Edit: Shin
Thế Giới Thứ Hai – Chương 28: Dáng vẻ Kim Chủ dính chặt lấy người nhìn rất khó coi
Lục Lê đầu choáng váng nằm ở trên giường ngồi cũng không dậy nổi, y híp mắt nhìn thấy Trình Hoài Cẩn thay đồ, hơi giật mình nhìn chằm chằm thân hình thanh niên tráng kiện liền đờ người ra.
Vóc người Trình Hoài Cẩn giống như cái móc áo treo trong tủ, lúc mặc đồ dáng vẻ gầy nhưng khi cởi ra săn chắc có thịt, quần áo gì đều có thể bận được, bằng không cũng sẽ không có nhiều thư mời quảng cáo thương hiệu trang phục đưa đến cho cậu.
Cảnh phục màu đen mặc vào người như đo ni đóng giày cho cậu, quần áo vừa vặn phác họa ra thân hình thon dài, giày cảnh sát ôm lấy cẳng chân dẻo dai, cảnh huy trước ngực tỏa sáng lấp lánh. Trình Hoài Cẩn đem toàn bộ huy chương cài lên áo, mang theo găng tay thuần trắng, lúc này mới đem tầm mắt nhìn về phía con mồi nằm trên giường.
Coi như Lục Lê uống rượu say, vẫn phản xạ làm ra bộ mặt dáng vẻ mê gái, y nhìn Trình Hoài Cẩn kích động đến nỗi nước miếng đều muốn chảy xuống, muốn lập tức nhào tới đùa giỡn một phen như vầy như kia, rồi lại ý thức được cổ tay mình bị ràng buộc trên đầu.
Lục Lê nói với thanh niên: "Cậu có bệnh à, trói chặt tôi làm gì?"
Lúc này Trình Hoài Cẩn mới phản ứng lại, gật đầu nói: "Xác thực tôi không nên trói chặt anh," cậu lấy ra còng tay bóng lưỡng, đem hai tay Lục Lê cùm chặt, rồi mới nói, "Tôi nên tra khảo anh thì hơn."
Lục Lê đương nhiên không chịu thỏa hiệp, y lắc lư thân thể từ trên giường ngồi dậy, trên mặt một mảnh đỏ chót, khí tức thở ra mang theo mùi rượu nồng đậm.
Trình Hoài Cẩn không quản Lục Lê gỡ bỏ cúc áo trên áo sơ mi, ngược lại đem quần nam nhân cởi ra, tiếp theo ôm lấy y, hướng phòng tắm đi đến.
Lục Lê chỉ lo chính mình từ trên người cậu té xuống, vội vã ôm lấy cổ đối phương.
Trình Hoài Cẩn ôm y đi tới phòng tắm, không đặt nam nhân vào bồn tắm lớn, trái lại đem y đặt ở bồn rửa tay, đem vòi hoa sen mở ra cầm trong tay xịt lên người y.
Lục Lê vốn buồn ngủ bị dòng nước lạnh lẽo dội xuống, y lập tức liền tỉnh táo lại, hai tay che cột nước phía trước, lớn tiếng nói: "Đụ má Trình Hoài Cẩn con mẹ cậu là đồ ngu ngốc, cậu muốn đông chết ông đây à?"
Trình Hoài Cẩn tăng nhiệt độ lên, cậu đem nam nhân nhấn xuống, nắm lấy tóc Lục Lê hướng về bồn, vòi hoa sen ấm áp không lưu tình phun vào bên mặt.
Lục Lê bị ép uống mấy ngụm nước, đầu bị đè muốn ngẩng lên, lại bị sức mạnh bá đạo kìm lại không thể phản kháng.
Ngay thời điểm Lục Lê gần sắp nghẹt thở, Trình Hoài Cẩn đột nhiên lôi tóc y lên, nước chảy tí tách rơi xuống, cả người chấn kinh nhìn nam nhân không ngừng run rẩy, giọng nói trầm thấp: "Anh còn nói chửi thề nữa, tôi lại trấn nước thêm một lần."
Trong mắt nam nhân sợ hãi, y giật giật môi, không nói ra câu gì.
Trình Hoài Cẩn sờ mặt y, nhẹ giọng nói: "Ngoan."
Cậu đem Lục Lê thả xuống bồn tắm lớn ở bên trong đổ đầy nước, dùng nước ấm giội rửa thân thể nam nhân.
Áo sơ mi trắng dính nước mở rộng, biến thành trong suốt ẩm ướt dính sát trên người Lục Lê, Trình Hoài Cẩn một tay xoa nắn bông tắm một tay sờ xoạng từng tấc da thịt ửng hồng của nam nhân.
Đem nam nhân từng điểm trên cơ thể rửa sạch, cậu rất hưởng thụ quá trình này.
Cảm giác này như nắm trong tay đồ vật chính mình tối trân quý ôm vào lòng.
Trình Hoài Cẩn tắm rửa triệt để nghiêm túc. Cậu đem bông tắm lau ở hạ thân nam nhân, chậm rãi đem đồ vật mềm nhũn làm cho nó ngóc đầu dậy, sau đó đem bông tắm mở mang vị trí bí ẩn phía sau y.
Thời điểm ngón tay chầm chậm đâm vào, thân thể Lục Lê đột nhiên cứng lên, y đem còng tay lắc lư điên cuồng, đôi mắt đào hoa ngậm nước nhìn sang Trình Hoài Cẩn đối diện.
Lục Lê nhìn cậu, không nhận ra mình đang hướng về cậu lắc lắc đầu, trong mắt dẫn theo dáng vẻ đáng thương cầu xin.
Hiếm thấy trên mặt nam nhân yếu đuối lấy lòng, Trình Hoài Cẩn nhếch khóe môi tàn nhẫn, đối với Lục Lê nói: "Nhẫn nại một chút, đã đến bước này rồi không thể ngừng được."
Ngón tay thăm dò bên trong nhẹ nhàng xoay tròn, cảm giác lối vào mềm mại sau đó có chút buông lỏng, liền đưa thêm một ngón vào.
Dị vật xâm lấn vào bên trong khiến Lục Lê cảm thấy không khỏe, thế nhưng Trình Hoài Cẩn thật chỉ muốn đơn thuần giúp y thanh tẩy, làm từ giữa cho đến bên ngoài đều đem Lục Lê rửa sạch, cậu mới đem cả người nam nhân mềm nhũn ra ôm lấy.
Sau khi áo sơ mi bị cởi ra, còng tay cạch một tiếng chốt trên trụ giường, Trình Hoài Cẩn dùng khăn tắm cẩn thận đem nước trên người nam nhân lau khô ráo.
Lục Lê yên tĩnh nằm trong lồng ngực cậu, tuy rằng đầu óc không rõ ràng, nhưng bởi vì giáo huấn vừa nãy trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Trên y phục Trình Hoài Cẩn cũng bị nước bắn lên, nhưng cậu không để ý, chỉ đem cúc áo khoác tùy tiện mở ra. Cậu nhìn về phía Lục Lê còn đang bị uy hiếp, bỗng nhiên nở nụ cười: "Cố tổng, trong tủ treo đồ tôi phát hiện có một số món đồ chơi lạ, hay là tôi dùng thử chúng nhé?"
Lục Lê nằm ở trên giường không thèm để ý cậu ta, Trình Hoài Cẩn tự mình mở ra ngăn tủ, đem mấy món đồ chơi tình thú từ trong rương kia ra.
Quả nhiên Tôn San San là tay chơi già đời, muốn cái gì thì mua cái đó, đầy đủ mọi thứ.
Trình Hoài Cẩn nhìn bên trong mấy cuốn sách còn niêm phong đóng gói, hỏi: "Những món đồ này anh muốn cho ai dùng?"
Không biết là Lục Lê không nghe hay vẫn không muốn phản ứng với cậu ta, trải qua dằn vặt vừa nãy trước mắt y chỉ thấy hoa mắt, nhắm hai mắt lại dự định liền như vậy ngủ thiếp đi.
Trình Hoài Cẩn không nghe được câu trả lời, liền tự mình hỏi: "Hãy nói cho tôi biết, những thứ này là dành cho tôi hay cho người kia?"
Lục Lê nhắm mắt lại ngủ.
Trình Hoài Cẩn ở bên trong lục lọi tìm thấy sợi dây thừng màu đỏ, cậu đem sợi dây cầm ở trong tay, vẫn đem tay cột trên đầu giường, đem chân cùng đầu gối y gập lại trói cùng nhau, cuối cùng thông thạo làm một cái nút thắt đẹp đẽ.
Dưới thân Lục Lê lót gối mềm mại, vị trí bí ẩn bại lộ hiện ra đánh vào thị giác một cách rõ ràng.
Sau đó là hành động như vầy rồi như vậy không thể miêu tả cụ thể.
Lục Lê cảm giác mình ngủ rất lâu, ở trong mộng nghe được tiếng gió thổi nhẹ như âm thanh chuông gió reo vang, toàn thân mềm nhũn không có khí lực, cả người tựa như trên mây.
Bên tai vọng lại âm thanh ồn ào muốn y mau tỉnh lại.
Lục Lê mở mắt ra, tiêu cự mơ hồ như xa như gần một lát sau mới thấy hoàn chỉnh, y nhìn ngôi nhà xa lạ, trong nháy mặt chợt giật mình hoảng hốt.
Âm thanh hệ thống vang lên bên tai: "Cậu chủ, cậu có biết mình ngủ mấy ngày rồi không?"
Lục Lê trì độn một hồi, mới hỏi: "Mấy ngày?"
Hệ thống nói: "Ba ngày!" Tiếp theo nó khống chế lại giọng nói vui sướng, "Mấy ngày nay khi cậu ngủ, độ HE đạt đến 90 điểm."
Lục Lê trầm mặc.
Hệ thống có chút lo lắng, cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, cậu không sao chứ?"
Lục Lê không thể miêu tả vị trí đau đớn ở phía sau, cuối cùng cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Y đem chăn vén lên, trái phải nhìn xem liệu có cái gì để mặc vào người nhưng không thấy, liền khoác chăn đi xuống kéo màn cửa ra.
Bên trong có chút tăm tối bị ánh mặt trời chiếu sáng, Lục Lê giật mình nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Bãi cát màu vàng, biển rộng xanh thẳm, còn có cảnh đẹp mênh mông vô bờ.
Lục Lê mặt trầm xuống đi đến cửa, phát hiện cửa bị khóa không mở ra được, một lần nữa ngồi trở lại trên giường.
Hệ thống lại cẩn thận mở miệng từng li từng tí một: "Cậu chủ, cậu..."
Hệ thống chưa kịp nói xong, Lục Lê liền không khống chế được, y đột nhiên đứng lên, đem tất cả đồ vật trong phòng quăng xuống đất, bình hoa vỡ nát màn hình ti vi nứt vỡ xuất hiện một dải rạn nứt như hình tơ nhện.
Sau khi Lục Lê đập xong lại thở hồng hộc ngồi trở lại trên giường.
Cả phòng giống như bão tố quét qua đất liền.
Lúc này cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, thanh niên bận áo sơ mi trắng nhìn về phía Lục Lê tức giận đến bùng nổ, đối với y cười nói: "Cố tổng, anh tỉnh rồi."
Lục Lê xông lên liền nắm lấy cổ áo cậu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đây là cái gì? Đụ má Trình Hoài Cẩn mày dám ngồi lên đầu bố à, thừa dịp bố đây uống say dám chịch ông, đã thế còn cho tao tới cái nơi quỷ quái gì đây?!"
Trình Hoài Cẩn vỗ lưng động viên y, sắc mặt bình tĩnh nói: "Đây là hòn đảo nhỏ trên danh nghĩa của anh."
Quả thật Cố Du có cái hòn đảo nhỏ, nguyên tác nội dung bên trong vở kịch khi Trình Hoài Cẩn quay xong ( Luân Hồi ) Cố Du liền đem cậu mang tới hòn đảo nhỏ này, sau đó cả ngày đều làm như vậy như kia.
Lục Lê nghĩ muốn đánh một cú vào mặt cậu, nhưng y đành nhịn xuống, sắc mặt khó coi nói: "Mau trả y phục cho tôi, tôi phải trở về thành phố B."
