Bị người ta véo má đúng là làm mất hết hình tượng anh minh vĩ đại của Dung Cửu Châu, giải pháp Phượng Hữu Hoài đưa ra rất sáng suốt, vì dạo này cứ gặp mặt Dung Cửu Châu liền hỏi tung tích tiểu tình nhân của hắn. Phượng Hữu Hoài cười cười, nếu Phó Thư đã muốn trốn, thì tới hắn còn chẳng tìm nổi nữa là.
Lúc này, Phó Thư đang ở cách bọn họ không xa, trốn trong kết giới tạo từ bóng của mình. Dung Cửu Châu tinh mũi cực kỳ, ngửi thấy mùi Phó Thư, cảm nhận được hơi thở của y, lại không thể bắt được người.
“Cửu ca, ngươi định làm gì bây giờ?” Phượng Hữu Hoài thay đổi đề tài, không đời nào hắn dâng Phó Thư ra cho Dung Cửu Châu hành hạ.
“Ta phải tính sổ với Triệu Cảnh Hoàng đã.” Dung Cửu Châu rút chủy thủ vẫn mang theo bên mình ra, không phải ẩm huyết nhận quen thuộc ngày xưa, tuy hoa mỹ quý giá hơn nhiều, nhưng dùng thế nào cũng không thuận tay, chỉ là, hắn vẫn có thói quen vuốt ve lưỡi chủy thủ, mặc cho mấy giọt máu nhỏ xuống từ đầu ngón tay, mùi huyết, chỉ khiến tinh thần hắn càng thêm hưng phấn.
Thói quen biến thái này khiến Phó Thư chỉ nhìn thôi cũng giật mình run rẩy, thậm chí, khi Dung Cửu Châu vung tay ném chủy thủ thẳng ngay nơi y đứng, Phó Thư vẫn còn ngơ ngác trợn tròn mắt. Mũi chủy thủ lao mạnh vào kết giới, vang một tiếng “keng”, bị kết giới giữ lại. Giả như bình thường, dù là vật gì cũng sẽ bắn ngược lại, nhưng chủy thủ của Dung Cửu Châu lại đâm được vào, suýt nữa xé rách nó. Chính khoảnh khắc ấy, kết giới làm từ bóng bị phá vỡ, Phó Thư hiện ra trước mắt mọi người.
Phượng Hữu Hoài cười cười: “Thì ra là vậy, lần nào ngươi cũng trốn cạnh ta sao?”
Phó Thư cúi đầu xấu hổ: “Ta không hề xem những thứ không nên xem mà!” Ví dụ như tắm rửa, vào WC, y đều ngoan ngoãn đứng bên ngoài.
“Hừm… Coi như ta biết nhược điểm của ngươi rồi.” Phượng Hữu Hoài cười gian, hắn hận dị năng của Phó Thư bằng chết, loại dị năng khiến hắn không thể khống chế được, chỉ có thể tùy ý Phó Thư làm bậy.
Dung Cửu Châu nói: “Trả chủy thủ cho ta.”
Phó Thư không dám lại gần, khống chế bóng cầm lấy chủy thủ đưa đến trước mặt Dung Cửu Châu.
Dung Cửu Châu nói với y: “Ngươi cũng thật ngoan.”
Được khen, nhất là lại được vị thái thượng hoàng bạo lệ thành danh khen ngợi, Phó Thư thụ sủng nhược kinh, Phượng Hữu Hoài khen y, y cũng chỉ hơi hơi cao hứng, mà Dung Cửu Châu nói một câu, y cả ngày cả đêm cười hớn hớn hở hở ngốc hết chỗ nói.
“Cười đủ chưa?” Phượng Hữu Hoài dịu dàng gắp đồ ăn cho y, “Ăn nhiều một chút.”
Thực ra cũng chẳng cần hắn nhắc, Phó Thư đã có thể ăn sạch một bàn thức ăn. Cho nên Phượng Hữu Hoài không cho cung nhân hầu hạ ăn uống, bởi hễ có người, với cái tính tình của Phó Thư nhất định sẽ thà chịu đói bụng cũng không muốn ăn hơn một miếng. Mà An Đức lại không biết gì về sự có mặt của Phó Thư, chỉ đoán chừng hoàng đế kim ốc tàng kiều, mà sức ăn của nàng “kiều” này thật đáng sợ. Hoàng đế bình thường chỉ ăn một lưng cơm, mà nàng “kiều” thì… một nồi cơm…
Này này này… loại nữ nhân này thật đúng là hiếm có khó tìm, chẳng trách bệ hạ lại giữ gìn như vậy, tới giờ vẫn không ai biết vị mỹ nhân thần bí này là ai.
