Sau khi nhận lấy rương đồ vật từ Tôn San San gửi tới, Lục Lê vốn muốn vứt ra bên ngoài thùng rác hủy thi diệt tích, nhưng nơi y ở quản lý rất tốt, mỗi ngày lấy rác đều sẽ có người đến chuyên môn kiểm tra.

Ôm lấy dây thần kinh xấu hổ hiếm hoi còn sót lại, Lục Lê đem rương đồ vật kia tạm thời để trong tủ quần áo, dự định lúc ra cửa thuận tiện xử lý luôn.

Có điều trước đó y cùng Trình Hoài Cẩn đã nói vì cậu chuẩn bị đồng phục, Lục Lê liền đem vài bộ đồng phục treo ở giá áo, nhìn vào rương bên trong thấy bộ Tinh Linh Hoàng, Lục Lê không đành lòng vứt đi, cũng treo ở trong tủ quần áo.

Lúc này gần tới cuối năm, hôm nay trong công ty được nghỉ đông, Lục Lê cho đầu bếp cùng người giúp việc nghỉ ngơi dài hạn, ngoại trừ cách mấy ngày phải đi bệnh viện nhìn bà ngoại nằm ở trên giường, y liền hưởng thụ phóng túng thời gian chính mình ở nhà một mình.

Ngoài ra, Lục Lê đi thêm một bước nội dung vở kịch, cùng Tôn San San đính hôn. Kỳ thực hai người dự tính không tổ chức lễ đính hôn gì, chính là để paparazzi đem hai người bọn họ chụp ảnh chung đăng lên mạng cùng tạp chí, trắng trợn tuyên bố cho mọi người biết.

Buổi tối ngày hôm ấy tin tức truyền ra gây nên sự bùng nổ, Lục Lê trò truyện cùng Trình Hoài Cẩn, không biết thằng nhóc này có xem ti vi hay không, có lướt blog hay nhìn vào tạp chí giải trí hay không, nói chung theo thường lệ tán gẫu từ đông sang tây sau khi kết thúc Trình Hoài Cẩn cũng không nhắc tới chuyện này.

Liên tục qua mấy ngày đều không đưa ra vấn đề này để hỏi, Lục Lê bỗng nhiên cảm giác sởn cả tóc gáy, y khẳng định Trình Hoài Cẩn kiềm nén tâm tình mình.

Lục Lê quyết định chờ Trình Hoài Cẩn trở lại, lập tức cùng cậu thảo luận vấn đề này.

Buổi sáng sớm cách ngày, tiếng chuông cửa kêu vang liên tục, Lục Lê ngủ đến mơ mơ màng màng bị quấy nhiễu chỉ có thể từ trên giường bò xuống đi mở cửa.

Vừa mở cửa ra, một luồng khí lạnh phả vào phòng, Lục Lê rùng mình, co ro cả người lại.

Thanh niên đeo khẩu trang màu đen đứng ngoài cửa, trong tay còn nhấc theo va ly hành lý, lộ ra vẻ mặt nhu hòa tựa như đang mỉm cười.

Lục Lê bị gió lạnh bên ngoài thổi run rẩy lên, y kéo tay Trình Hoài Cẩn, nói rằng: “Mau vào nhà.”

Trình Hoài Cẩn tiến vào ngôi nhà ấm áp, cậu đem áo khoác trên người cởi ra, muốn đưa tay ôm nam nhân hai mắt mông lung còn đang đứng mơ màng vào lòng, lại nghĩ đến nhiệt độ trên người mình, đụng tới tay người đàn ông liền thu hồi cánh tay lại.

Lục Lê tiếp nhận áo khoác cậu đưa tới treo lên móc áo, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu đột nhiên lại trở về?” Tối hôm qua thằng nhóc này không nói sẽ quay về nha, lẽ nào dự tính đem đến cho y sự kinh hãi tột độ?

Trình Hoài Cẩn chà xát hai tay, nhấp môi sau đó trả lời: “Đoàn làm phim sớm quay xong, tôi không muốn đi ăn tiệc, chỉ muốn về gặp anh.”

Lục Lê ngáp một cái ngồi vào bên cạnh cậu, nói rằng: “Quay xong là tốt rồi, so với ở ngoài trở về nhà mình liền thoải mái hơn.”

Trình Hoài Cẩn không lên tiếng, cậu từ trước đến giờ quen ẩn giấu tâm tình chính mình, nhưng hôm nay cậu không nghĩ nhẫn nại thêm nữa, mà là dùng ánh mắt nóng rực nhìn vào nam nhân.

Tay mang theo một chút cảm giác mát mẻ chạm vào cổ Lục Lê, y còn tưởng cậu muốn làm gì mình, một giây sau trên môi liền truyền đến xúc cảm man mát.

Hai tay Trình Hoài Cẩn trói ngược lại sau gáy y, nhắm hai mắt lại, Lục Lê ngửi thấy được hơi thở mùi vị sữa bò ngọt ngào như thế, có thể nhìn thấy gần trong gang tấc lông mày cậu khẽ rung động.

Điều này làm cho y nhớ tới ở thế giới trước phát sinh chuyện không vui vẻ gì.

Thế nhưng thanh niên không có làm động tác dư thừa, chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi y, trằn trọc chốc lát, sau đó thỏa mãn tách ra.

Lục Lê ngớ người trong nháy mắt, sau đó hướng về Trình Hoài Cẩn cười cợt, xoay người dùng tay áo lau môi đi, quay lưng nói với cậu: “Tôi đi ra ngoài mua một ít món ăn đãi tiệc mừng cậu trở về, hai người chúng ta đêm nay phải uống cho thật say.”

Trình Hoài Cẩn nói: “Vậy hôm nay để tôi làm cơm đi.”

Lục Lê lúc này mới xoay người lại, hỏi cậu: “Cậu còn có thể làm cơm ư?” Y nói xong cũng cảm thấy không đúng, cứ có quan niệm “Trình Hoài Cẩn là đại minh tinh” mà quên mất tuổi ấu thơ cậu trải qua trong cô nhi viện.

Trước đây trong nhà có đầu bếp, căn bản không cần Trình Hoài Cẩn nhúng tay vào, thế nhưng trời lạnh như thế này Lục Lê không muốn đi ra bên ngoài mua đồ, liền gật đầu đồng ý.

Trong phòng bếp có đầy đủ nguyên liệu thức ăn cho Trình Hoài Cẩn nấu nướng, Lục Lê ngáp một cái, chuẩn bị trở về phòng ngủ thêm một giấc.

Nhưng Trình Hoài Cẩn đi tới, từ phía sau ôm lấy eo y, môi sượt nhẹ nhàng bên vành tai y, đối với y nói: “Cố tổng, anh lại hút thuốc?”

Mỗi buổi tối trước khi Lục Lê đi ngủ đều hút thuốc, Trình Hoài Cẩn trước kia có biết nhưng cũng không biểu thị gì hết.

Lục Lê lại nghĩ đến việc liên quan đến cai thuốc lá cảm thấy không vui, y mạnh miệng nói: “Tôi hút thuốc đụng chạm gì đến cậu?”

Trình Hoài Cẩn vẫn ôm y, khuyên nhủ giống như làm nũng nói: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.”

Lục Lê lập tức từ chối: “Không bao giờ, cậu đừng hòng chia rẽ chúng tôi.”

Trình Hoài Cẩn: “…” Thật giống như đã phát hiện ra chuyện quan trọng gì đó.

Trở về phòng Lục Lê ngủ đến đất trời đen kịt lại, đến khi Trình Hoài Cẩn lay y dậy, muốn y đi ra ăn cơm, y mới tỉnh lại.

Trên bàn sắp xếp vài món ăn nhà nấu, Lục Lê ngửi được hương vị quen thuộc tinh thần trở nên hốt hoảng.

“Cố tổng?” Giọng Trình Hoài Cẩn nghi ngờ truyền tới, Lục Lê mới giật mình tỉnh táo lại.

Từ bên trong tủ kính y tìm kiếm chai rượu, nghĩ thầm phải cho thằng nhỏ uống rượu đế, y không tin cậu ta uống xong sẽ không ngã xuống.

Lục Lê đặt hai ly thủy tinh trên bàn, đối với thanh niên nói: “Ngày hôm nay nhất định cậu phải uống rượu, nam nhân có ai lại không uống rượu chứ, tôi nói nè bộ khi cậu đi ra bên ngoài không sợ bị mất mặt hở?”

Trình Hoài Cẩn lấy tạp dề xuống ngồi bên cạnh y, nghe xong lời nói của y liền nói: “Cố tổng, rượu uống ít thôi.”

Lục Lê nhíu mày lại, “Cậu có thấy mình phiền không, không không được, cho dù cậu có nói cái gì ngày hôm nay nhất định phải uống.”

Y bật nắp chai rượu đế ra, rót cho mình một ly sau đó rót cho Trình Hoài Cẩn một ly.

Trình Hoài Cẩn nếu đã trở về, Lục Lê có thể sớm đi tiếp nội dung vở kịch. Vì để tránh cho thế giới này xuất hiện vết xe đổ như thế giới trước, y trước hết đem Trình Hoài Cẩn chuốc say chuếnh choáng thì tốt hơn.

Lục Lê cảm thấy mình rất cơ trí.

“Uống uống uống.” Y dũng cảm bưng ly lên uống một ngụm lớn, chất lỏng cay nồng chui vào trong thực quản làm y chảy cả nước mắt, Lục Lê nhanh chóng gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong miệng.

Thần linh ơi sao rượu đế này lại cay đến thế QWQ.

Lục Lê dùng tay lau đi khóe mắt ướt nước, Trình Hoài Cẩn liên tục nhìn chằm chằm vào y, ly rượu trong tay không vơi đi, y liền không cao hứng.

“Vì sao cậu không uống?”

Trình Hoài Cẩn không muốn làm y mất hứng, liền cầm lấy ly trong tay nhấp một ngụm.

Thấy cậu ta uống rồi, Lục Lê mới yên lòng, một bên khuyên cậu ta nên uống rượu một bên liều mình trở thành quân tử đi mời rượu.

Trình Hoài Cẩn bưng ly rượu lên, bỗng nhiên không sợ hãi hỏi: “Cố tổng, tôi nghe nói anh đính hôn?”

Lục Lê nghe cậu ta hỏi, kiềm chế lại tâm tình kích động, bề ngoài lại lạnh nhạt không để ý trả lời: “Tôi là cùng Tôn San San đính hôn. Đúng rồi cậu đừng ghen nha, kỳ thực chúng tôi làm vậy chỉ trên danh nghĩa thôi, bằng không tôi làm sao lại thích cậu được?”

Trình Hoài Cẩn gật đầu, con ngươi đen như vực sâu không thấy đáy, cậu nhẹ giọng hỏi: “Nói cách khác, hai người sau đó còn muốn kết hôn?”

Lục Lê phát huy đầy đủ thời điểm mình theo đuổi người ta, đuổi đến tay rồi lại tỏ thái độ xem đó là chuyện đương nhiên liền trả lời: “Đương nhiên muốn kết hôn chứ.” Sau đó y lại cười hì hì hỏi Trình Hoài Cẩn, “Tôi không cùng cô ta kết hôn, lẽ nào kết hôn với cậu? *** má nó nếu cậu là con gái tôi sẽ kết hôn ngay.”

Vốn cho là y nói như vậy sẽ làm Trình Hoài Cẩn tức giận triệt để, thậm chí Lục Lê không cần nói lời chia tay, đối phương liền cho y ăn một cú đá.

Nhưng không ngờ Trình Hoài Cẩn chỉ buông mắt xuống, không nói thêm lời nào nữa.

Trái tim Lục Lê kìm nén uống thêm một hớp rượu, quyết định chờ cậu ta uống quá chén sẽ nói lời chia tay.

Thế nhưng đến cuối cùng, Trình Hoài Cẩn chưa kịp say, chính Lục Lê tự đổ gục xuống.

Trình Hoài Cẩn tiến lên đỡ lấy nam nhân say loạng chòa loạng choạng, thấp giọng nói: “Cố tổng, anh say rồi.”

Lục Lê né qua cánh tay cậu, kích động đem ly rượu đế uống thêm một hớp, lớn giọng nói: “Say, say cái đầu buồi, tôi là dạng người dễ uống say sao?”

Trình Hoài Cẩn hống y: “Không say không say.”

Lục Lê đem nửa người dựa trên người cậu, chóp mũi hồng hồng, đôi mắt ướt át nhìn Trình Hoài Cẩn, Trình Hoài Cẩn cảm giác tâm mình đều nhũn ra.

Ánh mắt Lục Lê đối đầu tầm mắt Trình Hoài Cẩn, đột nhiên y lập tức đứng lên, một cái tát giáng xuống trên mặt thanh niên không kịp phòng bị.

Một tiếng “Chát” vang lên giòn giã, một bên mặt Trình Hoài Cẩn bị đánh, trên gương mặt trắng nõn lập tức hiện ra dấu tay rõ ràng.

Lục Lê nâng mặt cậu lên hô lớn: “Đậu má mày là ai? Dựa vào cái gì mày lớn lên lại giống nó y như đúc?!”

Sắc mặt Trình Hoài Cẩn rất khó nhìn, mặt không hề cảm xúc hỏi: “Nó là ai?”

Lục Lê chóng mặt không phát hiện đối phương khác lạ, tự mình tự nói: “Ai cho mày quản lời tao nói, có liên quan gì đến mày không?”

Trình Hoài Cẩn thở dài, liền nói: “Để tôi dìu anh vào phòng ngủ.”

Lục Lê lại tránh né cậu, chỉ vào mặt Trình Hoài Cẩn ha ha cười lớn, y nói: “Tôi thấy rõ ràng rồi, mẹ nó chứ cậu là Trình Hoài Cẩn.”

Trình Hoài Cẩn nói: “Là tôi.”

Lục Lê lại tát mội cái: “Ông đây chịch chết cưng, dám có ý kiến với ông?”

Trình Hoài Cẩn như bị đánh một cái, cậu tiến lên nắm chặt tay Lục Lê, thấp giọng nói: “Anh đừng có mơ.”

Lục Lê chưa kịp trả lời, cậu liền đem nam nhân khiêng lên trên vai.

Đầu Lục Lê hướng xuống dưới, bao tử bị sốc đau đớn trên bả vai Trình Hoài Cẩn, y dùng tay đánh loạn xạ trên lưng thanh niên, hai chân không ngừng đạp đá.

Trình Hoài Cẩn đem y ném lên giường, Lục Lê bị chuyển động đến thất điên bát đảo, suýt chút nữa nôn ra ngoài.

Trình Hoài Cẩn nghiêng người đè lên trên người y, đưa tay nắm cằm nam nhân, cau mày nói: “Tôi là ai?”

Tầm mắt Lục Lê mơ hồ nhìn về phía cậu, nhếch miệng nở nụ cười: “Cậu là anh em tốt của tôi.”

Trình Hoài Cẩn nhẹ nhàng xoa gò má đỏ ửng, nói rằng: “Không đúng,” cậu hôn môi nam nhân rồi hôn lên khóe mắt ửng hồng, tràn ra lời nói nỉ non dụ hoặc, “Tôi là người yêu của anh.”

Tay Lục Lê đẩy cậu ra, nghe được lời nói của cậu bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến nỗi nước mắt đều muốn chảy ra. Y dùng ngón tay chọt lên vai Trình Hoài Cẩn, nói rằng: “Cậu đúng là kẻ ngu, tại sao lại yêu tôi? Hửm? Ông đây nào có đáng giá khiến cậu phải đâm đầu vào yêu?”

Trình Hoài Cẩn nắm tay y lên đặt ở bên mép hôn lướt qua từng ngón tay, cậu nói: “Cố tổng, không phải anh cũng yêu tôi sao?”

Lục Lê cau mày: “Yêu cái rắm, ông đây sắp bị cậu làm cho phiền chết.”

Y muốn chống thân thể ngồi dậy, Trình Hoài Cẩn ấn nam nhân thật mạnh xuống giường.

Dằn co một hồi không thể ngồi dậy được, Lục Lê nằm trên giường thở hổn hển, phẫn hận đập lên người Trình Hoài Cẩn, mắng: “*** má Trình Hoài Cẩn, ông đây không thích cậu, đừng làm ông đây buồn nôn thêm nữa!”

Trình Hoài Cẩn không lên tiếng, Lục Lê được nước làm tới nói: “Nếu không phải nhìn cậu trưởng thành giống như nó, ông đây đã sớm…” Chỉ muốn đá cậu ngã xuống đất.

Trình Hoài Cẩn không kiên nhẫn chờ y nói xong, dùng tay nắm cằm Lục Lê, cứng rắn đem nam nhân đối diện cùng mình, trong mắt một mảnh ám trầm, ngữ điệu nguy hiểm nói: “Anh đang nói đến ai?”

Lục Lê chỉ vào mũi cậu nói: “Đương nhiên không phải là cậu.”

Chẳng trách, chẳng trách nam nhân vừa thấy mặt cậu đã muốn dính chặt lấy, không tiếc bất cứ giá nào theo đuổi cậu, hóa ra coi cậu thành thế thân.

Tôn San San thì cũng thôi đi, trong lòng y còn chứa chấp một người.

Mới nghĩ đến điều này, Trình Hoài Cẩn đố kỵ hầu như đánh mất lý trí, cậu đem Lục Lê ấn xuống giường, cúi xuống miệng y liền cắn.

Hàm răng sắc nhọn day cắn làm Lục Lê đau đớn, cú cắn ấy dường như muốn xé xuống lớp thịt trên người y.

Trình Hoài Cẩn tháo cà vạt trước ngực nam nhân xuống, động tác thô bạo đến nỗi cúc áo đều rơi ra ngoài, tiếp theo đối phương chưa kịp phản ứng, dùng cà vạt trói hai tay Lục Lê lại.

Lúc này Lục Lê mới phát hiện ra không đúng rồi, y ra sức giãy dụa mấy lần, phản kháng yếu ớt lại bị dễ dàng hạn chế.

Trình Hoài Cẩn dùng tầm mắt xâm lược quét nhìn nam nhân trên dưới, khóe miệng cậu cong lên, nhưng trong mắt không mang theo ý cười.

Cậu buông Lục Lê ra, đi tới tủ quần áo kéo ngăn tủ phía trước, đem đồng phục trong tủ lấy ra vài món, tiếp theo ném những món đó lên trên giường.

Trình Hoài Cẩn hỏi y: “Anh chuẩn bị những thứ này là cho tôi, hay là cho người kia?”

Lục Lê uống rượu lại bị trói hai tay vốn phập phồng thấp thỏm, vừa nghe Trình Hoài Cẩn nói đồng phục chuẩn bị cho ai, Lục Lê vội vã phủ nhận: “Ai mẹ nó chuẩn bị cho cậu, cậu có thể coi lại mặt chính mình được không?”

Y còn muốn đi cảnh cáo Tôn San San một chút đừng nên quản việc không đâu.

Sắc mặt Trình Hoài Cẩn lập tức âm trầm, nghe được đáp án xác thực vẻ mặt cậu nham hiểm không che giấu được, thế nhưng nội tâm cực kỳ nôn nóng, nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh, thậm chí còn ung dung thong thả bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Trình Hoài Cẩn nói từng câu thật chậm, giống như muốn để nam nhân tiêu hóa thời gian, cậu nói: “Cố tổng, nếu những món đồ này không chuẩn bị cho tôi, tôi lại càng muốn bận nó vào. Tôi không chỉ mặc, mà mặc xong tính đến chuyện làm tình cùng anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play