Trình Hoài Cẩn không cười, tầm mắt âm lãnh đánh giá y, hỏi: "Để anh trở về? Anh trở về là muốn cùng Tôn San San kết hôn, hay là đi tìm người trong lòng kia?"
Lục Lê hỏi hệ thống: "Nó đang nói tiếng người hở, cái gì mà người trong lòng kia?"
Hệ thống trả lời: "Tui không biết, lúc đó là việc riêng tư chủ thần khởi động bảo vệ không cho xen vào."
Lục Lê: "..."
Kỳ thực y đối với đêm đó cũng chỉ nhớ tới vài đoạn ngắn mơ hồ, nhưng làm sao cũng không làm cho y quên được chính là, y lại bị thằng nhóc Trình Hoài Cẩn này áp đảo làm tình.
Thấy y không trả lời Trình Hoài Cẩn còn tưởng rằng y chột dạ, lạnh mặt nói: "Anh đừng mong rời khỏi nơi này, phải ở chỗ này cùng tôi."
Lục Lê kinh ngạc khi thấy cậu không biết xấu hổ bảo mình ở đây, y chỉ vào Trình Hoài Cẩn nói: "Cậu đang ở địa bàn của tôi mà dám nhốt ông đây?!"
Trình Hoài Cẩn nói: "Cố tổng, ở trên đảo này ngoại trừ hai chúng ta ra không có bất kỳ người nào, nếu như tôi không cho anh đi ra ngoài, anh đừng nghĩ sẽ bước ra khỏi đây được."
Lục Lê nhìn ánh mắt cậu như muốn đem y giam cầm lại, y hít sâu một hơi, ngữ khí mềm nhũn đối với cậu nói: "Trình Hoài Cẩn, cậu đừng ỷ vào việc tôi thích cậu thì được nước làm tới, hiện tại cậu nên thả tôi ra coi như việc gì cũng đều chưa phát sinh..."
"Không thể." Trình Hoài Cẩn ngắt lời y, tiến lên hôn môi Lục Lê một hồi, "Tôi muốn đôi mắt anh chỉ có thể nhìn tôi, trong lòng anh chỉ nghĩ đến tôi, cả người anh đều thuộc về tôi."
Nghe được cậu dùng ngữ khí chắc chắn nói những lời này, lông tơ trên người Lục Lê đều dựng đứng lên, y quát: "Trình Hoài Cẩn mày điên rồi, thằng chó mau thả tao ra!"
Trình Hoài Cẩn nắm chặt nắm đấm y vung tới, cùng mười ngón tay y giao triền với nhau, nhỏ giọng uy hiếp nói: "Cố tổng, anh không muốn để bà ngoại anh có chuyện chứ?"
Đối với Cố Du mà nói, ba ngoại chính là thân nhân duy nhất của y, là trụ cột tinh thần giúp y từ nhu nhược trở nên mạnh mẽ. Lục Lê không nghĩ tới cậu sẽ nắm điểm then chốt này uy hiếp chính mình, hai mắt gấp đến độ đỏ lên, phẫn nộ nói: "Trình Hoài Cẩn! Mày dám!"
Trình Hoài Cẩn nói: "Chỉ cần anh nghe lời, ngoan một tí, tôi đảm bảo sẽ không làm gì hết."
Lục Lê cắn môi căm tức nhìn cậu, không kìm lòng được run rẩy lên, từ đáy lòng hoảng sợ bất tri bất giác lan tràn ra.
Lục Lê có cảm giác, Trình Hoài Cẩn chính là thằng điên, nếu như làm cho cậu ta tức giận cậu ấy nhất định sẽ nói được là làm được.
Trình Hoài Cẩn nhìn nam nhân không cam lòng thỏa hiệp, vẻ mặt mới hòa hoãn xuống, đưa tay sờ đỉnh đầu y mềm mại, nói rằng: "Cố tổng, nếu anh dám trêu chọc tôi thì nên biết kết cục sẽ ra sao."
Lục Lê cố kìm nén không hất tay cậu ta ra.
(Hết chương 28)