Nhưng trên đời làm gì có tường không gió lọt, chuyện hoàng đế kim ốc tàng kiều đêm đêm cùng chung giường ngủ dần lan khắp hậu cung, lập tức khiến cả hậu cung nổ tung, ảnh hưởng cả tới trên triều. Phó Thư ngây ngô không hề biết mình đã trở thành một truyền thuyết.
Người khác không biết, đội ảnh vệ không thể không biết, thái độ của mỗi người cũng có khác nhau, kẻ khinh bỉ, người chúc phúc, kẻ quan tâm, người lo lắng, nhiều nhất là thờ ơ.
Lo lắng là thập lục, hắn coi Phó Thư như đệ đệ của mình, sợ đế vương bạc tình, sau này bội tình bạc nghĩa. Phó Thư vỗ ngực cam đoan, mình không yếu ớt đến vậy, cho dù hoàng đế đá y, y cũng bơ luôn hắn là xong!
Nghĩ thì đơn giản, nếu thật đến ngày ấy, Phó Thư sẽ như thế nào, thực ra chính y cũng không đoán trước được.
Trừ bỏ đội ảnh vệ, còn một người biết về sự tồn tại của Phó Thư, đó là nhị hoàng tử thông minh đáng yêu. Hoàng đế cái gì cũng tính cả, chỉ quên có hắn, mà vạn vạn không ngờ tiểu quỷ kia liếc mắt một cái liền đoán ra quan hệ của hai người. Thực ra bọn họ vốn đã rất hàm súc cố kỵ, nắm tay một cái còn nơm nớp sợ nhị hoàng tử thấy, nhất là Phó Thư, sợ làm hỏng tiểu hài tử.
Nhị hoàng tử biết quan hệ bí mật của hoàng đế và Phó Thư, mắt to đỏ hồng, lưng tròng nhìn thẳng vào Phó Thư, trong mắt ngập dần phẫn hận, chán ghét, khiến Phó Thư thấy mà đau lòng.
“Bại hoại!” Tiểu hài tử ít vốn từ, nhưng chỉ hai chữ này cũng đủ nói hết sự chán ghét đối với Phó Thư.
Nhị hoàng tử vừa khóc vừa chạy, bị thập tam chặn lại. Đột nhiên một thúc thúc cao lớn mặc đồ đen rơi từ trên trời xuống, còn che mặt, nhị hoàng tử hoảng sợ, không hề vui vẻ như lần đầu gặp Phó Thư. Thập tam ôm hắn, nhìn về phía hoàng đế.
“Hi nhi, lại đây.” Nhị hoàng tử sáu tuổi, chính thức đến trường, hoàng đế đặt tên gọi là “Hi”, nhị hoàng tử kêu tên khó viết, hoàng đế nói vậy đổi thành “Hề”, nhị hoàng tử lại chê quá đơn giản, không đủ khí phái! Hoàng đế lại đổi thành chữ – “Huề”, nhị hoàng tử nghiên cứu nửa ngày mới biết chữ ày còn đọc là “Tây”, quả thật là… quá lãng phí giấy mực, cho nên hắn ngoan ngoãn chọn chữ đầu tiên, phụ hoàng bảo chữ kia nghĩa là ánh mặt trời, vừa nói vừa dịu dàng nhìn Phó Thư, khiến nhị hoàng tử tuổi nhỏ không hiểu chuyện cũng run rẩy nổi da gà.
“…” Nhị hoàng tử vốn định tới chỗ mẫu thân cáo trạng, nghe vậy bĩu môi không chịu đáp.
“Phó Thư ca ca không tốt với ngươi sao? Lần nào cũng cho ngươi ăn đường.”
“Nhưng y cướp phụ hoàng của mẫu thân.”
Phượng Hữu Hoài cười cười: “Phụ hoàng chưa bao giờ là của mẫu thân ngươi, ngoan, lớn lên ngươi sẽ hiểu.”
Nhị hoàng tử nói vô tình, nhưng người nghe hữu ý. Phó Thư chợt ngây ngẩn cả người, y đã quên, Phượng Hữu Hoài còn có cả một hậu chung, vậy y… chẳng phải đã cướp chồng người ta sao! Lương tâm bất an nha… Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT