cậu lo cuống lên thế?"
"Cậu hỏi làm gì? Mau trả lời cho tôi."
Min rất nhanh đã lĩnh ngộ, cười cười hỏi - "Có phải là cái cô gái lần trước cậu nhờ tôi trông dùm không?"
"Lee Min, tôi không có thời gian đùa với cậu." – San gằn giọng.
"Được rồi được rồi." – Thấy người kia sắp nổi nóng, Min đành xuống giọng hỏi – "Cô ấy sốt bao nhiêu độ?"
"A." – Min nghe San a một tiếng, sau đó nói giống như là tự lẩm nhẩm – "Cặp nhiệt độ."
Min thở dài ngán ngẩm - "Cậu còn chưa cặp nhiệt độ cho cô ấy?"
"Tôi đang tìm, chờ chút." – San lục khắp phòng của Hạc, cuối cùng cũng tìm được một hộp y tế cất trong ngăn bàn của Hạc, hắn lôi chiếc hộp ra, tìm thấy một cây cặp nhiệt độ thì mừng húm, reo lên – "Tìm thấy rồi."
Hắn quay lại bên giường. Ngồi xuống kế bên cô định giơ tay Hạc lên thì chợt ngẩn người, sau đó ngập ngừng hỏi Min – "Cặp nhiệt độ này phải kẹp nách đúng không? Nếu kẹp qua quần áo có được không?"
"Cậu bị ngốc à?" – Min làu bàu – "Kẹp trực tiếp thì mới chính xác."
Hắn liếc mắt nhìn Hạc, như thế này không phải là hắn phải tháo áo cô sao, nếu không thì cũng phải kéo áo cô lên lần từ dưới lên. Cho dù là cách nào, cũng là rất không ổn.
"Tôi nhớ vẫn còn chỗ khác có thể kẹp được." – San hỏi.
"Ừ. Hậu môn." – Min tỉnh đơ đáp.
"Khốn khiếp! Cậu đàng hoàng cho tôi!" – San gầm lên.
"Tôi thề tôi chỉ nói thật." – Min đáp, nhưng giọng điệu rõ ràng là nén cười – "Thật ra cắm vào miệng cũng được, nhưng mà nhỡ đâu trước đây người ta đã kẹp vào hậu môn rồi thì...."
"Được rồi, được rồi, cậu không cần nói nữa." – San đau đầu cắt lời. Hắn cũng không biết chuyện mình thỉnh cầu thằng bạn này là lợi hay hại nữa. San chuyển điện thoại sang chế độ phát loa ngoài rồi để xuống giường, cầm cặp nhiệt độ vẩy vẩy mấy cái, xem xét chắc nó vẫn còn hoạt động, sau đó hướng về phía Hạc.
"Cậu định kẹp vào đâu đấy? Miệng nàng, nách nàng hay là...?" – Tiếng Min từ loa điện thoại vang lên vô cùng hứng thú.
"Cậu câm miệng cho tôi, kẹp vào đâu để tôi tự quyết." – San cáu kỉnh nạt.
Hắn hít một hơi sâu, kéo vạt áo của Hạc lên, nín thở thận trọng đưa chiếc cặp nhiệt độ vào trong. Cơ thể của con gái, hắn không phải là chưa từng đụng tới, thế nhưng lần này không hiểu sao lại căng thẳng khác thường. Dù rất cẩn thận hắn vẫn vô tình chạm khớp ngón tay lên da thịt cô. Người Hạc nóng, tiếp xúc đó dường như truyền nhiệt khiến hắn cả người như cũng bị lây nhiễm.
Cặp xong cho cô, hắn nhanh chóng rụt tay ra, hít thở sâu trấn tĩnh bản thân một chút rồi mới hỏi Min – "Tiếp theo phải làm gì nữa?"
"Ừm..." – Min giả vờ trầm ngâm – "Uống thuốc, chườm khăn lạnh cũng được, nhưng có một cách hữu hiệu hơn."
"Cách gì?" – San hỏi, giọng điệu không giấu nghi ngờ.
"Tháo quần áo lau người bằng nước ấm."
Đầu bên kia không có tiếng trả lời, sau đó kịch một cái, San cúp máy. Min nhìn màn hình điện thoại đen kịt, nhún nhún vai. Lời của hắn rõ ràng là nói thật từ đầu chí cuối, không tin thì thôi.
San ném cái điện thoại sang một bên lầm bầm chửi rủa. Bạn với bè, chỉ thấy hại nhau. Thôi vậy, tự lực cánh sinh vẫn là tốt nhất.
Hắn quay lại thận trọng giở áo cô lấy cặp nhiệt độ ra, nhìn cặp nhiệt độ chỉ gần 40 độ thì hoảng hồn.
Hắn kéo chăn cho cô rồi lục trong hộp thuốc của Hạc, nhưng hắn kỳ thực là không biết cho cô uống cái gì. Thấy một hộp thuốc panadol, hắn đành bấm bụng, chạy xuống nhà lấy ly nước đem lên cho cô.
Nước và thuốc đều cầm trên tay, đến kế bên giường cô hắn mới nhận ngớ người ra, cô ngủ như thế làm sao biết đường mở miệng mà uống?
Hắn đành đặt ly nước và viên thuốc xuống, bận rộn lục tìm một chiếc khăn sạch, nhúng nước, vắt nước rồi đem đến đặt lên trán cô, không quên cầm thêm một cái thau để thay nước. Sau đó lại chạy xuống tủ lạnh, lấy đá, tìm một chiếc bao nylon để vào, chạy lên lầu đặt túi đá lên trên khăn.
Khăn để trên trán cô một lúc thì hết lạnh, hắn lại nhúng khăn vào thau, vắt nước để lại trên trán cô.
Vì trán cô chườm khăn, San đành áp tay lên má và cổ của cô để kiểm tra thân nhiệt. Khi tay hắn đặt lên má cô, hắn thấy Hạc theo bản năng khẽ dụi mặt lên bàn tay mát lạnh của hắn, dáng vẻ giống như một con mèo nhỏ cọ cọ tay hắn.
San bị cô dụi, trong lòng có hơi chấn động, chần chừ không dám rút tay ra. Tuy cô bình thường ngủ như chết, nhưng hắn vẫn lo sẽ làm cô thức giấc. Không biết có phải do giặt khăn và cầm đá liên tục khiến tay hắn lạnh hay không, nhưng hình như người cô còn nóng hơn lúc nãy.
Hắn nhìn ly nước và viên thuốc đặt trên bàn, nhắm mắt lại cân nhắc, sau đó quay sang hỏi cô – "Bị tôi mớm thuốc với bị tôi lột quần áo, chị chọn cách nào?"
Đương nhiên Hạc không trả lời hắn.
[...]
Hạc có một giấc mơ kỳ lạ, cô lại mơ thấy hoàng tử nồi cơm điện. Hoàng tử lần này nói với cô một câu tiếng Việt – "Em muốn bị anh lột đồ hay bị anh đâm một nhát?"
Hạc tái mặt nhìn hoàng tử, một hồi lâu không dám trả lời.
Thế là hoàng tử lại nổi giận đâm cô luôn. Nằm trong vũng máu của mình, chỉ có thể mở miệng lẩm nhẩm - "Mr Rice Cooker Prince, anh là đồ biến thái."
Khi Hạc kinh hoàng mở mắt ra cô đang ở trong bệnh viện. Trên tay cô là cắm một ống truyền nước biển, một mình nằm trong một phòng bệnh. Trong phòng tối om, chỉ có một chiếc đèn mờ ở góc phòng toả sáng. Ngoài cửa bầu trời tĩnh mịch một màu đen, Hạc mới nhận ra lúc này đang là ban đêm.
Kế bên giường là Mây, đang ngồi gục đầu trên giường cô gật gù ngủ.
Cô khẽ lay Mây dậy, hỏi khẽ - "Mây Nhỏ?"
Mây mắt nhắm mắt mở ngước lên nhìn cô, sau đó dường như mới tỉnh ra, cô ôm chầm lấy cổ Hạc – "Hạc Trắng, cậu tỉnh rồi, làm tớ sợ muốn chết."
"Thế này là thế nào, sao tớ lại ở đây?" – Cô vỗ vỗ lưng Mây.
Mây lắc đầu – "Tớ cũng không biết, lúc tớ về nhà đã thấy một tờ giấy để trên bàn, nói đến bệnh viện tìm cậu. Hại tớ sợ muốn chết, còn tưởng cậu gặp tai nạn hay gì. Đến đây tớ hỏi thăm thì bác sĩ nói cậu bị sốt cao, truyền dịch một ngày là về được. "
Hạc nhíu nhíu mày, vặn não xem rốt cuộc cô làm sao mà đến bệnh viện. Cô nghĩ đến người cuối cùng mà mình thấy, trong não liền loé lên hai chữ "Kim San"
Hình ảnh cuối cùng mà cô lưu lại trong đại não của mình là hắn nhét quần nhỏ vào tay cô, nói cô cầm đi vì hắn không có bạn gái mà cũng không muốn cầm về. Cô quay sang muốn chất vấn Mây thêm mấy điều nữa thì đã thấy nhỏ bạn mình gục xuống ngủ tiếp, trông rất mệt mỏi. Hạc lục tìm điện thoại trong người, nhìn trên điện thoại thấy đã 2 giờ sáng, cũng không nỡ đánh thức Mây dậy.
Cô suy nghĩ muốn gọi cho San, nhưng lại ngại trời đã khuya, cuối cùng cô đành nằm xuống giường bệnh. Có lẽ đã ngủ quá lâu, hiện giờ cô lại tỉnh như lụi, nhắm mắt lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được.
Cùng lúc này, ở đầu bên kia thành phố cũng có một người khác lăn lộn trên giường không ngủ được.
[...]
Ngày hôm sau Hạc gọi tới phòng làm việc xin nghỉ. Trưởng phòng tuy biết cô bị cảm từ ngày hôm qua, nhưng vẫn hỏi cô – "Em không có công việc nào gấp gáp phải giải quyết chứ?"
Trưởng phòng cô là một con mọt làm việc, bên ngoài anh ta đối xử với cô và những người khác không tệ, nhưng mỗi lần dính đến công việc thì anh ta vô cùng khô khan không có chút tình người. Cô nói – "Bản thảo duyệt cho Event 2 tháng tới em đã chỉnh sửa để lên bàn anh rồi. Còn email quảng cáo sản phẩm em cũng đã lên kế hoạch hết rồi, chỉ cần anh duyệt là có thể gửi đi ngay."
Nghe đến đó, trưởng phòng mới tạm tha cho cô, nói cô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai gặp lại.
Hạc cúp điện thoại, cô ra khỏi phòng bệnh, đi đến tiếp tân định thanh toán viện phí rồi rời khỏi. Không ngờ bên tiếp tân lại nói với cô – "Tiền nằm viện của chị đã có người thanh toán rồi."
Hạc nghi ngờ hỏi lại, chị tiếp tân vẫn khẳng định như đinh đóng cột là đã thanh toán đủ.
Cuối cùng cô đành phải xin hoá đơn của bệnh viện.
Khi cầm hoá đơn lên cô mới hơi giật mình. Tiền viện phí một ngày bằng một tháng lương của cô. Cô ngẩng lên, nhìn thấy tên bệnh viện phía sau quầy tiếp tân mới nhận ra, đây là một trong những bệnh viện tư khá lớn trong thành phố. Thôi được, cô thừa nhận, giường nệm đúng là rất êm, lăn qua lăn lại cũng rất thoải mái. Buổi sáng dậy được phát cháo ăn cũng rất ngon, nhưng mà có cần đắt như thế không? Cô chẳng qua chỉ là bị sốt truyền chút nước biển, sao lại phải trải cái giá này. Với số tiền này cô có thể chạy ra biển một tháng vớt bao nhiêu là nước.
Hạc cảm ơn bên tiếp tân, đắn đo một chút, sau đó bấm máy gọi cho San.
Chuông reo một lúc cũng không có ai bắt máy. Hạc đành cúp máy, ra khỏi cửa bệnh viện thì có điện thoại của San gọi lại.
"A lô."
"Chị không sao chứ?" – Câu đầu tiên hắn hỏi cô.
Nhận được sự quan tâm đặc biệt của hắn, cô hơi bất ngờ, nhưng cũng đáp – "Tôi không sao."
"Có bị chóng mặt hay gì không?"
"Không có."
"Ăn uống thì sao?"
"Cũng bình thường."
"Có––" – Thấy hắn còn muốn hỏi thăm dài dòng, cô liền chủ động thông báo tình trạng của bản thân – "Tôi thật sự rất khoẻ, tối qua chỉ là bị cảm và thiếu ngủ một chút thôi. Hiện tại đã hoàn toàn bình phục rồi."
"Vậy thì tốt rồi." – Cô nghe thấy giọng hắn nhẹ đi, sau đó lại cứng nhắc như ông cụ non – "Lần sau chị cẩn thận một chút giùm tôi. Nếu không khoẻ thì ngồi yên một chỗ, uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho đàng hoàng, đừng có chạy đi chạy lại hại nước hại dân nữa. Nếu hôm qua không có tôi ở nhà với chị thì làm sao?"
Hạc nghe thấy mấy câu hắn nói có hơi chướng tai. Hôm qua là ai bắt cô chạy đi chạy lại mua quần áo? Hôm kia là ai hất tay cô để cho cô nằm trên sàn gạch đến đổ bệnh?
Nhưng mà cô cần gặp hắn. Thế nên Hạc nhịn, hỏi hắn – "Cậu đang làm gì vậy? Hiện giờ có rảnh không?"
"Hiện giờ? Tôi bận."
"Thế chiều nay thì sao?"
"Cũng không được."
"Tối nay?"
"Cũng không."
"Ngày mai?"
"Cũng bận."
Hạc cho dù có kiên nhẫn đến thế nào thì cũng đã thấy nản. Bình thường ông trời con cứ đùng một phát là xuất hiện trước mặt cô, hiện tại muốn gặp hắn sao lại khó như vậy. Cô bực dọc hỏi – "Trong tuần này cậu rảnh khi nào có thể chừa chút thời gian cho tôi?"
Đầu bên kia im lặng một chút rồi nói – "Thứ bảy."
"Được, được, thứ bảy tôi cũng rảnh." – Hạc mừng rỡ nói.
"Vậy hẹn 8 giờ sáng, ở trước cửa Đầm Sen."
Đầm Sen là công viên giải trí lớn của thành phố. Cớ gì hắn lại hẹn cô ở đó? Hạc nghi ngờ hỏi hắn – "Tại sao lại hẹn ở cửa Đầm Sen?"
"Chị không muốn gặp tôi?"
"Muốn... Nhưng mà...."
"Vậy thì thứ bảy gặp nhau. Tôi phải đi đây." – Nói xong hắn liền cúp máy.
Hạc nhìn màn hình đen kịt trên điện thoại không khỏi nhíu mày.
Cô có một cảm giác bất an kỳ quặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT